The Great Escape

Chương 12.1:




Mùi cao su từ những chiếc máy tập đập vào mũi cô trước cả khi cô dừng bước trước cánh cửa. Phòng ngủ tập thể cũ đã hoàn toàn thay đổi sau tối qua. Những dụng cụ tập mới sáng bóng nằm trên tấm thảm lót sàn cũ, sàn nhà trống trơn giờ đã được quét dọn sạch sẽ và ánh mặt trời đổ tràn khắp căn phòng qua cánh cửa sổ mở tung.
Panda đang vật lộn với một trong những chiếc khung cửa sổ mị méo, anh vặn người kéo theo chiếc áo sơ mi cũng bị kéo lên và để lộ ra cơ bụng săn chắc của anh. Những gì cô có thể nhìn trên chiếc áo của anh là những thông điệp tục tĩu và cái thực tế cô cảm thấy tự thất vọng khi đổ tội cho Viper về suy nghĩ này.
Temple rên rỉ trên chiếc máy chạy, mồ hôi thành giọt trên thái dương cô, những lọn tóc ướt dẫm dán vào cổ cô. Lucy hoàn toàn thấm thía thế nào gọi là bài tập áp lực cao. “Thức ăn của tôi dường như đã biến mất khỏi tủ lạnh rồi.” Temple duỗi vai và lau trán bằng ống tay áo. “Panda lo vụ đó.”
“Vô cùng sẵn lòng.” Anh gia cố chắc chắn chiếc khung cửa sổ rồi theo sau Lucy ra khỏi phòng, vì thế cô biết rằng anh đang tìm cớ để chuồn. Trước khi cô có thể lên tiếng bắt đầu cho tràng quát tháo cô dự định làm khi vứt bỏ hình ảnh Lucy bình thường đi thì anh đã tóm lấy khuỷu tay cô và kéo cô đi. “Chúng ta phải nói chuyện ở tầng dưới thôi. Ồn ào sẽ làm phiền Temple. Trừ khi chính cô ấy là người làm ồn.”
“Tôi nghe thấy đấy nhé,” Temple hét vọng ra từ phía trong.
“Tôi biết mà,” Panda hét đáp trả.
Lucy đi xuống cầu thang.
Đó nằm trong những gì Panda đã tưởng tượng nhưng anh thề là đã nhìn thấy một đám bụi bay lên sau mỗi bước chân dậm mạnh trên đôi giày combat kệch cỡm của Lucy khi cô bước đi giận dữ trên tấm thảm lót cầu thang màu be đã cũ xờn. Một tấm thảm mà anh chắc chắn rằng cô muốn quăng đi. Nhưng anh thề là không hề có chút ý định nào làm việc đó.
Cô bước xuống tới bậc cuối cùng. Một chiếc tủ nhỏ màu tía đã từng đứng ở đó, nhưng giờ nó biến đâu mất tăm mất tích, cùng với cả cái móc treo đồ sừng hươu của anh nữa và giá để đồ màu đen giờ đang được đặt ở ngoài hành lang với cả tá chậu cây đặt trên đó, những thứ không phải do anh mua và anh cũng chưa bao giờ có ý muốn mua.
Vì cái quái gì mà cô không phi thẳng lên máy bay và rời khỏi nơi này như những gì đáng lẽ ra cô phải làm? Là vì cô đã quá gắn bó với nơi đây. Là những gì mà một người được nuôi lớn chỉ với tiền bạc mong muốn. Cái cảm giác mình có quyền lực, sức mạnh khiến họ tin rằng họ có thể có bất cứ thứ gì mình muốn, kể cả khi nó không thuộc về họ.
Như căn nhà này. Nhưng khi anh càng cố làm như Lucy là một người hư hỏng thì anh càng rõ ràng rằng cô không hề như thế. Cô ấy là một người đoan trang và không có quá nhiều lựa chọn trong cuộc sống, ngay cả khi giờ đây cô làm mọi thứ rối tung lên thì cô vẫn luôn cư xử trong khuôn phép.
Khi cô lao một cách giận dữ vào bếp, bờ mông nhỏ của cô nhìn chật chội trong chiếc quần đùi màu đen kì cục và không rộng như nó cần phải rộng. Anh muốn cô mặc những bộ đồ thụng như Temple đang mặc. Quần áo giúp che đi những thứ anh không muốn nghĩ tới. Thay vì đó, cô mặc những chiếc quần đùi màu đen và những chiếc áo màu xám xấu xí với những dây nhỏ bằng da đan trên vai.
Ngay khi vừa vào tới bếp, cô quay phắt lại đối mặt với anh khiến mấy cái dây cũng xoắn lại. “Anh không có quyền vứt thức ăn của tôi đi!”
“Em cũng không có quyền quăng hết đồ đạc trong nhà tôi đi và em cũng không nên ăn mấy cái thứ vớ vẩn đấy.” Tâm trạng của anh trở nên tệ hơn khi một lần nữa anh để ý tới quầy bếp trống trơn và quan trọng nhất, hơn tất cả những thứ khác, anh không còn thấy con lợn gốm ăn mặc giống người bồi bàn Pháp đâu nữa rồi.
“Việt quất và dau diếp không phải là mấy thứ vớ vẩn,” cô nói.
“Chúng không được trồng theo công nghệ sạch.”
“Anh vứt chúng đi vì chúng không được trồng theo công nghệ sạch ư?” Cô thực sự mất bình tĩnh với anh. Tốt thôi. Cho tới khi nào anh vẫn khiến cô trở nên giận dữ, cô sẽ không có gắng kéo anh vào những cuộc nói chuyện thoải mái mà anh phải giả vờ ghét chúng. Anh dựa tay vào quầy bếp. Mái tóc cô giờ đen một màu chết chóc, những lọn dreadlock màu tím thì thật nực cười còn lớp mascara dày cộm cô chuốt trông cứ như có một con sâu bướm vừa lăn qua đó vậy. Một chiếc khuyên bạc xuyên qua một bên chân mày cô và một chiếc khác xỏ qua mũi. Anh thực sự hy vọng cả hai đều là khuyên giả thôi.
Và lớp son môi nâu xấu xí trên cánh môi mảnh và xinh đẹp của cô thật sự là tội ác chống lại nhân loại. Nhưng những hình xăm mới khiến anh khó chịu nhất. Chiếc cổ cao và thon của cô không đáng bị bóp nghẹt như thế bởi một con rồng phun lửa, và bụi gai trên cánh tay cô thật kinh khủng dù cho một vài vết hình giọt máu nhờ chúa là đã mờ bớt đi rồi.
“Em thực sự muốn đầu độc cơ thể mình bằng thuốc trừ sâu và phân bón hóa học ư?” anh nói.
“Đúng thế!” Cô giật tay chỉ về phía cánh cửa nhà kho đựng thức ăn. “Và đưa tôi chìa khóa cửa này.”
“Không đời nào. Cô ấy có thể dùng mọi cách với cô kể cả bạo lực để có được chiếc chìa khóa đó.”
“Tôi có thể xử lý được vấn đề với Temple Renshaw.”
Anh có thể trở thành một kẻ khốn tầm cỡ thế giới lúc nào anh muốn, như là bây giờ, với con lợn gốm của anh đã bị vứt đi và những chiếc dây da đang siết lấy đôi vai trần của cô. “Em thậm chí còn không thể xử lý được vấn đề với Ted Beaudine. Và anh ta là người đàn ông tử tế nhất quả đất này rồi không phải sao?”
Cô chỉ như một cô nhóc lạc trong rừng khi phải đối đầu với những kẻ tiểu nhân. Cằm cô nhiếc lên và hàm cô siết lại, nhưng bên dưới sự giận dữ và những lời quát lớn của cô, anh vẫn thấy sự tội lỗi cô chẳng thể nào rũ sạch được. “Anh có ý gì khi nói tôi không thể giải quyết với anh ta?” Đây chính xác là cái kiểu nói chuyện tới những vấn đề riêng tư mà anh không muốn dính vào với cô nhưng anh không hề có ý định rút lui. “Việc em không muốn kết hôn không phải mới chỉ xuất hiện trong ngày cưới của em. Em đã cảm thấy thế từ lâu rồi nhưng lại không đủ can đảm để lên tiếng.”
“Tôi đã không biết rằng chính mình cảm thấy không ổn!” Cô la lên phản đối.
“Bất cứ thứ gì khiến em bừng tỉnh nhận ra vào buổi sáng.”
“Không phải là trứng và thịt xông khói, cái này thì tôi chắc chắn.”
Anh ném cho cô nụ cười chế nhạo, nhưng nó không hiệu quả như thường lệ nữa vì anh không thể rời mắt khỏi những chiếc dây da nhỏ. Chỉ một cú kéo thôi…
“Tôi muốn chỗ thức ăn của mình,” cô nói.
“Chúng ở trong thùng rác hết rồi.” Anh giả vờ kiểm tra một chiếc tay kéo ngăn kéo đã bị gãy và rồi nhanh chóng giật chúng rời khỏi cái kệ. “Tôi sẽ mở cửa kho thức ăn bất cứ khi nào em muốn. Chỉ là đừng ăn mấy thứ vớ vẩn đó của em trước mặt Temple.”
“Mấy thứ vớ vẩn của tôi? Anh là người nghĩ ngũ cốc Frosted Flakes có chứa chất chống oxi hóa đấy à!”
Cô ấy đúng về điều này. Anh hất cằm về phía tủ lạnh. “Tự kiếm cái gì đó trong tủ và lo cho mình đi. Chúng ta sẽ nhận đồ được chuyển tới hai lần một tuần. Trái cây và rau sẽ được chuyển đến muộn hơn vào ngày mai.”
“Tôi không muốn thức ăn sạch đắt đỏ của cô ấy. Tôi muốn đồ của mình.” Anh hiểu cảm giác đó.
Tiếng máy tập chạy bắt đầu chuyển động vọng xuống từ phía tầng trên. Anh tự nhủ không được hỏi nhưng mà… “Em không định giấu những ổ bánh mì em nướng ở đâu đấy trong nhà phải không?”
“Một ổ bánh thơm lừng với quế và nho khô ở nơi anh không bao giờ có thể tìm thấy,” cô đáp trả. “Tự ngồi gặm nhấm cõi lòng một mình đi nhé. À mà quên. Anh đâu làm thế được. Lòng không phải đồ ăn sạch mà.”
Cô giận dữ bước ra ngoài và không quên đập sầm cánh cửa lại phía sau lưng.
Cô đã nói dối về những ổ bánh mì. Cô cũng không sập cửa như thế kể từ khi 14 tuổi rồi. Nhưng cả hai việc đó lại mang cảm giác thật là tuyệt.
Không may rằng cô đã không mang theo tập giấy ghi chú màu vàng của mình, và cô đã tự hứa sẽ viết chút gì đó bắt đầu từ hôm nay.
Cô không muốn quay lại theo đường bếp nên cô quyết định đi vòng ra đằng sau ngôi nhà, leo lên ba bậc thang để lên tới phần thêm bên ngoài phòng ngủ của cô. Cô kéo cái cửa trượt ra rồi phát hiện ra tấm chắn đã bị đóng lại. Cô tặng cho nó một cú huých bằng khuỷu tay rồi bước vào trong.
Panda đang ở đó.
“Tôi muốn lại phòng ngủ của mình,” anh nói khi nhô ra từ phía sau cánh tủ của cô và để vào đó một đôi giày đế mềm và cô biết nó là một đôi giày nam.
“Tôi đã thuê căn nhà này cho cả mùa hè,” cô đáp lại. “Điều này khiến anh trở thành người xâm phạm tới quyền lợi của người khác, và tôi sẽ không rời đi đâu.” Anh đi qua cái tủ quần áo. “Đây là phòng tôi. Em có thể ngủ ở tầng trên.”
Và mất luôn lối đi riêng tư của cô ư? Không đời nào. “Tôi sẽ ở chính xác ngay đây.”
Anh kéo mạnh chiếc tủ mở ra, bên trong nó từng chứa đồ lót của anh nhưng giờ thì bên trong là đồ của cô. Anh đưa tay vào và lấy ra một chiếc quần lót lọt khe màu đen.
“Đồ của anh ở trong ngăn dưới cùng,” cô nhanh chóng lên tiếng.
Ngón cái của anh trượt qua một chiếc khác bằng lụa. Khi mắt anh chạm phải mắt cô, cô bị giật mình bởi một dòng điện hấp dẫn đã được chứng minh là sẽ làm thân thể một người phụ nữ bị tê liệt dù xuất phát từ chính não của cô ấy.
“Đây là phần tôi không tài nào hiểu.” Chiếc quần lót nằm ngọn lỏn trong nắm tay lớn của anh. “Biết rằng em cảm thấy như thế nào về tôi nhưng tại sao em vẫn còn ở lại đây?”
“Sự gắn bó của tôi với ngôi nhà của anh đã giúp tôi bỏ qua việc mình hoàn toàn không có hứng thú gì với anh rồi,” cô nói với một sự kiên định rõ ràng.
“Nhà tôi, không phải nhà em,” anh đáp lại, mắt anh vẫn nhìn lên vai phải của cô – và cô chẳng thể hiểu nổi tại sao anh làm thế. “Và nếu em còn tạo ra bất kỳ thay đổi nào nữa với nó, em sẽ thực sự phải ra đi đấy, bất kể Temple có nói cái gì.”
Để anh chốt lại vấn đề này là một quyết định đúng đắn nhưng anh vẫn đang cầm quần lót của cô và cô không cảm thấy như thế ổn chút nào. “Anh đang cung cấp cả dịch vụ kèm thêm bên cạnh việc trở thành vệ sỹ nữa đấy ư?”
Một lần nữa, đôi mắt anh lại chuyển tới vai cô. “Em nghĩ sao?”
Cô không biết cô đang nghĩ gì, vì thế cô lao vào phòng và giật lại lấy chiếc quần lót của mình. “Tôi nghĩ rằng Temple là kiểu người không dễ bị lừa.”
“Vậy là em đã có câu trả lời cho mình.”
Cô hoàn toàn chẳng có câu trả lời nào cả.
“Đó là những gì tôi đã nghĩ.” Cô ném chiếc quần lót vào lại trong tủ, tìm tập ghi chú của mình và rời khỏi theo chính cái lối cô vừa đi vào.

Mẹ tôi là một người – Có quá nhiều thứ để lựa chọn.
Mẹ tôi là một người làm việc chăm chỉ có tiếng.
Hoặc có thể là…
Mẹ tôi là một người tin vào thành quả của sự chăm chỉ và nỗ lực.
Lucy bấm bút lách tách.
Mỹ là một đất nước xây dựng nên bởi sự chăm chỉ, nỗ lực.
Cô cố gắng tìm một chỗ ngồi thoải mái hơn.
Và mẹ tôi cũng vậy.
Lucy vò tờ giấy lại. Bao nỗ lực của cô để cố viết ra ngày càng trở nên tệ hơn cả việc cô gặp Panda, nhưng giờ cô đang cảm thấy rất đói nên cô đổ lỗi cho việc này. Cô từ bỏ tập ghi chú màu vàng và đạp xe vào thị trấn, nơi cô xử lý nhanh gọn hai chiếc hotdog cay và một đĩa khoai tây chiên lớn ở tiệm Dogs ‘N’ Malts, những thứ cô ăn nhiều nhất trong cả tháng nay nhưng ai biết được bao giờ cô lại có cơ hội được ăn chúng lần nữa?
Khi trở về nhà, cô tìm thấy Temple trong phòng khách trống vắng gần như chẳng có vật dụng gì, cô ấy đang ngồi xem tivi, một vài chiếc đĩa DVD về chương trình Fat Island nằm trên mặt đất gần với đôi chân trần của cô ấy. Chiếc ghế salon dành cho hai người màu nâu và vàng nơi cô ấy đang ngồi là một phần trong số nội thất còn được giữ lại, kể từ khi Lucy chuyển những chiếc tốt hơn vào phòng đón nắng để thay thế cho những cái cô đã vứt đi.
Temple tóm lấy điều khiển và dừng lại với hình ảnh của chính bản thân mình đang ở trên tivi. “Tôi chỉ muốn có 15 phút nghỉ giải lao.” Cô ấy đóng kịch cứ như là bị Lucy bắt gặp đang ngấu nghiến những thanh sôcôla vậy. “Tôi đã tập liên tục 3 giờ rồi.” Những chiếc hotdog cay nhộn nhạo trong dạ dày đầy ứ những thứ lung tung của Lucy. “Cô không cần giải thích bất cứ điều gì với tôi đâu.”
“Tôi không giải thích. Tôi chỉ đang –” Với vẻ mặt sụp đổ, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế. “Tôi không biết nữa. Có thể là tôi đang thực sự giải thích đấy.” Cô ấy chỉ về phía hình ảnh của mình trên màn hình đang bị dừng lại.
“Nhìn thân hình đó xem,” cô ấy nói với với vẻ tự ghét bản thân khiến Lucy cảm thấy không đúng. “Tôi đã ném nó đi.” Cô ấy ấn nút tiếp tục và chộp lại hình ảnh bản thân trên màn hình với một loạt những lời công kích mãnh liệt nhằm thẳng vào một người phụ nữ trung tuổi với khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, đang đấu tranh để kìm lại những giọt nước mắt.
“Cửa ở kia! Cô muốn đi sao? Cứ việc đi đi! Nếu chính cô còn không thèm quan tâm đến cơ thể mình thì sao tôi lại phải làm thế.” Mạnh máu nổi lên trên cần cổ mảnh của Temple và bờ môi căng mọng hoàn hảo của cô đang phát ra những tiếng cằn nhằn.
“Lên tàu và rời khỏi hòn đảo này đi. Cho mọi người biết cô là kẻ thua cuộc.”
Người phụ nữ rơi nước mắt nhưng Temple vẫn tiếp tục những lời mắng nhiếc. Thật đau xót khi xem những cảnh này. Càng đau hơn khi nghĩ đến sự tuyệt vọng tới nhường nào mới khiến một người quyết định đưa chính mình vào cảnh phải chịu những lời như thế.
Những giọt nước mắt chỉ châm thêm dầu vào ngọn lửa của Temple. “Ôi chao. Đây là những thứ cô đang làm với cuộc sống của mình đấy sao. Khóc trước những vấn đề mình gặp phải chứ không phải đương đầu với chúng. Tiếp đi. Biến khỏi hòn đảo này! Có cả ngàn người ngoài kia mong chờ được thế vào vị trí của cô đấy.”
“Không!” người phụ nữ nức nở. “Tôi có thể. Tôi có thể tiếp tục được.”
“Thế thì tập tiếp đi nào!”
Temple ấn nút dừng khi người phụ nữ bắt đầu đấm mạnh mẽ một cách điên cuồng vào bao cát treo. Lucy không tin rằng việc tự ghét bản thân là nguồn động lực lớn nhất nhưng Temple nghĩ ngược lại. “Irene tham gia cuộc thi chạy đầu tiên của cô ấy 4 tháng sau khi chúng tôi quay tập này,” cô ấy nói một cách tự hào. “Vào cái lúc chúng tôi hoàn thành đợt huấn luyện, cô ấy đã giảm được 100 pound (khoảng 45kg)”
Lucy tự hỏi bao nhiêu “100 pound” nữa Irene có thể giảm được nếu Temple không ở quanh và gào thét vào mặt cô ấy.
“Ơn trời, cô ấy không thật tuyệt.” Temple tắt tivi đi và đứng lên, hơi nhăn mặt khi dãn cơ.
“Những người chỉ trích luôn muốn dìm tôi. Họ so sánh tôi với một người huấn luyện viên khác như Jillian Michael (một huấn luyện viên nổi tiếng trên truyền hình của Mỹ) – nói rằng cô ấy có trái tim còn tôi thì không. Tôi cũng có một trái tim chứ. Rất bao dung là đằng khác. Nhưng tôi không giúp mọi người bằng cách chiều chuộng họ, và tôi sẽ chứng minh mình thành công hơn cô ấy ngày nào đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.