Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Tề Đạo Lâm với tiếng xấu lan xa, lão nếu như muốn trả thù một đại giáo thì không ai có thể ngăn cản được.
Đạo tràng Chí Tôn có quá ít môn đồ, chỉ có hai người bọn họ nên Tề Đạo Lâm cũng không cần lo lắng tới việc người khác trả thù, vì lẽ đó nên lão mới ngông cuồng lớn tiếng nói thế.
Sơn môn phủ đầy cỏ dại, nền đất nứt toác, ngói vỡ khắp nơi thế nhưng hào quang của hai thầy trò chiếu khắp muôn nơi, lại có chút thần thánh khác lạ.
"Hoang, là truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn, Tề Đạo Lâm thông báo cả thiên hạ, từ nay về sau người nhằm vào hắn sẽ giảm không?"
"Ngươi sai rồi, chắc chắn sau này sẽ còn, hơn nữa chắc chắn đều là những kẻ tàn nhẫn!"
"Mặt ngoài thì không dám thôi."
Tu sĩ các giáo thảo luận, bọn họ vô cùng kích động, trận chiến vừa nãy khiến máu của mọi người sục sôi, người Hộ đạo của Thiên Nhân tộc cũng thất bại, chuyện này ảnh hưởng rất sâu.
Hoang, trở thành một cái tên đầy nổi tiếng, được Tề Đạo Lâm với tiếng xấu lan xa tuyên bố rằng là đệ tử của mình, việc này chắc chắn sẽ truyền khắp các đại tộc, dù đúng hay sai thì cũng sẽ nhờ đó trở thành 'tu sĩ bất lương'.
Thiên Nhân tộc mất mát quá nhiều, ai nấy mặt mày xám ngắt, cú sốc này quá lớn, Thiên Thần không địch lại, ngay cả người Hộ đạo cũng bị người ta chém rớt hai sừng.
Đường đường là Hoàng tộc thì làm sao chịu cho thấu?!
Tất cả mọi người đều cúi đầu, nắm chặt nắm đấm, sỉ nhục vô cùng lớn thế nhưng không có bất cứ biện pháp nào, lão Thiên Nhân sẽ xuất thủ ư? Nhưng lão sẽ phải tiến vào khu không người rộng lớn kia.
Đồng thời, có mấy người hối hận, lúc trước nếu đừng thèm thuồng bảo thuật của Thạch Hạo và làm thân với hắn thì bây giờ sẽ là tình hình khác rồi.
Nhưng mà giờ nói cái gì cũng đã muộn!
"Hoang, một thiếu niên nhưng lại khiến cả Thiên Thần của bộ tộc ta gặp nạn, Hộ đạo đại nhân bị thương, tuổi trẻ kiệt xuất bị chém, đúng là vô cùng nhục nhã!"
Ai nấy đều tức giận, đau đớn nhưng chẳng biết phải làm gì, kết quả này quá tệ.
Chỉ là hiện tại dù có tức giận cỡ nào cũng chỉ biết cúi đầu che giấu, nếu không tên Tề Đạo Lâm kia sẽ không bao giờ bỏ qua, sơ sót một chút thì bọn họ sẽ bị quét sạch cũng nên.
Vân Hi đứng trên một ngọn núi, quần áo phất phới, trên gương mặt xinh đẹp đầy phiền muộn, cặp mắt mộng ảo như có sương mù, mái tóc tung bay, cả người yên tĩnh, nàng chìm đắm trong mê man.
"Ngươi vẫn tốt chứ?" Thạch Hạo truyền âm, ngày hôm nay Vân Hi đã bất chấp hậu quả để giúp Thạch Hạo chạy trốn thì làm sao hắn có thể mặc kệ chứ.
"Cũng được!" Vân Hi cười gượng gạo, hôm nay nàng đã làm những chuyện 'khác người' như thế, cũng không phải giúp Thiên Nhân tộc mà là hiềm nghi tư thông với địch.
"Đừng về Thiên Chi Thành nữa." Thạch Hạo nói, sợ nàng bị Thiên Nhân tộc làm khó.
Vân Hi lắc đầu, tổ phụ và người thân của nàng đều ở đó thì sao không trở về được chứ, hơn nữa nàng là thành viên của Thiên Nhân tộc, dù thế nào cũng không thể phản tộc được.
"Ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì đâu, lão Thiên Nhân và mấy vị Thiên Thần đều rất tốt với ta, bọn họ sẽ hiểu cho ta. Đồng thời, hiện giờ người có thể dung hợp với Thiên Mệnh thạch cũng không nhiều."
U Vũ thì tàn phế, giờ nàng sắp trở thành thiên tài mạnh mẽ nhất Thiên Nhân tộc, Hoàng tộc sẽ không tự hủy đi bức tường này, chỉ có thể bồi dưỡng khiến nàng trung thành với bộ tộc mà thôi.
"Nếu không, ta chém thêm một kẻ nữa nhá?" Thạch Hạo nói rồi tìm kiếm trong đám người, hắn rất muốn xử lý tên Thiên nhân đã dung hợp Thiên Mệnh thạch kia.
"Đừng!" Vân Hi giật mình.
"Chỉ cần ngươi còn sống, mà ta vẫn đang còn đang phơi phới, Thiên Nhân tộc sẽ không manh động đâu, sẽ không có những hành vi quá khích nào." Tề Đạo Lâm xen ngang nói với Thạch Hạo.
Vân Hi liếc nhìn, ánh mắt mang theo vẻ ngẩn ngơ, trên dung nhan xinh đẹp có chút thương cảm, con mắt hơi rưng rưng, hiện giờ đã tới nước thì này nàng cũng không mong muốn gì cả, chỉ là có quá nhiều chuyện xảy ra mà thôi.
Nàng phẩy tay rồi nhanh chóng rời đi.
Thiên Nhân tộc rời đi không dám làm bậy ở đây nữa, nếu như dám làm bừa nói lời hung ác thì chắc dù một người cũng chạy không thoát.
Việc coi như đã xong, bão táp lần này coi như kết thúc!
Có thể nói, lần này Thiên Nhân tộc tổn thất nặng nề, thần quáng bị hủy, cao tầng trong tộc chiến bại, Chân Thần, chí tôn trẻ tuổi bị Thạch Hạo chém giết, quá mức chấn kinh.
"Nói chung cũng chỉ là Hoàng tộc xưa kia mà thôi, không còn uy phong của năm đó nữa." Mọi người cảm thán.
"Huy hoàng của bọn họ chỉ ở thái cổ, cũng không phải là Đế tộc của ngày hôm nay."
Sau khi mọi người rời đi thì vùng núi nơi đây khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Tin tức truyền ra, các châu chấn động!
Một vài đại giáo khi nhận được tin tức thì kinh hãi, thiếu niên Hoang này không ngờ lại khuấy lên phong ba lớn như vậy, ngay cả cái tên Tề Đạo Lâm tiếng xấu lan xa cũng bị kéo vào trong.
Thiên Nhân tộc đại bại, có thể nói là mất hết mặt mũi.
"Được lắm, Hoang, trước giết Minh tử, lại chém Thái dương Thần đằng, sau đánh bại sơ đại Thánh Vũ tộc, chiến qua Thiểm Điện Tử, giờ lại đánh bại thần thoại Thiên Mệnh, chiến tích này huy hoàng cỡ nào chứ?"
Khắp nơi náo động, tu sĩ các châu đều bàn luận.
Trong lúc nhất thời, cái tên Hoang đã chấn động mấy chục tới trăm châu, tạo nên sự quan tâm của khắp nơi.
"Hắn đã có thành tựu như vậy rồi sao?" Trong một ngôi điện đồng cổ xưa vô cùng to lớn cứ như là một ngọn núi vậy, có một thiếu niên ngồi xếp bằng, lúc mở mắt thì như có hai tia chớp lạnh lẽo bắn ra.
Nơi đây chính là Tiên điện, được gọi là một trong những đạo thống có truyền thừa cổ xưa và thần bí nhất thượng giới!
Truyền nhân Tiên điện nhận được bẩm báo thì ánh mắt trở nên sâu thẳm, khí tức kinh khủng, mạnh hơn một đoạn dài so với 'đại nhân tuổi trẻ' của Tiên điện ở bí cảnh Nguyên Thiên.
Nếu như có người ở đây thì nhất định sẽ giật nảy mình.
Hai người tuy rằng dung mạo giống nhau thế nhưng lại khác nhau về bản chất, người này quá kinh khủng, chỉ hơi chớp mắt thì có những ký hiệu màu vàng và màu bạc không ngừng hiện ra, cứ như có thể nhìn thấy hư không vậy.
Từng tia khí tức đại đạo lan ra từ trong cơ thể hắn.
"Đại nhân, không cần nổi giận, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của đại nhân." Một lão bộc nói, sau lưng có cánh chim màu vàng, khí tức kinh người, đây là một vị thần linh đỉnh cấp thế nhưng cũng chỉ là nô tài cho Tiên điện.
"Để thứ thân trở về đi, hắn thay ta cất bước trên thế gian này nên đã bỏ bê việc tu hành, hắn thất bại thì ta cũng chẳng có gì tốt." Người thanh niên lạnh nhạt nói.
"Đại nhân là muốn?" Vẻ mặt của lão bộc biến đổi, chủ thân muốn giết thứ thân để ngưng tự ra một thứ thân càng mạnh hơn nữa sao?
"Ta biết ông có quan hệ không tệ với hắn thế nhưng không cần lo lắng, hiện giờ không có thời gian nên ta cũng không thể nào tiêu hao nguyên khí để phân ra một thân khác được." Người thanh niên lạnh lùng nói.
Hắn đứng dậy nhìn khí hỗn độn ở ngoài tiên điện bằng đồng kia, nói: "Trăm sông tụ biển, đại quyết chiến thiên tài ba ngàn châu sắp bắt đầu rồi, ta muốn đạt tới trạng thái mạnh nhất!"
Lão bộc run lên, lão biết thanh niên này sẽ làm gì.
"Đại nhân, không đợi nữa hay sao, giờ muốn hợp nhất hai thân ư?"
"Không sai, chủ thân và thứ thân dung hợp làm một, ta muốn dùng tư thái mạnh mẽ nhất đánh vào 'Tiên cổ'." Thanh niên này lạnh lùng nói, toát lên vẻ vô địch ngoài ta còn ai.
Nếu như người ngoài nghe được tin này thì nhất định sẽ hóa đá ngay tại chỗ, khó mà tin được.
Bên ngoài, truyền nhân Tiên điện mạnh mẽ kia lại chỉ là một thứ thân đầy yếu kém chứ không phải là chân thân, chuyện này quá kinh khủng.
"Rất nhiều người đều cho rằng ta không thể vô địch thiên hạ, thậm chí ở đương đại này sẽ có đối thủ, càng không so sánh với những tên quái vật cổ đại kia. Ta muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho bọn họ!" Chủ thân của truyền nhân Tiên điện lạnh lùng nói.
"Đại nhân tài năng ngút trời, xưa nay chỉ có một, nhất định sẽ quét ngang địch thủ!" Ông lão nói, cánh chim màu vàng sau lưng khẽ đập, từng sợi đạo khí ngập tràn, lão vô cùng mạnh mẽ thế nhưng cũng chỉ có thể làm nô tài ở nơi này.
Tiên điện bằng đồng được khí hỗn độn vờn quanh, lại còn có mẫu khí thiên địa đang ngưng tụ, cảnh tượng kinh người, là nơi cướp đoạt tạo hóa thiên địa.
Người bình thường nếu tới đây thì chắc chắn sẽ khiếp sợ.
Mà nơi này, dù là các đại Giáo chủ cũng muốn tới, chỉ cần ở bên trong cung điện cổ này tìm hiểu vài ngày thôi cũng là quá tốt rồi. Nơi đây có di khắc cổ đại, có truyền thừa Nhân Tiên!
"Có thể rất nhiều người cho rằng, vì có những tên quái vật cổ đại kia xuất hiện cho nên ta không cách nào xếp tóp mười thậm chí là tóp hai mươi, ha ha!" Thanh niên này lẩm bẩm kèm theo vẻ trào phúng.
"Với thiên tư của đại nhân thì chắc chắn vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, tới lúc đó mọi người sẽ kinh hãi cho xem." Lão bộc nói.
Lão cũng không phải nịnh hót mà người thanh niên này quả thật rất mạnh, chỉ cần chủ thân này ra ngoài thì đủ để lật tung cả thế giới.
Mà sau đó không lâu, chủ thân và thứ thân dung hợp, vậy sẽ mạnh mẽ tới mức nào? Không thể suy đoán được.
Trên thực tế, chỉ có Bổ Thiên giáo mới có thể đoán được hắn vẫn chưa có thể hiện ra tư thái mạnh mẽ nhất của mình, bởi vì Nguyệt Thiền có thể phân chủ thân thứ nhân cũng là do nhận được pháp môn của Tiên điện.
Ở một vùng đất khác, một ngọn núi lớn lượn lờ ánh tím trường tồn từ tuyên cổ, lúc này nơi đây rung lên ầm ầm, một người đá bay tảng đá nặng cả trăm vạn cân bên dưới chân núi lên tít trời cao, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
"Ha ha..."
Có tiếng cười truyền tới, chấn cho bầu trời run lên, một chàng trai bước ra trong hang cổ, tóc đỏ như máu, nơi mi tâm sinh ra một con mắt dọc, hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh.
"Rốt cuộc cũng xuất quan, lão già ẩn tàng ta hai mươi năm, mỗi lần ra ngoài đều dẫn ta đi rèn luyện sống chết, chiến đấu với những người có cảnh giới cao hơn, hiện giờ ta muốn tự do, ha ha ha..."
Hắn vui sướng cười to, tóc tím đầy đầu cứ như ngọn lửa đang bốc cháy, ngoại trừ con mắt dọc ra thì hai con mắt kia vô cùng yêu tà cứ như là yêu ma chuyển sinh vậy.
"Ta đã tu luyện thành Phần Thiên công rồi, ở tuổi này thì chưa từng có ai tu tới tầng thứ chín, có thể đi giết người rồi, để nghĩ xem nào, làm thịt ai đây?"
Chàng trai tóc tím lẩm bẩm, ánh mắt đáng sợ, vẻ yêu tà ngập tràn thân thể.
"À, hẳn là cắt đầu của truyền nhân Tiên điện đi chứ người khác quá yếu, hoặc là đi tìm những tên đang ẩn giấu của các đạo thống."
Lúc này, một ông lão hạ xuống, ánh mắt thần thánh chiếu rọi thế nhưng lại vô cùng khiêm nhường với thanh niên này, hiển nhiên lão là người hầu.
"Ngươi tới thật đúng lúc đó, nói ta nghe một chút đi, hiện giờ những ai là lợi hại nhất, ta phải giết vài ba tên cái đã!"
Những cổ châu thần bí khác cũng diễn ra chuyện tương tự, những kỳ tài bất thế đang ẩn giấu đều xuất quan, tạo nên cảnh tượng kỳ dị trong trời đất.
Một hồ nước màu vàng, nơi đây sôi trào.
Trong thủy phủ dưới mặt nước phát ra thần quang ngút trời, rất nhiều người ngây dại nhìn về nơi đây.
Một cô gái thức tỉnh ở trong thủy phủ rồi lao vút lên trời cao, bùng phát ra kim quang vạn trượng, mái tóc vàng bay lượn, ngay cả con ngươi cũng có màu vàng, nàng nhìn núi sông vạn vật.
Khí tức của nàng mạnh tới đặc biệt, rõ ràng vẫn chưa có nhen nhóm Thần hỏa thế nhưng lại kinh khủng vô cùng.
"Đạo thống này đã rất nhiều năm không ai xuất hiện, đều nghĩ rằng bọn họ đã biến mất, không nghĩ rằng Hỗn độn trận trong thủy phủ tuyệt thế này lại mở ra, một thiếu nữ tóc vàng xuất hiện!"
Có nhân vật mạnh mẽ thán phục, khá là bùi ngùi.
Ngoài ra, những châu khác cũng tương tự, đại chiến thiên tài ba ngàn châu sắp mở ra nên một số người đang ẩn tàng đều bắt đầu xuất quan!