Thế Hôn - Hi Quân

Chương 28:




Ngày mười bốn tháng Sáu, trời trong xanh, khí trời bên ngoài núi nóng rực, trong rừng lại như mùa xuân, trên thảo nguyên lớn phía trước hành cung dựng đầy lều gấm, chính giữa những chiếc lều gấm bố trí một bãi săn, chiếc lều vàng ánh kim nằm ở phía Bắc, bề ngang rất rộng, bên trong đó là trọng thần đương triều tụ tập lại, cũng có Hoàng tử hoàng tôn, đồng thời ngăn thành một gian riêng dành cho các phi tần xem tranh tài, tầm mắt ở phía Bắc là tốt nhất, các cô nương có quan hệ thân thích với hoàng gia đều có cách để chen đến trong lều vàng.
Xung quanh lều vàng là lều gấm của các nước, trước đó Thẩm Dao từng nghe nói, lần này đến có các nước phụ thuộc bao gồm Mông Ngột, Nữ Chân, Cao Lệ và Điền Nam.
Tiếng trống nổi lên, thanh thế to lớn, vang vọng núi sông.
Lều gấm của quan quyến thì được sắp xếp phía dưới sát bên các sứ quốc.
Tạ gia nằm ở vị trí đầu tiên bên trái.
Thẩm Dao đến trễ, khi đi vào trong từ hành lang phía sau, bên cạnh nhị phu nhân vẫn còn giữ lại một vị trí cho nàng, Tạ Kinh kéo nàng đi vào, mọi người đều hành lễ với nàng, có lẽ là nghe thấy tiếng động của Tạ gia, phu nhân mấy nhà bên cạnh nhao nhao đến chào nàng, tuổi tác của bọn họ chênh lệch với Thẩm Dao quá nhiều nên nói chuyện không hợp, bèn dẫn con gái của mình đến làm quen với Thẩm Dao, Thẩm Dao miễn cưỡng ứng phó một phen.
Lều vàng chật kín người, Thẩm Dao vẫn liếc thấy Tạ Khâm ngồi bên cạnh Hoàng đế, chàng mặc bố tử tiên hạc đỏ rực, nét mặt trang nghiêm đoan chính, khiến người ta không dám nhìn gần, cũng không biết có phải do tâm linh tương thông hay không, Tạ Khâm đúng lúc cũng nhìn về phía nàng.
Cách rất xa, ngược lại thấy không rõ ràng, Thẩm Dao lặng lẽ gật đầu với chàng rồi ngồi xuống.
Ban đầu là nam tử tỷ thí, đa số nữ quyến đều không cảm thấy hứng thú, gọi bạn bè đến rừng cây phía sau lều gấm hóng mát.
Thẩm Dao từ nhỏ đã lăn lộn ở thôn trang, có chút bản lĩnh nên xem say sưa ngon lành, khi rảnh lỗi liếc thấy Tạ Kinh ở bên cạnh đang sửa sang lại cái bao đầu gối thì hỏi:
“Hôm nay cháu định ra sân à?”
Tạ Kinh chỉ vào cái lều gấm đầu tiên sát bên lều vàng ở chếch đối diện:
“Người nhìn thấy trong lều của Mông Ngột có một nữ tử áo đỏ đang ngồi không? Nàng ta là con gái thứ ba của Đại hãn Ngõa Lạt, người ta gọi là Quận chúa Trác Vân, từ nhỏ nàng ta đã bái Quốc sư của Mông Ngột làm thầy, từng được dạy dỗ về văn hóa Trung Nguyên, một lòng muốn gả đến Đại Tấn chúng ta, trong số ứng cử viên liên hôn lần này có nàng ta, ý của Mông Ngột đại khái là gả một Quận chúa đến, lại cưới một Công chúa về.”
“Nhiều năm qua chúng ta và Mông Ngột chiến tranh khó ngừng, hai bên đều thiệt hại, bệ hạ cũng muốn bắt tay giảng hòa nên đã đồng ý, tiếp theo đây chính là quyết định ứng cử viên.”
“Vị Quận chúa Trác Vân này phách lối lắm, mấy ngày trước ở Hồng Phúc Lâu đã nói muốn chọn nam nhi vĩ đại của Đại Tấn, bảo chúng ta chọn người thừa lại của nàng ta, nếu như cháu không áp chế khí thế của nàng ta thì chẳng phải làm giảm uy danh của nữ tử Đại Tấn ta à?”
Thẩm Dao thích năng lượng bướng bỉnh này của Tạ Kinh: “Cháu có nắm chắc không?”
Tạ Kinh lộ vẻ ngượng nghịu: “Hôm qua tam cô nương của phủ Vĩnh An Hầu đã thử thân thủ của nàng ta, hai người họ đánh ngang tay, nhưng cháu cảm thấy Quận chúa Trác Vân đang giữ sức.”
Thẩm Dao đã đến Kinh thành lâu như vậy, cũng từng nghe qua thanh danh của phủ Vĩnh An Hầu, là nhà võ tướng số một số hai trong triều, mà Thẩm Dao cũng từng gặp tam cô nương phủ Vĩnh An Hầu một lần, nàng ấy khác với những cô nương bình thường, nước da màu đồng, dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh, không hề có chút nũng nịu nào.
Nếu như người như vậy còn không phải là đối thủ của Trác Vân thì trận đấu hôm nay hơi khó giải quyết.
“Lát nữa đấu cái gì?”
“Đấu cưỡi ngựa bắn cung, nhưng người cũng biết đó, thật ra là đấu thân thủ.”
Thẩm Dao nhìn Tạ Kinh đang mang vẻ mặt kích động, cười nói: “Ta không nhìn ra, bình thường cháu được nuôi dưỡng trong khuê phòng, lại học được mấy chiêu công phu.”
Tạ Kinh ưỡn thẳng eo: “Thái gia gia của cháu văn võ song toàn, không hề hà khắc việc nữ tử tập võ, mặc dù cháu không có được bao nhiêu bản lĩnh nhưng lại luyện cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ đến lớn, không đấu công phu được thì chúng ta đấu độ nhắm chính xác.”
Thẩm Dao lại liếc mắt nhìn Quận chúa Trác Vân ở đối diện, nàng ta mặc một bộ trang phục kỳ lạ tươi tắn, váy trên người như bị nhuộm hỏng, đủ mọi màu sắc, ở trên người nàng ta thì lại vô cùng đẹp, trên trán điểm xuyết một sợi dây bạc, tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng:
“Mông Ngột sống bằng nghề du mục, nàng ta trời sinh giỏi đi săn, khả năng nhắm chuẩn chỉ có thể tốt hơn.” Sau đó lại nhìn Tạ Kinh: “Cháu không thể khinh địch được.”
Tạ Kinh nghiêm mặt nói: “Cháu sẽ dốc hết sức đối phó.”
Trên sân, các cao thủ đã ra hết, khí thế ngất thời, cùng với mặt trời ngày càng chói chang, trận tranh tài ngày càng dữ dội.
Đại Tấn bị Mông Ngột và Nữ Chân đánh gọng kìm, mấy lần suýt thua, may mà trong số Cấm vệ quân có cao thủ, miễn cưỡng thay Hoàng đế chống đỡ mặt mũi, ngay cả Thẩm Dao cũng nhìn đến mức hãi hùng khiếp vía, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở rừng núi, không thể nói là việc vui buồn cùng chia sẻ với triều đình, chỉ khi đến trường hợp thế này, bị bầu không khí hò hét cổ vũ ở hiện trường lây nhiễm, tâm tình nàng cũng lên xuống theo, đến cuối cùng khi võ sĩ Đại Tấn đánh bại hãn tướng Mông Ngột, nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng nàng vẫn có chút tự giác của phu nhân Thủ phụ, tư thái phải bình tĩnh, Tạ Kinh ở bên cạnh thì không thận trọng được như vậy, khi thì nhảy lên cổ vũ, khi thì giơ hai nắm đấm lên hò hét, không hề có vẻ nhã nhặn của các cô nương, Ninh thị cuống đến mức tự mình đè nàng ấy lại.
Trận đấu buổi sáng kết thúc, bầu không khí trên sân đấu võ dễ thở hơn nhiều.
Hoàng đế ở trong lều vàng bày tiệc đãi sứ quốc.
Quận chúa Trác Vân kia ngồi bên cạnh huynh trưởng, trông rất đắc ý mà nói với Hoàng đế:
“Hoàng đế bệ hạ, ngài đừng mừng quá sớm, buổi chiều nữ tử thi đấu, ta sẽ đánh cho nữ tử Đại Tấn các ngài tơi bời tan tác.”
Hoàng đế cũng không để bụng sự vô lễ của nàng ta, nheo mắt lại cười nhìn nàng ta: “Quận chúa Trác Vân là khách, các cô nương Trung Nguyên chúng ta giữ lễ khiêm nhường ba phần cũng là lẽ phải.”
Hoàng đế cũng biết e rằng khuê tú Kinh thành không có ai là đối thủ của Trác Vân, trong lời nói đã để lại chỗ trống.
Quận chúa Trác Vân không ngốc, nghe ra được ý của Hoàng đế, chính là dù nàng ta có thắng thì cũng do người Trung Nguyên giữ lễ khiêm nhường, nàng ta ảo não nhìn Quận vương Mông Ngột ở bên cạnh:
“Ca ca, huynh nói chuyện giúp muội đi.”
Quận chúa Trác Vân thẳng tính, không hiểu được những quanh co của Trung Nguyên.
Quận vương Mông Ngột thì cáo già hơn, hắn nâng ly rượu kính Hoàng đế, nói: “Bệ hạ, bất kể có nhường hay không thì tại hạ cũng xin ngài ban ân điển, nếu như Trác Vân thắng thì con cháu Kinh thành mặc cho muội ấy lựa chọn, thế nào?”
Hoàng đế chậm rãi uống rượu: “Đợi nàng ta thắng đã rồi nói.”
Trác Vân quyết phải chiến thắng, trong lúc dùng bữa, đôi mắt sáng như sao liếc nhìn xung quanh, hễ ai tuấn tú là nàng ta đều nhìn thêm vài lần, nhìn tới nhìn lui thì một quan viên mặc áo bào đỏ với bố tử tiên hạc là đúng ý nàng ta nhất, sắc sảo mà không mất đi vẻ chín chắn, đàn ông như thế này trên thảo nguyên giống như chim ưng oai phong khó chinh phục nhất, làm cho người ta mê mẩn.
Là chàng.
Sau giờ Ngọ sửa soạn sơ qua, đầu giờ Thân buổi chiều, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu, so với nam tử thi cưỡi ngựa bắn cung, trận đấu giữa các cô nương sinh động hơn nhiều.
Phía Cao Lệ cử một Công chúa nũng nịu, làm sao là đối thủ của Quận chúa Trác Vân được, Quận chúa dùng ba chiêu là đã ép cho đối phương rơi khỏi ngựa, đồng thời ngửa người kéo cung, xoay người lại bắn trúng bia một cách vững vàng, nàng ta thắng mà cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, Hoàng đế tận mắt nhìn thấy cũng không thể không khen kỹ thuật của nàng ta tinh xảo.
Quận chúa Trác Vân bắn xong thì đắc ý liếc nhìn Tạ Khâm một cái, lại thấy chàng đang cúi đầu nhìn gì đó, xem ra chàng chưa thể nhìn thấy phong thái của nàng ta, nàng ta có chút thất vọng.
Dẫn đầu bên phía Đại Tấn là ba vị cô nương nhà võ tướng, qua hai trận so tài, cuối cùng còn lại Trần tam cô nương của phủ Vĩnh An Hầu và Quận chúa Trác Vân.
Hôm qua sau khi giao thủ, Trần tam cô nương đã biết là Quận chúa Trác Vân thành thạo điêu luyện, ban đêm đã xin phụ thân và huynh trưởng chỉ điểm, nàng ấy đã cực khổ tập luyện đến nửa đêm, suy nghĩ ra mấy biện pháp để khống chế Quận chúa Trác Vân.
Trần tam cô nương ra sân, sân đấu võ lập tức nghiêm túc thêm mấy phần, tam cô nương là người xuất sắc của Đại Tấn, nếu như nàng ấy vẫn không thể ngăn lại Quận chúa Trác Vân đang mạnh như vũ bão thì những người khác càng không có cơ hội thắng.
Tạ Kinh đã chuẩn bị tốt để ra sân, ngồi bên cạnh Thẩm Dao hít thở sâu liên tục, Thẩm Dao nhìn ra được nàng ấy rất căng thẳng:
“Công phu của cháu không bằng tam cô nương, hay là thôi đi.”
Thẩm Dao lo lắng Tạ Kinh bị thương.
Năm mười hai tuổi nàng gặp phải bọn cướp cưỡi ngựa, không biết tự lượng sức mình nên đã cùng thôn dân cầm đao ra trận, bị đối phương ném mạnh xuống đất, nàng đau đến mức ba ngày không xuống giường được, Thẩm Dao va chạm mà lớn lên ở thôn trang, trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, bị thương vô số lần, có lẽ là cơ địa thân thể này tốt, trông thì da mịn thịt mềm, nhưng thật ra nàng lại được nuôi lớn một cách cẩu thả.
Tạ Kinh được nuông chiều, Thẩm Dao lo lắng nàng ấy chịu không nổi.
Tạ Kinh từ nhỏ đã được sống trong gia đình có truyền thống giáo dục tốt, trong xương cốt không hề sợ chiến đấu, nàng ấy nói:
“Dù thế nào cũng phải thử một lần.”
Thẩm Dao cạn lời.
Ánh mắt chuyển sang trên sân, Trần tam cô nương và Quận chúa Trác Vân đã giao thủ mấy chiêu, Trần tam cô nương cầm kiếm, Quận chúa Trác Vân hai tay vung hai chuỳ đồng, khí thế tràn đầy, không hề thua kém nam tử, khiến nữ quyến trong lều gấm nhìn thấy mà run sợ, họ đều mướt mồ hôi thay tam cô nương.
Năm mươi chiêu qua đi, Quận chúa Trác Vân đánh trúng đùi ngựa của tam cô nương, con ngựa giơ vó lên hí vang, hất tam cô nương xuống.
Tam cô nương ngã mạnh xuống đất, trơ mắt nhìn Quận chúa Trác Vân bắn ba mũi tên một cách dễ dàng, trúng vào tâm bia.
“Hay!”
Sứ đoàn Mông Ngột đứng dậy cùng nhau khen hay.
Sĩ khí Đại Tấn sa sút, người Trần gia lập tức xông lên đỡ tam cô nương, Thẩm Dao nhìn cũng thấy đau, đang định nói gì đó thì lại thấy một cái bóng xanh lóe lên trước mặt, chỉ thấy Tạ Kinh xông ra không chút do dự, chạy thẳng về phía Trần tam cô nương trên sân.
Ninh thị cả kinh, nhào về phía trước nhưng không ngăn được nàng ấy: “Kinh Nhi!”
Thẩm Dao cũng cuống lên, chiếc khăn trong tay đã sắp xoắn lại.
Tạ Kinh ở bên kia đã đỡ Trần tam mệt bở hơi tai dậy, tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ: “Vân Vân, tỷ vẫn ổn chứ? Có nghiêm trọng không?”
Trầm tam dựa vào huynh trưởng, hơi thở mong manh, mí mắt đau đến mức như không mở ra được, nàng ấy chống đỡ thở gấp nói: “Võ công của nàng ta bá đạo mạnh mẽ, liều mạng không thắng được đâu, muội dùng kỹ xảo thử xem.”
Tạ Kinh cắn răng gật đầu: “Ta biết rồi, tỷ đi nghỉ ngơi đi.”
Đưa tay lau đi nước mắt, cô nương mười lăm tuổi ưỡn ngực lên, cất giọng dặn dò tỳ nữ sau lưng:
“Lấy nhuyễn kiếm của ta đến đây!”
Tạ Kinh vừa vào sân, Thẩm Dao đã không bình tĩnh được như vừa rồi, ngay cả hơi thở cũng không thông thuận nữa, người Tạ gia trong lều gấm ai ai cũng nín thở, Ninh thị nôn nóng đến mức rơi nước mắt: “Đây cũng không phải trò chơi, đều do cha nó, từ nhỏ đã dạy nó cưỡi ngựa bắn cung, nuôi ra cái tính hiếu thắng này, nếu như bị thương thì làm sao đây?”
Trong lều vàng, Hoàng đế chỉ vào bóng lưng Tạ Kinh hỏi Tạ Khâm:
“Người cháu gái này của ngươi thế nào?”
Tạ Khâm cau mày: “Không phải là đối thủ.”
Hoàng đế lộ vẻ thất vọng: “Vốn dĩ thua cũng không sai, nữ tử Trung Nguyên chúng ta dịu dàng nhã nhặn có tiếng, không so được với nữ tử thảo nguyên mạnh mẽ ác liệt, chỉ là Quận chúa Trác Vân này đến để hòa thân, nếu như nàng ta thắng thì nam tử Đại Tấn mặc cho nàng ta lựa chọn, trẫm cũng không xử lý được.”
Tạ Khâm cân nhắc nói: “Bệ hạ chớ lo, thật ra có chỗ để làm khó dễ, thần nhất định sẽ tìm cách từ chối cho ngài.”
Đầu óc Tạ Khâm nhạy bén, có thủ đoạn có mưu lược, nghe được lời này của chàng, Hoàng đế giãn chân mày ra.
“Được.”
Thật ra Tạ Khâm không coi trọng trận đấu của nữ tử, chỉ cần nam tử thắng thì Đại Tấn sẽ không mất mặt, các cô nương thì so tài một chút thôi, thua cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, chàng chỉ lo Tạ Kinh bị thương.
Quả nhiên, suy nghĩ này vừa dứt, hai thanh kiếm của Tạ Kinh ở trên sân đã bị xích sắt của Quận chúa Trác Vân móc lấy, ném xuống đất gãy thành mấy khúc.
Trái tim Thẩm Dao suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, nàng và Ninh thị không hẹn mà cùng đứng lên, thúc giục người Tạ gia đi cứu người, Tạ Văn Nghĩa mang theo mấy người con cháu trẻ tuổi của Tạ gia canh giữ hai bên sân đấu võ, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện Tạ Kinh bất cứ lúc nào.
Tạ Kinh lại không sợ khi đứng trước gian nguy, hai thanh kiếm bị cướp đi, nàng ấy bèn rút ra chiếc roi ngựa dự bị trước đó được đặt trên lưng ngựa, lập tức quay ngựa lại quất về phía Quận chúa Trác Vân, Trác Vân không ngờ tới nàng ấy có chuẩn bị chiêu sau, nàng ta nhấc cương ngựa nhảy lên lách người tránh được một chiêu.
Tạ Kinh nhân lúc nàng ta né tránh, lập tức rút mũi trên trong túi trên ngựa, kéo cung, nhắm thẳng về phía tấm bia phía trước mà bắn.
Mũi tên còn chưa bay ra khỏi cung thì nàng ấy đã nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh ngông cuồng.
“Ngươi tưởng làm vậy thì có thể dễ dàng thắng được ta sao? Ai mà không phải thỏ khôn có ba hang chứ?”
Quận chúa Trác Vân bắt lấy thời cơ khi Tạ Kinh không rảnh đánh trả, rút roi ngựa quấn lấy eo của Tạ Kinh, mũi tên của Tạ Kinh vì vậy mà lệch hướng, cùng lúc đó nàng ấy bị Quận chúa Trác Vân vung cao lên, ném mạnh sang bên cạnh.
Người Tạ gia sợ đến mức thét lên.
“Kinh Nhi!”
Thẩm Dao nhìn thấy chiếc roi kia không hề lưu tình mà quất vào lưng Tạ Kinh, kéo theo một mảng hoa máu, nàng đau lòng xông ra khỏi lều gấm:
“Quá phách lối rồi đấy!”
Đám người Ninh thị dồn dập đuổi theo phía sau.
Trong cái rủi có cái may, cha của Tạ Kinh, Tạ Văn Nghĩa đã vận khí vọt lên đỡ lấy trước khi nàng ấy bị rơi xuống đất, chỉ là sau lưng Tạ Kinh bị đánh ra một dấu đẫm máu, người làm cha nhìn thấy mà lòng đau như cắt, hắn nén nước mắt cổ vũ nàng ấy:
“Con ngoan, con dũng cảm lắm, không làm mất mặt người Tạ gia.”
Đám người Thẩm Dao lần lượt xông đến, ba chân bốn cẳng ôm lấy Tạ Kinh:
“Người đâu, truyền thái y!”
“Kinh Nhi, cháu thế nào rồi?”
Tạ Kinh đau đến mức không chịu nổi nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, máu ở khóe miệng của nàng ấy chảy xuống theo dòng nước mắt, nàng ấy không cam lòng mà nói với Thẩm Dao:
“Dao Dao, cháu… cháu suýt nữa đã thắng rồi…” Nói xong lời này, nàng ấy nhắm mắt lại ngất đi.
Thẩm Dao chưa bao giờ căm tức đến vậy, nàng tức đến mức dậm chân: “Kinh Nhi!”
Một luồng lửa giận không có chỗ trút, nàng nhìn về phía Quận chúa Trác Vân ngồi trên lưng ngựa khoa trương ngang ngược, Quận chúa Trác Vân hoàn toàn không nhìn về phía Tạ gia, nàng ta cưỡi ngựa vênh vang đắc ý đi đến trước lều vàng:
“Hoàng đế bệ hạ, nữ tử ưu tú của Đại Tấn ngài đều thua trong tay ta, nếu đã như thế, nam nhi anh tuấn cũng nên để ta lựa chọn.” Nàng ta chỉ roi ngựa về phía Tạ Khâm:
“Ta nhìn trúng vị quan viên trẻ tuổi bên cạnh bệ hạ, ngài ban hắn cho ta đi.”
Vừa dứt lời, xung quanh sân đấu võ không ngừng vang lên tiếng hít hơi.
Có người tức giận bất bình, có người nổi trận lôi đình, còn có người lửa giận ngút trời.
“Quận chúa Trác Vân, ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không? Hắn là Thủ phụ của Nội các Đại Tấn ta, Tạ Khâm, Tạ đại nhân, không phải là tông thân hoàng thất, hơn nữa hắn đã cưới thê tử, sợ là Quận chúa phải chọn người khác rồi.”
Quận chúa Trác Vân đầu tiên lộ ra vẻ ảo não, cân nhắc một lúc, nàng ta lại nhếch cao khóe môi:
“Cưới thê tử thì làm sao? Không phải Đại Tấn ngài thịnh hành chuyện hòa ly sao? Hòa ly với nàng ta đi, bản Quận chúa cho nàng ta ngàn vàng, chẳng phải là sung sướng à?”
Chúng quan viên Đại Tấn bị tức đến mức thổ huyết, đây quả thật là vô cùng nhục nhã.
Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, đương nhiên ông không thể nào đồng ý với hành động hoang đường này, chẳng qua nữ tử này không coi ai ra gì một cách quá đáng, không dạy dỗ nàng ta, Hoàng đế khó nuốt trôi cục tức này.
Tạ Khâm hoàn toàn không chú ý đến Quận chúa Trác Vân, ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vào nữ tử với nét mặt lạnh lùng ở cách đó không xa, chỉ thấy Thẩm Dao buộc ống quần lại, đón lấy cương ngựa mà Bích Vân dắt qua, nhảy lên lưng ngựa, khi nàng quất roi, con ngựa đó lao từ ngoài sân nhảy vào bên trong rào chắn:
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc, nói đến chuyện thắng vẫn còn hơi sớm!”
Quận chúa Trác Vân sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô nương xinh đẹp mặc váy đỏ hải đường ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hai tay trống không, ngay cả một món binh khí vừa tay cũng không có, nàng ta không khỏi xùy một tiếng:
“Ngươi là ai?”
Giọng nói Thẩm Dao lạnh lùng đến mức không có chút độ ấm nào: “Tại hạ chỉ là kẻ bất tài, chính là thê tử của Thủ phụ, Thẩm Dao.”
Trong lòng Thẩm Dao không có bao nhiêu đại nghĩa đối với quốc gia, nhưng nàng không thể chịu được người khác làm nhục Tạ Khâm, quan trọng hơn là, nàng muốn báo thù cho Tạ Kinh.
Nét mặt Quận chúa Trác Vân bỗng nhiên sáng lên, đột nhiên có hứng thú, nàng ta lùa ngựa quay lại:
“Được, thật không hổ là người phụ nữ của Tạ lang, nếu như ta thắng ngươi, ngươi sẽ chủ động hòa ly với hắn, được chứ?”
Thẩm Dao không cảm xúc đáp trả: “Nếu như ta thắng ngươi, ngươi sẽ quỳ xuống làm ngựa cho ta cưỡi!”
“Ngươi…” Quận chúa Trác Vân đột nhiên có cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ: “Thì ra Tạ lang thích phụ nữ mạnh mẽ thế này, vừa khéo, ta cũng vậy.”
Nàng ta quan sát Thẩm Dao từ trên xuống dưới:
“Ngươi đi thay đồ đi, ta chờ ngươi.”
Nàng ta không muốn thắng mà không dùng võ.
Hôm nay Thẩm Dao không định ra sân, đương nhiên không mang theo đồ đến, dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, nàng lười biếng cười nói:
“Đối phó với ngươi thì dư xài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.