Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 948: Giành giật từng giây




Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Đây là một dãy núi cây cỏ um tùm, tùy ý cũng có thể thấy được lão dược mấy ngàn năm.
Một ngọn núi đá, dây leo quấn quanh, trên đỉnh ngọn núi có một cái tổ hung cầm đường kính mười trượng bốc ra hương dược nức mũi.
Thạch Hạo "tu hú chiếm tổ chim khách", trốn trong tổ của một con kim ưng, hắn đang dùng đỉnh hầm các loại dược thảo, ngoài ra còn có ba con Ngạc Long đã được lột da đang trôi nổi trong nồi thuốc đang sôi sùng sục này.
Mùi thuốc và mùi thịt hòa quyện với nhau có chút là lạ, thế nhưng hiện giờ Thạch Hạo cũng không lựa chọn nào cả, khôi phục thân thể quan trọng hơn, dù khó ăn hơn nữa cũng phải nuốt xuống.
Đây là thời khắc thanh tĩnh hiếm hoi, đã hai ngày trôi qua sau khi thoát khỏi Nhân Mã tộc, hắn không dừng lại chút nào mà vẫn ra sức chạy trốn khỏi sự đuổi bắt.
Sau khi tới được vùng rừng núi hoang vu này thì bất ngờ phát hiện rất nhiều dược thảo, hắn giết chết ba con Ngạc Long cấp Chân Thần cảnh lần theo mình rồi tranh thủ chữa thương.
"Hi vọng Thiên Thần đến chậm một bước!" Thạch Hạo nói, dược thảo và thịt Ngạc Long trong đỉnh đã rục, hắn bắt đầu ăn lấy ăn để.
Sau đó, tinh lực phồn thịnh lan ra nhấn chìm cả người, hắn đang tận dụng mọi khả năng để chữa thương.
Có thể nhìn thấy, từng vết rách nằm dày đặc trên bảo thể trong suốt của hắn vẫn còn không ngừng lan vào sâu trong thân thể, kéo dài tới tận trong phủ tạng.
Da vàng xương bạc, hiện giờ khi Thạch Hạo vận công thì hiện ra trạng thái như thế này, đây là sự thể hiện của việc tu luyện thân thể đến cảnh giới cực hạn!
Đáng tiếc, dù là da vàng hay xương bạc cũng đều dày đặc vết nứt như mạng nhện, lúc nào cũng có thể giải thể, thương thế lần này của hắn quá nặng. Đầu tiên, khi bế quan thì bị đại đạo làm trọng thương, sau đó lại bị Quân Đạo, vương giả Thiên quốc đánh lén, xương trán và trái tim đều bị đâm nát, sau cùng lại bị Thiên Thần truy kích, thương chồng thương.
Nếu là người khác chắc đã chết từ lâu, đừng nói kiên trì nhiều ngày như vậy dù là sống được nửa canh giờ cũng đã là kỳ tích rồi.
Hai luồng tiên khí quấn quanh, thắt chặt lại thân thể sắp chia năm xẻ bảy của hắn, khiến các phần thân thể không đến nỗi tách rời nhau ra, tinh lực cuồn cuộn dâng lên.
Có chuyển biến tốt, thế nhưng không thể lập tức khỏi hẳn, đây là vết thương đại đạo. Ngay cả Thiên Thần mà bị Đạo thương cũng có thể sẽ phải chết đi, ai cũng không nắm chắc sẽ phục hồi lại như cũ.
Đó cũng là vì nguyên thần lực của Thạch Hạo rất kinh người nên thân thể bất diệt, cộng với việc tu ra hai luồng tiên khí. Hiện nay cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng mới tốt, tối thiểu cần mấy chục ngày bế quan mới có cơ hội phục hồi như cũ.
Nhưng là, người bên ngoài sẽ cho hắn cơ hội sao?
Đáp án hiển nhiên là không!
Bỗng dưng, hắn mở mắt ra rồi cực tốc phá không mà đi, chỉ để lại ở chỗ cũ một chuỗi bóng mờ, thoát khỏi dãy núi này.
"Hê hê... "
Tiếng cười khiến người ta căm ghét truyền đến, đó là một sinh linh màu vàng cao một trượng giống như là Thần Viên. Nhưng khắp người đều là vảy màu vàng kim, đồng thời phía sau có một cái đuôi rắn, đôi cánh tay dài ngoằng rủ xuống tới đầu gối.
Đây là một loại vượn cổ vô cùng đáng sợ, là một sinh vật biến dị sở hữu ưu điểm của Long tộc, Xà tộc, Viên tộc trên một kỷ nguyên trước, mạnh mẽ và kinh người.
Đặc biệt là, khi nó tu đến Thiên Thần cảnh thì toàn thân được vảy màu vàng kim bảo vệ, đao thương bất nhập, có thể ra vào trong nhật nguyệt.
Thạch Hạo từng dẫn nó vào trong cổ trận của một di tích. Kết quả hàng vạn kiếm quang chém lên trên người phát ra tia lửa văng khăp nơi thế nhưng ngay cả một cái vảy vàng kim đều không có bóc ra, không hư hao chút nào.
Hiện tại nó lại đuổi theo, tình huống rất không ổn chút nào.
Thạch Hạo thở dài không do dự dùng một tấm Phá Giới phù, thực sự là càng dùng càng thiếu, thế nhưng nếu không dùng thì làm sao thoát khỏi Thiên Thần mạnh mẽ như vậy?
"Đi Táng giới!"
Đây là quyết định từ sớm của hắn, lúc này đã nuốt rất nhiều lão dược, thân thể hơi hơi tốt lên một chút nên hắn cảm thấy cũng phải giãn gân giãn cốt xông vào đó một chuyến.
Vèo!
Sau khi Phá Giới phù tiêu hao hết thì Thạch Hạo đã xuất hiện ở cổ giới này.
Nơi này có rất nhiều cơ duyên, nói thí dụ như cây non Tiên Đạo, các loại xương cốt của Tiên, Thạch Hạo cũng từng phát hiện một bộ tiên thi ở đây khiến khắp nơi kinh động.
Ngoài ra, trong Táng thành còn có một cái Hắc uyên sâu đến mười vạn trượng, nơi đó có vết tích chiến đấu của Tiên, có cành cây còn sót lại của Liễu Thần, có máu Côn Bằng, có mảnh vỡ lông Phượng Hoàng, càng có một tế đàn cổ xưa.
Nơi bắt đầu ở trên tế đàn có quá nhiều điều thần bí, chín con rồng kéo quan tài từng khởi hành ở nơi đó, chạy trốn, mà một cái đỉnh mẫu khí lại muốn xuyên qua nơi này, hô hoán Thạch Hạo.
Lần thứ hai hắn tới Táng giới, cũng không còn biện pháp nào cả, có lẽ chỉ có nơi này mới có thể bảo vệ an toàn cho hắn, sau khi hắn mặc giáp trụ rách nát vào thì có thể tiến sâu vào Hắc uyên, mà những người khác thì lại không thể.
Ngày xưa, có Thiên Thần, Giáo chủ của di tộc trong Tiên cổ tự mình giá lâm và thâm nhập điều tra, đều là một đi không trở lại, toàn bộ chết đi.
Khi Thạch Hạo vừa mới tới gần Táng thành thì có cảm giác sởn cả tóc gáy, hai luồng tiên khí xoay tròn chuyển động quanh thân thể khiến hắn bất an.
Từ sau khi vượt qua người xưa, bước ra bước đi kia thì thần giác của Thạch Hạo càng ngày càng của nhạy cảm, hầu như trở thành một loại bản năng, có thể sớm phát hiện được nguy hiểm.
Hắn cực tốc lùi về sau, quyết đoán bỏ chạy.
Rất rõ ràng, có người đoán được hắn sẽ tới nên chờ đợi ở đây đã lâu, chờ hắn sập bẫy!
Thiên Thần, mỗi một người đều sống rất lâu, kinh nghiệm lão luyện, có mấy người từng tìm hiểu qua hắn nên dự đoán chắc chắn hắn sẽ tới nơi đây tị nạn.
Mặc dù không biết chiến y rách nát trên người hắn có quan hệ gì với Lôi Đế mà không sợ Hắc uyên, thế nhưng từ việc hắn có thể mang nhánh cây của Liễu Thần về liền có thể đoán ra được, hắn có chỗ dựa.
Vì vậy, đã có người sớm chờ đợi ở nơi này.
"Ầm!"
Một bàn tay lớn cứng chắc đánh tới, căn bản không tránh kịp, Thạch Hạo khống chế Thần phù bảo vệ, để nó phát sáng và tiến hành phòng ngự.
"Răng rắc!"
Trên thần phù lại có thêm một vết rách rất sâu, đã bị hao tổn không nhẹ.
"Xoạt!"
Tiếp theo, lại là một vệt kim quang soi sáng, trong hư không lơ lửng một chiếc gương cổ, đó là pháp bảo Thiên Thần, thứ này muốn trói buộc lấy hắn.
"Hỏng rồi!"
Thạch Hạo đau đầu vô cùng, hiện giờ hắn gặp phải nguy cơ càng khó chịu hơn trước đây, người đến đã chuẩn bị rất đầy đủ, thề phải lưu hắn lại cho bằng được.
Hoàng kim cổ Tượng, Long Tước, Cầu Long đồng thời hiện thân, ba đại Thiên Thần thủ tại chỗ này, lẳng lặng đợi hắn đến, không có chuyện nào tồi tệ hơn chuyện này.
Ầm một tiếng, vòi voi vàng kia quất tới, lực lớn vô cùng, bổ bầu trời thành hai nửa, thần phù bảo vệ của Thạch Hạo bùng phát ánh sáng óng ánh, thứ này lại nhiều thêm một vết nứt nữa.
Mà con voi cổ xưa này cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tay cầm bí bảo, một đòn liền lùi lại chứ không để cho thần phù kia phản kích, hiển nhiên sớm có tính toán, mục đích là muốn tiêu hao bảo phù của hắn.
Vẻ mặt Thạch Hạo lạnh lùng, nói: "Đường đường là Thiên Thần thế nhưng lại phát động cùng lúc ba vị hòng vây khốn ta, các ngươi còn có mặt mũi nữa à?"
"Tiểu đạo hữu, sao lại nói lời ấy, chúng ta chẳng qua là muốn mời ngươi đi làm khách, cùng thảo luận Tiên Đạo mà thôi." Long Tước nói rằng.
"Các ngươi cũng xứng à!" Thạch Hạo lạnh giọng quát.
Giờ phút này, sinh linh trong Táng thành đều đã bị kinh động, Thiên Thần giá lâm khiến cho rất nhiều người khiếp sợ, đặc biệt khi nghe được Thạch Hạo nói như vậy thì mỗi người càng ngạc nhiên hơn.
Ngay cả Thiên Thần cũng không để vào trong mắt, không hề tôn kính. Hoang quả nhiên ngạo mạn và mạnh mẽ.
"Tiểu đạo hữu, ngươi rất phách lối, ngay cả bọn ta mà cũng không xứng nói chuyện Tiên Đạo với ngươi, ngươi cảm thấy trên thế gian này còn có người nào có thể cùng ngươi luận đạo?" Cầu Long nói, tuy mang theo ý cười nhưng đây là một loại sỉ nhục và điệu bộ như đều nằm trong lòng bàn tay.
"Trước tiên hãy tự tu thành hai luồng tiên khí rồi hãy trở lại luận đạo cùng ta, bằng không, cút!" Thạch Hạo không thèm đến xỉa, ngược lại gần như đã không có đường sống, không thể hòa giải thì còn kiêng kỵ cái gì.
"Tiểu bối, ngươi quá kiêu ngạo, xoá bỏ nguyên thần của ngươi, chỉ lưu lại thân thể!" Hoàng kim cổ tượng trầm mặt xuống đồng thời ra tay.
Thạch Hạo yên lặng lấy ra một mảnh xương trắng loáng nắm ở trong lòng bàn tay, đây chính là Vạn Linh đồ, hắn cảm thấy Thần phù bảo vệ hơn phân nửa khi ngăn trở mấy chục tới gần trăm kích thì sẽ bị phá diệt.
Khối xương này, ôn hòa long lanh, trắng nõn như mỡ dê. Là một phần của Nguyên Thủy Chân Giải, nó từng phát uy ở hạ giới, hóa thành Thiên đồ, hiện ra vạn linh, sức phòng ngự chấn thế.
Chỉ là, không biết lần này có thể biểu hiện ra uy thế như trước hay không. Bởi vì bất kể khống chế nó như thế nào cũng đều vô dụng, chỉ có thể để nó tự động thức tỉnh.
"Ồ, không xong!" Đột nhiên hoàng kim cổ tượng kêu lên sợ hãi, thân thể co giật, sắc mặt biến thành màu đen.
Cùng lúc đó. Cầu Long cũng run rẩy, cả người co giật gần rơi xuống từ trời cao, Long Tước lại càng hí dài, linh vũ thiêu đốt, dùng hết khả năng để chống cự.
"Táng giới này quả nhiên không phải là địa phương tốt, không thể dễ dàng tiến vào, nguyền rủa phát tác quá nhanh, quay lại nhanh thôi!" Bọn họ kinh nộ, đồng thời cực kỳ sợ hãi.
Sau khi rời khỏi bộ lạc, thời gian vừa đủ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nên phải mau mau trở về, nếu không nhất định phải chết.
Lần này đã vượt quá dự liệu của bọn họ, Táng giới có quá nhiều điều kỳ lạ, từng có Tiên chết ở đây và lưu lại nguyền rủa nghiêm trọng nhất!
"Ầm!"
Bọn họ không cam lòng nên liên thủ đẩy nhanh tốc dộ bắt lấy Thạch Hạo.
"Răng rắc!"
Trên thần phù bảo vệ lại thêm nhiều vết rách lớn.
"Ầm!"
Cũng trong lúc đó, bên trong Hắc uyên của Táng thàng vọt lên khói đen ngập trời, cực kỳ khiếp người.
"A..."
Long Tước kêu thảm thiết, nửa người thối rửa, lông chim rơi rớt suýt nữa đâm đầu vào mặt đất, nó xé ra hư không và xoay người bỏ chạy.
"Táng giới, cái thứ địa phương quỷ quái này!" Cầu Long tức giận, vảy rồng không ngừng bóc ra và xuất hiện thi ban, nó cũng trốn mất dạng.
Hoàng kim cổ tượng không cam lòng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, thế nhưng không chống cự nổi thi ban đang hiện lên trên thân thể vàng óng của mình, nó cũng gầm dài một tiếng rồi cứ thế bỏ chạy.
Thạch Hạo ngẩn ra, sau đó thu hồi Vạn Linh đồ, lại xảy ra chuyện như vậy!
Hắn nhanh chóng phóng về hướng Hắc uyên, sau khi đến nơi này thì không khỏi hít vào một hơi lạnh, khói đen cuồn cuộn bốc lên khiến người ta cảm thấy tối mù không có cách nào tới gần.
Hơn nữa, ở đây hắn phát hiện được trận pháp Thiên Thần do ba người kia bố trí lẳng lặng đợi hắn đâm đầu vào trọ, nơi này không có cách nào thâm nhập.
"Nói vậy cũng là do hạ ngông cuồng bày trận ở đây, nên mới dẫn ra nhiễu loạn." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Lúc này, toàn thành đại loạn, rất nhiều dân bản địa trong Tiên cổ kêu thảm thiết đồng thời điên cuồng chạy trốn, khói đen có lực sát thương kinh người với bọn họ nên rất nhiều người lập tức hóa thành máu mủ.
Thạch Hạo không dám ở lâu, hắn cũng bỏ chạy.
Ngày hôm đó, Tiên cổ chấn động mạnh, Táng giới rối loạn, ba đại Thiên Thần gặp nguyền rủa khiến người ta ngạc nhiên, rất nhiều dân bản địa đều cảm thấy lưng bốc lên một luồng khí lạnh.
Hơn nữa, chính vào hôm ấy, toàn bộ Thiên Thần đi ra bộ lạc đều trở về, bế quan tạm thời không dám xuất hiện.
Bởi vì, tính toán một chút thời gian thì giai đoạn nguyền rủa của bọn họ cũng sắp đến, cần trở lại trong bộ lạc để hóa giải nếu không thì rất có thể sẽ chết ở bên ngoài, dù vậy, bế quan trong chính bộ lạc của mình cũng phải bỏ ra cái giá khổng lồ.
Đây là lần cuối cùng Tiên cổ mở ra, đời này qua đi thì không có ai biết khu cổ địa này sẽ phát sinh chuyện gì, vì lẽ đó một ít Thiên Thần rơi vào trạng thái điên cuồng.
Chẳng hạn như Hoàng kim cổ tượng, Cầu Long cho rằng, chỉ cần có một tia hi vọng, nếu hai luồng tiên khí có thể hóa giải nguyền rủa thì mạo hiểm ra ngoài săn giết Thạch Hạo thì cũng đáng giá!
Trong một Tiểu Thiên Thế Giới nào đó, trong một vùng núi kiến trúc liên miên.
Xem xét tỉ mỉ, chúng đều được đúc từ đồng với hình thức cổ xưa, mà kiến trúc ở trung tâm lại cực kỳ rộng rãi, khí thế phi phàm.
Nếu có Giáo chủ thượng giới ở đây thì nhất định sẽ khiếp sợ, bố cục như vậy tương tự như Tiên điện, quá giống.
"Nguyền rủa của các ngươi sắp phát tác, ta phải xuất phát thôi." Bên trong điện đồng, một nam tử đứng dậy.
Làm người ta giật mình chính là, lúc hắn đi ra cổ điện thì trên một tòa đạo đài xa xa có một ông già chợt mở mắt, khí chất tương tự, ngay cả dung mạo cũng giống hắn!
Chỉ có điều, một người là Thiên Thần có chút già nua, mà một người khác lại người trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Thần Hỏa.
"Phân ra một tia nguyên thần, đoạt xác một vị quái thai cổ đại, nói cho cùng Đế Côn ta vẫn không dứt bỏ được chấp niệm trong lòng, dù rằng ở lại Tiên cổ thế nhưng vẫn muốn chứng minh chính mình, dùng một thân thể tuổi trẻ đi tu tiên khí, tội gì phải thế."
Một già một trẻ lại đồng thời mở miệng, cảnh tượng như thế này khiến người ta sợ hãi.
Hắn là Đế Côn, từng là truyền nhân Tiên điện mạnh mẽ nhất, quét ngang thượng giới không có đối thủ, xưng tôn trong cùng thế hệ, được xưng đệ nhất thế gian.
Vì một vài nguyên nhân, hắn dừng chân không thể rời khỏi Tiên cổ này và đã tu đến cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa vào một đời nào đó thì đã xuất ra một tia thần thức đoạt xác một vị quái thai cổ đại, nắm giữ bộ thể xác đáng sợ thứ hai.
Bộ thân thể thứ hai, hắn vẫn đang cố áp chế chứ chưa từng đột phá, dùng thân thể này để tranh bá cùng các đời thiên tài ngoại giới tiến vào Tiên cổ.
"Sao ta lại khổ như thế chứ? Hay là nên đổi một bộ thân thể khác báo thù cho Đế Trùng, lấy thể xác kẻ thù của hắn làm việc cho ta." Thân thể trẻ tuổi của hắn biến mất, mà tuổi già của chính mình cũng đứng lên.
"Chữa thương, đột phá, ta muốn siêu thoát!" Trong mấy ngày này, Thạch Hạo không ngừng vận chuyển cốt văn tiến hành chữa thương, lại điên cuồng tìm kiếm và điên cuồng nuốt dược thảo.
Hắn nhất định phải thừa thời kỳ yên tĩnh này để tiến hành đột phá để tự vệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.