Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 540: Liễu Thần vô địch




Trong hoàng cung, Liễu Thần hóa thành thân người, một cây liễu màu xanh biếc chỉ cao một thước treo lơ lững trên đầu nó, không ngừng buông xuống từng tia khí hỗn độn bảo vệ thân thể.
Nó phải đi rồi, trong con mắt lưu chuyển ánh sáng, từng bức thần đồ ẩn hiện, như là quá khứ, cũng giống như là kiếp sau, ẩn chứa rất nhiều thần bí.
Trong lòng Thạch Hạo khẽ run, là báo trước chuyện gì? Lúc này, Liễu Thần vô cùng siêu thoát, nở nụ cười sáng ngời, thoải mái vô cùng, hai mắt tựa như chiếu rọi tương lai cổ kim.
"Liễu Thần!" Âm thanh của Thạch Hạo hơi run run, nó biết Liễu Thần sẽ rời đi, thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy luyến tiếc.
Áo trắng tung bay, Liễu Thần siêu nhiên cứ như là thần tiên, từng bước từng bước ra khỏi hoàng cung, nó nhìn lên trời cao, rốt cuộc cũng rời khỏi phàm trần, bước lên con đường của chính mình.
...
Thần la hét, ma kêu gào, thiên địa như muốn đảo ngược, như tiến vào thời đại thái cổ trong truyền thuyết, nhân thần cùng thế, vạn linh tranh bá!
Bầu trời nứt ra, đi kèm là sấm chớp, hàng loạt sinh linh xuất hiện, những phàm nhân trên mặt đất đều run rẩy khó có thể tin vào mắt mình, ai nấy cũng ngửa đầu quan sát sau đó là xụi lơ trên đất.
Những sinh vậy kia đều là trong truyền thuyết, hay có thể gọi là Thần ma.
Đầu tiên, chúng sinh chấn động, sau đó là sợ hãi!
"Ầm!"
Tiếng rung mạnh lại vang lên, vết rách hư không nhanh chóng lan tràn, bầu trời vỡ nát, âm vụ dày đặc tuôn ra.
Giữa bầu trời, một dòng sông màu vàng cực lớn dâng lên, trong đó lơ lửng các loại khung xương, thi thể, muốn biết muốn chảy về phương trời nào.
Hoàng thủy cuồn cuộn mang theo âm khí.
"Đây là hoàng tuyền!" Một ông lão kêu to.
Không cần nói là phàm nhân, dù là tu sĩ cũng chấn động, trong lòng hoảng sợ, thần thoại Thái sơ lại tái hiện sao, hoàng tuyền chảy từ một thế giới khác tới, là muốn hóa Hoang vực thành tử giới ư.
Các tia chớp màu đỏ ngòm đan dệt, dòng nước màu vàng đổ xuống, tình cảnh này khiến ai nấy đều run rẩy, cứ như tận thế vậy.
"Nối liền với một phương Minh thổ, muốn hủy diệt Hoang vực sao?" Tiểu Tháp nói.
Dựa theo suy đoán của nó, có một vài người thọ nguyên đã gần hết cho nên mới điên cuồng như vậy, lần hạ giới này, nếu không tìm được một vài tạo hóa kia thì bản thân cũng chỉ có thể tọa hóa* mà thôi.
(*) Khác với Tạo Hóa. Trong đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết.
Một bóng người vụt lên trời cao, một bước đã tới trước dòng sông màu vàng ấy, bạch y phần phật cứ như cưỡi gió bay đi vậy, hóa thành một vị tiên bất hủ, Liễu Thần đã ra tay rồi!
Bàn tay trắng bóng xẹt qua âm khí khắp nơi trên bầu trời, khói đen cuồn cuộn, tất cả đều bị đánh tan, còn cơn hoàng thủy cuồn cuộn kia cũng phải chảy ngược trở lại, trở về thượng giới.
"Ngươi dám!"
Một tiếng rít truyền tới, một sinh linh màu bạc xuất hiện, khí hỗn độn lượn lờ, sau lưng mọc ra một cặp cánh bằng thịt trắng noãn, đây là Hỗn độn thi.
Sau lưng hắn mây đen cuộn trào, âm linh hò hét, một mảnh Minh thổ hiện lên gần như va chạm vào Hoang vực.
Liễu Thần vỗ ra một chưởng, tinh khí sáng rực bùng phát, đánh tan toàn bộ khói đen vô tận kia, trả lại vẻ sáng sửa cho trời đất, Minh thổ màu đen đầy hùng vĩ ấy rung động rồi ầm ầm rạn nứt.
"Bảo luân Minh giới!"
Ầm một tiếng, Minh thổ màu đen nứt ra, bên trong lao ra một chiếc luân bàn màu đen, nếu so sánh với thân thể trắng bạc kia thì hoàn toàn trái ngược nhau.
Máu đen nhiễm phải bên trên bảo luân ấy không ngừng chảy xuống, đây là tích lũy trong vô tận năm tháng, ẩn chứa ý chí và oán lực của vô số sinh linh.
Vù một tiếng, bảo luân trấn áp xuống, phóng thích ra khí tức tử vong vô cùng dày đặc, kèm theo đó là khí hỗn độn mạnh mẽ vô song, thời khắc này cả Hoang vực đều rung động, như muốn tan vỡ vậy.
Liễu Thần điểm ra một cái, ánh sáng màu xanh biếc cứ như cầu vòng đánh văng bảo luân ra xa, sau đó rơi ra ngoài vực ngoại, chỉ trong phút chốc tinh không lập tức lờ mờ, không biết đã phá hoại bao nhiêu thứ rồi!
Hỗn độn thi giật mình, pháp khí này đã được hắn tế luyện trong vô số năm tháng, sao lại bị người ta một kích đánh bay thế kia?
"Trở lại!"
Hắn triệu hoán, bảo luân màu đen lập tức quay ngược lại kết hợp với Minh thổ bùng phát ra vô tận khí tức tử vong, sau đó toàn bộ đều trấn áp về phía Liễu Thần.
Hỗn độn thi lao xuống, mang theo Minh thổ đã kết hợp với bảo luân kia, tất cả đồng loạt giết về phía Liễu Thần, hắn vận dụng sức chiến đấu mạnh mẽ nhất của mình hòng phân cao thấp.
Tới cảnh giới cỡ này, có lúc cũng không cần phải chinh chiến mấy trăm hiệp, thường thường chỉ trong một ý nghĩ là có thể quyết định sinh tử, phân ra cao thấp!
Hắn biết, xung quanh còn có rất nhiều người đến từ thượng giới, muốn hắn đối phó với Liễu Thần, cho nên hắn cũng chẳng hề bảo lưu gì nữa, mà đối phương chắc chắn cũng kẽ kiêng kỵ không dám dùng toàn lực để ứng phó.
"Ầm!"
Liễu Thần đứng yên ngay nơi đó, bản thân bất động thế nhưng lại bùng nổ ra thần quang sáng rực, chỉ trong nháy mắt trên người nó lao ra một trăm lẻ tám cành cây.
Mỗi một cành đều có màu vàng, kể cả lá hay là chồi non, thần thánh và sáng chói, chứ như là một trăm lẻ tám sợi xích thần trật tự vậy.
"Phập!"
Trong lúc Hỗn độn thi kinh ngạc thì hắn phát hiện, mình đã bị xuyên thủng, cơ bản không tài nào phòng ngự được, kể cả pháp khí cũng bị đâm xuyên tạo nên mấy lỗ hổng, còn Minh thổ thì nổ tung!
Một trăm lẻ tám cành hoàng kim xuyên qua bảo luân và Minh thổ, sau đó đều đâm thẳng vào thi thể được xưng là kiên cố bất hủ đó.
"Không thể, thân thể của ta cũng chẳng hề thua kém với Trượng lục kim thân.!
Hắn hét lớn.
"Ầm!"
Một trăm lẻ tám cành run lên, thi thể Hỗn độn thi tách ra sau đó là nổ tung, toàn bộ sương mù đều tiêu tán, tất cả bị tịnh hóa sạch sẽ, nơi đó cũng chỉ còn lại những cành cây hoàng kim mà thôi.
Quá nhanh và quá ngang ngược, chỉ một đòn toàn lực của Liễu Thần đã đánh tan một vị bá chủ của thượng giới, một Hỗn độn thi ra đi!
Nên biết, loại sinh linh như Hỗn độn thi này là kinh khủng nhất, thân thể bất hủ mạnh mẽ vô biên, ẩn chứa vô tận tử khí, nếu như ai bị nhiễm phải thì huyết nhục bị ô nhiễm, đạo hạnh bị giảm sút rất nhiều.
"Chuyện này..." Ngay cả tiểu Tháp cũng líu lưỡi.
Trong hư không, một vài khe lớn nhanh chóng mở rộng, có người đang âm thầm xem chiến, ai cũng không nghĩ tới Liễu Thần lại mạnh mẽ như vậy, một đòn toàn lực liền giải quyết ngay Hỗn độn thi.
Việc này khiến bọn họ sợ hãi, dù gì cũng là một đại nhân vật cấp bậc giáo chủ, tại sao chỉ vừa giáng lâm là bị giết chết ngay?!
Xoẹt!
Một luồng kiếm khí phá không tới, hào quang màu bạch kim chiếu rọi cả trời cao, soi sáng vạn cổ, vô cùng sắc bén, là một người trẻ tuổi anh tuấn, trong tay cầm một thanh thiên kiếm đang bổ thẳng tới.
Bất lão Thiên tôn xuất hiện, thế nhưng sự lạnh lùng còn hơn cả với lần trước, tựa như được đúc thành từ kim loại vậy.
"Keeeng!"
Trong nháy mắt, Liễu Thần dùng một ngón tay đánh văng thần kiếm sáng rực kia, khiến cho Bất lão Thiên tôn phải thối lui về sau.
"Vù!"
Ánh sáng xanh biếc lấp lánh, một gốc cây khổng lồ nối thẳng trời cao giáng lâm, bên trên cũng có một người trẻ tuổi trấn áp về phía Liễu Thần.
"Ồ?!" Tiểu Tháp biến sắc, sau đó kêu lên một tiếng không tốt.
Bóng người trẻ tuổi kia cũng chẳng hề khác nhau với Bất lão Thiên tôn, chỉ có điều toàn thân đều tỏa ra ánh sáng xanh biếc, ngưng kết với gốc cây khổng lồ kia thành một thể, khí thế sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.
"Ngũ hành thân của Bất lão Thiên tôn cũng tới, khó có thể giết chết được rồi!" Tiểu Tháp ngờ vực nói.
"Là hóa thân của hắn sao?" Thạch Hạo nói.
"Không, tất cả đều là chân thân, có người nói Bất lão Thiên tôn có tổng cộng năm người, cũng có người nói, hắn nắm giữ Ngũ hành nên có năm mệnh." Tiểu Tháp vô cùng nghiêm túc, nó cũng không đứng yên nữa mà bay vút lên trời, muốn tham chiến.
Bởi vì nó biết được, Bất lão Thiên tôn rất kỳ lạ, trừ sự mạnh mẽ ra thì việc giết chết cũng vô cùng gian nan, năm người cùng xuất hiện thì đúng là vô địch khắp cả trời đất!
Trên bầu trời, mi tâm của Liễu Thần phát sáng, xung quanh lập tức hiện lên ba ngàn giới, mỗi một giới tựa như một chùm sáng óng ánh, lúc này bắt đầu cháy hừng hực bao phủ lấy gốc cây khổng lồ kia.
"Xoẹt!'
Kiếm khí chấn động hư không, hỏa diễm ngập trời, thổ khí sôi trào, chân thủy như là đại dược, gốc cây khổng lồ cao lớn, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện năm người trẻ tuổi, đồng thời công kích về phía Liễu Thần, ngũ hành xoay chuyển, khai thiên tích địa!
Không chờ tiểu Tháp tới gần thì đã có người tiến tới ngăn cản, giáo chủ của Tây Phương giáo hiện thân, toàn thân là màu vàng óng.
Đồng thời, còn có bóng người khác cũng xuất hiện tới giúp đỡ Bất lão Thiên tôn hòng trấn áp Liễu Thần, bọn họ cảm giác được một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ, Liễu Thần hung hăng giết chết Hỗn độn thi khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
"Xoẹt!"
Bỗng nhiên, bên ngoài thân thể của Liễu Thần, các phiến lá bay lượn lấp lánh ánh sáng, tất cả ánh xanh biếc đều chuyển hóa thành màu vàng, sau đó từng con Côn bằng đều giương cánh kích thiên.
"Không xong!"
Có người kêu to, nhanh chóng ra tay, mà năm thân thể của Bất lão Thiên tôn cũng run lên, nhanh chóng oanh kích, nơi đây khí ngũ hành sôi trào!
Vận chuyển bảo thuật tới mức này cũng coi như là vang dội cổ kim rồi, mỗi một phiến lá đều hóa thành một con Côn bằng, trong ánh vàng là kèm theo những lốm đốm màu đen, đáng sợ tới cõ nào chư?
Nên biết, chỉ một con Côn bằng vụt ngang trời cũng đủ kinh thế rồi, vậy mà chỉ trong nháy mắt mà Liễu Thần đã triển khai tới mức này, tuy không phải là Côn bằng thật sự thế nhưng nhiều như thế này thì tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
Thạch Hạo thán phục, hoa mắt chóng mặt, thì ra còn có thể thi triển như vậy, việc này khiến nó nhìn thấy thiên địa càng rộng lớn hơn, càng sáng sủa hơn, trong lòng vô cùng mong ngóng.
Trong cuộc quyết đấu đầy đáng sợ này, ánh sáng hỗn độn không ngừng nổ tung, trong tiếng kêu to của Côn bằng là tiếng gào thét của Bất lão Thiên tôn, mưa máu hêện lên, một bóng người bị dập tắt, tiếp theo đó lại thêm một bóng người khác nổ tung.
Bất lão Thiên tôn rút lui, cuối cùng chỉ còn sót lại ba bóng người, hai bóng đã chết đi, khiếp sợ vô cùng.
Trên vòm trời hoàn toàn yên tĩnh, sau đó mấy bóng người liên tiếp hiện ra, ai nấy đều vô cùng uy nghiêm, khí hỗn độn lượn lờ, con măt của mỗi người đều rất thâm thúy và tang thương.
Bọn họ không nói gì thế nhưng tiểu Tháp lại kêu lên một tiếng quái lạ, thoát khỏi Trượng lực kim thân sau đó vọt lên tận trời cao quyết đấu với một người trong số đó.
Trên đầu người đó lơ lững một tòa tháp chỉ có hai tầng, trắng noãn như ngọc, trông cực kỳ mạnh mẽ.
"Ngươi chính là người đã hủy đi một phương Thần quốc của ta?" Liễu Thần mở miệng.
"Ngăn cản đạo thống của ta." Đạo nhân kia mở miệng, tòa tháp hai tầng trên đầu buông xuống hai loại khí âm dương.
"Chiến một trận để chấm dứt hết thảy!" Liễu Thần mở miệng.
Kỳ lạ nhất chính là, lần này không một ai tiến lên, chỉ có đứng xem chiến, bởi vì đạo nhân này hết sức lợi hại, vì sự mạnh mẽ ấy nên gây thù hắn rất nhiều ở thượng giới, được xưng là đạo nhân Âm dương, sống qua vô tận năm tháng rồi.
Trận chiến bùng phát, đạo nhân Âm dương bước về trước, tòa tháp trên đầu lưu động hai khí trấn áp thiên địa!
Tiểu Tháp kêu lên một tiếng kỳ lạ, sau đó nhanh chóng xông lên trước, nghênh chiến tòa tháp hai tầng kia, nó muốn đoạt lại.
Đạo nhân kia cũng không để ý, bởi vì chính hắn cũng đã hành động, cũng có thể ép nát hư không, sự đáng sợ của thân thể khiến người khác khó mà tin được, hắn chủ động giết về sát Liễu Thần.
"Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt, hắn và Liễu Thần công kích mười mấy lần, công tham tạo hóa, hoàn toàn là liều mạng.
Thời khắc này, mí mắt của tất cả mọi người đều giật giật, đạo nhân Âm dương quá mạnh mẽ, có thể nói là là một người có vai vế cực cổ xưa, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bóng người đan xen, kịch liệt giao phong, một lạt sau trong đôi mắt của đạo nhân Âm dương lóe lên thần quang sáng rực, hai chùm sáng đáng sợ bắn ra, một chùm đen một chùm trắng phá nát thiên địa.
Thời khắc này, bên ngoài vực ngoại có vô số sao băng lao xuống, tất cả đều bị kéo tới đây!
Bạch y của Liễu Thần bay lượn, hai tay kết ấn, một tay chỉ trời cao, một tay chỉ mặt đất, sau đó từ từ hợp nhất, có chư thiên tinh thần hiện lên rồi hủy diệt trong hai tay.
Ầm một tiếng, bên trong pháp ấn đã hợp nhất kia bay ra một chùm sáng vĩnh hằng.
"Bụp!:
Kèm theo tiếng giận dữ là đạo nhân Âm dương nổ tung, huyết quang vọt lên, xích vụ tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.