“Thích, nàng có thế nào ta cũng thích.”
Tạ Khâm tự nhận đã trả lời rất hoàn hảo không thiếu sót, lại thấy tiểu cô nương lạnh lùng nhìn chàng, sau đó sửa soạn y phục vấn lại búi tóc rồi thản nhiên xuống xe ngựa.
Đi từ con đường tắt của Tạ phủ sẽ có một cái cửa hông bí mật dành cho Tạ Khâm ra vào, trên người Thẩm Dao ít nhiều có chút dấu vết, không đi cửa chính nên đi đường này vào Cố Ngâm Đường.
Tạ Khâm đi theo sau lưng không tìm được manh mối: “Tứ Tứ.”
Đúng lúc này, một vị quan dưới quyền đến tìm Tạ Khâm, Thẩm Dao dừng bước trước cửa tròn, quay đầu nói: “Chàng đi làm việc đi, ta không sao.”
Mặc dù trong lòng có chút buồn bực nhưng cũng không đến mức làm chậm trễ công vụ của chàng.
Tạ Khâm lại đưa tay ngăn lại vị quan đang đi giữa đường kia, phất tay ra hiệu cho hắn về thư phòng trước, mình thì nhanh chân đi đến trước mặt Thẩm Dao, búi tóc của nàng vừa rồi bị lỏng, bây giờ chỉ dùng một cây trâm cài nghiêng nghiêng, ánh nắng buổi trưa chiếu xuống từ ngọn cây, lướt qua khuôn mặt nàng, nàng đẹp đến mức không chân thực.
“Câu trả lời chính xác là gì?” Tạ Khâm nghiêm mặt hỏi.
Chàng mặc áo bào đỏ với bố tử thêu tiên hạc, đứng chắp tay, áo bào mỏng bằng tơ lụa rất tươi đẹp, được ánh mặt trời chiếu sáng, quanh người như có một tầng ánh sáng, làm nổi bật lên khuôn mặt góc cạnh sắc bén mà tuấn tú đó.
Mỗi một điểm đều đúng với ý thích của nàng.
Trong lòng Thẩm Dao nghĩ, Tạ Khâm thấy sắc nổi lòng tham, sao nàng lại không phải như vậy chứ.
Nàng khoanh hai tay dựa vào cửa tròn, lười biếng nói:
“Chàng phải nói là “Xấu chết mất, không có gì đẹp để nhìn cả, vẫn như nàng bây giờ là đẹp nhất”.” Thẩm Dao nói xong cũng cảm thấy vô cùng ngại ngùng, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, nàng quay đầu đi vào bên trong cửa tròn, bước lên hành lang rồi chui vào phòng.
Tạ Khâm nhìn chằm chằm bóng dáng nhẹ nhàng của nàng, mím môi cười hồi lâu.
Bất kể nàng cáu kỉnh, nũng nịu hay giày vò chàng thì thật sự chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào chàng cũng thích.
Tạ Khâm quay về thư phòng.
Trên người Thẩm Dao dinh dính nhơm nhớp, vội vàng dặn dò Lê ma ma chuẩn bị nước tắm cho nàng, khó khăn lắm mới nằm được vào thùng gỗ, làn nước ấm áp đó nhẹ nhàng chạm vào nàng, rất giống cảm giác khi bị Tạ Khâm chiếm hữu, Thẩm Dao nghi ngờ mình điên rồi, vội vàng lau người, khoác áo rồi đi vào phòng trong.
Thẩm Dao vừa bị Tạ Khâm giày vò một phen, lúc này cực kỳ mệt mỏi, nằm trên giường La Hán bất động, mặc dù nhắm mắt nhưng Bích Vân lại biết nàng vẫn chưa ngủ, hầu hạ nàng uống một chén trà, cười trêu nàng:
“Cô nương à, người có muốn đi soi gương không?”
“Sao vậy?” Thẩm Dao bò dậy, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
Bích Vân nói: “Cả người cô nương tràn đầy một cảm giác… nói thế nào đây, giống như Lê tẩu và Lưu đại ca ngượng ngùng ngọt ngào trốn trên ngọn cây hôn môi lúc hai người họ vừa đính hôn vậy…”
Thẩm Dao đỏ mặt lên, sửng sốt một lúc rồi lại lần nữa lùi vào giường: “Vậy thì sao?”
Bích Vân xích lại gần véo mặt nàng: “Có phải người thích Hầu gia rồi không?”
“Không!” Thẩm Dao vùi sâu mặt vào tấm chăn mỏng, mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Bích Vân lầm bầm nói: “Còn nói không, nếu không thèm để ý ngài ấy thì vì sao lại mặc như khổng tước đến Ninh phủ tuyên chiến chứ?” . Т𝒓ải nghiệ𝓂 đọc t𝒓𝓊𝔂ện số 1 tại { ТR𝑼MТ R𝑼YỆN.VN }
Thẩm Dao không vui: “Đó là do nàng ta khiêu khích ta, chẳng lẽ ta cứ ngồi chờ chết à?”
“Lần trước ở hành cung người ta còn lên đài biểu diễn tài nghệ mà, sao không thấy người nôn nóng, người không những không nôn nóng mà còn đồng cảm với nàng ta đó?”
“Bây giờ không giống lúc đó.”
“Đúng vậy, lúc đó người không thèm để ý, bây giờ lại trông mong lưu luyến Hầu gia, không phải thích thì là gì?”
Thật ra Thẩm Dao đã hiểu tâm tư của mình, nàng nâng tay lên đan vào nhau để trước mặt, che chắn khuôn mặt đỏ au của mình:
“Thích thì thế nào? Ta không xứng để thích chàng sao? Hôm nay thích chàng thì sống cùng chàng, ngày mai không thích nữa thì ta sẽ rời đi.”
Bích Vân cười, Thẩm Dao nói thì hay lắm, nhưng lại lo lắng tình cảm của mình với Tạ Khâm không lâu dài, không dám tùy tiện bỏ ra toàn bộ thể xác và linh hồn.
Bích Vân chống cằm đến gần nàng nói:
“Người tìm cách để Hầu gia quyết một lòng với người đi.”
Thẩm Dao nghe vậy thì trong mắt hiện lên ánh sáng nghi ngờ, nàng vặn eo ngồi dậy, cười mỉm nhéo mũi Bích Vân:
“Tiểu nha đầu này, trong đầu nghĩ nhiều thứ vòng vo như vậy, có phải động lòng xuân rồi không? Có muốn ta tìm người gả em đi không?”
Bích Vân sửng sốt, méo miệng: “Cô nương đừng bắt nạt em.” Sau đó che khuôn mặt nóng hổi chạy ra ngoài.
Thẩm Dao ở trên giường La Hán cười như nhành hoa đang run rẩy.
Chốc lát sau, lão thái thái sai người gọi nàng qua đó, hỏi xem ở Ninh gia có ai bắt nạt nàng, thất lễ với nàng không.
Thẩm Dao không hề giấu giếm, nói chi tiết cho lão thái thái biết về toàn bộ hành động lời nói của Ninh Anh, lão thái thái tức giận đến mức vỗ bàn.
“Trước kia ta còn tưởng nó là một cô nương cao nhã thanh khiết, nhân phẩm cao quý, không ngờ lại không biết chừng mực, tâm tư bẩn thỉu như thế.”
“Dao Nhi yên tâm, nó không gây trở ngại cho con được đâu, con đừng để trong lòng, nó mà làm gì nữa thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.”
Thẩm Dao cũng không để ý lắm, trông Tạ Khâm không hề có chút tâm tư nào với Ninh Anh, thái độ của lão thái thái rõ ràng như vậy, Ninh Anh kia còn có thể gây ra được chuyện gì chứ.
Trên thực tế, tình cảm của lão thái thái và lão thái quân Ninh gia vô cùng tốt, hôm nay là đại thọ của lão thái thái Ninh gia, bà vốn nên đi dự, nhưng bởi vì chuyện của Ninh Anh khiến bà không vui nên mượn cớ bị bệnh không đi.
Dưới góc nhìn của bà, tâm tư Ninh Anh bất chính cũng một phần do Ninh lão thái thái dạy bảo không tốt.
Tạ Khâm làm việc ở thư phòng xong, nhớ lại lời của Thẩm Dao, chẳng mấy chốc đã hiểu được nguyên do, chắc chắn là tiểu cô nương đã bị chọc tức ở Ninh gia, lấy Ninh Anh ra để thăm dò chàng, trông bề ngoài Thẩm Dao tùy tiện như vậy, nhưng thật ra trong lòng rất yếu ớt, sự hèn nhát dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp, sự tự ti bị che đậy dưới vẻ không tim không phổi mới là Tứ Tứ chân thật nhất trong vô số đêm đen.
Tình cảm của chàng và Thẩm Dao vốn đã gập ghềnh, nếu như còn bị Ninh Anh quấy phá nữa thì chàng thật sự sẽ giết người mất.
Tạ Khâm nhịn lại cơn giận xông lên đầu, gọi Bình Lăng tới:
“Sau khi Ninh thị về Kinh, bên phía Trịnh gia có thái độ thế nào?”
Bình Lăng đã hầu hạ Tạ Khâm nhiều năm, mọi việc đều chú ý đến, hắn đã đoán được chàng sẽ hỏi:
“Đương nhiên là không vui, cái chết của Trịnh nhị gia cũng có liên quan đến Ninh cô nương, Ninh cô nương chưa bao giờ chịu cùng phòng với ngài ấy, cũng là nguyên nhân của việc buồn bực kéo dài dẫn đến tổn thương cơ thể, Trịnh gia rất bất mãn với nàng ta, chỉ là ngại Ninh gia có gia thế lớn, trong triều Trịnh gia còn cần Ninh gia quan tâm cho nên không dám làm ầm lên.”
“Trước khi Ninh cô nương hồi phủ, Trịnh gia vốn yêu cầu nàng ta để tang một năm là có thể đưa cho nàng ta thư về nhà, cho phép nàng ta hồi Kinh, không biết nàng ta sử dụng thủ đoạn gì mà có được thư về nhà, quay về sớm.”
Bình Lăng biết rõ Ninh Anh về Kinh sớm là vì biết được Tạ Khâm đã thành thân, chỉ là hắn không dám nói lời này trước mặt Tạ Khâm, bèn nói:
“Chắc là bên phía Trịnh gia cho rằng ngài và Ninh gia có không ít tình cảm, giận mà không dám nói…”
Tạ Khâm xoa ấn đường, trong mắt ẩn chứa vẻ tàn nhẫn: “Phái người đến Trịnh gia một chuyến…”
Sau đó không cần Tạ Khâm dặn dò nhiều, Bình Lăng đã biết làm thế nào.
Tạ Khâm hết bận thì quay về Cố Ngâm Đường hỏi thăm Thẩm Dao, kết quả Thẩm Dao không ở đó, Lê ma ma nói cho chàng biết là hôm nay thôn trang đưa thịt thú rừng đến, Thẩm Dao giúp đỡ nhị phu nhân kiểm tra vào sổ ở phòng nghị sự, chắc là sẽ ở đó dùng bữa.
Đúng lúc ngoài viện có người tới, nói là Hoàng đế triệu chàng vào cung, Tạ Khâm không để ý đến việc dùng bữa mà vội vàng ra ngoài.
Thẩm Dao bận rộn đến chạng vạng tối, xoa vòng eo nhức mỏi quay về Cố Ngâm Đường.
Hôm nay nàng bị Tạ Khâm đè trên xe ngựa làm chuyện này, quỳ đến nỗi đầu gối cũng đau, eo cũng bị chàng siết ra dấu vết, sau đó còn kiểm tra thịt thú rừng, con gà rừng kia cực kỳ lợi hại, nhảy ra khỏi lồng sắt, gã sai vặt trong phủ không bắt được, cuối cùng nàng ra tay giúp đỡ, náo loạn một hồi, đương nhiên là nàng đã mệt ngất ngư.
Về đến Cố Ngâm Đường, ngồi chưa được một khắc thì có một ma ma vội vã chạy từ bên ngoài vào, đứng hành lễ với nàng qua rèm châu:
“Phu nhân, có người Thẩm gia đến, nói là thiếu gia Thẩm gia xảy ra chuyện, muốn mời người về Thẩm phủ một chuyến.”
Thẩm Dao nghe lời này, khinh bỉ đến mức khóe môi gần nhếch đến tận mang tai, Thẩm gia xảy ra chuyện là đến tìm nàng, đúng là nằm mơ.
Thẩm Dao chậm rãi uống trà không phản ứng lại, ma ma không đoán được tâm tư của Thẩm Dao, đứng ở cửa tiến không được lùi không xong, nhìn về phía Lê ma ma xin giúp đỡ.
Lê ma ma lại hiểu tính của Thẩm Dao, không đi thì không đi, nhưng trong lòng chắc là vẫn muốn biết nguyên do bèn hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ma ma nói: “Thẩm thiếu gia lỡ đánh chết nhị công tử Liêu gia, nhị công tử Liêu gia đó là con trưởng đích tôn, Liêu gia là gia đình thông gia với Hoàng hậu nương nương, đã làm ầm ĩ việc này đến cung Khôn Ninh, Thẩm công tử đã bị phủ Kinh triệu giải đi, bây giờ nhị công tử Thẩm gia, Thẩm Phù thiếu gia đang ở cửa, muốn gặp phu nhân của chúng ta.”
Thẩm Dao kinh sợ đến mức làm rơi chén trà trong tay.
Thẩm Triển đánh chết người nhà danh vọng phú quý?
Đây không phải là đùa giỡn đâu.
Nàng hoảng hốt nhớ lại lúc đến Ninh gia dự tiệc, Thẩm Triển còn nói cho nàng biết, hôm nay tiệc mừng thọ kết thúc sẽ lén đi săn thỏ, tại sao lại dính dáng đến công tử Liêu gia?