Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 947: Nguy cơ sống còn




Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Người tới tuy già nhưng rất cường tráng, trường y màu xanh lơ, lướt ngang không trung đi tới, tay áo phấp phơ trong gió, hắn hét lớn một tiếng lập tức khiến cả tiểu thiên thế giới bên dưới đều chấn động theo.
Chính xác, người này là nhân vật tuyệt đỉnh trong Thiên Thần, vượt qua đám Mã Nguyên kia, khi hắn giáng lâm xuống thì cả thế giới nhỏ này cũng reo vang cùng.
"Tiền bối của Hồn tộc, sao lại tới mức đó chứ?" Có người mở miệng, không nghĩ rằng một vị Thiên Thần đỉnh cấp lại xuất hiện và che chở bảo vệ Thạch Hạo.
Mấy đại Thiên Thần đều xuất động và xác định được Hoang đang ở trong tiểu thế giới này nên đã bắt đầu thu lưới, nhưng không nghĩ rằng, Nhân Mã tộc, Bát Tí Hồn tộc, Cổ Ma tộc lại muốn bảo vệ Thạch Hạo.
"Các ngươi cũng nên biết, hắn có quan hệ với Cổ tổ Tế Linh, từng trao trả một cành cây màu vàng!" Ông lão mở miệng nói.
Thiên Thần mở miệng nói chuyện, dù là cách nhau rất xa, đứng hai đầu trong tiểu thiên thế giới này thì cũng có thể hiểu được đối phương nói gì, cho nên cũng không cần phải tới gần mà vẫn có thể đối thoại được.
"Cổ tổ Tế Linh, đó là một chuyện vô cùng xa xưa rồi. Thiếu niên này dù gì cũng chỉ là một tên ngoại lai thì làm gì có quan hệ với hắn chứ, cũng là may mắn nhặt được một cành cây ở bên dưới Hắc uyên kia mà thôi, cũng không nói rõ được chuyện gì." Có Thiên Thần đáp lại.
"Chúng ta đã điều tra rõ, quả thật hắn có quan hệ với Cổ tổ, và từng thấy qua Tế Linh đại nhân ở ngoại giới." Ông lão đứng nơi xa lên tiếng.
"Chắc chắn là nói dối, Cổ tổ Tế Linh sớm đã chết hơn một kỷ nguyên trước rồi, tên ngoại nhân này thì có tài cán gì mà đòi từng thấy qua Tế Linh đại nhân chứ!" Có Thiên Thần kiên quyết bác bỏ.
"Các ngươi sai rồi, Tế Linh đại nhân vẫn còn sống!" Một ông lão của Cổ Ma tộc đứng dậy với vẻ đầy kích động.
"Đạo huynh, ngươi quá ương bướng đó, nếu như Tế Linh đại nhân còn trên thế gian thì tại sao không trở lại nơi này, đây chính là Thần quốc của người, cũng chỉ là giả mạo mà thôi." Một vị Thiên Thần cười nhạo.
"Có lời đồn, một vài bộ tộc Tiên cổ đã vứt bỏ đi quá khứ, quên lãng Tế Linh, không thừa nhận địa vị của đại nhân, xem ra là sự thật rồi, bộ tộc của các ngươi chính là một trong số này!" Ông lão của Bát Tí Hồn tộc lạnh lẽo nói.
"Hoặc là, các ngươi biết hắn có quan hệ với Tế Linh đại nhân cho nên mới muốn bắt để tìm hiểu đầu đuôi, đúng hay không?" Thiên Thần của Cổ Ma tộc truy hỏi.
"Không hiểu các ngươi đang nói chuyện gì nữa, dù cho Tế Linh đại nhân có còn sống đi nữa thì cũng chắc chắn đang luân hồi, quên đi mọi chuyện, bắt đầu lại từ đầu, hai vị hà tất lại ôm lấy quá khứ, có một vài người và một vài sự việc đã tiêu tan theo thời gian thì cũng không nên cố gắng tìm kiếm làm gì."
"Các ngươi quả nhiên đã ruồng bỏ Tế Linh đại nhân rồi!"
"Đạo huynh nên hướng về tương lai, không nên tư tưởng với quá khứ làm chi!"
"Nói như vậy, chúng ta muốn bảo vệ thiếu niên kia, mấy người các ngươi cũng không đồng ý, nên muốn so sánh cao thấp à?"
"Cứ cho là như vậy đi!"
Ầm!"
Vùng thế giới nhỏ này run rẩy, có cường giả tỏa ra thần niệm vô cùng mạnh mẽ xé rách hư không, đây chính là sự tức giận của vị Thiên Thần tuyệt đỉnh của Bát Tí Hồn tộc kia gây nên.
"Hú..."
Tiếng voi gầm vang lên, một con voi vàng từ đằng xa ngẩng đầu hú vang, quần sơn run rẩy, đá văng tứ tung, cổ mộc gãy nát, chiếc vòi dài quật mạnh trong hư không khiến cho những thứ này đều nổ tung.
"Đạo huynh, ngươi đã cố ý như thế thì sao lại trách chúng ta được chứ. Hà tất vì một cây liễu đã chết khô từ lâu mà lại thành ra như vầy, thiếu niên kia sở hữu hai luồng tiên khí, rất có thể sẽ phá tan lời nguyền rủa của ngươi ta." Voi vàng nói.
Nơi đó, một con voi vàng với tinh lực cuồn cuộn đứng trong tầng mây, ánh chớp cuộn trào, vô cùng kinh khủng!
"Quả nhiên, các ngươi đã không còn kính trọng Tế Linh nữa rồi, dù không còn thờ phụng thế nhưng cũng không nên ngạo mạn như vậy chứ, cái gì mà cây liễu chết khô chứ, gọi một tiếng Tế Linh sẽ khiến các ngươi mất đi cân thịt nào à?" Ông lão của Bát Tí Hồn tộc hét lớn, một bàn tay đánh úp về trước.
"Ầm!"
Bàn tay kia va chạm với chiếc vòi voi thì bùng phát ra thần quang óng ánh, đây là uy phong của Thiên Thần khiến bầu trời nát tan, những ngọn núi liên miên bên dưới nổ tung, khắp nơi đều là những sợi xích thần đan dệt vào nhau tựa như là tấm lưới mạng nhện, thế nhưng lại quá rộng lớn và rực rỡ.
Bên trong tấm lưới, quy tắc xung kích, vạn vật héo tàn, thứ gì cũng không cách nào ngăn cản được.
Voi vàng gầm nhẹ lùi về sau, thân thể khổng lồ của nó rung động, nếu không phải nó da dày thịt lớn, sức phòng ngự kinh người thì hơn nửa đã bị đánh nứt trong đòn này rồi.
Dù vậy, trong miệng của nó cũng không ngừng ứa ra máu tươi nhuộm đỏ cặp ngà phía trước.
Nhưng, nó lại cười lớn nói: "Không hổ là Thiên Thần tuyệt đỉnh, nhưng ta vẫn còn đang ở tuổi tráng niên, đường còn rất dài." Nó lùi về sau, không tiếp tục xuất kích nữa.
"Xoẹt!"
Giữa bầu trời xuất hiện một con Cầu Long và một con Long tước khổng lồ, cùng với vài Thiên Thần hình người đồng loạt ngăn cản cường giả của Bát Tí Hồn tộc này.
Voi vàng cũng chỉ là đi thăm dò mà thôi, nơi đây vẫn còn có vài Thiên Thần mạnh mẽ khác nữa.
"Các ngươi rất bản lĩnh đó." Nhưng vào lúc này, nơi xa lại có người mở miệng, trên trời xuất hiện một bóng người già nua.
"Hả?!"
Voi vàng biến sắc rồi nhanh chóng bỏ chạy, nó cũng không hề dám nói thêm câu gì.
"Lão già kia còn sống, ít nhất cũng đã đạt tới cấp Giáo chủ mà sao có thể rời khỏi bộ lạc chứ?" Mãi cho tới khi rời khỏi tiểu thế giới này thì Cầu Long mới thở phào nói nhỏ đầy e dè.
Bọn họ là Thiên Thần, thời gian rời khỏi bộ tộc quá lâu thì sẽ đánh đổi cái giá rất lớn, cho nên đừng nói là những nhân vật thuộc "hóa thạch sống" kia, họ càng gian nan hơn nhiều.
"Cũng không phải là chân thân mà là hóa thân, hắn chỉ là cảnh cáo chúng ta mà thôi." Long Tước nói.
"Bát Tí Hồn tộc, Nhân Mã tộc, Cổ Ma tộc không hổ lại đại tộc thuộc hàng ngũ mạnh nhất, chúng ta không thể chống trực diện được, tạm thời rút lui!" Voi vàng nói.
Trên thực tế, mấy tộc của bọn họ đều không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, nhưng mà lại thiếu đi nhân vật cấp Giáo chủ tọa trấn cho nên không dám lấy cứng chọi cứng.
Bọn họ chỉ có thể âm thầm ra tay, chỉ cần không quá mức lộ liễu là được!
Ngày hôm đó, tin tức đã truyền đi nửa Tiên cổ, mấy tộc liên thủ bảo vệ Hoang, hóa giải tình thế nguy cấp cho hắn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, người ngoại lai này không ngờ lại có sức hấp dẫn như vậy, lại có thể khiến mấy cường tộc lớn ra tay, hiện giờ đã có không ít cường giả kiêng kỵ.
"Ồ, thiếu niên kia đâu rồi, tại sao không có trong khu núi rừng này?"
Khi đám voi vàng chạy hết thì nhóm cường giả Bát Tí Hồn tộc, Nhân Mã tộc bắt đầu tìm kiếm, thần thức quét khắp núi sông thế nhưng không hề thấy tung tích của hắn đâu cả.
"Tên nhóc này rất trơn trượt, sớm đã trốn đi từ lâu rồi, dù là chúng ta không tới thì không chừng cũng chẳng có chuyện gì." Một vị Thiên Thần của Cổ Ma tộc nói.
Thạch Hạo sớm đã chạy từ lâu, chưa hề bị vây ở nơi này.
"Tên khốn này chạy đi nơi nào đây, sao còn không mau xuất hiện đi chứ?" Thỏ nhỏ chu miệng lẩm bẩm, mái tóc bạc như tơ phát sáng.
"Lại trốn nhanh như vậy luôn à?" Đả Thần Thạch nói.
Đám người bọn họ, như Tuyết Lâm, Lộ Dịch, Lam Nhất Trần đều tới cả, gần đây cả đám đều tu hành ở Nhân Mã tộc, sau khi biết được chuyện thì mới đi mời cao thủ để tới cứu viện.
Lần này có thể nói là hưng sư động chúng!
"Để vài người đi ra ngoài tìm hắn." Một vị Thiên Thần phân phó.
Tin tức lan truyền, khắp nơi đều kinh động, rất nhiều người nếu như muốn động vào Hoang thì cần phải cân nhắc ước lượng lại một phen.
Ngay cả Thạch Hạo cũng đã biết chuyện này, khi hắn chạy không được bao lâu thì đã nghe được một vài tin tức nên rất yên tâm, quyết định phải chạy tới mấy bộ lạc này.
"Hả, có người đi theo." Thạch Hạo thất kinh, đó là một vị Thiên Thần, dù là ở rất xa nhưng hắn cũng cảm ứng được, là cường giả của Cổ Ma tộc.
Vảy màu đen, thân thể to lớn tựa như ngọn núi nhỏ, sức mạnh vô song đang đạp trong hư không khiến xung quanh run rẩy.
Đột nhiên, Thạch Hạo biến sắc, hắn định tới đón tiếp nhưng lại cảm thấy lạnh cả người, đây là một trực giác theo bản năng, con đường phía trước rất nguy hiểm!
Không chút suy nghĩ nào, hắn xoay người nhanh chóng trốn về phía chân trời.
"Ồ, vì sao tiểu hữu lại trốn thế, ta phụng mệnh tộc trưởng tới để bảo vệ ngươi, đừng lo lắng." Vị Cổ ma này truyền âm chấn động cả trời cao.
Cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt hơn, Thạch Hạo nhanh chân bỏ chạy, dùng kiếm thai cắt đứt hư không rời khỏi nơi này, hắn bước vào một thông đạo vô cùng rực rỡ.
"Ầm!"
Phía sau, một quyền đánh tới, cú đấm này được những chiếc vảy đen bao phủ, sức cứng rắn còn hơn cả vạn lần so với sắt thép, nó đánh nát hư không.
Nếu không phải Thạch Hạo lấy ra một tấm Phá Giới phù thì hơn phân nửa đã bị tổn thương, gặp phải lực xung kích của Thiên Thần thì sắc mặt hắn vô cùng khó coi, sao Cổ Ma tộc lại đối phó với hắn?
Theo lý mà nói, không nên như vầy.
"Đúng rồi, phần lớn người Cổ Ma tộc có thể có thiện ý, nhưng cũng có Thiên Thần lại mơ ước cơ thể cùng tiên chủng của ta nên âm thầm ra tay."
Thạch Hạo sau khi hiểu rõ tình huống thì nhanh chóng trốn về tiểu thiên thế giới khác.
"Tiên cổ này quá kỳ lạ, từng ngọn cây cọng cỏ đều có linh tính, đều có thể nhìn thấy những quỹ tích ra vào của ta, cứ chạy trốn như vầy thì không phải là biện pháp tốt."
Thạch Hạo nhíu mày, mấy ngày lưu vong này thì hắn rất khó có thể thoát khỏi truy sát phía sau, ngay cả bảy mươi hai phép biến hóa cũng khó che giấu được chân thân, dị tộc quá quen thuộc với khu cổ địa này.
Mặc khác, các tộc đều có những pháp bảo tương tự như "kính chiếu yêu", có thể chiếu ra chân thân, tìm kiếm quỹ tích xuất hành, đây chính là bí bảo được luyện từ bí pháp cổ xưa của trên một kỷ nguyên trước.
"Trừ phi thực lực ta đủ mạnh, có thể xóa đi tất cả vết tích, nhưng giờ thương thế lại nặng như vầy thì cũng không giải quyết được vấn đề gì." Thạch Hạo nhíu mày.
Sau đó, hắn quyết định, chuẩn bị đi tới Nhân Mã tộc, sinh linh ở nơi đó vẫn luôn thờ phụng Liễu Thần, hắn muốn tìm lão tộc trưởng của tộc này để được bảo vệ, sau đó chữa khỏi vết thương.
Hai ngày sau, Thạch Hạo không còn tiếp cận vùng đất cổ kia nữa, cách mấy ngàn dặm nơi này thì chợt có một luồng thần niệm mạnh mẽ bao phủ tới.
"Cảm ơn trời đất, tiểu hữu bình an không việc gì cả, hãy đi tới bộ tộc chúng ta." Một Thiên Thần mạnh mẽ của Nhân Mã tộc lên tiếng.
"Sao lại như vậy?" Thạch Hạo không còn cảm giác hãi hùng khiếp vía nữa mà thay vào đó vẻ lạnh lẽo trong lòng, lần thứ hai lại chui tọt vào trong hư không, dùng tiên kiếm Đại La mở ra một thông đạo.
"Ầm!"
Phía sau, cường giả Nhân Mã tộc cầm một cây cung lớn kéo căng, một mũi tên to lớn xuyên thủng hư không, ánh sáng kinh khủng tựa như vầng mặt trời bắn tới.
"Bụp!"
Thạch Hạo né tránh nên không hề bị bắn trúng, thế nhưng mũi tên này còn lo hơn trường mâu, sở hữu pháp tắc Thiên Thần, hào quang phát ra vô cùng đáng sợ.
Hư không nổ tung, Thạch Hạo bị quẹt trúng nên bay sang ngang, miệng ói ra đầy máu, cả người đâu đâu cũng là vết thương.
Một đòn đột ngột như vầy khiến lòng Thạch Hạo xao động không thôi, Nhân Mã tộc không hổ là thần xạ thủ trời sinh, quá kinh khủng, chỉ thiếu chút nữa thì Thiên Thần này đã bắn chết hắn rồi!
"Bên trong Nhân Mã tộc cũng có cường giả khao khát hai luồng tiên khí của ta!" Thạch Hạo lần nữa lưu vong.
Hắn tập trung cao độ, bất kể là Nhân Mã tộc hay là Bát Tí Hồn tộc, Cổ Ma tộc, dù đại đa số tộc nhân nguyện bảo vệ hắn, nhưng chỉ cần có người cá biệt lòng mang địch ý thì cũng vô cùng nguy hiểm, cơ bản không thể tới những chỗ này được.
Nếu không, một khi tiến vào trong bộ lạc của họ thì chắc chắn gặp nguy ngay, hơn nửa sống không tới mấy ngày thì đã bị Thiên Thần cướp đi thể xác, xóa bỏ thần thức rồi!
Trong nháy mắt, Thạch Hạo chợt cảm thấy Tiên cổ này tuy lớn nhưng cũng chẳng hề có chỗ nào cho mình dung thân cả, nguy cơ trước nay chưa từng có giáng lâm, bất kỳ bộ tộc nào cũng đều nguy hiểm cả, nhất định phải rời xa.
Thời khắc này, hắn ý thức sâu sắc được, thứ gì cũng đều là hư ảo, chỉ có bản thân lớn mạnh mới là căn bản, hắn cần phải càng mạnh mẽ hơn nữa!
Phá giới phù trên người của hắn cũng không phải rất nhiều, mặc dù thu được không ít từ đám Đọa Thần tử, Quân Đạo, Đế Trùng nhưng không ngừng lưu vong như vầy cũng đã tiêu hao hơn nửa.
Ngoài ra, tấm Bảo vệ thần phù kia hắn cũng không dám vận dụng bừa bãi, chỉ khi gặp nguy hiểm sống còn thì mới lấy ra, nếu không hậu quả khó mà lường được.
"Ta phải chữa khỏi thương thế, ta muốn độ thiên kiếp vốn không còn tồn tại ở kỷ nguyên này, ta muốn đột phá!" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, mắt sáng lóe lên.
Hiện nay, hắn đang đối mặt với bờ vực sống còn, lúc nào cũng có thể chết đi thế nhưng hắn lại không hề bi quan, xem đây như là rèn luyện và mài giũa, nếu như sống qua được cửa ải này thì hắn tin chắc mình sẽ như Phượng hoàng niết bàn, lột xác thành một người càng mạnh mẽ hơn!
Tới lúc đó, hắn mới có thể nắm chặt vận mệnh của mình, chứ không hề bị người khác lăm le dòm ngó, không còn bị truy sát như vầy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.