Thế Hôn - Hi Quân

Chương 14:




Trong phòng phụ phía Đông thoáng mát có hơn mười ma ma đứng xếp thành một hàng, đều là những khuôn mặt không quá quen thuộc.
Lão thái quân chỉ vào bọn họ giới thiệu theo thứ tự:
“Đây là Tân ma ma phòng bếp, bình thường muốn ăn gì thì đều có thể dặn dò bà ấy.”
“Đây là Hách ma ma phòng may vá, tay nghề thêu hai mặt vượt bậc Kinh thành, bà ấy là tú nương mà ta phí hết công sức để giành lấy, mấy người trong nhà bà ấy đều làm việc trong phủ, xem như là công thần của Tạ gia chúng ta.”
Ma ma quản sự được gọi tên lần lượt tiến lên thỉnh an Thẩm Dao.
Nghe nhạc hiểu ý nghĩa.
Thẩm Dao đoán được ý nghĩa trong hành động lần này của lão thái thái.
Xem ra kế hoạch đi ra ngoài vào hôm nay phải uổng công rồi.
Nàng vừa đáp lời vừa thầm kêu khổ.
Trước kia nàng nghĩ không quan tâm đến tất cả mọi thứ, tuyệt đối không dính vào việc nhà của Tạ gia, nàng góp vui lấy lệ, người khác lại xem là thật, nếu như còn ở Tạ gia nữa thì ắt phải hùa theo một chút, chỉ là chuyện khác có thể hùa theo được, nếu bảo nàng hầu hạ Tạ Khâm… Thẩm Dao cảm thấy rất bất lực.
Thôi, dù sao Tạ Khâm cũng là ân nhân của nàng, quan tâm đến chuyện ăn uống chi tiêu cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
“Con dâu xin nghe mẫu thân dạy bảo.”
Hôm nay nàng quay về trong sự mất hứng, Lê ma ma thấy nàng đi rồi quay lại thì lấy làm kinh hãi:
“Phu nhân, chẳng lẽ lão thái thái không cho phép người đi ra ngoài?”
Thẩm Dao lắc đầu bật cười, vén rèm lên đi vào phòng phụ phía Đông, ngả người thẳng vào giường La Hán, mệt mỏi nói:
“Lão thái thái chê ta chưa đủ quan tâm đại nhân, vừa rồi đã mơ hồ khiển trách ta vài câu.”
Lê ma ma cười không nói, xoay người dặn dò tỳ nữ ở cửa:
“Bên thôn trang đưa chút ít trái cây tới, nhanh đến phòng bếp rửa rồi mang đến đây cho phu nhân.”
Lại đi vào hầu hạ nàng, cởi giày cho nàng, để nàng nằm thoải mái, bà có lòng khuyên nhủ:
“Hầu gia một tay che trời, người ngoài muốn kết giao cũng không được, nói không chừng tương lai người quay về Nhạc Châu cũng sẽ có lúc làm phiền đến Hầu gia, luôn thờ ơ lạnh nhạt như thế cũng không phải là cách, tục ngữ có câu, có thêm một người bạn là có thêm một con đường, người và Hầu gia dù không làm phu thê thì cũng có thể kết thành huynh muội khác phái.”
Đây gọi là quanh co hợp tác, Lê ma ma cười mỉm.
Thẩm Dao nghe vậy thì xoay người, mặt hướng về phía Lê ma ma, vẫy tay ra hiệu cho bà ngồi trên ghế đẩu nói chuyện:
“Bà nói đúng.” Thẩm Dao dựa vào gối, suy nghĩ một lúc: “Sau này ma ma đi đến phòng bếp thêm mấy chuyến, chuẩn bị đồ ăn dựa theo khẩu vị của Hầu gia.” Trước kia Thẩm Dao đã quen gọi là Tạ đại nhân, bây giờ cũng gọi một tiếng Hầu gia giống mấy người Lê ma ma.
Trong lòng Lê ma ma nghĩ, đây không phải là bảo bà làm thay à.
Trong Kinh thành có khối người coi trọng Hầu gia nhà họ, mấy năm nay bà mối cũng đạp vỡ cửa rồi, người phu quân mà người ngoài mong nhưng không có được đưa đến tay Thẩm Dao, Thẩm Dao lại thờ ơ như thế, cũng thật là kỳ lạ.
“Vậy lão nô sẽ thay người theo dõi tiền viện, nếu như gia quay về thì sẽ nói cho người biết.”
Thẩm Dao suy nghĩ một lúc: “Được.”
Chỉ chốc lát, nha hoàn đã bưng mấy dĩa trái cây đến, Bích Vân pha một bình trà đi vào, bóc vỏ nho cho nàng:
“Bây giờ mà lại có nho à?” Thẩm Dao cắn một cái, nước quả chua ngọt trượt vào cổ họng, khiến nàng run rẩy một hồi.
Bích Vân nhét hai quả chưa bóc vỏ vào miệng mình, giọng nói mơ hồ: “Nô tỳ cũng thấy kỳ lạ nên đã hỏi ma ma quản sự, nói là trái cây tới từ Tây Vực, được ngựa chạy ngàn dặm đưa về, trái cây được hái vào sáng hôm qua mà bây giờ đã ở trong miệng người, người nghĩ xem có lạ không?”
Thẩm Dao ngẩn ngơ, nàng cũng từng nghe qua chuyện cổ “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu [1]”, bây giờ nó xảy ra với mình, nàng không thổn thức lắm, đây chính là điệu bộ của thế gia đỉnh cấp sao?”
[1] Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu (一骑红尘妃子笑): Phi tử chỉ Dương Ngọc Hoàn, sủng phi của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ. Dương Ngọc Hoàn rất thích ăn quả lệ chi tươi (trái vải), hàng năm Lý Long Cơ đều truyền lệnh vùng Tứ Xuyên, Quảng Đông dùng ngựa trạm phi thật nhanh vận chuyển đến Trường An, vì việc này mà rất nhiều người đã chết vì chạy.
Chờ đã.
Thẩm Dao đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt sáng rỡ lên.
Không có cách nào đi ra ngoài buôn bán, nàng có thể buôn bán trong phủ nha.
“Bích Vân, em còn nhớ lúc chúng ta ở Nhạc Châu, trong lúc vô tình đã trồng được một cây đào mận không?”
Bích Vân nhớ lại, có một năm thời kỳ thu hạ, người dân lên núi hái được mấy sọt trái cây về, Thẩm Dao vừa ăn đào vừa ăn mận, nàng thích quả mận bóng loáng như bôi dầu, thịt quả căng đầy, lại thích mùi vị của đào hồng trong veo mọng nước, chỉ là mận vừa chua vừa không đã ghiền, đào thì lại mọc lông toàn thân, cô nương nhỏ đột nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ, bẻ một nửa nhánh đào chiết vào cây mận, vốn chơi cho vui, sau này trời xui đất khiến mà cây lại sống.
“Bây giờ là đầu tháng Tư, đúng là mùa tốt để trồng cây, chúng ta thử xem?”
Thẩm Dao là cô nương dám nghĩ dám làm, ngay lập tức không để ý đến việc ăn trái cây nữa, mang theo Bích Vân đi một vòng ở sân sau.
Ngược lại phía sau có một mảnh rừng, trồng các loại hoa cỏ cây, Lê ma ma nói nơi đây là viện tử có cảnh trí tốt nhất của Tạ phủ, quả nhiên không tệ, đi về góc phía Đông Bắc chính là một hồ nước, nơi đây vô cùng vắng vẻ, Thẩm Dao tìm được một mảnh đất ở đó, ánh nắng chiếu thẳng vào, lượng nước dồi dào, vị trí không lớn nhưng đủ cho nàng thử nghiệm.
Điều phiền phức là… cần có được sự cho phép của Tạ Khâm.
Chạng vạng tối, Lê ma ma vô cùng phấn khởi có được tin tức từ tiền viện:
“Phu nhân, tối nay gia quay về dùng bữa.”
Thẩm Dao hững hờ rửa tay: “Khi nào về?”
“Khoảng chừng nửa canh giờ nữa là về đến nhà.”
“Nửa canh giờ sau chuẩn bị sẵn hộp cơm, ta tự mình đưa đến thư phòng.”
Lê ma ma cho rằng mình nghe nhầm, sửng sốt ngây người một lúc, kiềm chế sự vui mừng vội vàng đi đến bếp sau.
Nửa canh giờ sau, Tạ Khâm với bộ quan bào đỏ rực đạp bóng đêm quay về thư phòng, dưới ánh đèn như ngọc là một tiểu mỹ nhân thướt tha đang đứng đó.
Nàng chải búi tóc lăng vân, chỉ cắm một cây trâm ngọc bích trên búi tóc, hàng lông mày sinh động như phù dung nở, xinh đẹp trong trẻo.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm chàng.
Tạ Khâm chắp tay đi đến dưới bậc thềm trước cửa tròn:
“Tìm ta có việc à?”
Tạ Khâm vẫn chưa đến mức tự mình đa tình cho rằng Thẩm Dao lấy lòng mình.
Thẩm Dao cười mỉm uốn gối với chàng: “Phải.”
Tạ Khâm cao hơn nàng một đoạn, bình thường nói chuyện có thể trốn tránh ánh mắt sắc bén của chàng, hôm nay dựa vào bậc thềm, ánh mắt nhìn thẳng vào nhau khiến Thẩm Dao có một loại căng thẳng không có chỗ trốn.
“Ta muốn xây một vườn trồng trọt ở sân sau để trồng cây non, đến xin sự đồng ý của ngài.”
Quả nhiên là thế.
Tạ Khâm không vì những lời này mà để lộ bất cứ tâm tình gì, chỉ gật đầu nói: “Đi theo ta.” Sau đó chàng sải bước lên bậc thang, đi trên hành lang hướng về phía chính phòng.
Thẩm Dao níu chặt hộp cơm trong tay, đi theo sau chàng vào thư phòng.
Thư phòng của Tạ Khâm đơn giản hơn tưởng tượng nhiều, cũng không có quá nhiều sự trang trí xa hoa, chỉ có kệ sách đếm không hết, từng dãy nối liền nhau, sách xếp chồng lên nhau như làn khói, Thẩm Dao bước vào thư phòng phía Tây, đặt hộp cơm ở trước bàn của chàng, đang muốn bày bàn cho chàng thì Tạ Khâm đã mở miệng trước:
“Để ta tự làm.”
Thẩm Dao cũng không cố chấp, lùi đến ngồi vào ghế bành ở đối diện.
Tạ Khâm đi vào phòng trong rửa tay trước, khi quay lại thì rót một chén trà cho nàng, sau đó mới ngồi xuống dùng bữa. Hai người vẫn duy trì sự khách sáo như người lạ với nhau.
Thẩm Dao không làm phiền chàng, tùy ý lật quyển sách đặt trên bàn bên cạnh, trong đó viết chú thích lít nha lít nhít, Thẩm Dao đọc không hiểu lắm, lại nhận ra được chữ viết của chàng cực kỳ đẹp, cực kỳ mạnh mẽ rắn rỏi:
“Chữ của Hầu gia đẹp thật.” Đẹp đến mức nàng rất muốn xin một bản về dán lên.
Tạ Khâm ăn một miếng canh tùy ý đáp:
“Mấy chữ mà thôi, luyện tập một chút là được rồi.”
Thẩm Dao ngước đôi mắt xinh đẹp phản bác: “Đâu có dễ như thế? Ta tập viết từ lúc bảy tuổi, đến nay chỉ được xưng là ngay ngắn, khác một trời một vực với ngài.”
“Đúng rồi Tạ đại nhân, ngài có thể tìm một bản phác thảo không cần đến cho ta được không, ta về viết theo.” Thẩm Dao muốn xin chữ của chàng nhưng lại không dám, bèn thay đổi cách nói.
Tạ Khâm ăn canh xong đặt chén trên bàn, lẳng lặng nhìn nàng một lúc:
“Ta không có bảng chữ mẫu nào không cần đến, nếu như nàng thích thì ta có thể viết cho nàng, nàng thích cái nào? Khải thư hay hành thư?”
Nàng thích hết, cân nhắc một lúc:
“Ta muốn khải thư.”
“Nàng có thích bài văn hay là thơ ca nào không?”
Thẩm Dao ấp úng đứng lên, chuyển đến gần bàn sách của chàng, liếc mắt nhìn đủ loại sách vở trên đó:
“Ngài viết đại đi.”
Tạ Khâm gọi người hầu dọn hộp cơm đi, đứng dậy quay về bàn sách, tìm một tờ giấy tuyên sạch sẽ từ kệ sách phía sau rồi mở ra.
Thẩm Dao thấy chàng định hạ bút thì lập tức vén tay áo lên giúp chàng mài mực.
Một đoạn cổ tay gầy nhưng đầy đặn lộ ra bên ngoài, trắng trẻo như mỡ đông, trông dáng vẻ như vô cùng thông thạo, Tạ Khâm chọn một cây bút lông sói trên giá bút, nhạt giọng hỏi:
“Nàng thường mài mực à?”
“Còn không phải sao.” Thẩm Dao hiếm khi thể hiện, cười lên gò má đỏ hồng: “Lưu thẩm thẩm bên cạnh nhà ta có hai con trai, nhà lão đại làm nông, lão nhị đọc sách, trước kia ta thường đi theo Lưu nhị ca học chữ, trước khi về Kinh, huynh ấy vào huyện học, chắc là khoảng hai năm nữa thì có thể vào châu học rồi.”
Trong lời nói có chút kiêu ngạo.
Tạ Khâm nghe vậy, mắt như đầm sâu, chàng nâng cổ tay không nói lời nào, dừng một lúc rồi bắt đầu đặt bút.
Tạ Khâm viết một phần “Nhật ký cõi bồng lai”.
Thẩm Dao thò đầu liếc một cái, chữ viết thanh tú thẳng tắp, ngay ngắn cẩn thận, giống như con người chàng vậy, nhìn kỹ thì nét nào cũng có trình tự quy tắc, cùng một chữ nhưng khí khái có chút khác nhau, đẹp một cách không nói nên lời.
Thẩm Dao sùng bái người viết chữ đẹp, không kìm lòng được nói: “Ta về sẽ dán lên…”
Mùi hương trong veo của thiếu nữ ập tới theo từng nhịp hít thở của nàng, như có như không.
Tạ Khâm đặt bút vào đồ rửa bút: “Không phải nói muốn viết theo sao?”
Thẩm Dao khom lưng nâng bảng chữ lên, ngượng ngùng cười: “Đúng đúng, về viết theo…”
Nàng không viết theo đâu, không nỡ giày vò một bức chữ tốt như vậy, nhớ tới hành thư trong chú thích vừa rồi, tựa như một nét bút đặt xuống trôi chảy tiêu sái, hoàn toàn khác với phong cách khải thư, trong lòng Thẩm Dao hơi ngứa ngáy:
“Hay là sau này ngài viết thêm một bức cho ta đi, bức này thật sự quá đẹp, ta muốn sưu tầm.” Đây đoán chừng là lần đầu tiên Thẩm Dao đưa ra yêu cầu tự cho là quá đáng trước mặt Tạ Khâm.
Gò má của cô nương đỏ bừng, mắt hạnh đen bóng sống động, có lẽ nàng không giỏi che giấu tâm trạng, có chút chột dạ.
Tạ Khâm nhìn nàng, trong đáy mắt sâu sắc để lại chút dịu dàng.
Trong triều không ít người xin chữ của chàng, chàng luôn từ chối, sau này vẫn là Hoàng đế hạ chỉ bảo chàng viết mấy bức, chia ra thưởng cho đồng liêu.
Chàng không viết là vì không muốn chạy theo danh tiếng trục lợi chứ không phải tự cho là mình thanh cao.
“Nàng luyện chữ cho tốt trước đi, sau này ta hài lòng thì sẽ viết thêm cho nàng.” Rất có giọng điệu của người thầy.
Trong lòng Thẩm Dao giật mình lộp bộp, sinh ra phiền não, đây gọi là trộm gà không thành còn mất nắm thóc, nàng khó khăn cố nặn ra vẻ tươi cười:
“Cách đốc thúc người khác của Hầu gia quả nhiên rất khéo.”
Đôi mắt tròn đảo quanh, cùng lắm thì không lấy nữa.
Tạ Khâm dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, chàng đứng dậy rửa tay, nói ra một câu mà ngay cả bản thân mình cũng bất ngờ:
“Mỗi ngày viết xong đưa tới thư phòng.”
Dứt lời, hai người đều sửng sốt.
Ánh mắt Tạ Khâm đen láy, nhìn nàng không cố kỵ.
Thẩm Dao chớp mắt, trong lòng kêu khổ, hình như nàng kiếm chuyện cho bản thân rồi.
Trước kia Lưu nhị ca đã từng đốc thúc nàng tập viết, nàng quả thật lười biếng, viết được một lúc là ngồi không yên, chuồn đi chơi, bây giờ Tạ Khâm giám sát… Thẩm Dao không dám nghĩ đến mình sẽ có kết cục gì.
Nàng buồn buồn ừ một tiếng, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Tạ Khâm cũng không nói gì, hơi nhướng mày nhìn nàng: “Còn việc gì nữa sao?”
Đây là muốn đuổi khách, Thẩm Dao ôm cuộn giấy biết điều rời khỏi, đi được một nửa thì chợt nhớ đến mục đích chuyến đi này, nàng chán nản quay lại, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát từ cửa sổ, mắt cười như trăng, lúm đồng tiền yêu kiều ửng hồng:
“Hầu gia, có thể làm cho ta một mảnh vườn ươm ở sân sau không, ta muốn trồng cây ăn quả.”
Tạ Khâm cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cầm bút viết thư: “Hậu trạch là chỗ của nàng, nàng muốn làm gì thì làm, không cần phải hỏi ta.”
Trong lòng Thẩm Dao nghĩ, đó không phải là chỗ của nàng đâu, trên mặt lại lộ ra nụ cười chân thành: “Đa tạ Hầu gia.” Sau đó vô cùng vui vẻ đi về.
Tạ Khâm nâng bút không động đậy, mắt nhìn hư không phía trước, thậm chí còn nghe thấy tiếng nàng ngâm nga khúc nhạc vui vẻ.
Cô nương này…
Chàng lắc đầu, bắt đầu tập trung tinh thần phê duyệt công báo mà các quận huyện gửi.
Sau đó Thẩm Dao trở nên bận rộn, nửa ngày đi đến sân sau khai khẩn, nửa ngày tập viết ở thư phòng.
Lê ma ma mỗi ngày nhìn nàng viết theo chữ của Tạ Khâm, cái mặt già này sắp cười nở hoa luôn rồi.
“Phu nhân không biết đâu, bên ngoài đồn đại về gia của chúng ta vô cùng kỳ diệu, bảng chữ mẫu một ngàn lượng một tờ, đáng tiếc có tiền mà không mua được, gia của chúng ta không thích viết cho người ta, bệ hạ ép ngài ấy viết mấy lần cũng là để thưởng cho quan lại, ai lại lấy đi ra ngoài bán chứ?”
Bích Vân ở bên cạnh nghe thấy thì hai mắt sáng lên: “Nói như vậy là bức chữ này rất đáng giá à?”
Đương nhiên Thẩm Dao hiểu rõ Bích Vân đang nghĩ gì, gõ trán nàng ấy một cái: “Im miệng!”
Bích Vân cười hì hì, ngượng ngùng né tránh.
Thẩm Dao tìm Lê ma ma xin một người, người này tên là Bình Lăng, là tâm phúc của Tạ Khâm, bình thường giúp Tạ Khâm quản lý công việc bên ngoài, Thẩm Dao nhờ hắn tìm một vài cây non, bắt đầu thử nghiệm ở sân sau.
Có được sự giúp đỡ của Tạ Khâm, Thẩm Dao hỏi đến chuyện thường ngày của chàng cũng có thêm chút thật lòng, Tạ Khâm về trễ, ít khi dùng bữa tối, Thẩm Dao sẽ dặn dò người ta chuẩn bị bữa khuya cho chàng. Những việc này lần lượt truyền đến tai lão thái thái, lão thái thái rất hài lòng.
Thẩm Dao viết theo thì viết, mấy ngày trôi qua lại chưa từng đưa bản thảo đến thư phòng lấy một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.