Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 868: Long Huyết tổ ngạc




Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thạch Hạo bay vút lên cao, còn Thanh Y thì đi theo, tay áo phất phới, hai người tựa như thần tiên quyến lữ, biến mất phía cuối trời.
Trong rừng đào, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, rất lâu sau mới huyên náo ầm ĩ lên.
"Trời ơi, hắn muốn đi giết truyền nhân Tiên điện kìa, đây là chuyện lớn đủ khiến Tiên cổ khiếp sợ, ảnh hưởng sâu xa!"
"Hoang, tự mình ra tay rồi, chủ động xuất kích, sẽ chấn kinh cả đất trời cho coi!"
Trong rừng đào u tĩnh, hoa rơi lả tả, cánh hoa màu hồng phấn lấp lánh bay đầy trời, hương thơm ngào ngạt nhưng cũng khó che lấp náo nhiệt nơi đây.
Hoang có hành động mạnh mẽ, chuyện lớn sắp phát sinh!
Rất lâu sau, nơi này cũng không thể yên tĩnh, những sinh linh này bồn chồn, muốn tận mắt xem trận chiến đó nhưng đáng tiếc không biết nơi ở của truyền nhân Tiên điện.
"Bán tin tức của mình để lấy thánh dược, Hoang cũng thật là... " Mọi người không biết hình dung về hắn như thế nào cả, nghĩ kỹ lại thì tất cả đều mỉm cười.
"Tiên điện sẽ phải ói máu rồi, có kẻ địch như vậy thì cũng không biết những người kia sau khi biết chuyện sẽ có tâm tình thế nào."
Cao thủ Tiên điện trong rừng hoa đào đã bị giết thế nhưng vẫn còn một ít người quá yếu không lọt vào mắt của Thạch Hạo, hiện giờ khuôn mặt những người này lúc xanh lúc trắng, thực sự đã bị chấn kinh.
Tương tự, những người cá biệt còn sống sót của Minh tộc cũng cảm thấy vô cùng bứt rứt, muốn hét thật to.
Tên Ma vương này... quá khốn nạn, có thần thông mạnh như vậy mà lại chơi trò lừa bịp, gạt lấy một đống thánh được, thật làm người ta tức chết.
Những người thực lực không cao này còn có thể nhịn được, nhưng khi truyền về thì những sơ đại tại cứ điểm chịu sao thấu? Tất cả đều tức tới bể phổi.
Thanh Linh giới, trong một đầm lầy, nơi này tràn ngập mùi thối rữa, không có sinh linh nào muốn nán lại lâu, âm khí dày đặc bao phủ nơi này khiến quanh năm không chút ánh mặt trời.
Đả Thần Thạch dẫn Thạch Hạo và Thanh Y đến đây. Nó ra hiệu yên lặng bởi đã gần chỗ cần đến. Nơi sâu trong đầm lầy truyền đến sự sống, có người đang bảo vệ.
"Một trận pháp!"
Một tế đàn rất nhỏ nằm trong đầm lầy được xây từ vật liệu màu đỏ, và một tên cường giả đang nhắm mắt tu luyện bảo vệ gần đó.
Từng tia khí màu trắng phun ra từ miệng và mũi tựa như rồng nhỏ lượn quanh thân hắn, nhìn sơ qua cũng biết là cao thủ rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Thạch Hạo cũng không coi ra gì. Trong mắt hắn chỉ có truyền nhân Tiên điện mới có thể coi là địch thủ, người bảo vệ con đường này chẳng ăn nhằm gì.
Thạch Hạo thu lại tinh khí thần, yên lặng điều chỉnh hơi thở rồi sau đó đột ngột ra tay, pháp môn Côn Bằng và Súc địa thành thốn kết hợp cùng nhau hóa thành một làn khói mỏng, hắn vọt tới.
Đồng thời, hắn cũng tạo ra động thiên duy nhất bao phủ lấy người kia.
Người này mở mắt và cật lực giãy giụa, hắn muốn xuyên qua tế đàn để truyền tin tức đi, nhưng đã chậm, động thiên duy nhất này đã giam cầm tất cả.
Dù hắn xuất bảo thuật khống chế binh khí cũng không làm được gì cả. Hắn càng lúc càng suy yếu, đến cuối cùng thì không thể nhúc nhích được nữa.
"Ngươi là ai?" Hắn khó nhọc mở miệng đầy vẻ khó tin, thân là cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất một châu, là chiến tướng thứ ba của Tiên điện ấy mà lại bị người dễ dàng bắt như vậy.
Kết quả này, kiểu thua trận này khiến cho hắn khó thể chấp nhận. Dù là quái thai cổ đại đến cũng không thể như vậy được.
"Ha ha ha..." Thạch Hạo nở nụ cười.
"Hoang, ngươi đã đến!" Người này vừa hoảng sợ vừa tức giận lại vừa lo lắng. Không có chuyện gì tệ hơn ngoài chuyện này, Hoang đã đánh đến nơi.
Nên biết, truyền nhân Tiên điện đang bế quan, nếu bị người tìm được thì hậu quả khó mà lường được, cho nên sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.
"Ngươi cũng không phải là người của Tiên điện, cần gì chứ, không nên sợ sệt thay cho hắn." Thạch Hạo lạnh nhạt nói.
Thanh Y đi tới, nhẹ nhàng như "trích tiên", quầng sáng mông lung bao phủ trên thân thể thon dài, ở đầm lầy này càng thêm kỳ ảo, không nhiễm chút bụi trần.
Đả Thần Thạch cũng đến gần, nói: "Hỏi hắn tọa độ, nếu để ta tự suy diễn thì rất tốn tâm lực."
"Ngươi nghe rồi chứ, tế đàn này nối tới đâu, hãy nói ra tọa độ hư không đi." Thạch Hạo nói.
"Ta không biết, đây là một trận pháp thần bí, ta chỉ phụ trách bảo vệ nơi này, mỗi lần có việc thì chỉ cần thả cốt thư vào truyền đi." Chiến tướng thứ ba nói.
Đả Thần Thạch đau đầu, nói: "Đây hơn phân nửa là một trận pháp hiếm thấy, có chút phiền phúc, chỉ có thể truyền đi đồ vật đặc biệt như cốt thư, còn sinh linh khó có thể bước lên."
Thứ này không dễ phá giải cho lắm.
Thạch Hạo tra hỏi thế nhưng chiến tướng thứ ba hiểu cũng không nhiều, biết có hạn.
"Ngươi dám!" Thạch Hạo mới hơi thu lại động thiên thì người này ngay lập tức phản công, muốn hủy diệt tế đàn.
Bảo thuật Lôi đế!
Thạch Hạo ra tay, tia chớp chui vào cơ thể rồi chấn tên kia cháy đen, vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên người này không có cách nào tránh được, lập tức bị đánh bay ngược ra sau rồi rơi thẳng vào trong bùn lầy.
"Ngươi không phải là môn đồ của Tiên điện, tại sao trung thành với hắn như thế?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta đã trúng nguyền rủa gỉ đồng xanh, không còn chọn lựa, nếu như không có truyền nhân Tiên điện triển khai pháp thuật thì chắc chắn chết." Hắn mang theo vẻ bi thương, thân thể phát ra mùi khét, tia điện xuyên thủng thân thế hắn, xương cốt đứt đoạn.
Thạch Hạo nghĩ lại chính mình, tại hạ giới cũng từng trúng phải nguyền rủa này, chịu đựng hơn một năm mới bò từ trong mộ mà ra.
"Thế cũng tốt, xem như được giải thoát." Chiến tướng thứ ba phun ra một ngụm máu đen sau đó ngã xuống, cứ thế mất mạng, nơi mi tâm sớm đã nứt toát vì tia chớp.
"Ta muốn băm thây hắn!" Thạch Hạo nói nhỏ, dù thế nào cũng phải đánh gục truyền nhân Tiên điện.
Đả Thần Thạch nhăn nhó suy nghĩ, bắt đầu việc phá giải khó khăn này, dựa vào tế đàn kỳ lạ này để suy diễn tọa độ "bờ bên kia", muốn tìm xem truyền nhân Tiên điện đến cùng ở nơi nào.
"Cũng may là ta từng nhìn thấy loại truyền tống trận này trên một cốt thư, có thể suy diễn ra được." Việc này nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, Đả Thần Thạch đã tìm ra phương pháp mang tính đột phá, tính toán được một nhóm tọa độ, sau đó mượn tế đàn này bắt đầu bố trí.
Sắp xếp chuẩn bị, lúc này tế đàn sáng lên mở ra một thông đạo màu bạc hướng đến nơi nào đó.
"Đi!" Thạch Hạo vọt vào.
"Các ngươi không sợ hắn đã tu ra một tia tiên khí sao? Cứ xông bừa như thế thì hậu quả không tốt đâu." Đả Thần Thạch nói.
Thanh Y cười nhẹ, nói: "Không cần nói độ khó khi bước ra được bước kia, nếu thành công thì theo tính cách của hắn tất nhiên đã xuất quan từ lâu và chinh phạt bốn phương rồi."
"Đúng thế!" Thạch Hạo gật đầu.
Thông đạo màu bạc mơ hồ, không ngừng lấp lóe, rất nhanh đã đến cuối đường.
Thạch Hạo cầm đại kích trong tay, cả người dày đặc phù văn, chuẩn bị chiêu thức mạnh nhất rồi nhanh chóng lao ra.
Thế nhưng hắn liền ngạc nhiên, đây là một sa mạc lớn màu vàng, căn bản không có một bóng người ngọn cỏ nào.
"Mày truyền tống chúng tao đến đâu vậy?"
Rất rõ ràng, nơi đây không phải là Thanh Linh giới, không có sự sống, càng không có truyền nhân Tiên điện, chỗ này làm sao thích hợp để bế quan.
Bọn họ tới một thế giới hoàn toàn khác, không biết là tiểu thiên thế giới nào.
"Lạ quá." Đả Thần Thạch suy tư, sau khi cẩn thận suy diễn lại thì nói: "Hơi chút sai lệch, nhưng cũng không quá xa, nơi hắn bế quan hẳn là trong đường kính trăm dặm thôi."
"Cũng may là trăm dặm chứ không phải mấy trăm ngàn dặm." Thanh Y chọc.
Trăm dặm là quá ngắn với bọn họ, không tính là gì. Thạch Hạo nhấp nhô vài lần, thần thức quét qua, rất nhanh đã có cảm giác.
"Ở hướng kia!"
Trong sa mạc có một quầng sáng màu xanh lục, sau khi tới gần mới xuất hiện ra, đó là một hòn đảo nằm biệt lập trên cát vàng, cũng không lớn thế nhưng thực vật um tùm, đều đang phát sáng.
Đây là một loại cảnh sắc kỳ lạ, nhưng cây cỏ kia lóng lánh như ngọc, đồng thời có sương trắng mông lung tựa như tiên khí, còn có từng tia khí hỗn độn.
"Nơi đây quá bất phàm." Đả Thần Thạch nói.
"Ta chuẩn bị ra tay đây, các ngươi cẩn thận." Vẻ mặt Thạch Hạo nghiêm túc và thu lại khí tức. Từng bước từng bước tiến tới, không có gì để nói với kẻ địch này nữa, chém ngay rồi tính!
Hòn đảo rất nhỏ, phạm vi không tới ngàn trượng, ở trung tâm có một ngọn núi đá, chân núi có một động cổ dâng lên khí lành, khí hỗn độn tràn ngập.
Nơi đó có một người ngồi xếp bằng, được sương mù mông lung bao phủ không cách nào nhìn thấu, đây là một động thần cổ xưa.
Đả Thần Thạch lấy trận kỳ ra. Phá bỏ trận pháp xung quanh, đồng thời truyền âm: "Trái mười bước, tiến năm bước,... " nó chỉ con đường đi tới.
Thạch Hạo như một tia sáng, chớp mắt xông tới, giết vào hang cổ, không chỉ phát ra tia điện mà sau lưng của hắn hiện lên cánh Côn Bằng, ngoài ra trong tay còn cầm đại kích chém thẳng.
"Xoẹt!"
Bên trong khí hỗn độn, một đôi mắt mở ra tựa như lồng đèn màu máu đầy đáng sợ, sinh linh này phản ứng nhanh chóng, toàn lực chống cự.
"Gào gừ..."
Sơn động sôi trào, thần lực dâng lên, tiếng binh khí chạm nhau kêu điếc tai.
"Không đúng, tên này không phải truyền nhân Tiên điện!" Thanh Y thất kinh, nàng canh chừng ngay cửa động, lúc nào cũng có thể ra tay.
"Các ngươi làm sao tìm được chỗ này?" Lời nói này đặc biệt to khi trong hang cổ này, chấn động khiến cho hư không nổ vang, nếu là người bình thường thì thần hồn lập tức thoát ra, tan nát mà chết.
"Ngươi là ai mà cũng có Nhân Tiên ấn!" Thạch Hạo giật mình, đây không phải truyền nhân Tiên điện, nhưng lại biết được thần thông cấm kỵ của giáo này.
"Đây là con gì, sao lớn như vậy?" Đả Thần Thạch kinh ngạc, trong hang cổ kia, khí hỗn độn quấn quanh một quái vật to lớn vô cùng khủng khiếp, pháp lực ngập trời.
Con sinh linh này cứng chọi cứng mấy chục chiêu với Thạch Hạo mà thân thể cũng chẳng hề bị nổ tung.
Rất nhanh, khi hai bên đánh ra ngoài thì Thanh Y thấy được hình dạng của sinh linh này, đầu rồng, thân cá sấu, toàn thân màu đỏ đậm, vảy chi chít phát sáng, khi đứng thẳng thì cao tới vài chục trượng, một đôi mắt lớn như đèn lồng đỏ đậm màu máu.
"Long Huyết tổ ngạc!"
Thanh Y kinh ngạc nhắc nhở Thạch Hạo, đây là dị chủng hiếm có, vô cùng mạnh mẽ, theo nàng biết thì Tiên điện chỉ có hai con, bảo vệ sơn môn, đã sống từ thời Thái cổ đến nay.
Hiển nhiên đây không phải là hai con kia bởi vì không được mạnh như thế, có thể đoán được hơn phân nửa là dòng dõi của chúng nó.
Long huyết tổ ngạc, nắm giữ máu rồng, là tổ tiên của loài cá sấu hung dữ, tu luyện tới cảnh giới tận cùng có thể hóa thành Chân Long, phá tan chín tầng trời, thần dũng vô địch.
Con này mạnh mẽ hơn rất nhiều sơ đại mà Thạch Hạo từng gặp, nó có thể liều mạng với hắn, móng vuốt to lớn kia tùy ý đánh ra liền có thể phá tan một ngọn núi đá, đồng thời khiến hư không cũng sụp đổ.
Hơn nữa, nó còn biết bí thuật của Tiên điện, tinh lực ngập trời, vô cùng khủng khiếp.
Chân Thần bình thường dù đến cũng không phải là đối thủ của nó, sẽ bị một móng vuốt đánh cho nát thịt, thực sự quá mạnh mẽ.
"Ngươi là tôi tớ của truyền nhân Tiên Điện, hắn đâu rồi?"
"Ta là chiến tướng thứ nhất, trước giờ không phải tôi tớ." Long huyết tổ ngạc gào thét, con mắt như đèn lồng máu phát sáng lóng lánh, như hai tia chớp màu đỏ ngòm ngang trời.
Nó rất bất mãn khi người khác gọi nó là tôi tớ Tiên điện, sát ý cuồn cuộn, vô cùng điên cuồng, thực muốn đánh sụp vùng sa mạc này.
"Phụt!"
Cuối cùng nó đánh không lại, thân thể Thạch Hạo đã trải qua sự gột rửa của thiên kiếp mạnh nhất, dù là sinh linh có máu rồng thì cũng khó thể chống cự, một chân của con cá sấu này bị nổ tung.
Hơn nữa, bảo thuật của Thạch Hạo vô song, đè ép cường giả cùng cấp, nó có thể nào đánh lại?
"Ầm!"
Đánh nhau hơn một trăm chiêu, Thạch Hạo vỗ ra một chưởng ẩn chứa sức mạnh Côn Bằng, Long huyết tổ ngạc kêu to đỡ không nổi, thân thể rạn nứt từng chút một, sau đó ngã xuống, nổ tung trên đất.
"Tên Tiên điện bại trận lăn ra đây, ngươi không phải đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi chứ hả?" Thạch Hạo hướng vào trong hang cổ quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.