Thế Hôn - Hi Quân

Chương 12: Hôm nay là sinh thần của tức phụ ngươi




Trời xanh biếc, từng tia nắng rơi qua những cây hòe to lớn, tạo nên một mảng vàng rực rỡ, ấm áp và dịu dàng, Thẩm Dao cùng Bích Vân bước đến bên ngoài Diên Linh đường, bên ngoài bờ tường một cành hoa đào vọt đến trước mắt, hương thơm ngát mũi, một ngày xuân trong lành như thế, nhưng trong phòng khách lại vang lên tiếng ồn ào phá vỡ.
Đại gia Tạ Văn Nghĩa cau mày giơ tay muốn đánh con trai, cậu thiếu niên mặc áo choàng dài màu xanh ngọc, sợ hãi run rẩy trốn sau lưng mẹ, Đại nãi nãi Ninh thị bảo vệ con trai ở phía sau một cách công khai, "Sáng sớm thế này, chỉ vì chút hoa quả mà đã muốn đánh con sao?"
Đại gia còn chưa nói xong, một tiểu cô nương cao gầy như trúc đầu chải búi tóc song nha, đã khóc trước,
"Đại bá, đây là mâm hoa quả con cất công bày biện, lát nữa khai tiệc phải ăn, bây giờ bị đại ca ăn sạch rồi..."
Nhị nãi nãi Chu thị nghe tin vội vàng chạy đến, thấy con gái khóc, liền vội vàng che miệng con, thấp giọng quát, "Đã sớm nói với con rồi, con quên hôm nay là ngày gì rồi à, không được khóc."
Nhị tiểu thư vèo một cái ngừng khóc.
Chu thị dạy xong con gái liền đổi sang nụ cười hòa nhã, nhìn về phía Đại gia Tạ Văn Nghĩa nói, "Huynh trưởng đừng giận, không phải chuyện lớn, đệ muội sẽ sắp xếp người đi hái lại, việc lớn biến thành việc nhỏ, đừng vì thế mà làm phiền lão tổ tông và Lục thẩm thẩm bên kia."
Không nhắc tới lão tổ tông còn tốt, nhắc đến lại khiến Đại gia Tạ Văn Nghĩa giận không kìm được, nghiến răng trừng con trai,
"Chính vì hôm nay có tiệc mới không thể nuông chiều hắn được, hắn là cháu trưởng của phủ Quốc công, chẳng những không làm gương cho người khác, lại còn ngang ngược không thể chịu nổi, người đâu, mang roi tre đến, ta muốn đánh hắn một trận."
Đại nãi nãi Ninh thị nghe vậy sắc mặt thay đổi, nàng ta hiểu rõ tính cách của trượng phu, không chịu được có người khích tướng, một khi nổi giận, chín con trâu cũng không kéo được, bà lén liếc nhìn Chu thị tao nhã lịch sự, sắc mặt lạnh đi một chút, kéo con trai đang muốn chạy trốn,
"Hàng Nhi ăn lén hoa quả là lỗi của hắn, trách ta không nói rõ trước, nếu chàng vì thế làm to chuyện, thì là cố tình không cho mẹ con chúng tôi mặt mũi."
Nàng ta không thích Chu thị giả vờ hòa nhã, âm thầm châm ngòi ly gián.
Tạ Văn Nghĩa thấy thê tử tự mình nhận lỗi, có chút bất lực, "Nàng đấy, cứ luôn nuông chiều hắn."
Đại thiếu gia có mẫu thân bảo vệ, càng cho rằng mình đúng, ánh mắt tròn tròn xoay chuyển, từ sau lưng Ninh thị nhô ra nửa cái đầu, chỉ qua mâm đựng hoa quả chỉ còn bảy tám phần nói,
"Còn hai canh giờ nữa mới đến yến tiệc buổi trưa, bày sớm thế này, không phải là để người ta ăn sao? Dù lão tổ tông đến, cũng không thể nói ta sai."
Nhị tiểu thư bị bộ dáng vô sỉ của hắn chọc tức điên, nước mắt lưng tròng kéo tay áo Chu thị, "Nương, người nhìn, đại ca thực sự quá vô liêm sỉ, hoa quả này là ta hái cho thúc tổ mẫu, hôm nay là sinh thần của thúc tổ mẫu, lễ vật của con bị hắn làm hỏng rồi, ô ô ô."
(*)Thúc tổ mẫu (叔祖母): bà thím (thím của cha).
Chu thị thấy con gái lại khóc, gấp gáp, "Đừng khóc đừng khóc, sinh thần thúc tổ mẫu con khóc là không may mắn, cẩn thận cha con thấy lại đánh con."
Lời này vừa nói ra, Tạ đại gia liền ném cho con trai ánh mắt như đao, giơ chân muốn đi bắt hắn.
Đại thiếu gia vẫn luôn nhìn Nhị tiểu thư khóc, nhất thời bị phụ thân nắm lấy cổ tay, đau đến gào lên, tay kia ôm lấy mẫu thân không buông, miệng cầu cứu, Ninh thị lo lắng đổ mồ hôi đầy trán, trong lòng càng hận Chu thị đến ngứa răng, nói hết lời xin trượng phu buông tay.
Trong sảnh hỗn loạn gà bay chó chạy.
Thẩm Dao nhìn từ xa, đứng ở cây cột không tiến lại gần.
Xem ra Lão thái quân biết được hôm nay là sinh nhật nàng, muốn tổ chức ăn mừng cho nàng, trong lòng cảm thấy tình cảm lẫn lộn, nàng mới đến Tạ gia mấy ngày, Lão thái thái đã bày ra dáng vẻ phô trương như thế này, nàng không xứng nhận được.
Bích Vân thấy phòng khách bên kia nháo thành một đống lộn xộn, nhỏ giọng hỏi, "Cô nương, người có muốn qua can ngăn không?"
Thẩm Dao lắc đầu, nàng nghe ra được, bên ngoài là hai đứa trẻ tranh cãi, thực ra liên quan đến việc hai phòng âm thầm tranh đấu, Đại nãi nãi Ninh thị rõ ràng không hợp với Nhị nãi nãi Chu thị, một là Đại phòng trưởng tức, một là Nhị phòng trưởng tức, ngày thường chắc chắn là đối chọi gay gắt.
Nàng không rõ nội tình Tạ gia, nếu tùy tiện lên tiếng, chắc chắn sẽ đắc tội với người ta.
Sao phải tự dấn mình vào mớ bòng bong này.
Việc của Tạ gia nàng quyết không xen vào.
Tuy nói như thế, nhưng Thẩm Dao lại không tránh đi, chỉ là đứng từ xa không động.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cũng có người phát hiện ra nàng, một vở kích náo nhiệt đi đến hồi kết.
Thẩm Dao không nhanh không chậm bước vào trong phòng, đám người đều hướng về phía nàng thi lễ, bọn tôn tử tôn nữ đều dưới sự nhắc nhở của phụ mẫu quỳ xuống dập đầu với nàng, Thẩm Dao cười nhẹ tự mình đỡ bọn nhỏ dậy.
Sắc mặt Ninh thị không mấy tươi tắn, ngượng ngùng xin lỗi, "Làm phiền thẩm thẩm, sau này cháu sẽ trừng phạt."
Trong lòng hai người lại càng kính trọng thêm một chút đối với Thẩm Dao, lúc nãy ồn ào như vậy, nếu là người khác chắc sẽ làm người đứng ra hòa giải, hoặc nói vài câu công bằng để dàn xếp chuyện, Thẩm Dao lại lặng lẽ nhìn họ ẩu đả, thật bình tĩnh không giống với một cô gái mới mười mấy tuổi.
Thẩm Dao không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, chỉ lịch sự nói, "Các ngươi đã vất vả rồi, ta đã nhận được tâm ý của mọi người."
Sau đó gật đầu ra hiệu với Đại gia, bước qua phòng khách đi vào phòng chính để thăm hỏi Lão thái thái, Lão thái thái quả nhiên biết hôm nay là sinh nhật của nàng.
"Ta muốn tổ chức sinh nhật cho con, nhưng nghĩ đến con mới thành thân không lâu, lại mời khách sợ người ta nói nhà họ Tạ quá khoa trương, thôi thì chỉ có vài phòng trong nhà ăn một bữa cơm ấm cúng cùng nhau, đó là sự bất công với con."
Thẩm Dao xấu hổ vô cùng, "Ngài nói như vậy, con dâu thật sự muốn chui đầu vào đất, khi con ở thôn quê, chưa từng có ai nhớ đến sinh nhật của con, đến khi trở thành con dâu của người, được người nhớ đến trong lòng, đó là phúc khí của con."
Lão thái thái càng yêu thương nàng hơn, "Con ngoan, từ nay về sau đã là người nhà Tạ gia rồi, cùng Khâm nhi sinh vài đứa con, sẽ có gia đình của riêng mình."
Thẩm Dao nghe xong câu này liền ngẩn ngơ một chút, giả vờ e thẹn cúi xuống không trả lời.
Trong phòng ngoại trừ Lão thái thái ra, còn có mấy vị tức phụ trẻ tuổi cùng các cô nương, trong đó có Tam nãi nãi Lý Thị, Tứ nãi nãi Liễu Thị cùng Ngũ nãi nãi Thôi thị, còn có vài cô cháu gái đã thành thân, trong số đó có Tạ Văn Linh đối với nàng thân thiết nhất, mọi người khách khí gọi nàng một tiếng thẩm thẩm, lại có một cô nương rất hoạt bát xinh đẹp gọi nàng là thúc tổ mẫu, Thẩm Dao liền biết nàng ấy là trưởng nữ Tạ Kinh của Đại gia Tạ Văn Nghĩa cùng Ninh thị.
Lão thái thái nghe Tạ Kinh miệng kêu thúc tổ mẫu liền cười ha hả, "Nàng ấy dù bối phận cao hơn các ngươi, nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, ngày thường cũng đừng gọi thẩm thẩm hay thúc tổ mẫu, cứ gọi nàng là Thẩm Dao đi."
Tạ Kinh mở to đôi mắt long lanh hỏi Thẩm Dao, "Có thể chứ?"
Thẩm Dao cầu còn không được, "Cứ gọi tên ta đi, ta cũng thoải mái hơn."
Trong phòng ai cũng cười.
Lão thái thái thúc giục họ dẫn Thẩm Dao đi đến phòng khách chơi trước.
Đợi Thẩm Dao đi rồi, Lão thái thái gọi một lão ma ma đến, "Nhanh lên nói với Nghĩa Nhi, để hắn tự mình đi một chuyến đến nha môn, nói với Tạ Khâm, hôm nay làm sinh nhật cho phu nhân của hắn, bắt buộc dù có bận rộn thế nào cũng phải về dùng cơm trưa."
Lão ma ma nhận lệnh rời đi.
Trong phòng khách náo nhiệt một hồi, toàn là những nàng dâu và cô nương của Tạ gia, có con vợ cả, cũng có người là con vợ thứ, Thẩm Dao cũng không phân biệt nặng nhẹ.
"Chúng ta bày một cái bàn dài, đến đối rượu đi, người thua phải phạt một chén rượu và làm một bài thơ chúc thọ cho thẩm thẩm."
"Ý tưởng này hay, nếu không làm được thơ thì vẽ tranh cũng được, chỉ là nếu vẽ không đẹp, mong thúc tổ mẫu đừng để ý."
Không biết ai đó lẩm bẩm một câu, "Cũng không biết có nhìn ra được gì không.... làm sao mà để ý được."
Tiếng nói của nàng rất nhỏ, những vẫn bị người có ý nghe thấy.
Đại cô nương Tạ Văn Linh lập tức nâng cao giọng nói chuyển đề tài, đè ép tiếng nói bất ngờ đó, chỉ là sau đó ai cũng không dám đề cập đến việc làm thơ vẽ tranh nữa, cố gắng hết sức để tìm ra những trò mà Thẩm Dao có thể chơi được.
Thẩm Dao giả vờ không nghe thấy, mỉm cười lặng lẽ, thậm chí còn không nhìn xem ai đã nói câu đó.
Sau đó Tạ Kinh sai người mang đến bình đồng
"Dao Dao, người có biết chơi ném bình không?"
Thẩm Dao cười nói, "Các ngươi chơi đi, ta xem thôi."
Tạ Kinh liền chia làm hai đội thi đấu, Thẩm Dao phát hiện ra Tạ Kinh chơi ném bình rất giỏi, liên tục ném được "Xuyên Nhĩ" "Liên trúng", khả năng nhắm mục tiêu rất tốt, Thẩm Dao phân phó Lê ma ma tặng cho nàng ấy phần thưởng.
Càng về sau, Thẩm Dao cũng tham gia một tay, khiến mọi người kinh ngạc.
Thi từ ca phú nàng thật sự không làm được, những cưỡi ngựa ném bình nàng lại biết.
Mặt trời dần lên cao, mọi người chơi một lúc, liền chuyển sang phòng chính nghỉ ngơi, lúc Thẩm Dao đi vào, thấy Lão thái thái có vẻ không vui lắm, nhưng nhìn thấy nàng liền lộ ra nụ cười.
Sau đó Thẩm Dao mới biết Lão thái thái là trách Tạ Khâm không về, Thẩm Dao dở khóc dở cười, Tạ Khâm không về, nàng còn có thể chơi thoải mái hơn chút.
Bữa trưa toàn là sơn trân hải vị, Thẩm Dao ăn đến thỏa mãn, buổi chiều lại bị vài người trẻ tuổi kéo đi chơi đánh bài, Thẩm Dao từ chối là mình không biết chơi, Lão thái thái hào phóng nhét cho nàng một túi bạc lẻ to, nhất định phải cho nàng thật thoải mái, Thẩm Dao không dám làm phật ý Lão thái thái, liền lên bàn.
Ngày hôm nay may mắn thật sự không tồi, liên tục thắng được hai mươi lượng bạc, đối với Thẩm Dao đây là một khoản tiền lớn, trước kia ở Thẩm gia, mỗi tháng chỉ được phân một lượng bạc, nếu quản sự cắt xén một chút, đến tay nàng chỉ còn tám trăm văn tiền.
Thẩm Dao đem toàn bộ thưởng cho bọn vãn bối trong nhà.
Ném bình nửa ngày, đánh vài ván bài mọi người quen thuộc nhau hơn, quan hệ cũng gần gũi hơn.
Bầu không khí lại càng thêm hòa hợp.
Nhìn thấy mặt trời dần chiều, vẫn không thấy bóng dáng Tạ Khâm, Lão thái thái không nén được tính khí, nhăn mặt mắng vài câu, lại an ủi Thẩm Dao,
"Không sao, đợi hắn về, nương nhất định sẽ giúp con làm chủ."
Mọi người đều nhìn Thẩm Dao bằng ánh mắt đồng cảm.
Thẩm Dao cảm thấy mọi người có hơi coi trọng quá, "Mẫu thân, chàng ấy là Thủ phụ nội các, trên tay có chuyện gì cũng là liên quan đến an nguy bách tính, nếu vì con mà trì hoãn chính sự, đó chẳng phải là sai lầm hay sao, lúc này chàng ấy nghiêm túc làm thêm vài việc công vụ, mới là thay con tích phúc chứ."
Lão thái thái nghe nàng nói thì cảm xúc dâng trào, "Con ngoan của ta, Tạ Khâm có được một người vợ như con là phúc báu của nhiều kiếp tu hành, nương ở tuổi này của con, không thể sánh được với lòng dạ của con."
Nghe được lời này, Lão thái thái mới chịu ăn bữa tối vui vẻ, Thẩm Dao mệt mỏi cả ngày, cùng Lão thái thái xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Lão thái thái nhìn nàng đi ra khỏi ngưỡng cửa, nụ cười biến mất, lộ ra vẻ lạnh lùng,
"Người đến, đi ra cổng đợi, Tạ Khâm trở về, thì bảo hắn đến chỗ này của ta trước."
Một ngày này Tạ Khâm chủ trì tam ti hội thẩm, thẩm tra một vụ đại án tham nhũng liên quan đến vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy, bữa trưa đều là ăn ở công đường, vụ án lớn như vậy người bình thường không vào được, cho nên Đại gia Tạ Văn Nghĩa vào cung tìm hắn cũng chẳng thể gặp được, cuối cùng mới tìm được cơ hội truyền tin vào được thì đã qua giờ Thân buổi chiều.
Tạ Khâm không rời đi được, cũng không có khả năng vì một cái sinh nhật nhỏ mà trì hoãn chính sự, chỉ là sau khi kết thúc chính sự đã vội vàng trở về phủ.
Đại gia của Tạ gia ở cửa đợi hắn sau đó một đường kéo hắn đến Diên Linh Đường.
Lúc đi vào, Tạ Khâm liếc mắt nhìn góc phòng có một cái đồng hồ nước, đã là giờ Tuất ba khắc, đi qua rèm che, liền thấy ba vị huynh trưởng cùng tẩu tẩu trong nhà đều ngồi bên cạnh Lão thái thái, nhìn ra là đã đợi rất lâu rồi, mọi người thấy hắn, cùng nhìn qua, Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, thậm chí mang theo vài phần chế giễu,
"Ối, Thủ Phụ trở về rồi nha."
Tạ Khâm nghe ra mẫu thân tức giận, biểu hiện không có chút thay đổi nào, nhấc tay áo hành lễ, sau đó ngồi xuống phía dưới.
Lão thái thái bắt đầu chất vấn, "Tân hôn mới được mấy ngày, đã đi sớm về trễ không thấy bóng dáng, chẳng lẽ là phu thê hai ngươi cãi nhau rồi?"
Tạ Khâm im lặng, hắn cùng Thẩm Dao chẳng nói được vài câu với nhau, làm sao có chuyện cãi nhau được.
"Mẫu thân hiểu lầm, con với nàng ấy không có gì xích mích."
"Vậy ngươi có biết hôm nay là sinh nhật của phu nhân ngươi không?"
"Biết."
"Bữa trưa không có rảnh, bữa tối cũng không có rảnh?"
Tiết Khâm hai tay đặt trên đầu gối, mím môi không nói gì.
Lúc này giải thích đã không có ý nghĩa gì, "Là nhi tử đã bất cẩn, xin mẫu thân trách phạt."
Lão thái thái thấy hắn thái độ nhận lỗi tốt, như một cú đấm đập vào bông gòn, lại càng không nổi giận được,
"Người đừng trách bà già này can thiệp quá, nàng ấy mới đến, lại có nguồn gốc như vậy, ở thôn trang không ai nhớ đến sinh nhật nàng, hôm nay nhiều người trẻ vây xung quanh nàng ấy, nàng ấy rất vui, chỉ là chúng ta dù có nhiều người thì cũng có thể so sánh được với một mình ngươi sao?"
Tạ Khâm nghe thấy điều này, đồng tử đen nhánh co lại, nhưng lại không thể phản bác được.
Lão thái thái một tấm lòng mẹ hiền hắn có thể hiểu, chỉ là quá lo lắng.
Thẩm Dao làm gì cần hắn trải qua sinh nhật cùng nàng, sợ là chỉ ước gì hắn không có ở đây.
Điều này tự nhiên không thể nói ra, Tạ Khâm dứt khoát nhận lỗi,
"Vậy con đi thăm nàng ấy."
"Thật à? Đi tay không?" Lão thái thái liếc hắn một cái, cười lạnh.
Tạ Khâm mắt sáng cũng hiện ra vài phần bất đắc dĩ.
Lão thái thái líu lo không ngừng, cùng với các phụ nhân khác tán gẫu,
"Chưa qua cửa thì nghìn tốt vạn tốt, một khi qua rồi thì quên bẵng sau lưng, nam nhân nơi nào cũng đều chung một tính cách, có được rồi thì không quý trọng."
Ba người tức phụ đồng tình sâu sắc, Đại phu nhân thì che miệng nhìn Đại lão gia nháy mắt, Đại lão gia giả vờ như không nhìn thấy, xoa xoa đầu gối quay mặt sang một bên. Nhị phu nhân thích nghe nhất là lão phu nhân chê bai mấy đứa con trai của mình, hé miệng cười khẽ, Tam phu nhân không dám nói gì.
Lão thái thái ánh mắt ghim vào Tạ Khâm, "Nhớ ngày đó, lúc ta gả cho phụ thân ngươi, hắn chưa từng lãnh đạm với ta, nương ngươi đến nay chưa từng chạm vào kim chỉ, ngươi quay về sờ sờ lòng bàn tay phu nhân ngươi, đừng nhìn con bé sinh ra yếu ớt như vậy, nhưng đã trải qua không ít khổ sở."
Tạ Khâm nghe tới đây ấn đường khẽ động.
Lão thái thái sắc bén nhận ra hắn biểu hiện khác thường, "Sao? Ngươi không biết à? Ngươi không có suy nghĩ gì khi chạm vào nàng ấy à?"
Lời này khiến mấy vị lão gia ho khan mãnh liệt.
Tạ Khâm khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng một chút.
Lão thái thái chẳng để ý hắn xấu hổ, lạnh lùng chế giễu, "Ngươi cái gì cũng giỏi hơn phụ thân ngươi, sao chỗ này lại không bằng được hắn?"
"Cô nương trước khi xuất giá thích hẹn hò lãng mạn, cô nương sau khi gả thích thật thà." Lão thái thái thay hắn nghĩ xong, "Ngươi đưa chìa khóa khố phòng cho con bé, gia sản giao phó cho con bé, đều tốt hơn bất kỳ món quà nào khác."
Nói xong liền đuổi Tạ Khâm ra ngoài.
Tạ Khâm nhìn bầu trời đen như mực, chậm rãi lắc đầu.
Thẩm Dao không coi hắn là trượng phu, làm sao có thể nhận gia sản của hắn được.
Tay không thật sự không được, Tạ Khâm đi về Cố Ngâm Đường, trầm ngâm phân phó ám vệ, "Lấy một đoạn trúc già đến."
Đêm khuya gió mát, ánh đèn ấm áp từ trong cửa sổ chiếu ra, dưới lối đi có ánh sáng rực rỡ.
Tạ Khâm bước chậm đến Cố Ngâm Đường, trong viện yên tĩnh, mơ hồ có người hầu đi lại trong phòng.
Bước lên bậc thềm, theo dọc theo mái hiến hướng đến phòng chính, ngay lập tức có nha hoàn trông cửa đi thông báo.
Lê ma ma ra đón, giương mắt nhìn thấy Tạ Khâm mặt mày lạnh lùng đứng dưới lối đi, ánh sáng loang lổ đổ xuống tấm bổ tử thêu tiên hạc của nhất phẩm đại thần, làm cho bóng dáng hắn càng thêm thẳng tắp.
Trong tay phảng phất vật gì đó, Lê ma ma không dám nhìn kỹ, cúi đầu nơm nớp lo sợ hành lễ,
"Thỉnh an Hầu gia, phu nhân ở hậu viện."
Tạ Khâm nhăn mày gật đầu, rẽ vào lối đi giữa hành lang đi về phía hậu viện, trong nội viện hoa lê nở rộ như tuyết rơi ngày đông, dưới cây treo một cái đu dây, một cô nương mặc áo bích sa thanh khiết đang đu đưa nhẹ nhàng trên đó, tóc nàng búi cao cao, để lộ ra khuôn mặt trứng gà chuẩn mực, bờ vai thon dài trắng nõn như tuyết, không hề thua kém hoa lê chút nào. Nàng đang chơi đùa thứ gì đó trên tay, ánh mắt toát lên vẻ thông minh và nghịch ngợm.
Tạ Khâm nhìn thấy trong tay nàng là một thanh trúc, lại nhìn vật trong lòng bàn tay của mình,
Thật là trùng hợp.......
Bích Vân nhìn thấy Tạ Khâm đến, nhẹ nhàng đẩy đu dây bên trên Thẩm Dao.
Thẩm Dao bỗng ngẩng mặt lên, va phải một ánh mắt u ám,
Sao hắn lại đến đây?
Thẩm Dao vội vàng trượt xuống khỏi đu dây.
Bốn phía người hầu im lặng lui ra, để lại hai vị chủ tử đối mặt nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.