Thế Hôn - Hi Quân

Chương 5: Ta cưới




Tác giả: Hi Quân
Edit: Xanh
- ---------------------------
Cổ họng của Thẩm Dao bị bịt nghẹn bởi một loại lo lắng sợ hãi to lớn, gần như không thở được, lần này không thành công, nàng không chắc còn có dũng khí làm lại lần nữa hay không.
Thẩm Phu gần như rưng rưng nước mắt lao tới lôi kéo tay nàng, "Sao muội ngốc thế."
Mọi người đều cho rằng nàng muốn tự vẫn, ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp, Thẩm Hi và Thẩm Di vừa kinh sợ lại vừa bối rối, ngượng ngùng không dám nói lời nào.
Đoạn thị cũng bị sốc rồi, được Thẩm Liễu và Thẩm Ninh đỡ sang một bên, mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Thẩm Dao không có thời gian giải thích, cũng không cần phải giải thích, khóe mắt thẫn thờ dừng ở cửa sân.
Vạt áo dài tung bay trong gió, người kia cũng nhanh chân sải bước qua ngưỡng cửa, một thân lạnh lẽo kia làm cho người ta thêm dũng cảm.
Là Tạ Khâm.
Người lớn tuổi được hắn đỡ cùng nhau tiến vào chính là Lễ bộ Thượng thư đương triều - Trịnh Các lão.
Chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện gì rồi?
Thẩm Lê Đông không rảnh để ý tới kinh ngạc mà con gái gây nên, vội vàng đứng dậy ra khỏi sảnh đường nghênh đón, những quan lại tại triều khác cũng theo sát phía sau,
"Gặp qua Thủ phụ, gặp qua Trịnh Các lão, hai vị đại giá quang lâm, có phải là có chuyện quan trọng không?" Sắc mặt Thẩm Lê Đông lo lắng không yên.
Trịnh Các lão rất kinh ngạc bội phục trước sự quyết đoán vừa rồi của Thẩm Dao, xác nhận Thẩm Dao bình yên vô sự, lúc này mới khôi phục dáng vẻ thong dong hiền lành ngày thường, hơn nữa còn đáp lễ với Thẩm Lê Đông,
"Thẩm đại nhân, bản quan hôm nay đến, quả là có một chuyện quan trọng."
Quan triều một cấp đè một cấp, phẩm cấp thấp nhìn thấy phẩm cấp cao thì phải hành đại lễ, Trịnh Các lão là Nhất phẩm Các lão đương triều, phẩm cấp cao hơn Thẩm Lê Đông nhiều, cái đáp lễ này khiến cho Thẩm Lê Đông không thể hiểu nối, ông ta vội vàng tránh đi, cúp thấp eo hơn nữa,
"Nếu đã có chuyện quan trong, xin mời hai vị thượng tọa."
Chợt liếc mắt dò xét về phía Tạ Khâm, nhưng lại thấy ánh mắt hắn vẫn luôn rơi thẳng vào sảnh đường, lông mày ẩn chứa tia sắc bén, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an.
Một nhóm người vây quanh hai vị Các lão trên sảnh đường, những khách mời khác đều tránh sang hai bên, lúc đó Thẩm Phu đã kéo Thẩm Dao đến hiên hành lang, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt xem nàng có bị thương hay không, thần sắc xen lẫn nghĩ lại mà sợ nàng suýt nữa mất mạng cùng với tức giận trách nàng xúc động, vì phòng Thẩm Dao lại làm chuyện liều lĩnh, vỗ nhẹ vào cổ tay nàng không buông.
Trong lòng Thẩm Dao hỗn loạn, yêu kiều đứng đó, có hơi chút thất thần.
Tạ Khâm đi tới sảnh đường, đã có tỳ nữ dọn sạch những mảnh sứ vỡ kia, con dao găm đơn độc bị ném lẻ loi trơ trọi ở giữa phòng, Thẩm Lê Đông thấy Tạ Khâm nhìn chằm chằm con dao găm kia, vội vàng khom lưng muốn đi nhặt, Tạ Khâm đã nhặt nó lên trước một bước, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Dao, đưa nó cho nàng giống như lần trước.
Thẩm Dao không dám nhìn hắn, ánh mắt dừng trên con dao găm lạnh băng băng kia, lòng còn sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nhận lấy,
"Đa tạ đại nhân."
Ánh nắng giữa trưa chiếu rọi, khiến hai gò má cô càng thêm tái nhợt, làn da mỏng manh như cánh ve động vào sẽ rách, không biết vũ khí sắc bén kia cắt vào, thì sẽ rạch ra vết rách sâu đến mức nào, hàng mày của Tạ Khâm bình tĩnh, không lên tiếng.
Thẩm Lê Đông giơ tay áo chỉ về phía phía trên, ý bảo Tạ Khâm và Trịnh Các lão ngồi lên.
Tạ Khâm không nhúc nhích, Trịnh Các lão sờ trán, hướng vào chỗ khách ngồi ở phía đông, "Thanh Chấp, ngồi đi."
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Trịnh Các lão, nghẹn họng nhìn trân trối.
Vị trí trên đầu vốn là của Thẩm Lê Đông và Đoạn thị, khách ngồi ở phía đông, phía tây là để chủ nhà ngồi cùng, mà chỗ Trịnh Các lão chỉ tay chính là vị trí khách ngồi dưới, đây không phải là chỗ Tạ Khâm nên ngồi.
Sắc mặt Tạ Khâm không nhìn ra nửa phần thay đổi, lịch sự mở miệng, "Mời ngài trước."
Trịnh Các lão liền ngồi xuống chỗ bên phía đông, ngay sau đó Tạ Khâm ngồi dưới ông ấy.
Thẩm Lê Đông có chút chết lặng, trán đổ mồ hôi, "Cái này......"
Trịnh Các lão cười tủm tỉm chỉ về vị trí đầu, "Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, mời ngồi."
"Nào dám, hạ quan đứng trả lời." Đây là quy tắc quan trường, không chỉ Thẩm Lê Đông, những người còn lại cũng không có tư cách ngồi ở trước mặt Tạ Khâm và Trịnh Các lão.
Lần này ngữ khí của Trịnh Các lão đặc biệt có thâm ý, "Trịnh đại nhân, nếu đã bảo ông ngồi, dĩ nhiên là có nguyên do."
Thẩm Lê Đông liếc nhìn Đoạn thị, do dự một lát, hai phu thê cùng ngồi đối diện với Trịnh Các lão, Trịnh Các lão cũng không khăng khăng, mà nói rõ mục đích đến,
"Hôm nay ta tới kính thăm, thực ra là muốn làm mai mối cho Thẩm gia."
Thẩm Lê Đông sửng sốt.
Trịnh Các lão thân làm Lễ bộ Thượng thư đương triều, người có thể khiến ông ấy ra mặt làm mai, không phải Thiên tử thì chính là Thái tử, hoặc là tôn thất được sủng ái nhất, ngoài cái đó ra, chỉ có bạn tri kỷ quan hệ cực tốt.
Thẩm Lê Đông thực sự không nghĩ ra, khum tay áo về phía ông ấy, "Thứ cho hạ quan ngu dốt, không biết ý của ngài là gì?"
Trịnh Các lão liếc nhìn Tạ Khâm, hôm nay Tạ Khâm mặc một bộ thường phục bằng satin hoa văn tiên hạc nhất phẩm, kim quan ngọc bích, đeo thắt lưng da màu xanh ngọc quanh eo, trông có vẻ trang nghiêm nhưng cũng không đến nỗi dùng quan chức đè ép người khác, đôi tay hắn đặt trên đầu gối, ngồi thẳng tắp, vẻ mặt vẫn vô cảm như mọi khi.
Trịnh Các lão thu hồi tầm mắt, vuốt râu cười nói, "Nghe nói hôm nay Thẩm đại nhân nhận một nghĩa nữ, dung mạo như hoa như trăng, dũng cảm vô cùng, bản quan hết sức tán thưởng, cho nên muốn làm mai cho nàng."
Thẩm Dao đột nhiên ngước mắt lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thẩm Lê Đông nghe đến mức mơ hồ, "Các lão là phụng theo thánh mệnh mà đến?"
Chẳng lẽ Hoàng đế nghe nói hai vị Hoàng tử tranh đoạt, cho nên bảo Trịnh Các lão tới hòa giải?
Vừa nhìn Thẩm Lê Đông chính là nghĩ lệch rồi, Trịnh Các lão đang định mỉm cười giải thích, Tạ Khâm ở bên cạnh đã ngước đồng tử lạnh lùng thâm sâu lên, tầm mắt cao quý rơi thẳng lên người Thẩm Dao, lời ít ý nhiều,
"Ta cưới."
Thẩm Lê Đông bị sặc một ngụm nước, che miệng ho dữ dội.
Trong ngoài sảnh đường yên tĩnh như chết, ai nấy cũng gần như hóa đá.
Thẩm Dao cũng có cảm giác như bị sét đánh, mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu.
Thẩm Lê Đông ho đến mức gương mặt già đỏ bừng, liếc nhìn Tạ Khâm với vẻ khó mà tưởng tượng nổi, có lẽ là vì luôn bị uy thế của hắn làm cho kinh sợ, ánh mắt rất nhanh chóng dời về phía Trịnh Các lão, lắp bắp hỏi,
"Hạ quan không nghe nhầm chứ ạ?"
(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)
Trịnh Các lão cười ha ha một tiếng, "Sao có thể nghe nhầm chứ?" Ông ấy chỉ chỉ vào mình và Tạ Khâm, "Lẽ nào ta cùng hắn không giống tới cầu thân?"
Thẩm Lê Đông cười khô khan.
Trịnh Các lão giải thích, "Hôm đó hắn gặp được Thẩm Tứ cô nương ở quý phủ, thấy thủ pháp của nàng tinh xảo, can đảm hơn người, nhất kiến chung tình với nàng, liền nhờ lão phu làm mai mối, vội vàng tới cửa để cầu thân."
"Một nhà có con gái tốt trăm nhà cầu, cũng không có gì lạ mà."
Nói đến nước này rồi, không tin cũng phải tin.
Thảo nào hôm đó Tạ Khâm dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Dao, hóa ra cũng là bị sắc đẹp của con gái mê hoặc.
Có điều, Tạ Khâm sống ở vị trí cao, loại phụ nữ có tướng mạo thế nào mà chưa từng nhìn thấy? Bao năm qua hắn người nhào vào lòng hắn còn ít à?
Thẩm Lê Đông vẻ mặt kỳ quái, "Là như vậy hả......"
Đôi tay ông ta xoa xoa ở đầu gối, chầm chậm liếc nhìn Đoạn thị ở bên cạnh, Đoạn thị hiển nhiên vẫn còn sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác hồi lâu chưa hoàn hồn.
Thấy Thẩm Lê Đông chưa đáp lại ngay, Trịnh Các lão chậm rãi nheo mắt, "Sao thế? Hay là Thẩm đại nhân vẫn muốn đưa Thẩm cô nương vào hoàng cung?"
Thẩm Lê Đông lập tức giật cả mình, trái lại quên mất chuyện này, vẫn còn có Đông Cung và Tam Hoàng tử nhìn chằm chằm Thẩm phủ, trước mắt Tạ Khâm cầu hôn, nhận lấy củ khoai lang nóng bỏng tay, thì không có chuyện gì của ông ta nữa.
Thẩm Lê Đông thực sự không tin Tạ Khâm là tới để giải vây cho ông ta, chỉ vào Thẩm Dao, nơm nớp lo sợ nói,
"Thẩm đại nhân, ngài thật sự muốn cưới con gái tôi làm vợ?"
Lúc đó thị nữ đang dâng một tách trà lên cho Tạ Khâm, Tạ Khâm nhận cầm trong tay không động, sửa từng chữ một cho hắn,
"Không phải con gái của ngài, là nghĩa nữ của ngài."
"Khụ khụ......" Lúc này cổ của Thẩm Lê Đông đều sưng to rồi, miệng há rồi lại đóng, hồi lâu không nói ra được chữ nào.
Thẩm Dao liếc nhìn Tạ Khâm với vẻ bất ngờ, ngay cả khi hắn đang ngồi, thân hình hắn cũng đặc biệt cao lớn, đôi mắt kia sâu hun hút, cảm giác vừa trầm tĩnh lại xa xăm, từ trong lời nói của hắn Thẩm Dao lại cảm nhận được một chút sảng khoái.
Bên này Thẩm Lê Đông nếm được mùi vị tự lấy đá đập vào chân mình, vẻ mặt trang nghiêm hỏi, "Vậy bên phía Đông Cung và Tam điện hạ......"
Tạ Khâm lẳng lặng nói tiếp,
"Trước khi tới đây ta đã vào cung cầu kiến Bệ hạ, vụ hôn nhân này đã được Bệ hạ chấp nhận, chỉ cần Thẩm cô nương đồng ý, Bệ hạ sẽ sớm tứ hôn."
Lời này là đánh vào Thẩm Lê Đông, chỉ cần Thẩm Dao gật đầu đồng ý, hôn sự sẽ được định, phu phụ Thẩm Lê Đông không có quyền can thiệp.
Mặt Thẩm Lê Đông lộ vẻ bối rối.
Một lát sau ánh mắt của Tạ Khâm chuyển đến trên người Thẩm Dao, hiển nhiên là đang chờ nàng mở miệng.
Ánh mắt trong trong ngoài ngoài đều tập trung nhìn qua, hai má Thẩm Dao chậm rãi bốc lên một vòng nhiệt nóng, đôi mắt đen láy đảo nửa vòng rồi ngừng lại, chỉ vào mình: "Tạ đại nhân muốn cưới tôi làm vợ?"
Biến cố tới quá đột ngột, tâm trí Thẩm Dao y như bị lấp đầy bởi một khối bột nhão, ngay cả giọng nói cũng biến thành lắp bắp.
Nàng và Tạ Khâm vốn không quen biết, Tạ Khâm cũng không giống như người sa vào sắc đẹp, sao có thể cưới nàng cơ chứ.
Nhưng người đàn ông trên ghế bành, thong dong đứng dậy, ánh nắng mùa xuân từ sân nhà chiếu xéo vào, bị nứt ra sau lưng hắn, hắn ngước mắt chậm rãi đối diện với nàng, trịnh trọng đến mức khiến người ta không sinh ra chút hoài nghi lo lắng nào, chắp tay vái chào,
"Tạ mỗ xin cưới nàng làm thê, sinh cùng chăn, chết chung huyệt, khanh(*) có thể bằng lòng hay không?"
(*)卿 - Mình, anh. Tiếng gọi nhau. Như vua gọi bầy tôi là khanh, gọi kẻ ngang hàng cũng dùng chữ khanh. Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên nay vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh. (Theo thivien.net)
Lời như vậy vốn là hết sức xúc động, nhưng ngữ khí của Tạ Khâm nhàn nhạt, không hề có chút thăng trầm nào, thực sự khiến người ta không nảy sinh được bất kỳ ý tứ mơ mộng gì.
Thẩm Dao dĩ nhiên cũng sẽ không mơ mộng cái gì, đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, Thủ phụ đương triều muốn cưới nàng làm thê, có phải với hàm ý chính là có thể thoát ra khỏi vòng xoáy của Đông Cung và Tam Hoàng tử, cũng có thể nhờ đó thoát được cái hố ăn thịt người như Thẩm gia hay không?
Chỉ là nàng và Tạ Khâm đâu có quen, thôi đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Ngữ khí của Thẩm Dao bình tĩnh đến lạ thường,
"Tôi bằng lòng."
So với Lương đệ của Thái tử, Trắc phi của Tam hoàng tử, chí ít Tạ Khâm đây là thê tử đường đường chính chính, bất luận Tạ Khâm có lý do gì, Thẩm Dao chính là đã đồng ý rồi.
Một người lạnh lùng cố chấp, một người liều lĩnh.
Một người lang diễm độc tuyệt(*), một người sắc nước hương trời.
(*)郎艳独绝 - Lang diễm độc tuyệt: ý chỉ chàng trai có vẻ đẹp thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị
Chàng có tình, thiếp có ý, còn có cái gì để nói.
Bất kể trước đây những người có mặt có suy nghĩ thế nào, trước mắt họ càng hâm mộ hơn.
Đây chính là Tạ Khâm đó, Tạ Khâm không khom lưng với bất cứ kẻ nào.
Năm đó Trạng Nguyên dạo phố, Tạ Khâm quần là áo lượt(*) cũng từng làm kinh ngạc vô số thiếu nữ.
(*)Gốc là 鲜衣怒马 - Tiên y nộ mã: đại ý phục sức đắt tiền, hào nhoáng
Trịnh Các lão rất cao hứng đứng dậy vỗ tay mỉm cười, "Tốt, rất tốt, Thanh Chấp có thể có thê tử xinh đẹp như vậy, lão phu cũng có thể giao phó với Bệ hạ."
Đám người trên sảnh đường hùa theo với tâm trạng phức tạp,
"Thẩm cô nương thật may mắn."
"Đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng lứa vừa đôi."
Thẩm Lê Đông cười khan mấy tiếng, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhận ra được Thủ phụ đương triều Tạ Khâm sắp trở thành con rể của ông ta, sau khi ngẫm được lộ ra nét vui mừng, bày ra dáng vẻ cha hiền, muốn gọi Thẩm Dao, lúc sau nhớ tới nhũ danh của nàng, vẫy tay nói,
"Tứ Tứ, qua đây."
Thẩm Dao chậm chạp không nhúc nhích.
Thẩm Sam và Thẩm Phu ở bên cạnh đẩy nhẹ nàng một cái.
Nàng chầm chậm nâng mí mắt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tạ Khâm, nàng không quá ngại ngùng, bấm bụng đi đến một bên khác cạnh Thẩm Lê Đông.
Lúc này Thẩm Lê Đông mới nghiêm túc quan sát đứa con gái trổ mã đến mức duyên dáng yêu kiều, như thể lần đầu tiên quen biết nàng, nhìn nàng thật lâu, nhớ lại trò hề trong khoảng thời gian này, hắng hắng giọng, bắt đầu bù thêm cho mình,
"Tạ đại nhân, Trịnh Các lão, Tứ Tứ nhà chúng tôi ấy à, từ nhỏ thân thể đã ốm yếu nhiều bệnh, sau đó mời dạo sĩ đoán mệnh, nói nhất định phải đưa con bé lên thôn trang nuôi......"
"Ta hiểu rõ." Tạ Khâm không chút khách khí ngắt lời ông ta, "Nàng là nghĩa nữ các người nhận nuôi ở trên thôn trang, Tạ mỗ ở đây đa tạ hai vị đã quan tâm chăm sóc nàng." Dứt lời, còn thật sự hành một lễ với Đoạn thị và Thẩm Lê Đông.
Cuống họng Thẩm Lê Đông lập tức thắt lại.
Lúng túng không xuống đài được.
Đoạn thị thì sắc mặt đỏ bừng, khẽ quay mặt đi không nói lời nào.
Thẩm Dao liếc nhìn Tạ Khâm ở đối diện, chớp chớp mắt, oán khí tích tụ trong lòng vô thức đã tiêu tan không ít, cũng không biết có phải là hứng thú đùa ác hay không, nàng cũng học theo dáng vẻ của Tạ Khâm, nhún gối với Thẩm Lê Đông và Đoạn thị,
"Dao Nhi tạ ơn bồi dưỡng của nghĩa phụ nghĩa mẫu."
Sắc mặt Thẩm Lê Đông cứng đờ, hung ác trừng mắt liếc Thẩm Dao, ông ta cũng không muốn lấy thân phận nghĩa nữ gả Thẩm Dao cho Tạ Khâm.
Thẩm Dao vờ như không nhìn thấy.
Mọi người lại ngồi xuống lần nữa.
Thẩm Lê Đông thu lại vẻ mặt, lại cố nặn ra một nụ cười tươi nói với Trịnh Các lão,
"Nếu đã là Trịnh Các lão làm mai, Tạ Thủ phụ lại có thành ý như vậy, đây đúng là may mắn của Thẩm gia, cũng là phúc phần của Tứ Tứ."
Thẩm Lê Đông vẫn chưa ngu xuẩn đến mức muốn bày ra dáng vẻ nhạc phụ trước mặt Tạ Khâm, Tạ Khâm hoặc là không hài lòng cách đối xử hà khắc của ông ta với con gái, hoặc là thật sự coi ông ta như nghĩa phụ của Thẩm Dao, trong từng câu chữ nghe ra được hắn cầu thân là vì Thẩm Dao chứ không phải là con gái của Thẩm gia.
Trịnh Các lão không ngạc nhiên khi Thẩm Lê Đông đồng ý sảng khoái như vậy, những nhà bình thường còn muốn tỏ vẻ dè dặt một chút, Thẩm Dao bị Thái tử uy hiếp lại không cần phải làm thế, "Nếu Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân đã nể mặt, thì lão phu liền vượt mặt làm chủ một lần, theo ta thấy hôn sự phải làm càng sớm càng tốt."
Dứt lười, lão nhân gia cười tủm tỉm móc một tờ thiếp vàng kim từ trong ống tay áo ra đưa cho Thẩm Lê Đông,
"Trước khi tới đây lão phu đã đến Khâm Thiên Giám bốc một quẻ, nói là nửa tháng sau vào ngày 22 tháng 2 là ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới gả."
Thẩm Lê Đông kinh ngạc, duỗi thẳng eo lên, "Cái này cũng nhanh quá rồi đó."
Thẩm Dao âm thầm bĩu môi, ban đầu dự định hôm nay làm lễ nhận thân xong, ngày mai liền đưa nàng vào Đông Cung, đồ cưới gì đó cũng thu dọn một rương hòm rồi, bây giờ nửa tháng thế mà lại cảm thấy nhanh quá.
Trịnh Các lão sâu sắc nhìn ông ta, có ý nhắc nhở, "Thẩm đại nhân, hôn sự của Tứ cô nương nên sớm hơn là muộn."
(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)
Cuống họng của Thẩm Lê Đông nhấp nhô, nhớ tới Thái tử và Tam Hoàng tử đang nhìn chằm chằm như hổ đói, quả thực phải gả Thẩm Dao ra ngoài càng sớm càng tốt.
"Nửa tháng vẫn là quá eo hẹp rồi, không chuẩn bị của hồi môn kịp." Thẩm Lê Đông khổ não nói.
Tạ Khâm ngước mắt lên, không chút hoang mang nói, "Nghĩa nữ mà thôi, Thẩm đại nhân có lòng là được rồi."
Lời này giống như hung hăng tát một cái vào mặt Thẩm Lê Đông, Thẩm Lê Đông hộc cả máu.
Không cho của hồi môn tương xứng, đồng nghĩa với việc Thẩm gia muốn tách rời khỏi cuộc hôn nhân này, Thẩm Lê Đông sao có thể đồng ý được.
Vừa rồi đã tổ chức lễ nhận thân, trước mắt bao người, Thẩm Lê Đông không khỏi hối hận, gương mặt này kìm nén đến mức xanh tím một hồi, thật khó chịu.
Nhìn thấy Thẩm Lê Đông nuốt không trôi, tâm trạng của Thẩm Dao liền sung sướng, nàng một bộ ngây thơ vô tội nói,
"Nghĩa phụ, ngài và nghĩa mẫu chẳng phải đã chuẩn bị xong của hồi môn rồi sao?"
Thẩm Lê Đông nhìn chòng chọc nàng, không muốn nói chuyện.
Trịnh Các lão thấy đôi phu thê nhỏ còn chưa thành hôn, thì đã đạt được ăn ý, âm thầm cười cười, "Được rồi, Thẩm đại nhân, chuyện cứ quyết định vậy đi, Nội các còn có việc, lão phu không nán lại nữa, ngày mai Bệ hạ sẽ hạ ý chỉ." Ông ấy đứng lên, chắp tay với những khách đến chúc mừng,
"Chư vị tiếp tục uống rượu, lão phu cáo từ trước."
Tạ Khâm đứng lên, nhìn Thẩm Dao, gương mặt Thẩm Dao lộ ra mấy phần không thoải mái, cụp mắt xuống.
Tâm trạng của Thẩm Lê Đông phức tạp tiễn Tạ Khâm và Trịnh Các lão ra đến tận cửa, Trịnh Các lão đi trước, Tạ Khâm đi sau ông ấy mấy bước, Thẩm Lê Đông vốn còn muốn nhân cơ hội nói cho Tạ Khâm thân phận thật sự của Thẩm Dao, nhưng lại không ngờ Tạ Khâm đã mau chóng lên ngựa, để lại cho ông ta một mảnh khói bụi.
Thẩm Lê Đông hít đầy khói bụi trở về, chư vị khách đến chúc mừng đề chạy tới chúc mừng ông ta.
"Thẩm đại nhân đúng là tốt số, tùy tiện nhận nuôi một nghĩa nữ thế mà lại có thể giành được ưu ái của Thủ phụ, sau này Thẩm đại nhân chính là nhạc phụ của Thủ phụ, ngoảnh lại đừng có quên nâng đỡ chúng tôi."
"Phải đấy, Thẩm đại nhân, chớ có ngây người, mau mau tới uống rượu, hôm nay không say không về."
Lúc đầu có bao nhiêu vứt bỏ, thì hiện giờ có bấy nhiêu ấm ức, từng tiếng nghĩa nữ đó quả thực như kim châm lên mặt ông ta, Thẩm Lê Đông sờ sờ mặt, chỉ cảm thấy hai gò má có lẽ là có lỗ thủng rồi.
Cánh nam nhân ôm lấy Thẩm Lê Đông đến tiền viện uống rượu, nữ quyến thì trở lại phòng khách dùng tiệc.
Tình thế xoay chuyển, người Thẩm gia không biết nên đối mặt thế nào với Thẩm Dao, ai nấy đều nhìn nhau, Đoạn thị không có lòng dạ nào nghe người ta nịnh nọt, lấy cớ không thoải mái rời đi, còn lại ba vị tỷ tỷ giúp đãi khách, đám người Thẩm Hi thì lúng ta lúng túng không dám nói gì.
Thẩm Dao bị Thẩm phu kéo ra khỏi đám người, hai người tìm một nơi hẻo lánh nói chuyện,
Thẩm Phu giũ con dao găm ra khỏi tay áo của Thẩm Dao, đỉnh mày lạnh buốt chất vấn,
"Ngày đó muội tìm ta xin dao găm, hóa ra là muốn tự vẫn? Tứ Tứ, suýt chút nữa muội đã hãm ta vào chỗ bất nghĩa."
Thẩm Phu vừa nhớ lại nguy hiểm kinh hãi vừa nãy, lồng ngực hắn vẫn còn bồn chồn,
Mặt mũi Thẩm Dao tràn đầy vẻ xấu hổ, gạt cổ tay hắn ra, lại giấu con dao găm vào dưới ống tay áo, không có sức lực nói, "Muội không phải muốn tự vẫn, muội là muốn hủy dung."
"Vậy cũng không được."
"Chẳng phải buộc phải thế sao?"
Thẩm Phu không còn gì để nói.
Đã có Tạ Khâm đảm bảo, Thẩm Dao sẽ không bị người ta thèm muốn nữa, tảng đá trong lòng vững vàng rơi xuống, Thẩm Phu duỗi ngón tay ra chọc chọc trước chán nàng, thở dài, "Vừa nãy muội dọa chết ca ca rồi."
Hốc mắt Thẩm Dao hơi ửng đỏ, Thẩm Phu là người duy nhất trong Thẩm gia thật lòng quan tâm đến nàng, nàng nhỏ giọng nói xin lỗi,
"Muội xin lỗi."
"Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, cho dù có suy nghĩ gì, cũng phải nói với ca ca, ca ca cùng nghĩ cách với muội." Thẩm Phu nghĩ tới cái người Tạ Khâm kia, giữ lông mày lại hiện lên một tầng lo lắng khác,
"Muội phải gả cho Thủ phụ, trái lại không cần bị người khác ép buộc, chỉ là muội bằng lòng gả cho Tạ Khâm sao?"
Thẩm Dao ngây người, vừa rồi nói lời tiếp lời, đầu óc xúc động liền đồng ý rồi, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, tất cả chuyện này quá mức kỳ quặc, với lại, Tạ Khâm giết người như ngóe, chỉ nghĩ đến trên tay hắn dính đầy máu tươi, tim Thẩm Dao đã phát run,
"Vậy phải làm sao bây giờ? Còn có cách khác sao?"
Thẩm Phu khẽ cau mày, như thể đang suy nghĩ.
Lúc này, Bích Vân khóc sướt mướt ôm theo túi thơm đã tìm được đi tới, "Cô nương, túi thơm bị cô ném dưới tấm đệm, nô tỳ rốt cuộc đã tìm được rồi."
Thẩm Dao nhìn Bích Vân, nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra trong hôm nay, vẫn cứ như một giấc mơ, trở về cũng không biết phải giải thích thế nào với Bích Vân, cáo biệt với Thẩm Phu, dẫn theo Bích Vân dọc theo hành lang dài nhất ở phía Tây đi về.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, chim chóc hót véo von quanh hồ, sự ồn ào náo động của tiền viện bị nàng bỏ lại sau lưng, Thẩm Dao sau khi bình tĩnh lại, trong lòng lo lắng chồng chất, Tạ Khâm không giống như người bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, nam tử có ái mộ hay không, nàng vẫn phân biệt được, ánh mắt hắn nhìn nàng, không có chút dục vọng nào, nếu đã là như vậy, thì vì cớ gì ôm lấy nguy hiểm đắc tội với Thái tử và Tam Hoàng tử để tới cưới nàng?
Không có chuyện tốt nào là vô duyên vô cớ, phía sau chuyện này nhất định có nguyên do, càng nghĩ trong lòng càng bất an, một đêm này trằn trọc không ngủ được, đến ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Thẩm Dao vác theo hai quầng thâm quanh mắt chui ra khỏi chăn.
Không được, không thể cứ mơ hồ mà gả đi như vậy, hôm nay nàng nhất định phải tìm Tạ Khâm hỏi cho rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.