Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 128: Một đao phẫn nộ




Đao mang màu lục nhàn nhạt, lập lòe bất định, mơ hồ trong đó còn tỏa ra một luồng ma ý tà ác.
Toàn bộ khí thế của Khúc Nhất Bình cũng vì thế mà thay đổi. Giờ khắc này, hắn giống như bị ma nhập, một cảm giác quỷ dị khó có thể hình dung ra được.
“Diệp Vân, cẩn thận! Thanh Thất Tuyệt Ma Đao này cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, đao mang ẩn chứa trong đó vô cùng quỷ dị, không phải là thứ mà linh lực có thể ngăn cản được.” Đoàn Thần Phong vừa rồi bị thiệt thòi, cảm giác sợ hãi vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Diệp Vân mặc dù vẫn chưa thấy qua được uy lực chính thức của Thất Tuyệt Ma Đao, thế nhưng từ phản ứng vừa rồi của Đoàn Thần Phong thì hắn có thể nhìn ra, uy lực ẩn chứa trong đó tuyệt không thể ngăn cản một cách dễ dàng. Dù cho thực lực của hắn hiện giờ có thể so với Luyện Khí Cảnh trung kỳ, thế nhưng vẫn không có chân khí hộ thân, rất dễ dàng bị đao mang nhập vào cơ thể, bị ma ý ăn mòn.
HƯU…U…U!
Không có đao mang kinh thiên động địa, cũng không có tốc độ như chớp giật. Thất Tuyệt Ma Đao chứ như vậy, bình đạm mà chém đến.
Nhưng mà, một đao bình thường như vậy lại khiến cho Diệp Vân cảm thấy khó có thể tránh được. Mặc kệ hắn trốn tránh như thế nào thì đao mang lập lòe của Thất Tuyệt Ma Đao vẫn tập trung vào mỗi bước của hắn, nếu như cố ý lùi lại phía sau thì tất nhiên là sẽ hứng chịu công kích mạnh mẽ hơn.
Hai người Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng không khỏi hít sâu vào một hơi. Một đao kia ẩn chứa uy lực và ý cảnh, đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của bọn hắn. Đặc biệt là Đoàn Thần Phong, hắn căn bản không thể nghĩ được là, tu vi của Khúc Nhất Bình lại bất ngờ tăng lên đến trình độ này. Với một thanh Thất Tuyệt Ma Đao, chỉ một lần hành động đã đánh bại hắn. Chuyện như vậy khiến cho hắn khó có thể chấp nhận được.
Trên mặt Tô Linh hiện ra một tia lo lắng, nhưng mà ánh mắt của nàng ta lại vô cùng kiên định, không hề có chút khiếp sợ như hai người Đoàn Thần Phong. Đối với Diệp Vân, nàng có một sự tín nhiệm khó có thể nói thành lời, tin tưởng một chiêu này không thể tổn thương đến Diệp Vân. Thậm chí, nàng mơ hồ còn có một cảm giác là Diệp Vân sẽ dễ dàng cản lại được một đao này.
Trong lòng Diệp Vân mặc dù có chút khiếp sợ, thế nhưng vẻ mặt lại không biểu hiện ra ngoài chút nào. Ngược lại, khóe miệng của hắn lại nở ra một nụ cười thản nhiên, không lùi mà tiến tới, nhảy lên một bước.
Đột nhiên, Tử Ảnh trong tay hắn hiện ra một tầng gợn sóng, sau đó khuếch tán ra tầng tầng lớp lớp.
Phía trên đại dương bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm ù ù, dường như phát ra từ phía chân trời, nhưng lại giống như là phát ra từ sâu trong đại dương vậy.
Đùng!
Một tiếng giòn vang, một tia chớp màu tím bỗng nhiên xuất hiện. Tia sét từ cửu thiên đánh thẳng xuống mặt biển, tạo nên một cơn sóng cao đến mười trượng.
“Lôi Điện Vân Quang Kiếm thức thứ hai, Lôi Đình Vạn Quân!”
Diệp Vân quát khẽ một tiếng, Tử Ảnh trong tay hóa thành một mảnh điện quang. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy điện xà bay múa đầy trời, sấm sét nổi lên ầm ầm, khiến cho cả thiên địa biến sắc, cuồng phong tái khởi, sóng lớn ngập trời.
Tia chớp đầy trời ầm ầm đánh xuống, bao phủ toàn bộ Khúc Nhất Bình vào bên trong.
Dưới sự thúc giục của Tử Ảnh, Lôi Điện Vân Quang Kiếm rốt cục đã phát huy ra uy lực chân chính của nó. Mặc dù không phải là chân khí thúc giục, thế nhưng uy lực của nó đúng là đã vượt qua sự tưởng tượng, cho dù đối mặt với một đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ thì cũng có thể một kiếm chém giết.
Sắc mặt Khúc Nhất Bình đại biến. Hắn vụng trộm đem tu vi mình đột phá đến Luyện Khí Cảnh là vì cái gì? Chính là để một ngày có thể giết chết đám người Đoàn Thần Phong, sau đó cướp hết bảo vật trong tay bọn họ. Đặc biệt là Tô Linh, thân là con gái của phong chủ Vô Ảnh Phong, Tô Hạo, trên người chắc chắn có vô số bảo vật. Chỉ cần giết chết nàng ta giữa khu mộ địa này thì tất nhiên sẽ lấy được thiên tài địa bảo khó có thể tin.
Nhưng mà tu vi của hắn mới chỉ đột phá Luyện Khí Cảnh, chưa được củng cố. Bởi vậy cho nên hắn cũng không vội vã ra tay. Nhưng không ngờ rằng Diệp Vân lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa gia hỏa này giống như sớm đã tiến vào tầng ba trước một bước, nghe khẩu khí của hắn thì có lẽ đã lấy được một ít bảo vật.
Khúc Nhất Bình lúc đầu cũng không có vội vã động thủ, mà vụng trộm quát sát tu vi của Diệp Vân, sau khi xác định tu vi của Diệp Vân vẫn chỉ là Luyện Thể Cảnh thất trọng thì trong lòng vô cùng yên tâm.
Tu vi của hắn là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, có lẽ cũng không có gì ưu thế so với đám người Diệp Vân, thế nhưng trong tay hắn lại có Thất Tuyệt Ma Đao. Dùng chân khí thúc giục Thất Tuyệt Ma Đao thì uy lực kinh người như thế nào, không cần nói cũng biết được, chỉ cần nhìn Đoàn Thân Phong là có thể biết.
Khúc Nhất Bình như thấy có vô số bảo vật đang vẫy tay chờ hắn. Hơn nữa sau khi rời khỏi khu mộ địa này thì hắn có thể lựa chọn rời khỏi Thiên Kiếm Tông, bằng vào số tài nguyên cướp được mà trở thành tán tu; hoặc là trở lại Thiên Kiếm Tông thì chắc hẳn sẽ được trọng dụng, nhanh chóng sẽ trở thành đệ tử nội môn.
Một con đường rộng rãi thênh thang đang chờ hắn ở phía trước.
Nhưng mà, khi hắn thấy Tử Ảnh trong tay Diệp Vân vung vẩy, lôi đình xuất hiện đầy trời thì hắn biết mình đã sai rồi, vô cùng sai rồi. Tuy rằng đã tu thành Tam Tuyệt trong Thất Tuyệt, hắn cũng không có quá sợ hãi, thế nhưng thực lực của Diệp Vân lại vượt quá dự liệu của hắn.
Một đao mang theo ma ý tà ác, rốt cục lại không thể chém ra nữa rồi.
Bởi vì, Khúc Nhất Bình hắn thấy, nếu như hắn vẫn cố ý chém ra một đao kia thì Lôi Đình Vạn Quân của Diệp Vân sẽ hoàn toàn đánh lên người hắn. Cho dù với tu vi hiện tại thì Khúc Nhất Bình hắn căn bản không thể nào chống lại được. Cho dù không chết, giết chết Diệp Vân thì sau đó, đối mặt với Tô Linh và hai người Dư Minh Hồng thì hắn cũng không nắm chắc có thể toàn thân đi ra.
Thất Tuyệt Ma Đao trên không trung hơi chậm lại, lập tức lật lại, trước người hắn vung vẩy a trăm ngàn đạo đao quang, bảo vệ hắn chặt như nêm cối.
Ba ba ba!
Lôi đình đầy trời hạ xuống, điện xà bay múa, mạnh mẽ đánh lên đao mang màu lục.
Quang ảnh thu lại thì đao mang trở nên cực kỳ ảm đạm, mà điện xà đầy trời lúc này cũng dần tiêu tán.
“Sao lại có thể như vậy?” Khúc Nhất Bình quát to một tiếng. Hắn đúng là không thể tin được một màn vừa rồi. Tu vi của Diệp Vân chẳng qua chỉ là Luyện Thể thất trọng, tại sao một kiếm này lại có uy lực khủng bố như vậy.
Hắn nắm lấy Thất Tuyệt Ma Đao, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Diệp Vân mỉm cười, bước lên một bước rồi nói: “Khúc sư huynh, Thất Tuyệt Ma Đao của ngươi đường như vẫn chưa tu luyện được thuần thục lắm nhỉ? Một đao vừa rồi sao uy lực lại kém như vậy?”
Sắc mặt Khúc Nhất Bình lạnh băng: “Diệp Vân ngươi ở tầng ba lấy được thứ gì mà linh lực của ngươi lại hùng hậu như vậy?”
“Lấy được cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… Ngươi biết cũng vô dụng, bởi vì ngươi sắp phải chết rồi.” Diệp Vân cười trả lời.
Bởi vì hắn thấy, tên gia hỏa Khúc Nhất Bình này từ lúc mới bắt đầu gặp lại thì đã muốn đưa Diệp Vân hắn vào chỗ chết, liên tục tính toán, ngẫu nhiên có những lúc thu tay lại, thật ra chính là muốn tìm một cơ hội tốt hơn. Ngày xưa tu vi cả hai ngang nhau, Diệp Vân tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng hiện tại thì khác, lực lượng đã vượt qua đối phương thì hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
“Ta thân là chủ nhân của Thất Tuyệt Ma Đao, há có thể bị ngươi dễ dàng chém giết. Diệp Vân! Khẩu khí của ngươi cũng quá lớn đó.” Khúc Nhất Bình từ khi đạt được Thất Tuyệt Ma Đao thì toàn bộ khí thế tựa hồ cũng đã thay đổi cực lớn.
Diệp Vân nhún vai, hai mắt híp lại, nói: “Nếu không tin thì cứ thử một lần là biết.”
Khóe miệng Khúc Nhất Bình khẽ giật giật hai cái, hung dữ nói: “Diệp Vân, ngươi đừng có ép ta, nếu không ngươi sẽ hối hận đó.”
Diệp Vân cười nói: “Ta chính là muốn ép ngươi đó, xem ngươi là gì ta?”
Sắc mặt Khúc Nhất Bình lúc này vô cùng dữ tợn, trong mắt hiện ra vẻ phẫn nộ. Lúc đầu hắn vốn nghĩ mình chính là thợ săn, mà đám người Tô Linh chính là con mồi, mà ai lại có thể nghĩ rằng, Diệp Vân đột nhiên xuất hiện thì tình thế liền có dấu hiệu đảo ngược.
Trên miệng Khúc Nhất Bình hiện ra vẻ cười lạnh, Thất Tuyệt Ma Đao trong tay đột nhiên vung ra, nghiêng nghiêng chỉ lên trời.
“Thất Tuyệt Ma Đao có bảy chiêu, phân biệt đại diện cho bảy đạo ma ý, có thể ảnh hưởng đến tâm tình của đối thủ. Hai đao lúc trước là Tà Ác ma ý và Sợ Hãi ma ý chẳng qua chỉ là hai đao đơn giản nhất. Nếu như Diệp Vân ngươi bức bách ta như thế thì ngươi hãy thử một đao này, Phẫn Nộ.”
Phẫn Nộ!
Khúc Nhất Bình cũng không thêm hai từ ‘ma ý’ vào sau hai từ ‘phẫn nộ’, chẳng qua chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ ‘phẫn nộ’ mà thôi.
Đột nhiên, trên thân của Thất Tuyệt Ma Đao hiện lên một vầng hào quang màu đỏ tươi mà mắt thường có thể thấy được dễ dàng. Thế nhưng vầng hào quang này cũng không bắn về phía Diệp Vân mà ở trên không trung, bay ngược lại, chui vào trong cơ thể của Khúc Nhất Bình.
Toàn thân Khúc Nhất Bình run rẩy. Sau một khắc thì trong hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ. Khí thế của hắn lúc này rõ ràng tăng lên không ngừng, tựa hồ như một cơn sóng dữ đang vỗ vào bờ vậy.
“Diệp Vân, đây là ngươi bức ta. Phẫn Nộ mà ra thì chỉ có thể phân ra ta sống ngươi chết, tung ra một đao này thì tu vi sẽ bị giảm xuống một bậc. Nhưng mà, chỉ cần có thể giết chết đám người không biết sống chết như bọn ngươi thì tính là gì.”
Phẫn nộ!
Một chiêu này là đem sự phẫn nộ trong Thất Tuyệt Ma Đao rót vào cơ thể, sau đó kích phát tiềm lực của bản thân, chém ra một đao mạnh nhất.
Sắc mặt Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng đại biến. Bọn hắn mặc dù tu vi chỉ là Luyện Thể Cảnh, thế nhưng biến hóa của Khúc Nhất Bình lại khiến cho bọn hắn vô cùng sợ hãi. Không nói một đao ‘phẫn nộ’ kia sắp chém ra mà chính là khí thế của Khúc Nhất Bình áp xuống cũng khiến cho bọn họ không thể tung được ra toàn bộ lực lượng của mình.
Khuôn mặt của Diệp Vân cũng có chút ngưng trọng. Phải biết rằng, có thể chính thức đem khí thế của mình tản ra giống như uy áp thì bắt buộc phải có tu vi Trúc Cơ Cảnh, sau khi ngưng luyện thần hồn, mới có thể làm được. Tuy rằng cũng có nhiều tu sĩ Luyện Khí Cảnh hậu kỳ cũng có thể làm được như vậy, thế nhưng cũng chỉ là khí thế mà thôi, chỉ cần tâm trí kiên định thì cũng không ảnh hưởng đến thực lực của ngươi.
Thế nhưng uy áp lại bất đồng. Dưới uy áp đẳng cấp cao thì cũng đủ khiến cho khí tức trong cơ thể ngươi hỗn loạn, không thể phát ra được lực lượng mạnh nhất. Rất hiển nhiên, Diệp Vân cũng cảm thấy linh lực trong cơ thể mình cũng hơi rung động, tựa hồ giống như bị một lực lượng không hiểu nào đó áp chế.
Uy áp, đúng thật là uy áp!
Diệp Vân cũng không cách nào hiểu được, vì sao Khúc Nhất Bình lại có thể phát ra uy áp mà chỉ tu sĩ Trúc Cơ Cảnh mới có thể làm được. Nhưng mà hắn biết rõ, một đao kế tiếp này, uy lực có lẽ vượt quá dự liệu của hắn.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu. Tử Ảnh trong tay rung lên nhè nhẹ, phát ra tiếng sấm ù ù. Tử Ảnh tựa hồ không hề e ngại, mà giống như có chút kích động, thân kiếm không bị khống chế mà rung lên, mơ hồ truyền cho Diệp Vân một ảo giác là nó đang hưng phấn.
“Tử Ảnh, xem ra ngươi cũng không chờ được nữa rồi.” Diệp Vân đột nhiên cảm giác áp lực trong lòng mình liền tiêu tán, sắc mặt vốn ngưng trọng cũng giãn ra, hiện lên một nét cười nhàn nhạt.
“Nếu như vậy thì để cho ta mở mang kiến thức một chút, xem xem ‘phẫn nộ’ của Thất Tuyệt Ma Đao có bao nhiêu uy lực.”
Khóe miệng Diệp Vân mỉm cười, bước lên một bước.
Trong chốc lát, sấm sét lại vang dội, mây đen giăng đầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.