Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 114: Ngộ khí cảnh




Đạo khí tức kia lúc này đã ngưng thực thành một đầu lâu, đón gió mà lớn, chỉ trong một chốc đã lớn đến cả mấy trượng, cái miệng rộng lúc đóng lúc mở, trông vô cùng quỷ dị.
Diệp Vân cảm thấy luồng linh khí dị chủng này mang theo một cảm giác âm lãnh và một tia khí tức quỷ dị, thế nhưng thế nào cũng không ngờ được là, đạo linh khí dị chủng này lại hóa thành một cái đầu lâu lớn đến như vậy.
Khối khô lâu trắng này rung lên thật mạnh, tách khỏi đỉnh đầu của của Diệp Vân. Lúc này, trong hai hốc mắt của nó xuất hiện hai đạo quang mang, một bên là hỏa diễm hừng hực, còn một bên là băng phách sáng chói.
Linh khí hỏa hệ và băng hệ không ngờ lại bị nó thôn phệ và hóa thành hai con ngươi.
Sắc mặt Diệp Vân lúc này ngưng trọng hẳn lên. Hai đạo linh lực hỏa hệ và băng hệ ẩn chứa uy lực vô cùng khủng bố, chính là mấu chốt để hắn có thể thúc giục hai kiện linh khí trung phẩm là Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn. Nếu như có thể sử dụng hai kiện linh khí này thì thực lực của hắn sẽ tăng lên một khoảng lớn. Thế nhưng, với tu vi hiện tại của hắn, muốn ngăn cản hai đạo linh khí này thì đúng là chuyện không thể.
Nhưng mà, trên mặt Diệp Vân lại không có nửa điểm lo lắng hay hoảng sợ, ngược lại thì vô cùng bình tĩnh.
Cái miệng của khô lâu há ra, lộ ra hàng loạt những chiếc răng sắc bén, lại có thêm hai đạo linh khí tô điểm trên hai mắt, thoạt nhìn trông vô cùng khủng bố.
Diệp Vân đột nhiên lại cười cười.
Tại hắn thấy, điều đáng sợ không phải là việc cái khô lâu này chuẩn bị tấn công, mà điều đáng sợ chính là thời điểm mà hắn không tài nào phát hiện ra chỗ của đạo linh khí kia ẩn nấp, như vậy thì đúng là không thể ứng phó nổi.
Con mắt Diệp Vân híp lại, rồi lóe ra tinh mang. Lập tức, từ trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng hai màu đen trắng. Lúc này, tại mi tâm của hắn có một quang cầu hai màu đen trắng đang như ẩn như hiện tại đó.
Dưới sự khống chế của Diệp Vân, Tiên Ma Chi Tâm liền xuất hiện tại mi tâm của hắn. Đây chính là lần thứ nhất hắn có thể chủ động khống chế được hành động của Tiên Ma Chi Tâm, bởi vì lúc trước thì hắn cũng chỉ có thể cảm ứng rồi triệu hoán nó ra mà thôi.
Một đạo ánh sáng đen trắng như ẩn như hiện hiện ra trên mi tâm của Diệp Vân. Lúc này thì hai đạo băng hỏa trong đôi mắt của chiếc khô lâu kia dường như cảm ứng được điều gì đó, rõ ràng là co rụt lại về phía sau một chút.
“Lấy trộm linh khí của ta rồi muốn chạy ư?” Diệp Vân cười lạnh, sau đó, lôi điện đột nhiên hóa thành từng đạo điện xà, phát ra âm thanh ầm ù rồi từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ khô lâu này vào bên trong.
Khô lâu trắng xóa há miệng phát ra âm thanh ô ô, tựa hồ đối với công kích của Diệp Vân thì vô cùng tức giận. Chỉ thấy hỏa diễm bừng lên, băng diễm óng ánh, lóe lên rồi biến mất. Sau đó, băng hỏa liền đan xen lại với nhau, hóa thành một vầng sáng kỳ dị, bay thẳng về phía trước.
Diệp Vân cười lạnh, thấp giọng quát lên: “Tới tốt lắm, Tiên Ma Chi Tâm, thu cho ta!”
Chỉ thấy điểm sáng đen trắng trên mi tâm của hắn lập lòe, sau đó thì không khí xung quanh của Diệp Vân bắt đầu xoay tròn một cách nhanh chóng, cuối cùng, dưới sự điều khiển của ánh sáng đen trắng, nghênh đón sự công kích của băng hỏa.
Hai loại linh khí băng hỏa lập tức lao đến. Nếu như đạo công kích này mà đánh trúng Diệp Vân thì cho dù với tu vi hiện tại của hắn, dù không chết thì cũng trọng thương.
Nhưng mà, Tiêm Ma Chi Tâm là loại bảo vật như thế nào, hai loại linh khí băng hỏa kia trước mặt nó đúng là không đáng nhắc đến. Không có bất cứ sự chống cự lại nào, hai đạo linh khí này lập tức bị vòng xoáy giữ chặt, sau đó từng chút một bị Tiên Ma Chi Tâm hút về phía mi tâm của Diệp Vân.
Lôi điện biến thành từng đạo điện xà, phát ra âm thanh ầm ù, hung hăng bắn thẳng vào khô lâu. Mặc dù không thể đánh nát nó, thế nhưng lại tạo ra những tia lửa màu lam, trông vô cùng rực rỡ.
Hai đạo linh khí băng hỏa vốn bị cướp lấy, bây giờ được Tiên Ma Chi Tâm thu hồi lại, một lần nữa lại xuất hiện trong cơ thể của Diệp Vân. Ba loại linh khí băng, hỏa, lôi lúc này lại đan vào nhau.
Diệp Vân kinh ngạc phát hiện ra, ba đạo linh khí này vốn vẫn tồn tại song song với nhau không có chút bài xích nào, thế nhưng lại không hề có nửa điểm dung hòa với nhau, có thể nói là phân biệt rõ ràng.
Thế nhưng giờ này, ba loại linh khí này lại đang chậm rãi dung hợp lại với nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, lôi quang ẩn chứa trong hỏa diễm, mà hỏa diễm ẩn chứa bên trong băng phách, rồi băng phách lại quấn lấy điện mang.
Đột nhiên, Diệp Vân cảm thấy khiếu huyệt toàn thân hắn chấn động, phát ra âm thanh ông ông, tựa hồ như tiếng của tù và, vô cùng hùng hồn mà thuần hậu.
Giờ khăc này, Diệp Vân đã có hiểu biết hoàn toàn mới đối với linh khí. Lúc trước, hắn cho rằng linh khí trong thiên địa chỉ là một loại duy nhất, tùy thời có thể hấp thu mà tu luyện. Sau đó gặp được Tô Linh nói ra, trong thiên địa tuy rằng có nhiều loại linh khí, thế nhưng không phải là loại nào cũng có thể hấp thu được, một khi cố ý hấp thu tu luyện thì lập tức bạo thể tử vong.
Mà bây giờ hắn lại phát hiện ra, linh khí bất đồng chẳng những có thể tồn tại song song với nhau không chút bài xích mà nó còn có thể giao hòa lại với nhau, tạo thành một loại linh khí cao cấp hơn.
Hiểu biết đối với thiên địa linh khí, từ một đến nhiều, rồi chúng lại có thể dung hợp lại với nhau, thiên biến vạn hóa. Chỉ cần tu hành đến một mức độ nhất định thì có thể hấp thu mà luyện hóa, trở thành chân khí vô thượng.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân đã có một loại cảm ngộ hoàn toàn mới với thiên địa linh khí, tựa hồ như hắn vừa mở ra một phiến đại môn, trông thấy một cảnh tượng chưa từng thấy vậy.
Ngộ Khí Cảnh!
Đây chính là Luyện Thể thất trọng, Ngộ Khí Cảnh!
Linh lực trong cơ thể hắn lúc này tự nhiên được tinh luyện thêm một lần nữa, trở nên ngưng thực vô cùng, đã gần như trở thành thực chất.
Diệp Vân biết rõ, chỉ cần linh lực trong cơ thể mình ngưng thực toàn bộ thì có thể sinh ra chân khí. Một khi chân khí được sinh ra, rèn luyện qua thân thể rồi hội tụ lại, giống như một cơn lốc xoáy, xông thăng lên trời. Đó chính là bước thư hai của con đường tu tiên, Luyện Khí Cảnh.
Quá trình nói có vẻ dài, nhưng thật ra chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Thực lực của Diệp Vân trong nháy mắt gia tăng lên mấy lần, linh lực gần như đã hóa thành thực chất bỗng nhiên vô cùng cuồng bạo mà bốc lên, ba loại linh khí giao hòa cùng một chỗ, ngưng tụ thành một lại linh lực vô cùng đặc biệt, uy lực lúc này liền đại tăng.
Hai mắt Diệp Vân ngưng tụ lại một điểm, phát ra hào quang lập lòe.
Khô lâu màu trắng đột nhiên bổ nhào về phía trước, lao thẳng về phía Diệp Vân, cái miệng mở ra, muốn hung hăng cắn cho Diệp Vân một cái.
Diệp Vân mỉm cười, tu vi của hắn sau khi tăng lên Ngộ Khí Cảnh thì hắn có thể cảm giác được, cái khô lâu trước mắt này rõ ràng cũng không có mạnh mẽ như trong tương tượng, đặc biệt là sau khi mất đi hỏa diễm và băng phách thì càng yếu nhược hơn nữa.
Đương nhiên, thực lực của chiếc khô lâu này biểu hiện ra ngoài vẫn là tu vi Luyện Khí Cảnh, thế nhưng Diệp Vân hắn lại không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại thì trong lòng, chiến ý càng tăng lên, mong muốn trực diện đối đầu với nó.
Diệp Vân vươn người tiến tới, tay phải nắm thành quyền, hung hăng lao về phía trước.
Trên quyền đầu của hắn phát ra lôi quang óng ánh, còn bắn ra từng đạo tia lửa, mà trong đó mơ hồ còn bao trùm một tầng băng hàn ở trên nữa. Một quyền này chính là công kích mạnh nhất khi ba loại linh khí dung nhập lại với nhau.
Oanh!
Thiết quyền giống như một đạo lưu tinh xuyên qua không trung, va chạm với khô lâu phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Khí kình cường bạo cuốn ra bốn phía, khiến cho sương mù xung quang đó mười trượng cũng bị quét sạch toàn bộ.
Diệp Vân cảm thấy có một luồng lực lượng hùng hậu bắn ngược lại, nhưng mà hắn lại vô cùng diềm tĩnh, tay trái đánh ra một quyền chống lại luồng năng lượng đó. Sau đó, cả người nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi hạ xuống phía sau.
Trong đám sương mù màu trắng, khô lâu bị thiết quyền của Diệp Vân đánh bay ngược ra đằng sau, chỉ nghe oanh một tiếng rồi té trên mặt đất, phát ra âm thanh răng rắc, tựa hồ như bị nứt vỡ ra vậy.
Khô lâu màu trắng này có thể so sánh với Luyện Khí Cảnh trung kỳ, vậy mà lại bị một quyền của Diệp Vân đánh bay, đúng là khó tin.
Diệp Vân đạt đến Ngộ Khí Cảnh, mà ba loại linh khí lôi, hỏa, băng cũng đã dung hợp lẫn nhau. Đợi cho đến khi hắn có thể thích ứng hoàn toàn rồi luyện hóa hết thì tu vi của hắn tăng lên đâu chỉ có mười lần.
Uy lực của một quyền này, đúng là như vậy.
Thân ảnh của Diệp Vân giống như một con chim ưng hạ xuống đất. Mũi chân điểm một cái, sau đó, cả người hắn liền bắn gấp về phía khô lâu.
Màn sương mù màu trắng này lại không cách nào ngăn cản được tầm mắt của hắn, trong vòng mười trượng thì tất cả đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Khô lâu rơi trên đất, cái miệng lớn hé ra phát ra âm thanh xì xì, tựa hồ như không cam lòng.
Diệp Vân vừa chiếm lấy thượng phong thì không hề chần chờ chút nào lao đến, chưởng hóa thành đao, hung hăng chém xuống.
Răng rắc!
Một đao chứa đầy linh lực liền chém thẳng vào cái miệng đang há to của khô lâu, trực tiếp chém khô lâu thành hai khúc.
Sau một khắc, chỉ thấy một cỗ bạch quang nhàn nhạt từ trong khô lâu bay ra, sau đó vội vàng bay về một hướng.
“Muốn chạy?” Diệp Vân cười lạnh, trên tay lập tức xuất hiện một tầng băng phách, bắn ra muốn ngăn cản đạo bạch quang này lại.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, đạo bạch quang vừa đụng vào băng phách thì liền nhanh chóng xuyên qua, tiếp tục trốn chạy.
Lông mày Diệp Vân chau lại. Hắn đúng là không ngờ được đám bạch quang này lại có thể dễ dàng xuyên qua màn băng phách kia. Theo bản năng, hắn liền nâng bàn tay trái lên muốn cản lại.
Đột nhiên, đạo bạch quang kia lại lao thẳng về phía Lôi Vân Hóa Long giới, sau đó dừng lại một chút rồi chui tọt vào bên trong.
Diệp Vân thấy vậy thì kinh hãi. Phải biết rằng linh khí trữ vật không thể nào chứa được sinh vật sống, cũng không thể nào có thể phong tỏa một đạo linh khí ở trong đó được. Nhưng mà đạo bạch quang này tựa hồ như có linh trí, cũng có thể là một đạo linh khí dị chủng, không ngờ lại chui vào Lôi Âm Hóa Long giới.
Tâm thần Diệp Vân chìm vào bên trong, muốn tìm ra đạolinh khí dị chủng này, nhưng hắn lại thấy đạo bạch quang kia lại tán loạn một chút, sau đó dường như phải chịu một loại áp lực nào đó, thời gian dần qua thì nó lại ngưng tụ thành một viên châu màu trắng, ảm đạm vô quang.
Diệp Vân nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu tại sao, cuối cùng liền lật tay lấy ra viên châu, đặt nó trong lòng bàn tay.
Viên châu màu trắng, ảm đạm vô quang, nằm trong tay hắn thì cảm thấy có chút mát lạnh, tựa hồ như nó đã biến thành một viên châu bình thường, không có chút thu hút nào.
Diệp Vân cũng không quan sát quá lâu. Một lúc sau, hắn liền ném viên châu này vào trong Lôi Âm Hóa Long giới, sau đó đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy sương mù màu trắng nhàn nhạt xung quanh lúc này càng ngày càng mỏng manh, sau đó thì tiêu tán trong không khí.
Sau một lát, hai mắt vốn chỉ có thể quan sát phạm vi mười trượng thì lúc này đã có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Lại là một gian thạch thất, độ rộng không đến mười trượng.
Giữa căn thạch thất là một cây ngọc trụ màu trắng, đâm thẳng từ dưới đất lên, nối với tầng kế tiếp.
Mà bốn phía của thạch thất thì rỗng tuếch, cũng không có ngọc bàn như trong tưởng tượng, cũng không có bất cứ một món bảo vật nào.
Hai mắt Diệp Vân híp lại, chậm rãi tiến về phía thạch bích bên trái. Tầng dưới có ba kiện bảo vật vô cùng trân quý và một chiếc chìa khóa cũ kỹ. Hắn cũng không tin là trong này lại không có thứ gì cả.
Diệp Vân đi qua đi lại khắp nơi, ánh mắt như điện đảo qua mọi thứ xung quanh, muốn tìm ra xem tại đây có cái hốc bí mật nào không.
Ánh mắt Diệp Vân cuối cùng nhìn về phía cây ngọc trụ màu trắng kia.
Bới vì hắn thấy, trên cây ngọc trụ này có một ổ khóa tinh tế, như ẩn như hiện.
Diệp Vân nở nụ cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.