Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 659: Chém sơ đại




Chàng trai tóc vàng cả người cứ như là bó đuốc từ từ tiến về trước, đây là đang cảnh cáo hắn sao? Dưới cái nhìn của hắn thì đây là uy hiếp một cách trắng trợn!
"Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Hắn bình thản hỏi, bước chân mạnh mẽ ép về trước, thân thể phát sáng, tinh lực màu vàng dâng trào, vô cùng áp bức. Khóe miệng hắn nhếch lên mang theo vẻ châm biếm và lạnh lùng, cao cao tại thượng, dùng tư thể kẻ bề trên nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Ngươi có thể hiểu như vậy đi." Thạch Hạo đáp.
Chàng trai tóc vàng như tắm trong ngọn lửa, cơ thể xuất hiện những ký hiệu màu vàng óng, nụ cười trên mặt càng đậm thế nhưng lại rất lạnh, chế nhạo nói; "Tự phụ như thế, ta thấy ngươi sẽ chết yểu đó, rất khó sống qua hôm nay."
"Với độ tuổi như người, nếu như bị giết thì cũng không tính là chết trẻ." Thạch Hạo mở miệng.
"Ha ha.... giết ta? ta tiễn ngươi lên đường!" Chàng trai tóc vàng nói, trong nháy mắt bùng phát thần lực, phù văn đan dệt, hư không đều bị nhuộm thành màu vàng óng, địa vực nơi đây tựa như có đại dương cuộn trào, chập trùng kịch liệt.
Thạch Hạo vóc người cao ráo, yên tĩnh thì rất thanh tú, ánh mắt trong suots, răng trắng bóng, nụ cười tươi rói, lúc này nhìn chằm chằm kẻ đối diện, dùng hành động thực tế để đáp trả.
Hắn nắm quyền ấn, chủ động xuất kích!
Trong nháy mắt mà thôi, hắn từ yên tĩnh thành cuồng bạo, tinh lực cả người như chân long quấn quanh lan ra từ trong cơ thể, lập tức tựa như thần ma nhảy múa cửu trùng thiên!
CHàng trai tóc vàng đang ở trên không trung, quan sát bên dưới, cười nhạo nói: "Ta tung hoành mấy châu, từ khi xuất đạo tới giờ chỉ có giết chết kỳ tài, nay giết ngươi hi vọng sẽ không tính là làm dơ tay của ta."
Ý rất rõ ràng, là đang chế nhạo Thạch Hạo, chỉ là đang gắng gượng xuất thủ mà thôi.
"Muốn chết thì tới!" Thạch Hạo lời ít ý nhiều, thủ thế chuẩn bị, hắn muốn lập uy, muốn chém một tên sơ đại, như thế mới khiến tứ phương khiếp sợ.
Chàng trai tóc vàng đạp bước trên hư không, tốc độ nhanh tới cực điểm, lưu lại một tàn ảnh màu vàng, nhấc chân đạp thẳng về thiên linh cái của Thạch Hạo.
Giữa không trung liền vang lên tiếng sấm nổ đi kèm là bước chân của hắn, phù văn màu vàng cứ như là sóng lớn vỗ bờ, xung kích kịch liệt trong hư không.
Tàn ác cỡ nào chứ, một chân hạ xuống giẫm thẳng về xương sọ của Thạch Hạo, đây không chỉ có tự phụ mà là một loại sỉ nhục đối với Thạch Hạo.
"Giết!"
Thạch Hạo quát lớn, tóc đen bay lượn, hắn từ yên tĩnh tới động, khí chất đại biến, tựa như một vị Thần ma thức tỉnh, ánh mắt khiếp người, tinh lực cuồn cuộn quanh thân.
Tay phải nắm quyền ấn đánh lên trên cao, dừng như một vầng thái dương nổ tung, phù văn vô tận vọt lên trời cao, toàn bộ nhằm về phía chàng trai tóc vàng kia.
Đối phương ngang tàn dẫm đạp như thế thì hắn vô cùng tức giận, một đòn hung ác muốn phá nát bàn chân của hắn.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, mưa ánh sáng chói lọi bùng phát, giữa trời đều là ký hiệu, đây là quyết đấu bảo thuật cơ bản nhất, là đối kháng thần thông.
Không thể không nói, chàng trai tóc vàng này vô cùng mạnh mẽ, uy thế một cước, rung chuyển trời đất, đủ giẫm nát núi non thành bột mịn, để mặt đất nứt toác.
Mà một đòn toàn lực như thế, khi đạp về xương sọ của một người thì có thể tưởng tượng được sự ác liệt cỡ nào, một khi đánh trúng thì thân thể máu thịt chắc chắn sẽ nát mấy, hóa thành mưa máu.
"Ầm!"
Thạch Hạo giơ quyền ấn, phù văn nổ ra muốn triển khai tuyệt sát.
"Phá cho ta!"
Người này đang ở trên không, bàn chân kia phát sáng tỏa ra ký hiệu màu vàng không gì sánh được, dưới bàn chân hình thành nên ngân hà đồ tựa như là tinh không trấn áp xuống.
Người điên cũng có tiền vốn tự kiêu của chính mình, xác thực rất mạnh, có thể hành hạ tới chết thiên tài của các đại chủng tộc cường thế!
Ánh mắt của Thạch Hạo thâm thúy, quyền ấn bất biến thế nhưng bên trong lại có thêm vài loại áo nghĩa, bốn kích Chu tước thái cổ, Chân hoàng giương cánh, đều là những bảo thuật không đù đủ thế nhưng thông qua sự diễn biến của Nguyên thủy chân giải, hóa mục nát thành hiếm thấy.
Đồng thời, hắn cũng khống chế chân lực Côn bằng dung hợp lại cùng với nhau, để cú đấm này trở nên vô cùng đặc biệt, không gì không xuyên thủng được!
Cách rất xa nhưng mọi người có thể cảm nhận được, sự bá đạo và kinh khủng của cú đấm này, hư không cấn động, khiến không gian xung quanh đều méo xẹo như muốn nổ tung.
Mà toàn bộ những việc này đều ẩn giấu bên dưới phù văn tia chớp, nắm đấm của Thạch Hạo phát sáng, lôi điện đan dệt bùng phát ra ánh sáng rực rỡ chấn động cả trời lẫn đất.
Việc này càng khiến cho Thiểm Điện Tử giật mình, hắn có thể vững tin, đối phương còn có bí thuật khác!
"Ầm!"
Đi kèm là tiếng vang thật lớn, nắm đấm lôi đình xuyên thủng tinh đồ, dường như một bức tranh bị xé rách sau đó là bốc cháy, trong ánh chớp tỏa ra ánh sáng chói mắt và xinh đẹp.
Đây là một đòn tàn bạo của Thạch Hạo, quyền ấn như cầu vòng ngược lên trời cao, cuối cùng đánh thẳng vào lòng bàn chân bên trên.
Bụp!"
Máu tươi nổ tung, tiếng nứt vỡ của xương cốt truyền ra, bàn chân đạp thẳng về đỉnh đầu của Thạch Hạo rạn nứt, phù văn lờ mờ, bàn chân ấy khó mà giữ được.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo hóa quyền thành trảo, bụp, chụp lấy mắt cá chân của hắn rồi kéo mạnh xuống dưới.
Chỉ một trảo thế nhưng từ mắt cá chân trở xuống đều không chịu nổi, nhanh chóng nứt thành bốn miếng sau đó là những miếng xương trắng hếu cùng với máu tươi tuôn ra.
Mọi người chấn động, chỉ vừa mới bắt đầu thế nhưng thiếu niên kia đã đắc thủ?
Thạch Hạo kéo mạnh xuống, bụp, tiên huyết nhuộm đỏ hư không, mắt cá chân tách ra, chém đứt lìa bàn chân của đối phương.
Rất nhiều người ồ lên!
Nơi đây tràn đây yên hà, lưu chuyển phù văn, trở nên mờ ảo.
"Hả!"
Bỗng nhiên, Thạch Hạo linh cảm tới điều không đúng, không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cảnh vật xung quanh đều mơ hồ, đây cũng không phải là dấu hiệu cảu đại thắng.
"Keeng!"
Rốt cuộc, hắn phát hiện ra bàn chân cắt rời kia đã biến thành một đoạn dây leo ngắn, còn cái gọi là máu huyết cũng hóa thành chất lỏng màu vàng, đây cũng không phải là huyết nhục.
"Dây leo?"
"Ngươi này là ai, kim thiền thoát xác, đây cũng không phải là chân thân của hắn ư?"
Mọi người xem chiến kinh ngạc, ngưng thần chú ý tìm kiếm chàng trai tóc vàng.
Vô thanh vô túc, bên trong sương mù và hào quang xuất hiện một cây mây màu vàng đang quấn quanh tứ chi của Thạch Hạo, kỳ lạ và mạnh mẽ, sau đó là tỏa ra ánh vàng ngập trời.
"Đứt cho ta!"
Cách đó không xa, chàng trai tóc vàng kia lạnh lùng lên tiếng, không cách nào nhìn rõ thân thể của hắn chỉ là hai con ngươi đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong sương mù, hắn muốn quấn đứt tứ chi của Thạch Hạo.
"Phá!" Thạch Hạo gào to, tạo ra động thiên, dây leo quấn quanh tứ chi của hắn bị áp chế, phù văn lấp lánh nhanh chóng lu mờ, hắn mạnh mẽ chống lại, tiếng vang giòn giã vang lên, cứ như là gạch đá vỡ nát vậy
Bốn đoạn dây leo màu vàng đứt rời, mà xa xa chàng trai tóc vàng kia khẽ rên lên một tiếng.
Ánh mắt của lóe lên nhìn chằm chằm phía trước, Đằng Nhất của tộc Hỏa Kim rõ ràng không có ra tay, người này là ai, làm sao có thể khống chế dây leo như vậy?
Sương mù tiêu tan, chàng trai tóc vàng đứng nơi đó, xung quanh là lửa vàng nhảy múa, sắc mặt hắn lạnh lùng, hay tay kết ấn, luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát.
"Ta biết rồi, hắn chính là thần tử của điện Thái dương thần đằng, tên là Kim Liệt!" Có người nói, nhận ra thân phận của hắn.
Việc này khiến mọi người kinh ngạc sau đó là rùng mình, đây tuyệt đối là một nơi đáng sợ, sản sinh ra Thái dương thần đằng, sự mạnh mẽ của thiên kiêu tuổi trẻ tộc này không thể nào nghi ngờ được!
Thạch Hạo từng nhìn thấy bá chủ của bộ tộc Thái dương thần đằng tại hạ giới, từng bị Thạch Hạo chặt đứt sau đó bỏ chạy về lại thượng giới, chính xác, tên này chính là người của bộ tộc này.
Hắn thừa nhận, tên Kim Liệt này có vốn để tự phụ, xác thật rất mạnh!
"Ta Kim Liệt từ khi xuất thế tới giờ còn chưa bao giờ nếm qua mùi vị bại trận, hôm nay ngươi khiến ta chịu thiệt đôi chút rồi." Chàng trai tóc vàng nói, ánh mắt càng rực rỡ hơn, dâng lên hỏa diễm.
Sau một khắc, xung quanh hắn dày đặc dây leo, chúng nhanh chóng sinh trưởng quấn đầy trong hư không, tất cả đều có màu vàng đồng thời đi kèm là đạo hỏa hừng hực.
"Thần đằng đạo hỏa, bảo thuật chí cao của bộ tộc Thái dương thần đằng!" Có người nói nhỏ.
Càng nhiều người lộ vẻ kinh ngạc hơn, cẩn nhận suy nghĩ thì ánh lửa kia rất đáng sợ, hư không bị thiêu đốt tới vặn vẹo, còn vô tận dây leo kia lại lấp lánh phù văn, hình thành nên một sát trận.
Thần đằng đạo hỏa dày đặc khắp bầu trời, vây kín lấy Thạch Hạo, đè ép hắn về phía trung tâm.
"Mặc ngươi thủ đoạn vạn ngàn, ta sừng sững bất động!" Thạch Hạo thì thầm, tạo ra động thiên bảo vệ bản thân, lạnh lùng nhìn Kim Liệt.
"Ồ?"
Mọi người kinh ngạc, đạo hỏa đáng sợ khi tiến vào trong chùm sáng của Thạch Hạo thì trở nên lờ mờ, lực sát thương giảm mạnh.
Mà những dây leo màu vàng kia khi đâm vào thì lịa hóe úa, phù văn biến mất, có dấu hiệu bị tiêu diệt.
"Tràng vực thật đáng sợ!"
"Đấy là gì, sao ta cảm giác giống như là động thiên vậy?"
Mọi người kinh ngạc, tất cả đều là sơ đại, ai cũng rất tự tin thế nhưng lúc này lại vô vẻ kinh sợ.
Kim Liệt giật mình, đã bị ngăn cản, hắn mạnh mẽ khống chế bảo thuật khiến đạo hỏa và dây leo vàng tấn công mạnh vào trong thánh quang mờ ảo kia.
Cùng lúc đó, hắn giơ tay bắn ra một dây leo rất đặc biệt, nó cứ như thủy tinh màu đen chứ không phải màu vàng, trong nháy mắt lao thẳng vào trong động thiên duy nhất của Thạch Hạo.
Thạch Hạo dùng tay chụp một cái, lúc này cảm nhận được sự đau nhói, nơi bàn tay của hắn có máu rỉ ra.
"Đó là... Kim Liệt có vốn để ngạo thị đồng đại, nghe đồn hắn có một đoạn đằng ngắn không giống với tộc nhân mình, là phù văn mà trời ban tặng hóa thành." Có người nói.
Trong chốc lát, Thạch Hạo bùng phát, vận chuyển Nguyên thủy chân giải đi kèm là sự cộng hưởng của cốt văn vạn tộc, trong vẻ bình thường là ẩn sứa sức mạnh to lớn, hắn toàn lực phá hủy khúc đằng màu đen này.
Răng rắc!
Cây đằng màu đen gãy nát, Kim Liệt kêu lên đầy sợ hãi nhanh chóng rút lui, sắc mặt khó coi tới tận cùng.
Đoạn đằng này không gì không xuyên thủng, có thể hủy hoại bảo cụ của người khác, nuốt chửng tinh huyết, hắn chưa bao giờ thất bại qua nhưng nay lại bị thương.
"Ầm!" Thạch Hạo cất bước, động thiên phát sáng bảo vệ hắn ở bên trong, cứ như là một lò lửa ép về trước, đánh tan toàn bộ Thần đằng đạo hỏa.
Hắn một quyền đánh tới, chặn giết Kim Liệt.
"Rất tốt, ngươi rất mạnh, cũng không uổng công ta động sát cơ, tiễn ngươi lên đường vậy." Kim Liệt phát ra lời nói như vậy, điềm tĩnh và vô cùng cay nghiệt.
hắn nhanh chóng mở ra một chiếc hộp đá đặc biệt, vô cùng cổ xưa, được chăm trổ các loại sinh linh, trong nháy mắt tảo ra từng tia sương mù rồi một cục bùn vàng bằng nắm tay trẻ con bay ra, đập thẳng về phía Thạch Hạo.
"Hả?"
Không chỉ khiến Thạch Hạo kinh ngạc mà ngay cả những sơ đại đang xem chiến cũng sởn cả tóc gáy, còn có mấy sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa nhanh chóng thối lui, lông tóc dựng thẳng.
Cục bùn vàng này không biết vì sao lại rất yêu tà, phát ra ánh sáng yếu ớt mang theo một tia sương mù, lại tràn ngập khí tức hủy diệt vạn vật khiến người run rảy.
"Là bùn vàng này!"
Mọi người nhớ tới một lời đồn, ngày xưa có một vị cấp Giáo chủ tiến vào sâu trong Khu vực không người, vô ý đạp phải một cục bùn vàng, lập tức nó phát ra ánh sáng yếu ớt hóa vị Giáo chủ kia thành thịt nát.
Sau đó, nghe nói bá chủ của điện Thái dương thần đằng chạy tới, lúc đó không có phát hiện ra cục bùn vàng này mà chỉ thấy một cục đất ẩm ướt nên cẩn thận thu lại rồi luyện hóa.
Cục bùn đất mà Thái dương thần đằng thu lấy đó có một chút đặc tính của cục bùn vàng kia, sau khi trải qua quá trình kiểm nghiệm thì mới phát hiện được sự đáng sợ của nó.
Hiển nhiên, bá của của Thần điện kia dã ban cục "bùn vàng" mà mình đã chiếm được cho tên tử tôn này để mang vào bí cảnh, thứ này có thể tuyệt sát bất cứ người nào!
Cục bùn vừa ra, ai là đối thủ của nó, quả thật là ăn gian.
Trong nháy mắt, Thạch Hạo nghe được lời nghị luận của bọn họ lập tức hoảng sợ, chẳng trách Kim Liệt lại lớn lối tự phụ như vậy, quả nhiên có lá bài tẩy như thế này.
Hắn nhanh chóng lùi lại sau thế nhưng cục bùn vàng đang nhanh chóng tiếp cận.
Hắn tránh trái rồi phải cũng không cách nào tách khỏi được, cục bùn vàng này quá kỳ lạ, đuổi theo hắn không rời, càng ngày càng nguy cấp.
Thời khắc mấu chốt, Thạch Hạo lấy lò luyện đan ra, bởi vì chiếc lò này quá thần bí đồng thời bên trong chứa đựng đất của Mộ tiên chẳng hề tầm thường.
Chớp mắt nắp lò mở ra, nói cũng kỳ quái, cục bùn vàng lập tức lao vào chìm xuống dưới đáy lò quấn lấy đất của Mộ tiên, sau đó yên tĩnh lại.
Mọi người thấy thế thì trợn tròn mắt, bùn vàng bị thu lấy? Tuy nói cũng không phải là cục bùn vàng đáng sợ kia thế nhưng cũng mang theo chút đặc tính.
"Ngươi nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn, giết thẳng về phía Kim Liệt.
Trận chiến này đã không còn chút bất ngờ gì nữa, Kim Liệt rất mạnh thế nhưng không phải là đối thủ của Thạch Hạo, mất đi bùn vàng nên hắn chẳng biết dựa vào đâu, mà chạy trốn cũng chẳng được.
Ầm!
Đại chiến liên tiếp diễn ra, lửa vàng rực ngập trời, phù văn dày đặc trong hư không, lá và thân cây dây leo màu vàng không ngừng bị đánh nát, rơi lã tả.
Ầm!
Cuối cùng, Thạch Hạo lăng không nhảy lên cao, một cước đạp lên trên đầu của Kim Liệt, lấy gậy ông đập lưng ông.
Răng rắc!
Kim Liệt kêu lên thảm thiết, xương sọ xuất hiện vết nứt, suýt nữa vỡ tung.
Sau đó, Thạch Hạo cứ như tia chớp hạ nhanh xuống, một chưởng xuất ra chém thẳng trên cổ của hắn, một chiếc đầu lâu bay vút ra xa.
Một vị sơ đại bị chém, khiếp sợ nơi đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.