- Anh là?
- À, tôi là A Nghị. Trợ lý của Vương Tổng.
- Vương tổng... Đình Hạo, là...
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, A Nghị liền vui vẻ. Anh liền vươn tay ra, Tử Lan nhanh chóng bước lùi về phía sau, cô ôm chặt đống tài liệu trước ngực. Giọng đầy gấp gáp, nói:
- Này, anh...anh định làm gì vậy hả?
- Cô muốn tôi bê hộ không?
Ánh mắt của anh chiếu về phía chồng tài liệu cô đang ôm khư khư, Tử Lan dè dặt nhìn anh, khóe môi cô khẽ giật giật. Cô nghĩ con người này cũng quá kiệm lời đi, muốn giúp phải nói ra chứ, hành động như vậy chẳng phải rất giống biến thái sao. Cô chỉnh lại tư thế, nhìn A Nghị cười cười. Tử Lan nói:
- Không cần đâu, việc làm bình thường hàng ngày ấy mà. Tôi làm được...
- ...
- Mà hôm nay, anh đến tìm tôi...có việc gì?
- Vì chuyện ảnh chụp tối qua!
A Nghị hai tay để trong túi quần, anh hơi dựa vào bàn làm việc bên cạnh. Chăm chú nhìn cô, anh nói nhẹ. Tử Lan nghĩ nghĩ một lúc, cô gật gật đầu, nhỏ giọng mở lời, hơi phát ra đều đều:
- Không ngờ, Vương tổng lại chú ý như vậy.
- Cô...là ghen tị.
Nhíu mày nhìn anh, Tử Lan phồng miệng cười.
- Anh nghĩ gì vậy, tôi...ghen tị. Ha ha, anh nhầm rồi. Tôi là thấy yên tâm về Đồng Đồng kìa, cô gái này ngốc nghếch lắm. Tôi chỉ sợ bạn tôi bị lừa.
- Bị lừa?
Thấy cô cười vui vẻ, đôi mắt biết cười cong lên, quả xinh đẹp. Anh có hơi thất thần mất một giây, cả người cũng thấy không thoải mái. A Nghị đứng thẳng dậy, hơi ho nhẹ.
- Thôi, tôi phải đi làm. Chuyện ảnh kia tôi sẽ kiểm soát, sẽ không để lộ đâu. Anh về được rồi. Chào anh.
Tử Lan thấy ánh mắt A Nghị thay đổi, nghĩ câu nói kia của mình, anh đã nghe thấy, chắc chắn sẽ đến tai Vương tổng, thôi chọn phương án chuồn là thượng sách. Nói xong, cô liền cúi người nhẹ chào, rồi quay lưng nhanh chóng chạy biến. A Nghị nhìn dáng vẻ lộn xộn của cô, anh cười cười gọi cô.
- Tử Lan,này...đợi đã!
- Hả?
Nghe anh gọi, cô cũng hơi giật mình.
- Mấy giờ cô tan làm vậy?
- Hả, sáu giờ chiều. Nhưng sao vậy!!!
- Tôi...tôi muốn mời cô đi ăn.
Cái gì vậy, Tử Lan mở to mắt nhìn anh, mời cô đi ăn. Anh ta muốn gì vậy.
- Ách!!
- Quyết định vậy đi.
- Này, đây là đang ép tôi hả, anh không để tôi suy nghĩ.
A Nghị không để ý cô. Anh đã quay người đi về phía cửa lối ra sảnh chính. Nghe tiếng cô la hét, miệng anh nở nụ cười mà cô không nhìn thấy. Giơ tay làm dấu hiệu "OK", anh nói lớn:
- Sáu giờ, tôi đợi.
- Này anh..tên điên kia!!!!