Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 89: Cực phẩm




"Tinh bích là cái gì?"

Mọi người choáng váng, làm sao mà cái gì thằng bé này cũng không biết, lẽ nào nó thực sự từ trong rừng già nguyên thủy đi ra hay sao?

"Được rồi, chờ cháu đào được Bảo Cốt rồi hãy nói." Lão già kia cau mày nói.

"Vâng, được rồi!" Nhóc tỳ dùng sức gật đầu, nó tiến vào Hư Thần Giới chính là để mài giũa cùng học tập.

Theo như Liễu Thần giảng thì đồ vật xuất hiện ở nơi đây cùng thế giới thực đối ứng với nhau, tất cả đều có nguyên hình. Nó sống ở trong Đại Hoang, phi thường hoang vu, đối với ngoại giới căn bản không biết gì, lúc này dựa vào những thứ nơi này để tìm hiểu.

"Thế nào mà đến tinh bích là gì nó cũng không biết?" Những người sau khi nghe thấy tin tức này đều ngạc nhiên xem nhóc tỳ như sinh vật lạ, đứng ở cách đó không xa chỉ chỉ chỏ chỏ.

Nhóc tỳ gõ gõ đập đập, ngồi xổm quanh tảng đá này một trượng, nghiên cứu mấy khối cốt phù kia, dáng vẻ hết sức chăm chú.

"Cực phẩm a, nó lại thực sự muốn đào Bảo Cốt trên thông đạo? Xưa nay chưa từng có ai làm như vậy a!"

"Thằng nhóc này cũng quá tham tài đi, ta rất muốn xem nó đào ra bằng cách nào, còn chưa từng nghe thấy ai có thể làm được việc này đây."

"Ha ha, xác thực ngu ngốc một cách đáng yêu, nó là con cái nhà ai mà chạy tới đây để nghịch bảo thế này?"

Một đám người ngồi chế giễu, cảm thấy đứa bé này rất thú vị, nó cũng quá tham chứ? Nếu như nhóc tỳ là người lớn thì đã sớm bị mọi người kinh bỉ một trăm lần, nhưng mà bây giờ lại khiến mọi người không nhịn được cười, cảm thấy nó quá ngốc.

"Hài tử, có muốn mượn dụng cụ hay không, đại thúc cho cháu mượn một cái." Một người trung niên cười híp mắt, mang theo ý trêu chọc nói.

Nhóc tỳ cũng không ngẩng đầu, tiếp thu 'hảo ý' của người ta, dứt khoát nói: "Muốn, đại thúc cho cháu mượn một cây búa nặng hai vạn cân đi."

Mọi người đờ ra, điều này cũng thái quá à. Đây là cây búa chứ không phải nhà tranh, ai ăn nhiều rửng mỡ đi đúc cây búa nặng như thế, có thể vung lên sao? Lại nói nó mới bao nhiêu tuổi, mở miệng muốn một cây búa hai vạn cân, đây là tự cao và tự tin biết bao.

"Không có cái hai vạn cân nhưng có một chiếc hai ngàn cân." 'Bịch' một tiếng, người trung niên ném cái búa to bằng cái cối xay nhỏ, khiến mặt đất lún thành một cái hố sâu.

"Cháu sợ sẽ dùng hỏng mất." Nhóc tỳ vẫn không có ngẩng đầu, lê lê cái mông, ngồi nghiên cứu, đẽo gọt mấy khối phù cốt trên tảng đá lớn.

Sao đứa nhóc này lại nói thế? Sắc mặt người trung niên trở nên xám xịt, cảm thấy mình bị trêu đùa, nói: "Không có việc gì, cháu cứ dùng đi, hỏng rồi không cần cháu bồi thường."

"Há, được rồi, thế cháu không khách khích nữa." Nhóc tỳ gãi gãi đầu, cuối cùng như nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, đại thúc, đây không phải là thế giới tinh thần do Cổ Thần Minh xây dựng sao, sao đại thúc có thể mang theo một cây búa, lẽ nào đây cũng là tinh thần ý chí của người sao?"

"Lượn, lượn chỗ khác chơi ngay, mi mới là cây búa ý. Cho mi dùng thì dùng, nói nhảm nhiều thế!" Trán người trung niên nổi lên gân xanh.

Một người lão nhân râu tóc bạc trắng hảo tâm nhắc nhở, nói: "Hài tử, có thể nhấc hoặc giơ lên một cái vũ khí cũng không có nghĩa sẽ sử dụng tốt, bởi vì cần phải tốn mười mấy lần sức mạnh mới dùng được, cháu phải cẩn thận một chút, đừng có tổn thương chính mình."

"Cháu biết." Nhóc tỳ gật đầu, sau đó tập trung vào con chim nhỏ có đôi cánh xinh đẹp trên bả vai lão, hỏi: "Lão gia tử, con chim này cũng chính là người chứ? Hóa thành bộ dáng này."

"Lượn, lượn chỗ khác chơi ngay!" Lão nhân vung tay áo, sắc mặt cũng xám xịt.

"Làm sao đều như vậy, kiên trì chỉ điểm cháu một lúc không được sao?" Nhóc tỳ lẩm bẩm, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn bị mọi người nghe thấy.

"Đứa bé nghịch ngợm này!" Không ít người đều nói ra câu như thế, nó hỏi toàn những vấn đề lung ta lung tung, cố ý trêu chọc chúng ta phải không? Truyện được copy tại Truyện FULL

Khi mọi người đang oán thầm thì nhóc tỳ vung búa lớn lên đập vào tảng đá lớn, vang một tiếng "Coong" thật lớn, đinh tai nhức óc, đốm lửa bay loạn.

"Được, thật mạnh à, lại có thể vung búa lớn lên." Có người gật đầu.

"Coong coong coong coong"

Sau một khắc, mọi người bưng kín lỗ tai, nhóc tỳ vung lên búa sắt giống như gà con mổ thóc, không ngừng đập về phía tảng đá, những âm thanh kim thạch va chạm vang lên khiến màng nhĩ của mọi người đều sắp thủng rồi.

Đây chính là Hư Thần Giới, khiến cho người ta cảm thấy chân thật như chân thân ở đây, không hề khác gì nhau.

Cuối cùng, "Keng" một tiếng, cây búa biến hình, đầu búa gãy lìa khỏi chuôi bay ra ngoài.

Mọi người trợn mắt ngoác mồm, tên nhóc này lại thực có tài, nhanh như thế đã làm hỏng một cây búa lớn, sức mạnh thực sự không nhỏ!

Nhóc tỳ sốt sắng, vội vàng mở miệng, nói: "Đại thúc, người nói không cần cháu bồi thường búa sắt!"

Nói thế nào đi nữa thì nơi này cũng là thế giới tinh thần, vũ khí có thể hiện hữu ở đây đều không quá kém, nó sợ không đền nổi.

Nhìn thấy nó khẩn trương như thế mọi người đều nở nụ cười, chỉ riêng người trung niên quặm mặt lại, hừ một tiếng, hắn thực sự rất đau lòng.

"Ta nói nè, đến cùng cháu có thể hay không đào được bảo cốt, đừng lãng phí thời gian của chúng ta chờ cháu thể hiện tài năng chứ." Những người khác trêu cười nói.

"Đây là lần đầu tiên cháu vào đây, không có kinh nghiệm gì để phá giải, các vị thúc thúc tỷ tỷ có đề nghị gì không, chỉ bảo cho cháu." Nhóc tỳ hỏi.

Mọi người thật không biết phải nói gì cho phải, ai ăn nhiều rửng mỡ đi phá giải thông đạo Hư Thần giới, đừng nói là bọn họ, chính là đi mời một con Thái Cổ hung thú đến cũng chưa chắc có thể đánh nát à.

Kỳ thực bọn họ rất muốn nói đứa nhóc này có điểm ngu ngốc, rõ là rảnh rỗi không có việc gì mới đi làm việc cực phẩm như thế để lôi kéo mọi người đến xem.

"Thiếu niên, tiếp tục đi, dùng hết sức mạnh của cháu, ta rất xem trọng cháu!" Có người mang ý nghĩ xấu, lớn tiếng cổ vũ, hy vọng có thể thấy nó tiếp tục đào bảo.

Một vị thiếu nữ tốt bụng khuyên nhủ: "Căn bản không có cách giải, không ai có thể phá, trừ phi cháu có thể khai sáng một loại kỷ lục nào đó, ở trong Hư Thần Giới muốn lập nên kỳ tích, chỉ có đánh vỡ một ít cực cảnh mới được."

Thiếu nữ tiến lên giải thích, đây là thế giới do Cổ Thần Minh xây dựng lên, Chư Thần đã cân nhắc chu đáo, trong đó có một hạng chính là có thể bồi dưỡng đời sau có tiềm lực cường đại ở nơi này.

Mặc dù năm tháng dài đằng đẵng đã qua đi, nhưng quy tắc trật tự ở nơi này vẫn còn vận chuyển, bất kỳ ai có thể đánh vỡ một loại cực cảnh nào đó ở đây sẽ nhận được chỗ tốt nhất định.

Hơn nữa, trong quá trình này Hư Thần Giới chắc chắn sẽ bảo vệ, che lấp khí thế của người thi pháp, không có để bảo thuật hắn sử dụng bại lộ trước người khác, nhằm bảo vệ bí mật.

"Nơi này là 'Sơ Thủy Địa', bất luận tu vi của ai mạnh mẽ cơ nào cũng chỉ có thể phát huy ra chiến lực ở Bàn Huyết cảnh, không thể nào vượt qua." Thiếu nữ bổ sung.

"A, lại thần kỳ như thế?" Nhóc tỳ mở to hai mắt.

"Đúng, muốn phá cực cảnh ở nơi đây chỉ có thể sử dụng thực lực Bàn Huyết cảnh. Cứ việc có nhiều người từ lâu vượt qua cảnh giới này nhưng không cách nào sử dụng."

"Nguyên lại là như vậy à." Nhóc tỳ gật đầu, sau đó mắt to tỏa sáng nói: "Nếu như cháu thành công sẽ nhận được chỗ tốt gì?"

Mọi người choáng váng, đứa nhóc còn thực sự tin tưởng mình có thể sáng lập một việc vĩ đại à? Mãnh nhân như thế sao có thể tùy tiện xuất hiện, lại nói nhìn thế nào cũng thấy nhóc con có điểm ngu ngốc, không biết mình có bao nhiêu cân lượng.

"Đứa bé ngốc này rõ là cái gì cũng không biết." Một người bên cạnh bĩu môi, nói: "Lúc nữa nó sẽ khóc cho xem."

Không ít người đều khoanh tay, cười hì hì, chuẩn bị xem nhóc tỳ làm trò cười cho vui.

"Tốc độ của cháu rất nhanh, cháu dự định vượt qua cực cảnh tốc độ." Nhóc tỳ nghiêm túc nói ra.

"Ngươi có thể thử xem." Mấy người cười khà khà nói rằng.

Sau một khắc, cả người nhóc tỳ phát sáng, các loại Phù Văn xuất hiện lít nha lít nhít, nhanh chóng bao phủ nơi này.

"Nó muốn làm gì?" Mọi người nhìn chăm chú, chỉ thấy các loại hào quang bay lượn, rất nhanh bao phủ toàn bộ tảng đá, không ai có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

"Nó muốn thi triển bảo thuật sao, sao ta cảm thấy cũng không phải rất mạnh mẽ à?" Mọi người có điểm hoa cả mắt, nơi này cốt văn thực sự rất nhiều, đan dệt thành màn ánh sáng óng ánh.

"Nó thực sự định chạy nhanh, vẫn định sáng tạo cực cảnh tốc độ ở đây sao? Việc này với đào bảo cốt không liên quan à."

Mà đúng lúc này, phụ cận tảng đá lớn dựng lên một vùng ánh sáng, ngăn cách nơi này cùng ngoại giới, quy tắc trật tự của Hư Thần giới bắt đầu tiến hành bảo vệ nhóc tỳ.

Khí thế của nó lập tức thay đổi, đôi mắt trong suốt bắn ra hai luồng tia điện, vung đầu nắm đấm mạnh mẽ nhằm vào tảng đá lớn, uy thế kinh người.

"Đùng!"

Nó chỉ vận dụng lực lượng của thân thể chứ không phải lấy bảo thuật oanh kích tảng đá lớn, lúc này lực lớn kinh thiên, ngay khi va chạm bùng lên một vầng sáng chói mắt, khủng bố cực kỳ.

"Răng rắc"

Một tiếng vỡ vụn phát sinh, nhóc tỳ kinh hỉ, nó đã có tác dụng, trước đây nó từng vận dụng sức mạnh Phù Văn thế nhưng phát hiện mấy khối bảo cốt trên tảng tá sẽ bạo phát Thần Văn, tiến hành phòng ngự. Sau mấy lần thử nghiệm, nó phát hiện sử dụng sức mạnh Phù Văn càng ít thì mấy khối Bảo Cốt 'đàn hồi' càng giảm. Hiện tại nó chỉ vận dụng sức mạnh thân thể nên mấy khối xương hầu như không có phát sáng thủ hộ tảng đá lớn.

Dù thế khối đá này cũng cực kỳ kinh người, một tay nhóc tỳ lay động một cái, đừng nói là đảng đá xanh, ngay cả một khối thần thiết cũng có thể phá nát. Nhưng nó vận dụng mười mấy vạn cân cự lực cũng chỉ đập tảng đá nứt một cái khe mà thôi.

"Tiếp nào!"

Trong đôi mắt nó thần quang trong vắt, vận dụng sức mạnh lên tới cực điểm mà Bàn Huyết cảnh có khả năng nắm giữ vỗ vào tảng đá, giống như sóng lớn vỗ bờ, khí tức cuồng bạo chấn thế, đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy.

"Răng rắc răng rắc"

Rốt cục dưới sức mạnh lớn lao của thân thể cực cảnh, tảng đá lớn chia năm sẻ bảy, mấy khối Bảo Cốt óng ánh rơi rụng trên thảm cỏ.

"Thành công." Nhóc tỳ đại hỉ, nhanh chóng nhặt lên một khối Phù Cốt, trắng noãn trơn bóng, lóe sáng long lanh.

Đột nhiên mấy khối Bảo Cốt khác phát sáng, trực tiếp phá không mà đi, ngoài ra tảng đá lớn cũng hóa thành mưa ánh sáng, từ đây biến mất. Điều này làm cho nhóc tỳ giậm chân, nói: "A, sao lại chạy, dừng lại!"

Cuối cùng nó chỉ chiếm được một khối Bảo Cốt, tỏa ra ánh sáng xán lạn.

Một đám người trợn mắt ngoác mồm, lại thực sự thành công rồi!

Hầu như không ai tin được, từng người từng người con ngươi suýt chút nữa lồi ra, sao có thể có chuyện này à, không thực chút nào!

"Dối trá a, chỉ bằng nó làm sao có khả năng khai sáng một hạng kỷ lục?" Một đám người kêu to.

Nhưng mà âm thanh của nhóc tỳ so với bọn họ còn lớn hơn, nó tức đến nổ phổi kêu lên: "Ta làm sao chỉ được một khối Bảo Cốt, còn ba khối nữa đâu, sao lại bay đi?"

Bất luận nhìn như thế nào đều thấy nó mang dáng vẻ của tiểu tham tài, ở nơi đó vừa kêu vừa gọi, mọi người xem thật không biết nói gì.

"Ta, ta, đều là của ta, sao lại chạy?" Nhóc tỳ kêu la.

"Không phải trong tay ngươi có một khối đó sao?" Một người tức giận nói ra, đây cũng quá bất công, tiểu tử vắt mũi chưa sạch trước mắt lại thành công.

"Vốn là còn có mấy khối a." Nhóc tỳ nói.

Mọi người thật không biết nói sao cho phải, cảm giác đau răng, đau dạ dày, đau phổi, một lão già nói: "Đừng kêu gào, mi công kích thông đạo Hư Thần giới, làm sự việc cực phẩm không chắc chắn như thế, không bị trừng phạt là may lắm rồi, dành cho mi một khối Bảo Cốt xem như chứng minh ngươi đã thành công."

"Như vậy sao." Nhóc tỳ gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: " Vậy lần sau cháu lại thành công còn có thể thu được một khối phải không?"

Mọi người choáng váng, tên nhóc này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.