...
Vùng Đại Hoang rộng lớn vô ngần, núi lớn nguy nga nối tiếp san sát nhau, rừng cây rậm rạp, cổ thú rít gào, ác điểu vút ngang trời, thế nhưng nơi này đã hoàn toàn đại loạn rồi.
Ò ò ò ò!!! Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
Một tiếng mãng ngưu rít gào vang vọng hơn trăm dặm, Ly Hỏa bốc lên trời, một con bò lớn đỏ sậm như máu cao tới mười mấy mét, dài đến ba mươi mét tông ra khỏi một tòa núi lớn xuất hiện, kéo theo dung nham và được bao phủ trong ánh lửa.
Đây chính là Bò Ma Ly Hỏa, nó đã từng đại chiến cùng Toan Nghê Hoàng Kim và bị đánh gãy một cái sừng màu lửa rất to, tồn tại đã rất lâu năm, uy chấn Đại Hoang, đến cả đám người già của Thạch thôn cũng là được nghe kể truyền thuyết của nó mà lớn lên. Bốn vó nó bước ra liệt diễm, toàn thân đắm chìm trong hỏa quang, da dẻ màu đỏ tựa như tơ lụa, lấp lóe xích quang rực rỡ phát xạ.
Phía sau nó là kéo theo vô tận hung thú, dầy đặc vô cùng, bọn chúng đều là Di chủng né qua dung nham và đại hỏa mà chạy theo nó, cùng lao ra khỏi dãy núi Thương Mãng mà đi công phạt vùng núi sông bên ngoài.
"A.. Không!!"
Một vài thôn xóm có chừng trăm căn nhà đều kinh hoàng, hung thú nhiều như vậy ầm ầm lao tới, lại còn có Bò Ma Ly Hỏa làm thủ lĩnh mạnh mẽ hơn Tế linh của bọn họ, vậy sao có thể chống lại?
Tế linh của thôn này phát hiện không ổn liền lao khỏi đây trốn chạy, nó không dám chống cự thậm chí gia nhập thành một thành viên của thú triều.
Đây là một hồi thảm kịch, Bò Ma Ly Hỏa vọt tới đây một cái không cần nói Tế linh của thôn này, mà Tế linh của một đại bộ lạc cũng không phải đối thủ của nó, không gì có thể ngăn cản bước chân của Bò Ma. Những thứ như nhà đá, tế đàn chỉ cần cái sừng đỏ đậm húc một cái liền bị tông nát, nghiền nát rất thô bạo mà xông tới.
Bụi bay ngập trời, hướng chạy của nó là phía cuối xa xôi của đại địa.
Còn ở hậu phương, hung thú nhe nanh múa vuốt khắp nơi, chúng nó nhảy vào và những người trong thôn liều mạng phản kháng, thế nhưng trong một quần hung thú giống như hồng thủy này thật không đáng nói đến. Âm thanh "Phụt Phụt! vang lên liên tiếp bên tai, từng cái móng vuốt lớn, từng cái hàm răng trắng ởn đang gặt từng sinh mạng nhỏ bé.
Đây là một hồi thảm kịch của nhân gian, một cái thôn chớp mắt đã bị thú triều bao phủ, khắp thôn một mảnh tang thương tiêu điều, không ai còn sống sót.
Chuyện y hệt cũng diễn ra ở các nơi khác, chỉ trong trong chốc lát mà bảy tám thôn xóm lân cận dãy núi đã bị san thành bình địa, hóa thành những vũng máu lớn của rừng sâu.
Sâu trong dãy núi, hai con sinh vật khủng bố hạ mệnh lệnh khiến các con hung cầm mãnh thú sao không dám tuân theo, chúng nó lao từng đàn từ trong Đại Hoang tàn sát đẫm máu cả đại địa này.
Trên thực tế có một số hung cầm mảnh thú bị ngăn cản, con chim nhỏ đỏ đậm cùng sinh linh cầm thiết côn đang quát bảo chúng nó ngừng ngay, nếu không thì hung thú ác điểu càng nhiều hơn nữa.
Ở Tiểu Cô Sơn trấn, một con Sư Tử Kim Mao vọt đến, da lông bóng loáng, toàn thân lượn lờ hào quang kim sắc, nó vậy mà đứng thẳng đi tới, cao tới hai mươi mét, mi tâm mọc ra một cái sừng rất lớn lấp lóe tia điện, con mắt đỏ máu, nó lao vào trong trấn
"Trời, một con Sư Tử Kim Mao đang tới!" Người trong trấn sợ hãi, đây là một con cổ thú, càng nhiều người già nghe truyền thuyết của nó ở vùng Đại Hoang, ai cũng không ngờ nó lại đến nơi đây.
"Chạy mau!"
Không ai dám chống lại, con Di chủng này cực kỳ kinh khủng, mới vào trận nó đã giơ vuốt tát một phát, trên đường liền có bảy tám cái xác nằm dưới đất bê bết máu, tiếp theo móng vuốt lại đập tới, mấy tòa nhà đá liền đổ sập, mười mấy người bị đá to đè chết.
Tiểu Cô Sơn trấn đại loạn, mọi người túa ra chạy trốn, thế nhưng họ kinh hoàng phát hiện rằng bốn phía trấn đều bị bao vây bởi hung thú, không một đường trốn được, thú triều đã xuất hiện bao phủ trấn này.
"Trời xanh ơi sao lại trừng phạt chúng ta?" Có lão già tóc bạc ngửa mặt lên trời rống to.
"Cha, cứu con với!" Có tiếng con nít gào khóc hoảng loạn.
...
Tiểu Cô Sơn trấn hoàn toàn lâm vào cảnh khủng bố, tận thế đã đến, mọi người chạy thục mạng nhưng lại phát hiện lối thoát đã bị bịt kín, ai ai cũng tuyệt vọng gào thét giận dữ.
"Lão Sư Tử Kim Mao, tao liều mạng với mày!" Đệ nhất cao thủ trong trấn là một trung niên hùng tráng, hắn cầm một thanh kiếm bản to cao chừng nửa người, râu tóc dựng lên, cả người phát sáng lao tới phía Thú vương.
"Phạch!"
Đáng tiếc, hắn còn lâu mới là đối thủ của con Di chủng này, chỉ cần một cái móng vuốt đã chém hắn cùng kiếm thành hai đoạn, máu tươi bắn cao lên không.
"Đùng!"
Giữa trấn, tòa núi đá nhỏ kia chấn động mãnh liệt, từ bên trong vọt lên một tảng đá to, khắp tảng đá tỏa ra ánh sáng chói lọi rực rỡ, phù văn khắc dày đặc, lao đến thật nhanh.
"Coooooong!!"
Sư Tử Kim Mao vung móng vuốt sắc bén lên vỗ vào một cái, một tiếng Đùng! vang lên nhất thời tia lửa túa ra, tảng đá bị đánh văng ra xa.
"Gràaoooo....!"
Trong thú triều đang bao vây Tiểu Cô Sơn trấn, một tốp hung thú chạy xồm vào cắn ngoạm tảng đá dày đặc phù văn này, tiếng rốp rắc vang lên, đá vụn bắn ra tán loạn. Đá to phát sáng rực chấn ra một đại lực bàng bạc lao tới, âm thanh Phụt! Phụt! truyền đến trong nháy mắt tốp hung thú đã bị đập thành thịt nát, máu tươi máu tươi tung tóe.
Sư Tử Kim Mao gầm to khiến cả trấn như đang run rẩy, cái sừng lớn trên đầu nó phát ra chùm sáng óng ánh bắn ra một tia chớp giật lên tảng đá, một tiếc Rắc! Rắc! vang lên bề mặt liền xuất hiện vài vết nứt.
"Bọn ngươi hung cuồng tàn sát đẫm máu đại địa như vậy không sợ bị trừng phạt sao? Ta chính là hậu duệ của Thần núi!" Đá to phát sáng truyền ra một tia thần niệm.
"Những điều này ngươi đi mà nói với các vị sinh linh sâu trong dãy núi đi!" Sư Tử Kim Mao cũng phát ra sóng thần niệm rồi há cái mồm lớn như chậu máu phun ra một mảnh tia điện rực rỡ rồi chính nó cũng nhào tới.
"RẮC RẮC RẮC!!"
Tế linh Tiểu Cô Sơn phản kháng kịch liệt, phù văn đan dệt nhưng vẫn bị con Sư Tử Kim Mao đập nát, tia máu đầy ánh sáng túa ra bị con hung thú nuốt ực một cái.
Một lúc sau, Tiểu Cô Sơn trấn đã thành phế tích, nhà tan cửa nát, vết máu loang lổ, người trong trấn đều chết sạch, thế nhưng xác xương đều không có, bọn họ bị mai táng trong bụng mãnh thú.
Khắp vùng núi đâu đâu cũng thấy mãnh thú, bên ngoài Đại Hoang nay xuất hiện tràng cảnh giống như ngày tận thế, dưới sự dẫn đầu của Di chủng, thú triều tàn sát đẫm máu tứ phương, chúng nó lao đến nơi tận cùng của đại địa.
Tại Thạch thôn, cây liễu tĩnh lặng không một tiếng động, cành non kia tản mát ra vầng sáng nhu hòa bao phủ toàn thôn, thú triều chồm lao tới nhưng lại tránh xa vùng đất này.
Có thể đây là nơi duy nhất thoát khỏi đại họa..
"Sinh linh đồ thán a, thật không biết bao nhiêu người bỏ mạng đây, e rằng những thôn phụ cận đã không còn rồi!" Có tộc lão thở dài, vẻ mặt đầy bi sắc, bọn họ cùng sinh tồn giãy dụa giữa Đại Hoang, thấy một hồi đại họa đến không khỏi xót thương đồng loại.
Lão chắc cũng không biết trận họa loạn này nghiêm trọng hơn lão tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, đây đã không phải họa loạn chu vi dãy núi mà đã lan tới vùng đại địa vô ngần!
Ngày hôm đó trên đại địa máu tươi tung tóe, không biết có bao nhiêu bộ tộc bị diệt, hung cầm mãnh thú hoành hành, Di chủng Hồng hoang ẩn hiện, bọn chúng đầy ắp khắp những nơi có người trên đại địa, nơi đây đã thành một trường hạo kiếp.
Tại dãy núi Thương Mãng, khí hỗn độn tràn ngập, tiên quang thỉnh thoảng bốc lên, bốn sinh linh Chí tôn quyết chiến kịch liệt tranh đoạt Thánh vật.
Thần hỏa như thiêu chảy nửa bầu trời, cự cầm quét ngang chín tầng mây, hung thú xé xé rách không trung, thiết côn đánh thủng trời xanh, đại chiến càng lúc càng không tưởng nổi!
Thánh vật trắng nõn óng ánh mấy lần đổi chủ, không ngừng rơi vào tay các chủ khác nhau, nó lần lượt bị tứ đại sinh linh nắm lấy, thế nhưng không con nào có thể lấy nó thật sự, đại chiến vì thế vẫn tiếp tục.
Mười mấy khối Bảo xương Nguyên thủy Di chủng Thái cổ đã không thể bảo vệ vùng núi này, tứ đại sinh linh Chí tôn quyết chiến đã khiến nơi này loạn thạch phá trời, từng tòa núi lớn dần sụp đổ bị đánh không thành hình thù gì.
Chúng nó vừa đại chiến vừa di động về phía phương xa, chiến trường càng lúc càng bao la lan rộng, ngàn dặm quanh Thương Mãng cũng sắp chứa không nổi chúng nó.
Tại Thạch thôn, cây liễu cháy đen đột nhiên rung rung, cành non mơn mởn phát sáng cực chói lọi, ánh xanh đến khiến người ta phát sợ, hào quang rực rỡ tỏa ra bao phủ cả thôn.
"Hả, cái gì xảy ra thế?" Nhóc tỳ cùng ba con chim non đang chơi đùa dưới táng cây ngẩng đầu giật mình.
Toàn bộ người trong thôn bỗng run sợ một hồi, cảm giác như đang đối mặt trước thần linh, dược đỉnh tổ tiên truyền xuống trong tộc phát sáng rực, từ đó cộng minh khiến đồ án tiên dân Thượng cổ trên vách đỉnh càng rõ ràng.
"Vù!" một tiếng, cây liễu phát ánh sáng xanh ngập trời, Xích thần trật tự từng cọng từng cọng đan vào nhau chói lọi khiến người ta không thể mở mắt ra nhìn, toàn bộ bao phủ lấy Thạch thôn rồi bỗng dưng cả thôn biến mất giữa trời đất, nơi đây cái gì cũng không có.
Toàn thân nó đã cháy đen, từng bị trọng thương mang tính hủy diệt, hạo kiếp đến chỉ có thể tự bảo vệ mà thôi, không thể đại chiến cùng sinh linh cấp bậc khủng khiếp kia?
"Hả?"
Ở một nơi xa xôi chừng vô tận trong dãy núi, nơi này sương mù dày đặc, một đôi mắt xanh thẳm to như hồ nước đang nhìn về hướng Thạch thôn, nó cực kỳ mẫn cảm biết được gì đó, phát ra âm thanh nặng trình trịch: "Thế mà bỏ chạy à..."
"Chiếu theo tốc độ này, muốn tàn sát đại địa này không biết cần đến mấy ngày, thật quá chậm." Con kia hung cầm kia như là mây đen ùn ùn kéo đến, con mắt như trăng máu tỏa ra lệ khí ngập trời.
"Ta thật chán ghét Nhân tộc, sức đẻ của bọn chúng thật kinh khủng, chúng ta hãy tự động thủ kết thúc sớm chút đi" Hung thú gầm nhẹ, con mắt xanh trong vắt tỏa ngập sát khí bắn ra hai tia chớp to như núi lớn về phía Thạch thôn.
"BÙMMMM!"
Dãy núi sụp đổ, đại địa nứt toạc, bụi bặm tung trời, vị trí từng là Thạch thôn nay xuất hiện một cái hố sâu giống như một vực sâu không đáy đen ngòm.
"Ồ, thì ra đây là nơi thần linh chết đi, khó trách nó cắm rễ ở đây, thật tiếc a, vậy mà để nó đạt chỗ tốt rồi!" Sinh linh mắt màu xanh chớp ra hào quang gào thét rống giận, sát khí ngập trời.
Thánh vật trắng loáng lơ lửng, hào quang tràn ngập lấp lánh, tứ đại sinh linh liên tục chinh chiến, quyết đấu Bảo thuật, toàn bộ dãy núi Thương Mãng đều bị hủy diệt, khắp nơi đều là núi cụt, bọn chúng đã đánh lan ra ngàn dặm tiến vào sâu trong đại địa mênh mông.
"Các ngươi sát tính nặng như vậy không sợ một ngày bị báo ứng sao?"
"Ai có thể thu phục ta!?" Sinh linh khủng bố có con mắt xanh biếc quát lại, một tiếng gào này vậy mà đánh tan một trời mây trắng.
Mà con hung cầm kia thì càng bạo cuồng hơn, hai cánh giương ra đè ép vòm trời, khói đen tràn ngập không trung, thân thể nó còn lớn hơn cả mây đen trước cơn mưa, lần này tới lượt nó bắt được Thánh vật trắng loáng, liền bay ra xa mấy chục ngàn dặm.
Ba con sinh linh khác tất nhiên đuổi theo đánh phá không nghỉ, phát động công kích sắc bén.
"Ta rất ghét Nhân tộc, xem ta tàn sát bọn chúng cho hai ngươi coi đây!" Con hung cầm này thét dài, hai cánh rung động, trong nháy mắt xẹt qua vô tạn đại địa cảnh tượng núi sông dưới góc nhìn của nó bị đẩy ra sau cực kỳ nhanh.
Trong giây lát nó đã lướt tới lãnh địa một vương hầu, chính là của Lôi tộc, nhân khẩu có đến mấy ngàn vạn, nó quăng xuống Thánh vật, không một tiếng lao xuống tàn sát đẫm máu lãnh địa này.
"GRÀOOOOOOOOO!!!"
Rõ ràng là một hung cầm lại phát tiếng thú rống, nó há rộng mỏ ra, một chùm ô quang đáng sợ liền xuất hiện bao phủ phủ lãnh địa vương hầu nhân khẩu mấy ngàn vạn này.
Cương vực lôi tộc cực kỳ rộng lớn, thành trì lớn từng tòa nối nhau liên tiếp, nhân khẩu đông đúc cực kỳ phồn thịnh, giờ thế mà gặp đại họa diệt tộc!
Cứ như một trận đá lở, một hồi sóng cao bắn tận trời, vùng lãnh địa vương hầu sau khi bị bao phủ bởi ô quang liền xuất hiện cảnh toàn bộ dân chúng bay vọt lên mất hút sau cái mỏ chim cực lớn kia.
Một cảnh tượng khủng bố cứ thế diễn ra, giống như tận thế, muốn ngăn cũng không được bởi vì mấy vạn dân chúng sau khi bị bao phủ bởi ô quang cũng đã khó có thể sống sót rồi.
Bị bao phủ bởi ô quang, nếu ngươi giãy dụa thì sẽ bị nổ banh xác hóa thành sương máu!
"Thôn Thiên Tước, trời ơi là một con Thôn Thiên Tước trong truyền thuyết!"
"Ông trời ơi, tộc ta phạm vào lỗi lầm gì mà xuất hiện ma cầm trong truyền thuyết đến trừng phạt chúng ta!?"
...
Từ trong Lôi tộc náo động tiếng gào khóc, ai cũng sợ ngây người không chút sức lực chống lại.
Giãy dụa chỉ là phí công, không ai có thể cứu được bọn họ, ô quang giăng kín vòm trời bao phủ nơi đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị nuốt vào trong cái mỏ chim kia.
Đây là một bức tranh đáng sợ, một con hung tước to lớn vắt ngang bầu trời, toàn thân khói đen kìn kịt phủ khắp không trung, một đôi mắt lớn trăng máu, nó há to cái mỏ nuốt trọn một lúc mấy ngàn vạn người.
"Bùm" "Bùm" !!..
Những người này sau khi vào mỏ chim toàn bộ bị nổ nát biến thành sương máu rồi bị nó nuốt vào trong bụng.
"Thật nhiều huyết khí a, miễn cưỡng cũng đủ no nhẹ!" Sau khi nuốt được tẩm bổ bởi lượng huyết khí lớn như vậy, tinh thần Thôn Thiên Tước phấn chấn lên hẳn, vẻ mệt mỏi không còn nữa.