Sỡ dĩ Diệp Vân muốn đi gặp Tử trưởng lão trước tiên, ngoài lý do lão đã từng nói chỉ cần hắn còn sống trở về là sẽ giới thiệu cho hắn một nơi để gia nhập; thái độ và ngữ điệu của Tô Hạo đã cho hắn biết, Tử trưởng lão tuyệt đối không chỉ là một vị trưởng lão trông coi Tàng Vũ Các Thiên Chúc Phong đơn giản như bề ngoài.
Nếu như chỉ là một vị trưởng lão Tàng Vũ Các bình thường thì làm sao có thể đượcTô Hạo coi trọng? Nên nhớ, ban đầu Tô Hạo muốn nhận Diệp Vân làm đồ đệ, trở thành một trong mười đại đệ tử của Vô Ảnh Phong. Thế nhưng, khi nghe nói Diệp Vân muốn đi tìm Tử trưởng lão, y lập tức buông tha ý định thu hắn làm đồ đệ, mà còn đưa một cái lệnh bài có thể thoải mái ra vào Vô Ảnh Phong cho hắn.
Có thể đoán ra, Tử trưởng lão có địa vị cỡ nào trong lòng Tô Hạo.
Lan trường lão nhìn thoáng qua Diệp Vân, khẽ gật đầu.
Diệp Vân mỉm cười chào hai người Dư Minh Hồng và Đoạn Thần Phong rồi đi trước.
Hai người dõi mắt nhìn theo hắn, đôi mắt không dấu được kinh ngạc. Họ hoàn toàn không biết trên đời này còn có một vị Tử trưởng lão.
"Lan trường lão, Tử trưởng lão mà Diệp Vân nhắc đến là ai?" Đoạn Thần Phong tò mò hỏi.
Lan trường lão đưa mắt nhìn sang y. Tiểu tử Đoạn gia ở kinh đô này thông qua quan hệ để qua cửa, không ngờ lại có thể có biểu hiện xuất sắc như vậy, vẫn còn sống từ Hoa Vận Bí Tàng quay về, thực sự không thể dùng đôi mắt thường ngày để nhìn y được nữa.
"Tử trưởng lão chính là một vị tiền bối của Tàng Vũ Các ta, tu vi Trúc Cơ cảnh. Vị lão nhân gia này thường ngày như rồng trên trời thoắt ẩn thoắt hiện, rất khó gặp được. Nếu sau này gặp ngài, các ngươi nhất định phải khiêm nhường lễ độ."
Tu vi Trúc Cơ cảnh!
Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng vô thức hít sâu một hơi. Tuy rằng bọn họ đã gặp phong chủ Vô Ảnh Phong Tô Hạo, cũng có tu vi Trúc Cơ cảnh. Thế nhưng, lão dù sao cũng là người đứng đầu Vô Ảnh Phong, còn vị Tử trưởng lão này chẳng qua chỉ là một trưởng lão của Tàng Vũ Các Thiên Chúc Phong, vậy mà lại có tu vi tới Trúc Cơ cảnh. Nên nhớ, những người có cảnh giới cao nhất mà bọn họ từng thấy ở Thiên Chúc Phong chính là Thuần Vu Diễn và Lan trường lão. Hai người này đều có tu vi Luyện Khí cảnh đỉnh phong. Nghe nói, chỉ kém nửa bước là có thể bước chân vào Trúc Cơ.
Tuy nhiên, Trúc Cơ đâu có dễ dàng như vậy. Nghe đồn, hai người đã kẹt tại Luyện Khí cảnh đỉnh phong mất vài năm, không tài nào vượt qua nổi một bước kia.
Hiện giờ, một vị Trưởng lão trông coi Tàng Vũ Các vậy mà lại có tu vi tới Trúc Cơ cảnh. Nếu như vậy, vị Trưởng lão này tất nhiên có lai lịch bất phàm, nhưng vấn đề là Diệp Vân sao lại quen biết lão?
"Vào hôm đó, Diệp sư huynh đã chọn từ Tàng Vũ Các hai môn Tiên kỹ, phải chăng hai môn Tiên kỹ đó có chỗ đặc biệt nào hay không? Do đó mới gây được sự chú ý khiến Tử trưởng lão xuất hiện?" Dư Minh Hồng khẽ thì thầm vào bên tai Đoạn Thần Phong.
Đoạn Thần Phong liếc mắt nhìn gã, đáp: "Đây không phải là việc không liên quan gì đến ta và ngươi. Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến mai đi nhận phần thưởng hậu hĩnh là được."
Dư Minh Hồng biến sắc, khẽ gật đầu, sau đó thi lễ với Lan trường lão một cái rồi đi về trước.
"Lan trường lão, đa tạ ngài đã chiếu cố trong thời gian qua. Sau này hễ có việc gì cần đến đệ tử, xin cứ phân phó, ngàn vạn lần không nên khách khí." Đoạn Thần Phong bỏ hẳn thái độ kiêu ngạo lẫn ương ngạnh của ngày trước, khẽ mỉm cười nói với Lan trường lão.
Lan trường lão mỉm cười gật đầu, đáp: "Sở dĩ ngươi có thành tựu như ngày hôm nay, nguyên nhân chính là do bản thân ngươi chăm chỉ và vận mệnh xếp đặt, sau này ngươi tất nhiên sẽ trở thành đệ tử nội môn của Thiên Chúc Phong ta. Mong rằng có thể một bước lên trời, không làm hổ uy danh vương thất Kinh Đông của ngươi."
Đoạn Thần Phong cười ha hả, nói: "Đó là điều đương nhiên!"
Tàng Vũ Điện.
Ngày trước Diệp Vân và Tử trưởng lão đã có ước định, nếu như có thể còn sống trở về, hắn cứ ra thẳng phía sau ngọn núi của Tàng Vũ Điện tìm lão. Chỉ cần hắn tới căn viện đó, Tử trưởng lão sẽ lập tức xuất hiện.
Trong tầm mắt là cả một trời xanh tươi, tâm trạng vẫn luôn căng như giây đàn của Diệp Vân thư thái đi rất nhiều. Mấy ngày trong Đại Mộ hầu như là cửu tử nhất sinh, giống như đã trải qua cả một kiếp người . Trở lại Vô Ảnh Phong, lại phải chịu áp lực nặng nề do Tô Hạo tạo ra khiến trái tim run rẩy. Mặc dù đối phương không có ác ý, còn chủ động lấy lòng, thế nhưng uy thế của một vị cường giả Trúc Cơ cảnh vẫn kịp tạo ra một ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn.
Chỉ có ở nơi đây, chỗ ở của Tử trưởng lão phía sau ngọn núi Tàng Vũ Các, tầm mắt thoáng đạt, xanh tràn sức sống, không khí tươi mát, trong lúc nhất thời khiến cho hắn có cảm giác quên hết muộn phiền, vô cùng thư thái.
"Không thể nào ngờ ngươi thật sự có thể còn sống trở về, quả thật là nằm ngoài dự đoán của ta."
Giọng nói tang thương xen lẫn một chút kinh ngạc vang lên từ sâu bên trong rừng trúc. Sau đó, chợt thấy một lão giả mặc áo vải, tay cầm giỏ trúc, thong thả tiêu sái bước ra.
"Diệp Vân tham kiến Tử trưởng lão." Diệp Vân lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng hành lễ.
Tử trưởng lão cầm giỏ trúc nơi tay trái, tay phải kéo một chiếc cuốc nhỏ. Bên giỏ trúc có mấy cây măng trúc nằm lộn xộn.
"Hoa Vận Bí Tàng thế nào? Có phải nguy cơ bốn phía hay không?"
Diệp Vân gật đầu, đáp: "Quả thực là thập tử vô sinh, thiếu chút nữa là đệ tử đã không thể trở về được nữa."
"Nhưng ngươi vẫn có thể trở về, đã chứng tỏ vận mệnh ngươi rất may mắn. Trên con đường tu tiên, quan trọng nhất là vận mệnh, tiếp theo là thiên phú, cuối cùng là tài nguyên. Ngươi đã có vận mệnh như vậy, chắc hẳn đã kiếm được không ít món hời trong Hoa Vận Bí Tàng, đương nhiên sẽ có trợ giúp rất lớn đối với tu hành sau này." Tử trưởng lão gật đầu, khuôn mặt không còn lạnh lùng như trước kia mà đã hiện lên nét tươi cười.
"Quan trọng nhất là vận mệnh, tiếp đến là thiên phú, cuối cùng là tài nguyên!" Diệp Vân nheo mắt lại, cố gắng cảm nhận ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó của Tử trưởng lão.
Vận mệnh chính là số phận. Số phận của mỗi người do trời ban, có một số người có vận mệnh vô cùng may mắn, cả đời hầu như không gặp phải nguy hiểm nào, cực kỳ thuận lợi. Khi người đó tu tiên, liên tiếp gặp may mắn bất ngờ, tài nguyên không bao giờ cạn, quả thực chỉ cần là có, tốc độc cực nhanh, chẳng mấy chốc đã thành Đại Đạo.
Thiên phú chính là tài năng trời ban. Đây cũng là thứ bẩm sinh, sau này dù có muốn thay đổi cũng cực kỳ khó khăn. Lớp lớp thiên tài chói mắt của tất cả các đại tông môn giống như cá diếc sang sông, nhiều không kể xiết. Thế nhưng, người có thể thành tựu Đại Đạo thì có mấy ai, thường thường sẽ chết yểu, nguyên nhân chính là do vận mệnh còn thiếu.
Về phần tài nguyên, chúng sẽ bị các tông môn tu tiên tranh cướp với nhau, hoặc là được phân phối dựa theo thực lực, mạnh được yếu thua. Thế nhưng, cho tới nay, với những môn hạ tinh nhuệ hay đệ tử thiên tài, tài nguyên tu luyện chưa bao giờ đáng được coi là vấn đề, không đáng được nhắc tới một chút nào. Chỉ có những người xuất thân từ thị trấn vùng biên nhỏ như Diệp Vân, thiên phú bình thường, không có bất cứ của cải gì thì mới phải khổ sổ thu gom tài nguyên, hơn nữa còn thường xuyên muốn mà không có được.
Tuy nhiên, hiện giờ chí ít Diệp Vân không có nhu cầu gì về tài nguyên trong một khoảng thời gian ngắn. Tài nguyên kiếm được trong Hoa Vận và cướp được trong tay La Văn Thành đủ cho hắn tu luyện tới Luyện Khí cảnh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ.
"Nếu đã có vận mệnh là có thể tu hành một số công pháp vô cùng nguy hiểm mà người khác không thể tu luyện, bởi vì luôn luôn có thể biến nguy thành an, tu luyện thành công." Giọng nói của Tử trưởng lão đột nhiên biến đổi, trở nên tương đối lạnh lẽo: "Ví dụ như Tiểu Hấp Tinh Quyết."
Tiểu Hấp Tinh Quyết!
Diệp Vân biến sắc, trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng lồng giam bằng chân khí do La Văn Thành thi triển ra. Nếu không có sự phối hợp hoàn mỹ giữa Tiểu Hấp Tinh Quyết và Tiên Ma chi tâm, chỉ sợ hiện giờ hắn đã là một đống thịt nát do lực lượng cường bạo của chiếc lồng chân khí đó nổ tung.
"Tử trưởng lão, ngày trước đã từng nghe lão nhân gia người nhắc tới, trong vòng mấy trăm năm nay, ngoài đệ tử còn một người khác nữa đã tu luyện thành công Tiểu Hấp Tinh Quyết, không biết là người nào?"
Trên gương mặt Tử trưởng lão hiện lên nét kiêu ngạo, có vẻ tương đối kích động: "Chính là vị tổ tiên của nhất mạch ta, sư tổ tu sĩ Kim Đan Trần Hóa Đạo."
"Sư tổ Trần Hóa Đạo?" Diệp Vân khẽ giật mình. Cả ngàn năm qua, tất cả tu sĩ Kim Đan của Thiên Kiếm Tông đều được ghi lại tên tuổi trong danh sách, mặc dù có tới hơn mười người, nhưng tuyệt đối không có cái tên Trần Hóa Đạo.
"Không sai, sư tổ Trần Hóa Đạo. Lão nhân gia ngài có tu vi chỉ kém nửa nhịp là có thể bước chân vào Kim Đan đỉnh phong, sau đó đan phá anh sinh, thành Nguyên Anh cảnh." Tử trưởng lão bắt đầu nói năng lộn xộn, có vẻ hết sức kích động.
Diệp Vân cân nhắc từng chữ hỏi: "Thế nhưng tại sao bên trong danh sách các tu sĩ Kim Đan được ghi lại của Thiên Kiếm Tông lại không có tên lão nhân gia người?"
"Hừ! Nơi đây hỗn tạp, ngươi không cần thiết phải biết rõ. Có một số việc, biết quá nhiều không có lợi đối với ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mấy trăm năm qua, ngoài ngươi ra, chỉ có một người tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết thành công, nhờ vậy đã thẳng đường bước chân vào Kim Đan cảnh." Sắc mặt Tử trưởng lão đột nhiên trở lên lạnh lẽo, có vẻ đã nổi giận.
Diệp Vân nhíu mày, khẽ gật đầu, trái tim hơi loạn nhịp.
Mặc dù Tử trưởng lão nói không ăn nhập với nhau, nhưng vẫn kịp làm lộ ra một tin tức quan trọng, nếu như tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết thành công thì có nhiều khả năng sẽ tu thành Kim Đan Đại Đạo.
Kim Đan Đại Đạo, đó là mong ước của biết bao nhiêu tu sĩ! Có thể kể đến hầu hết toàn bộ đệ tử của Thiên Kiếm Tông, mục tiêu cuối cùng của họ chẳng phải chính là tu thành Kim Đan sao?
"Sau khi tu luyện thành công, Tiểu Hấp Tinh Quyết sẽ cực kỳ bá đạo, có thể nhanh chóng hấp thu linh khí thiên địa, thậm chí có thể hấp thu cả những Linh khí hiếm lạ mà người khác không thể tiêu hóa được. Bởi vậy, năm xưa nó đã được vô số tông môn tán tụng đến tận mây xanh. Thế nhưng, bọn họ đã nhanh chóng phát hiện ra, tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết cực kỳ khó khăn, chỉ một lần vô ý sẽ gặp tình trạng chân khí trong cơ thể tắc nghẽn, lập tức bạo thể. Hơn nữa, một khi tu hành thành công, hầu như không một ai có thể kháng cự được cám dỗ, mau chóng hấp thu linh khí thiên địa để tu hành, rất dễ rơi vào tình trạng nền móng bất ổn, Tâm Ma bộc phát, cuối cùng rơi vào trạng thái điên loạn giết người bừa bãi, bản tính biến đổi. Bởi vậy, mấy trăm năm qua, Tiểu Hấp Tinh Quyết đã bị phong ấn, thậm chí thiếu chút nữa còn bị liệt vào bí quyết của tà đạo." Bằng giọng nói mang đầy bất bình, Tử trưởng lão nói hết bằng một hơi.
"Vậy chỉ vì tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết nên tổ sư Trần Hóa Đạo mới bị tông môn xa lánh?" Diệp Vân bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, tò mò hỏi.
Tử trưởng lão nhìn sang, ánh mắt giống như hai thanh kiếm sắc bén đâm thẳng tới, giọng nói lạnh dần: "Ta đã nói rồi, có một số việc không nên hỏi nhiều, biết nhiều không có lợi với ngươi."
Diệp Vân khẽ gật đầu, nói: "Đệ tử nhớ kỹ."
"Vì ngươi đã còn sống trở về, nên ta đã nói những bí mật liên quan đến Tiểu Hấp Tinh Quyết cho ngươi biết, dùng mọi khả năng che dấu không cho người khác biết được ngươi đã tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết, nếu không rất dễ tạo ra phiền phức khó lường." Sắc mặt hòa hoãn lại một chút, Tử trưởng lão gật đầu dặn dò.
Diệp Vân nhíu mày, hỏi với vẻ khó hiểu: "Tiểu Hấp Tinh Quyết nằm ngay bên trong Tàng Vũ Các, vào ngày hôm đó, ngay khi đệ tử mang nó ra ngoài, sư huynh trông coi đã từng nhìn thấy, mấy người đồng bạn của đệ tử cũng biết, vậy làm sao có thể giấu diếm được hết mọi người?"
"Nếu những người đó hỏi, ngươi cứ chối là chưa tu luyện thành công, thiếu chút nữa tan thân." Tử trưởng lão nghiêm giọng dặn dò.
Diệp Vân gật đầu, nói tiếp: "Đúng rồi, còn một người nữa cũng biết."
"Người nào?" Sắc mặt lạnh đi, Tử trưởng lão quát lên.
"Vợ của Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo, Thủy Thanh Huyên." Diệp Vân nhẹ nhàng đáp.
Tử trưởng lão khẽ giật mình, vẻ lạnh lùng băng giá trên mặt lập tức biến mất, mỉm cười nói: "Không ngờ ngươi và Huyên Nhi đã gặp nhau, điều đó nằm ngoài dự tính của ta. Nhưng dù Huyên Nhi có biết được thì cũng chẳng sao."
Diệp Vân quan sát Tử trưởng lão, phát hiện ra khi nhắc đến Thủy Thanh Huyên, trên gương mặt lão không dấu được vẻ yêu chiều.
"Tử trưởng lão, đệ tử còn nhớ, ngày hôm đó ngài đã từng nói, nếu như có thể còn sống trở về, sẽ giới thiệu cho đệ tử một nơi để đi."
Tử trưởng lão liếc nhìn qua hắn, gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy!"
Gương mặt Diệp Vân tức khắc trở nên nghiêm trang, đôi mắt hiện rõ niềm mong chờ.