Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Vườn thuốc rất lớn, bên trong có đất năm màu phát sáng hòng bảo đảm có thể cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho những Thánh dược này sinh trưởng.
Khuyển diệp đằng, toàn thân đen kịp, phiến là như chó ngao, chảy xuôi ánh đen. Xích Lan, tựa như kim cương máu, toàn thân lấp lóe dâng lên ánh đỏ. Hoàng Kim thảo, như một vầng mặt trời chói lọi ánh vàng.
...
Nơi này thật sự rất lấp lánh, rất thu hút ánh nhìn, mười cây Thánh dược đồng thời sinh trưởng cùng một nơi, cho dù một bí cảnh mở ra cũng khó xuất hiện cảnh tượng dị thường bậc này.
Mỗi một cây Thánh dược đủ khiến sơ đại đỏ mắt, bởi vì cực kỳ ít ỏi, chúng nó một mình chiếm một chỗ, sinh trưởng trong tuyệt địa, rất hiếm có nhiều cây sinh trưởng cùng nhau như vậy.
"Vì sao thế?" Có người dò hỏi, cảm thấy khó mà tin nổi, vốn chỉ là linh dược vậy mà đều tiến hóa thành Thánh dược.
"Bởi vì pháp tắc dưới hạ giới không đầy đủ, sau khi mang tới đây và trải qua đạo tắc thiên địa tẩm dưỡng, phần lớn những cây thuốc khác không cách nào chịu nổi áp lực mà chết héo, chỉ có mười mấy cây này lại hoàn toàn khác, gắng gượng vượt qua nên lột xác."
Mọi người trợn tròn mắt, thứ này lại giống như sinh linh, như là tu sĩ từ Tiểu Thiên thế giới tới, nếu như tu luyện lại thân thể, chịu đựng được thử thách thì có thể sẽ có sự nhảy vọt về chất.
Đương nhiên phần đông số người này đều tiêu biến sạch rồi.
Thạch Hạo hỏi han mọi người xung quanh, đến cùng là người nào từ hạ giới mang tới, kết quả biết được đó là hai cha con!
Đến lúc này hắn vững tin đó là Hỏa Hoàng và Hỏa Linh Nhi, chỉ là khi tìm hiểu kỹ càng, hỏi tiếp thì cường giả chăm sóc vườn thuốc này cũng không biết.
"Sẽ không có chuyện gì chứ?" Tâm tình của hắn thoáng thả lỏng, dù sao thì hai cha con Hỏa Hoàng giống như tạo nên mười mấy cây Thánh dược này, lễ vật này quá lớn, dù là một ít đại giáo cũng thay đổi thái độ.
Sau khi tâm tình thả lỏng thì đột nhiên Thạch Hạo hét lên cực kỳ thê thảm.
Tiếng hét này dọa mọi người nhảy dựng, bên vườn thuốc an lành lại có người kêu gào thảm thiết như quỷ khiến màng tai cũng muốn nứt ra.
"Ngươi làm sao thế?" Có một có gái hỏi với vẻ quan tâm, những người khác cũng nhìn lại.
"Không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, để ta kêu vài tiếng là tốt thôi." Vẻ mặt Thạch Hạo đưa đám nói.
Rất nhiều người đều trợn trắng mắt!
Thạch Hạo một mình rời đi, tìm một góc không có ai, lần thứ hai hét thảm vài tiếng, vô cùng đau đớn, cứ như là đang hối hận đứt từng đoạn ruột vậy.
Bởi vì hắn nghĩ tới lúc mình tới thượng giới thì cũng có mang theo mấy trăm cây linh dược, kết quả lại ăn sạch toàn bộ.
Chưa từng nghĩ tới, nếu chăm sóc thì có khả năng sẽ có một ít cây lột xác thành Thánh dược, quả là... tổn thất nặng nề.
"Gào.... " Thạch Hạo cực kỳ đau lòng, rên rỉ ở đây.
Biểu hiện này làm cho một con Thần Lang màu bạc mang theo ngờ vực đi tới, khi nhìn thấy hắn thì chửi rủa một tiếng, còn tưởng rằng là tộc nhân của mình, ai ngờ lại là một tên nhân loại.
Không lâu sau, Thạch Hạo một lần nữa trở lại những nơi sáng sủa kia, lẫn vào trong đám người nghe nghị luận.
Loại thịnh hội có yêu cầu như thế này thì đều là cao thủ các giáo đến, bởi vậy cũng mang đến rất nhiều tin tức có giá trị kinh người.
"Hoang, đến cùng là có lai lịch gì mà lợi hại như vậy, ngay cả truyền nhân Tiên điện cũng bị đánh bại, lúc nghe chuyện ta đã không thể tin được!"
Có người nhắc tới Thạch Hạo nên đã gợi ra xôn xao.
"Hắn là người của Đạo tràng Chí tôn, nhất định đối lập cùng Tiên điện, chẳng qua là khó khăn mới thắng được thứ thân của truyền nhân Tiên điện mà thôi, nếu là chân thân đến thì không thể tưởng tượng được!"
Truyền nhân Tiên điện vậy mà một người chia làm hai thân, gần đây đều đang lưu truyền chuyện hắn muốn dung hợp làm một, đến lúc ấy sẽ vô địch thiên hạ, không có đối thủ trong cùng thế hệ.
Chuyện này cũng làm cho các giáo phải đau đầu, là một nhân vật đáng sợ cản đường sơ đại các tộc.
"Ta ủng hộ Hoang, tin tưởng hắn còn có thể thắng được người của Tiên điện!" Một cô gái nói, áo tím phất phới, tươi trẻ đẹp đẽ, trên cái trán trắng nõn có một hoa văn màu đen.
Hoa văn này cũng không phá hoại nét đẹp của nàng mà trái lại càng tăng thêm cảm giác yêu dị, thần bí mà xinh đẹp.
Thạch Hạo nhận ra âm thanh của nàng, chính là cô gái bên trong xe kéo màu tím vàng kia, một đường bay nhanh khiến một nhóm Tôn giả không thể không nhường đường.
"Nàng là ai, trên đường đã thấy nàng, đến cùng có lai lịch ra sao?" Có người nói nhỏ, tò mò về thân phận của nàng.
"Minh châu của Ma Văn tộc, là kỳ tài trẻ tuổi mạnh mẽ hiện nay của tộc này, tên là Thiên Dao, lần này cao thủ trẻ tuổi vô thượng muốn xuất hiện có chút quan hệ với nàng."
Tất cả mọi người giật mình, Ma Văn tộc tuyệt đối là đại tộc tiếng tăm lừng lẫy tại thượng giới, bọn họ chuyên nghiên cứu phù văn, khắc vào người mình các loại hoa văn, pháp môn kinh thế, từng xuất hiện rất nhiều nhân vật huyền thoại.
"Tiểu thư Thiên Dao lại khẳng định Hoang sẽ thắng, nhưng trong cái nhìn chúng ta thì hắn một phần thắng cũng không có rồi." Có người lắc đầu.
"Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, bởi vì ta chẳng hề vừa mắt với Tiên điện, bọn họ luôn cho rằng mình tựa như vô địch thiên hạ, lại không biết rằng thế gian này có không ít đạo thống đủ chống lại bọn họ. Không muốn nhắc tới, năm đó khi Cung điện Chí tôn tồn tại thì bọn họ dám kiêu ngạo như thế sao?" Thiên Dao của Ma Văn tộc nói.
Rất nhiều người không nói gì, cảm thấy vị đại tiểu thư này sao lại kiêu căng như thế, có mấy người can đảm được như nàng.
"Mặc dù Hoang sẽ bại nhưng cũng có người có thể giết truyền nhân Tiên điện, ta tin chắc lần này hắn sẽ gặp rủi ro lớn!" Thiên Dao trẻ tuổi phấn chấn, thẳng thừng nói ra.
"Tiểu thư Thiên Dao chẳng lẽ muốn thuyết phục vị nhân kiệt vô thượng kia ra tay sao?" Có người dò hỏi.
Những lời này vừa ra khiến nơi đây không thể yên tĩnh, rất nhiều người tim đập thình thịch.
"Dù là vị nhân kiệt vô thượng kia ra tay cũng không nhất định có thể bắt truyền nhân Tiên điện, một khi hắn dung hợp xong xuôi, tại Tôn giả cảnh thì xưa nay có mấy người có thể chống lại?"
"Hắn chắc chắn thua!" Thiên Dao nói.
Sắc mặt Thạch Hạo khác thường, vốn cho rằng cô gái bên trong xe kéo màu tím vàng kia kiêu căng ương ngạnh, ngông cuồng tự đại, khó có thể thuyết phục, nhưng hiện tại xem ra ngoại trừ khá là trực tính thì cũng không xấu xa.
Nơi này tự nhiên sôi nổi hẳn lên, rất nhiều người đều đang bàn luận đề tài mười đại cao thủ thế hệ trẻ tuổi đương thời.
"Thiên Dao tiểu thư, vị nhân kiệt vô thượng kia thật sự sẽ đến chứ?"
"Sẽ!" Thiếu nữ Ma Văn tộc thật lòng đáp, vẻ mặt trịnh trọng không còn ngông cuồng.
"Trường Cung Diễn, lại xuất hiện trên đời... " Có người nói nhỏ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều chấn động, cái tên này như có một loại ma lực kỳ lạ khiến người ta run rẩy, khiến rất nhiều người lo lắng, kính nể.
"Hẳn là trong vòng hai ngày sẽ xuất hiện, có khi ngay tối nay cũng khó nói." Thiên Dao ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt trăng giữa bầu trời, trăng đã tròn.
"Ô... "
Đột nhiên tiếng khóc lớn vang lên từ nơi xa truyền tới, chấn động thiên địa, trời cao cũng cuồn cuộn run lên.
Giờ phút này, không cần nói những người khác mà ngay cả Thạch Hạo cũng chấn động, tinh lực trong cơ thể bị kích thích mãnh liệt.
Mà những người khác thì lại kinh hãi, rất nhiều người run rẩy cứ như là trăm thú gặp phải bá chủ, nhìn thấy Vua của vạn thú, mất tự chủ nằm sấp xuống muốn cúng bái.
"Hắn... thật sự đến rồi!" Thiên Dao kích động, bay ra ngoài trước tiên, xông lên trời cao nhằm về một phương hướng bay tới.
Tất cả mọi người đều biến sắc, khiếp sợ không gì sánh nổi.
"Người kia... thật sự đến rồi sao?"
Trong trang viên đều là cao thủ đến từ các tộc, truyền thừa với các cổ giáo lớn, nhưng lúc này những Tôn giả kiệt ngạo đó tất cả đều kinh hãi, sau đó bay lên không đi theo.
Tụ hội thiên tài vì vậy mà gián đoạn, tất cả mọi người đều nhằm về một hướng.
Mọi người có lý do tin tưởng rằng buổi tiệc chẳng qua là trên danh nghĩa, mà là nghi ngờ đêm nay người kia có thể sẽ xuất hiện nên chờ đợi ở đây mà thôi.
Sắc mặt Thạch Hạo lộ vẻ khác thường đi theo, bởi vì hắn biết, người kia mạnh đến mức không còn gì để nói, tuyệt đối siêu phàm nhập thánh, là một nhân vật không tầm thường.
Ngoài mấy chục dặm, trước một sườn núi có một người thanh niên đứng thẳng, biểu hiện bi thương đang tự lẩm bẩm, như là tế tự, cầu xin.
Thỉnh thoảng hắn phát ra tiếng khóc lớn, loại âm thanh kia chấn động khiến rất nhiều Tôn giả chịu không nổi, không thể tới gần, chỉ có thể từ xa nhìn lại, mỗi người đều ngơ ngác, thất sắc.
Mà trong đó có mấy người tới quá gần thì lập tức từng người ngã xuống đất ngất đi.
"Đây chính là Trường Cung Diễn sao?" Mọi người rung động, hắn đến cùng mạnh đến mức nào? Cùng ở tại Tôn giả cảnh hắn chỉ vô tình biểu lộ tình cảm, một tiếng khóc lớn lại làm cho một ít Tôn giả bị chấn động té xỉu, chuyện này... quá mức kinh khủng.
"Đúng thế, hắn chính là Trường Cung Diễn trong truyền thuyết!"
Cái tên này có một loại sức mạnh kỳ lạ, làm cho một số người ở đây nơm nớp lo sợ, còn có một số người thì trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt nhìn chằm chằm nơi đó.
"Trường Cung Diễn, từng xuất thế bốn lần, mỗi lần đều đứng đầu trong đại chiến thiên tài ba ngàn châu, đoạt được đệ nhất thiên hạ!" Có người nói.
Lời này vừa ra, dù là người không biết cũng đều kinh sợ, trong lòng nổi sóng chập chùng, cực kỳ chấn động.
Dưới ánh trăng, thanh niên kia bi thương, hắn mặc áo dài xanh, thân thể cũng không cao lớn, ngược lại có chút gầy yếu, hắn không tính là đẹp trai, thế nhưng lại rất điềm tĩnh, mang theo nước mắt.
Đây là một thanh niên trẻ gầy yếu, thậm chí xem ra có chút ngây ngô, cực kỳ thương cảm, đang dưới ánh trăng cúng tế một người.
"Đây chính là Trường Cung Diễn, được xưng là thanh niên kỳ tài Tôn giả cảnh một đời không có đối thủ sao?"
"Lão tổ cô cô đã mất rất nhiều năm rồi, ngươi... không cần quá bi thương, người cũng hi vọng ngươi có thể sống vui vẻ, khỏe mạnh." Thiên Dao nói, tiến về trước mang theo vẻ nhu hòa, rất khác với thói ngang ngược trước đây.
Mấy người biết rõ Trường Cung Diễn vì sao đến đây, bởi vì có một cô gái được mai táng ở chỗ này.
Cô gái này có một nửa huyết thống Ma Văn tộc, còn có một nửa là tội huyết, năm đó là hồng nhan tri kỷ của Trường Cung Diễn, bởi vì ngoài ý muốn chết đi, chia lìa mãi mãi.
"Nghe nói Trường Cung Diễn sở dĩ phong ấn chính mình dưới núi tuyết, lần nữa tiến vào 'Tiên cổ' quyết chiến là muốn tìm đến hồ máu Phượng Hoàng, muốn phục sinh cô gái kia."
Hiển nhiên Trường Cung Diễn đã thất bại, lần đó chưa từng đạt được.
Sau đó, lại tiến vào lần thứ ba, lần này vẫn vô địch, đệ nhất thiên hạ nhưng như trước không đạt được nguyện vọng.
Mà lần đó, khiến hắn khó có thể tiếp thu chính là thi thể của cô gái kia bị hắn niêm phong dưới núi tuyết quá lâu nên hi vọng sống lại tan thành mây khói.
Cuối cúng hắn chỉ đành mang cô gái đó tới đây, mai táng tại nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, lần đó cũng vào một đêm trăng tròn.
Có người nghị luận khiến không ít thiếu nữ ở đây thương cảm, vì Trường Cung Diễn mà ưu thương, cũng vì hắn mà cảm động, con mắt đỏ au.
Tất nhiên Thiên Dao rõ ràng nhất, nàng có chút sốt sắng, âm thanh nhu hòa, khuyên giải: "Ngươi... không nên đau lòng, Tổ cô cô nếu biết nhất định hi vọng ngươi có thể nở nụ cười, mà không phải như vậy."
Trường Cung Diễn nhìn phía mặt trăng, cực kỳ cô đơn, nước mắt rơi xuống, bộc lộ bản tính.
Chính tiếng khóc rất tự nhiên này đã làm rất nhiều Tôn giả bị chấn động đến chịu không nổi.
"Ngươi gọi là Thiên Dao hả, không nên vì sự tồn tại của ta mà không kiêng nể gì cả."
"Không phải, tại tính cách của ta hoạt bát, sau này... chắc chắn sẽ không như vậy nữa!" Thiên dao lắp ba lắp bắp, sắc mặt đỏ chót.
Bỗng nhiên phía trên sườn núi xuất hiện một người, quần áo vàng chóe, ánh sáng chói mắt tựa như mặt trời rơi xuống nơi đây.
"Trường Cung Diễn?" Hắn mở miệng, nhìn xuống dưới.
"Đúng."
"Là ngươi thì tốt rồi, tới đây đánh một trận!" Thanh niên mặc áo vàng nói, trong tay xuất hiện một thanh kiếm sắc, chỉ xuống dưới, kiếm khí tràn ra, chấn động trời xanh.
Tất cả mọi người rung động, đây là người nào? Dám ra tay với Trường Cung Diễn, nhìn dáng dấp thì tuổi tác không phải rất lớn.
"Xoẹt!"
Trường Cung Diễn giơ tay điểm ra đụng vào kiếm mang kia, nơi này bạo động, hư không xuất hiện rất nhiều vết nứt.
"Kiếm thai đúc từ Tiên kim!"
"Vậy mà có thể quyết chiến cùng Trường Cung Diễn, lại là... một vị quái thai cổ đại sao?" Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Ánh sáng óng ánh lấp lóe, hai người lập tức biến mất không thấy đâu.
Chỉ có Thạch Hạo thấy rõ, bọn họ tiến vào khe nứt hư không, tìm chiến trường khác.
"Hahaha, cũng đã bốn đời rồi, mà vẫn còn rơi lệ vì một đứa con gái chảy xuôi tội huyết trong cơ thể, Trường Cung Diễn yếu đuối như vậy, nhất định khó có thể chân chính vô địch!"
Trên sườn núi lại xuất hiện một người, là một cô gái cũng quần áo màu vàng.
"Người của Kiếm Cốc sao?" Mắt Thiên Dao lộ ra ánh sáng kỳ lạ, sau đó chấn động mạnh, nàng nghĩ đến thanh niên mặc đồ vàng lúc nãy là ai.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đều chấn động, rõ ràng đó là một vị nhân kiệt vô thượng thời cổ xuất ra từ Kiếm Cốc.
"Lấy tội huyết mà gọi, chúng ta đắc tội ngươi sao?" Có người không cam lòng, bí mật nói, hiển nhiên là người của Tội châu, không vừa lòng với vị thiên kim tiểu thư của Kiếm Cốc này.
"Hừ, ta là xem thường đời sau tội huyết đấy thì sao, để ta nhìn một chút nơi này có bao nhiêu, là ai đang nói nhỏ." Cô gái này lạnh giọng nói.
Nàng vung lên một bức tranh quý hướng phía dưới chiếu xuống.
"Ầm!"
Trong chớp mắt một thanh âm như tiếng sét vang lên, giữa trường có một thiếu niên trên trán ngưng tụ ra một ký hiệu, ánh sáng vọt thẳng lên trời, rọi sáng núi sông.
"Cái gì?" Tất cả mọi người đều sợ hãi kêu lớn lên.
Cô gái mặc áo vàng trên sườn núi lại càng khiếp sợ, khó có thể tin, run giọng nói: "Trước đây không lâu chữ "tội" in dấu trên vòm trời, chiếu rọi chư thiên, người kia là ngươi sao?"