The Marcolini Blackmail Marriage

Chương 12:




Ba tuần sau.
Claire bước ra khỏi nhà vệ sinh của tiệm và nhận ra Rebecca đang nhìn cô một cách suy đoán. “Cậu đang định nói dối tớ là cậu vào đó vì ăn trúng phải thứ gì hay vào đó để rửa tay phải thế không?” cô hỏi. “Lần này đã là lần thứ ba trong nhiều ngày qua rồi đấy”
Claire thở dài khi cô gõ nhẹ vào trán đã lạnh và ẩm ướt. “Mình nghĩ rằng mình đã có thai. Mình chưa đi kiểm tra nhưng tất cả dấu hiệu đều có.”
Hai mắt của Rebecca mở to đầy phấn khích. “Wow, Claire – thật tuyệt. Cậu đã nói cho Antonio biết chưa?”
Claire bắt đầu nhai nhai môi của cô. “Chưa... mình chưa nói.”
“Cậu nghĩ anh ta sẽ không thích sao?”
Claire bắt gặp cái nhìn đầy nghi ngờ từ người bạn của cô. “Mình nghĩ anh ấy sẽ rất thích” cô nói. “Nó có nghĩa là vụ ly hôn sẽ không được bàn đến – ít nhất là trong lúc này.”
Rebecca cau mày. “Nhưng, cô bé yêu quý của tôi à, mình nghĩ một vụ ly hôn chẳng cần nữa. Trong hai tuần qua cậu đã vui vẻ hơn những gì mình nhìn thấy trong những năm qua. Mình nghĩ cuối cùng mọi chuyện giữa cậu và Antonio đã ổn thỏa.”
“Chuyện giữa bọn mình thực sự có chút tiến triển.” Claire nói, nghĩ về việc Antonio đã chu đáo và ân cần ra sao. “Anh ấy thật đáng yêu – anh ấy đưa mình ra ngoài ăn tối và xem nhạc kịch, mua quần áo và vật dụng cho mình. Thậm chí anh ấy đã đề nghị cuốn tuần tới bọn mình sẽ lái xe đến Narrabri để gặp mẹ mình.”
“Nhưng sao?”
Claire trao cho Rebecca một cái nhìn buồn rầu. “Cậu không thấy sao, Bex? Mọi chuyện lại một lần nữa xảy ra.”
“Mình không chắc mình mình có hiểu kịp điều cậu...”
“Thứ duy nhất Antonio muốn là một người thừa kế” Claire nói. “Trước đây việc mình lỡ mang thai chính là lý do anh ấy khăng khăng đòi kết hôn với mình – để đứa bé mang họ của anh ấy. Đó không phải bởi vì anh ấy yêu mình hay muốn chung sống với mình suốt đời. Mà đó là để đảm bảo một người thừa kế cho dòng họ Marcolini”.
“Nhưng Claire à, có thể bây giờ những điều ấy đã thay đổi.”
“Ồ, đúng vậy” Claire nói, miệng xoắn lại một cách giễu cợt. “Chúng chắn chắn đã thay đổi. Bây giờ anh ấy vừa sở hữu tài sản của bản thân vừa nắm trong tay một nửa gia sản mà người cha đã mất của anh ấy để lại, đó không phải là một tài sản nhỏ, để mình nói cho cậu hay. Anh ấy biết nếu mình và anh ấy ly hôn, anh ấy sẽ phải cắt một nửa số tài sản khổng lồ đó cho mình. Vì thế để giữ lấy nó thì không còn cách nào tốt hơn việc quyến rũ mình trở về với anh ấy và đem lại một người thừa kế?”
Rebecca dịch chuyển môi từ bên này sang bên kia. “Mình nghĩ cậu không hề nói cho anh ta biết cậu vẫn còn yêu ta. Tớ nói đúng chứ?”
“Ôi Bex. Mình phải cắn lấy lưỡi mình mỗi ngày.” Claire nén những giọt nước mắt lại. “Nhưng đó là sai lầm mình đã gây ra trước đây. Mình không thể để bản thân bị tổn thương thêm lần nữa. Nếu chúng mình ở cùng nhau thì mình muốn có sự công bằng. Mình muốn được yêu không phải vì những gì mình có thể trao cho anh ấy, mà chỉ là vì mình – chỉ bản thân mình thôi.”
“Claire, nó chỉ là... cái gì... do ba tuần ngắn ngủi đã qua hay kể từ khi hai người quay trở lại với nhau?” Rebecca hỏi. “Và cậu đừng quên anh ta không hề đặt chân lên đất Úc khi cậu bắt đầu vung những tờ đơn ly hôn dưới mũi anh ta. Anh ta có thể không để lộ những tình cảm của anh ta vội vàng sau những thứ như thế”
“Mình đoán cậu nói đúng” Claire nói khi cô ngồi lên ghế để chân tại quầy tính tiền và úp mặt vào lòng bàn tay. Nó chính xác không phải là một sự hòa giải trên sách vở”
Rebecca đứng phía sau vỗ nhẹ vào vai cô. “Tại sao cậu không nghỉ phép hai tuần? Cậu cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Khi nào cậu hoàn toàn thư thái và không còn cảm thấy thiếu chắc chắn về bản thân mình nữa thì cậu có thể nói cho Antonio biết về đứa bé”
Claire rời khỏi ghế và đối mặt với bạn của cô. “Mình cho rằng mình sẽ xin nghỉ phép vài ngày” cô nói. ““Mình không muốn có bất kỳ sai lầm nào trong lần mang thai này. Mình không thể chịu đựng được nó”
*****
Antonio hoàn thành ca mổ cuối cùng không bao lâu thì anh nhận được điện thoại từ em trai mình, Mario, yêu cầu anh hãy trở về Rome. Anh cọ bàn tay ngang qua bộ râu mọc lởm chởm trên cằm khi anh lắng nghe cái tin tức khiến anh hoảng sợ kể từ khi anh đáp máy bay sang Úc.
“Bác sĩ nghĩ mẹ sẽ sống được bao lâu nữa?” anh hỏi khi anh cởi mũ dùng trong phòng mổ ra và ném nó vào sọt rác.
“Khó có thể nói được – một tuần, hoặc là ít hơn” Mario trả lời. “Mẹ nói mẹ muốn được gặp anh”
Antonio cảm thấy bên trong cơ thể anh sít chặt lại. Sự châm biếm là nỗi đau đặc biệt. Lần cuối anh gặp mẹ, bà đã nhìn anh một cách ngây người ra, hỏi cô ý tá chăm sóc người đàn ông lạ mặt điển trai và cao lớn này là ai. “Anh sẽ thu xếp để bay thẳng về đó ngay.” Anh thông báo với em trai mình.
“Cô vợ bỏ trốn của anh cũng về cùng với anh chứ?” Mario hỏi.
Antonio cảm thấy hai hàm răng nghiến chặt lại khi anh nghe giọng điệu mỉa mai của em trai mình. “Anh cần phải thuyết phục Claire, nhưng phải, anh dự định đem cô ấy về cùng anh” anh trả lời. “Và anh sẽ rất cảm kích nếu như em không đề cập đến những chuyện trong quá khứ một lần nữa. Bọn anh đang trở nên tốt hơn.”
“Vậy anh đã chế ngự được việc chị ấy đòi ly hôn?” Mario hỏi.
“Cho đến nay là vậy” Antonio nói, nghĩ về khoảng thời gian trong hai tuần qua. Khi cô nhận ra anh đang lén nhìn cô, ngay lập tức cô tránh đi ánh mắt của anh như thể cô đang che giấu một bí mật tội lỗi.
Vì những cuộc trò chuyện trong thời gian đã qua để tăng niềm tin giữa họ, anh vẫn không thể nào vứt bỏ cái suy nghĩ cô có thể đang lên kế hoạch để trả đũa lại anh. Anh không thể nào xóa bỏ được cảm giác ấy, cho dù anh đã cố gắng như thế nào. Mặc dù cô sẵn sàng cùng anh chia sẻ chiếc giường, với sự nhiệt tình như lúc trước, nhưng chưa lần nào cô đề cập đến những cảm giác cô dành cho anh như cô đã từng làm một cách hết sức thoải mái trước đây. Thậm chí những nụ cười chỉ là thoáng qua và thật xa cách, như thể tâm trí cô đang đặt ở một nơi nào khác. Nơi duy nhất anh có thể nhận được toàn bộ sự chú ý của cô là ở trên giường. Đó là nơi cô đáp ứng anh mà không hề kìm nén lại, cơ thể cô trấn động bên dưới anh khi anh đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác. Anh đã nghĩ sự lôi cuốn đối với cô rồi sẽ qua đi, nhưng nó lại hoàn toàn trái ngược lại. Anh muốn cô nhiều hơn những gì anh từng muốn. Nhu cầu tự nhiên của anh dành cho cô không thể kháng cự được. Điều châm biếm anh muốn những điều đó từ cô ngay từ đầu, không phải chỉ bây giờ, khi anh đã quá chắc chắn rằng anh đã có nó thì anh lại muốn nhiều hơn.
Khi Antonio trở về khách sạn thì Claire đang ngồi ở phòng khách với hai chân co lại, cuốn tạp chí đặt trên đùi.
“Chào anh.” cô nói, đóng cuốn tạp chí lại khi anh bước vào.
“Chào em.” cô nói, cúi xuống hôn cô một cách ngắn ngủi.
Cô nhìn anh một cách chăm chú khi anh vươn thẳng người. “Có chuyện gì sao anh?” cô hỏi, duỗi hai chân và đặt chúng xuống sàn nhà trải thảm, hai tay cô nắm chặt lấy ghế sô-pha cho đến khi những đốt ngón tay hiện trên làn da màu kem của cô.
“Claire, anh phải trở về Ý.” anh nói mà không hề có mở đầu. “Anh cần phải về đó càng sớm càng tốt. Anh muốn em cùng về với anh.”
“Không.” cô nói, ngay lập tức nhảy dựng lên.
Anh cau mày khi mặt cô đột nhiên tái nhợt đi, cơ thể cô đung đưa nhẹ. Anh vươn tay ra và giữ cô đứng vững. “Em yêu, anh không có ý khiến em nhảy dựng lên như thế, nhưng...”
“Em không muốn đi.” Cô cắt ngang lời anh, gương mặt cô vẫn còn tái nhợt.
“Có gì không ổn sao?” anh hỏi, vẫn còn giữ lấy cô.
“Ngay từ đầu em đã nói với anh là em không quay trở về Ý với anh.” cô nói kèm theo sự bướng bỉnh ngự trị trên miệng. “Anh không thể bắt em đi.”
“Anh nghĩ chúng ta đã thỏa thuận với nhau.” anh nói, giữ lấy ánh mắt ương bướng của cô.
Cô nhìn anh giận dữ, nhưng anh có thể nhìn thấy sự căng thẳng nơi khóe miệng của cô.
“Đừng có thử đe dọa em lần nữa, Antonio. Nó không hiệu quả đâu. Hôm qua em đã nói chuyện với Isaac. Bạn của anh đã giúp nó đăng ký một khóa học dành cho lao động vị thành niên. Nó đã bắt đầu được hai tuần. Nó nói với em có người đã trả tiền học phí cho nó. Bây giờ anh không có cách nào tống nó vào tù nữa – nếu như anh còn chút lòng trắc ẩn nào.”
Antonio nghiến chặt răng, cố suy nghĩ ra cách nào đó để thuyết phục cô. Cuối cùng anh quyết định thử một cách khác – thể hiện một bản chất con người anh mà cô hề thấy trước đây. “Claire à, mẹ anh đang trong tình trạng rất xấu” anh nói một cách nặng nề. “Anh cần phải về gặp mẹ anh. Bà ấy muốn được thấy mặt anh.”
Cô hạ tầm mắt xuống, dùng lưỡi liếm ướt môi. “Anh về một mình được mà. Em không cần có mặt ở đó.”
“Anh muốn em cùng ở đó với anh, tesoro mio[8]” anh nói, luồn một bàn tay vào tóc. “Anh cần có em ở đó.”
[8] Vợ yêu, em yêu (Tiếng Ý).
“Em khá chắn chắn mẹ anh sẽ vui hơn nếu em không can thiệp vào khoảnh khắc riêng tư đó của gia đình anh” cô nói, nhưng giọng đã mất đi sự cứng rắn. Ánh mắt cũng thế, nó đã trở nên dịu xuống, tràn ngập sắc xanh tuyệt đẹp.
“Vấn đề là mẹ anh hầu như chắc chắc sẽ không nhận ra em”
Cô câu mày lại. “Ý anh là gì?”
Anh mở dài một cách mệt mỏi. “Mẹ anh đang phải gánh chịu những cơn đau từ căn bệnh Alzheimer[9]. Từ đó cho đến cần đây bà đều được y tá chăm sóc tại nhà, nhưng vào sáng sớm nay, theo giờ ở Ý, bà đã bị đột quỵ Những chuyện trong quá khứ của bà mất dần một cách nhanh chóng và bây giờ nó hầu như đã không còn tồn tại nữa.”
[9] Căn bệnh thoái hoá não diễn ra từ từ làm con người mất dần trí nhớ, nhất là nhóm người trên 65 tuổi (hay còn gọi là bệnh suy giảm trí nhớ).
“Nhưng em nghĩ anh đã nói một cách rõ ràng là bà yêu cầu được gặp anh mà?” cô nói.
“Đúng thế – đó là lý do bắt buộc anh phải về để gặp bà” anh nói. “Những bệnh nhân mắc chứng Alzheimer có thể vẫn có những giai đoạn ngắn minh mẫn. Anh muốn gặp bà. Điều đó đối với anh rất quan trọng. Anh đã không ở bên khi cha anh qua đời. Anh đã không có cơ hội để nói với ông những điều anh muốn nói. Anh đã không nghe được những điều ông muốn nói với anh” anh dừng lại một lát. “Anh đã không ở bên em và con lúc đó. Những điều này sẽ khiến anh phải hối tiếc cả đời. Anh không muốn có thêm bất kỳ một sự hối tiếc nào nữa, Claire à. Xin em... hãy làm điều này vì anh.”
Claire cảm thấy lập trường kiên định của cô bắt đầu lung lay. Cô có thể thấy được giờ phút này đối với thật khó khăn. Anh vừa mất đi người cha chưa được bao lâu, bây giờ thì mẹ anh lại đang bệnh nặng. Cô làm sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của anh được chứ. Và nghe thấy giọng anh tràn đầy tình cảm khi anh đề cập đến đứa con bé bỏng của họ đã chữa lành những tổn thương cô đem theo bấy lâu nay. Mặc dù anh không hề nói điều đó với cô, nhưng cô biết anh đã đến viếng mộ con gái của họ. Hôm nay sau khi rời khỏi tiệm cô đã ghé qua đó, cô nhìn thấy một chú gấu teddy mặc váy xòe màu hồng đặt kế bên một bó hoa thật lớn, với tấm thiệp được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Ý: Với tất cả tình yêu của ba, Papa của con.
Nó làm cô nhận ra Antonio là một người kín đáo như thế nào. Anh đã sống hầu như cả cuộc đời dưới sự soi mói của các paparazzi, và khi anh đau buồn anh thích được ở một mình. Giá mà trước đây cô nhận ra điều này. Anh không phải là người hay biểu hiện cảm xúc. Anh giữ chúng ở bên trong, khóa một phần bản thân để đương đầu với những khó khăn anh phải đối mặt mỗi ngày. Làm sao anh có thể đem lại sự an toàn cho những bệnh nhân nếu anh quá dựa vào cảm xúc trong toàn bộ khoảng thời gian đó? Những bệnh nhân không cần một bác sĩ phẫu thuật khóc thương cùng họ. Thứ họ cần là một bác sĩ có chuyên môn giỏi, một chuyên gia biết quan tâm, một người có thể suy nghĩ thấu đáo và đưa ra nhận định đúng đắn về bệnh tình của họ và giải quyết nó một cách tốt nhất.
Cô thật sự bị sốc khi nhận ra trước đây mình biết quá ít về Antonio – cô hiểu anh như một người đàn ông và một bác sĩ phẫu thuật tài năng. Cô đã chỉ yêu một phần nhỏ con người của anh, cô chưa bao giờ nhận ra tính cách thật sự của anh cho đến tận lúc này.
“Anh chỉ ở đó khoảng một tuần hay cùng nhất là 10 ngày.” Antonio đảm bảo với cô. “Anh vẫn còn việc phải làm ở đây, mặc dù họ có thể sắp xếp lại lịch khi anh trở quay về”
“Được thôi” cô nói với tiếng thở dài nhỏ. “Em sẽ cùng về với anh.”
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa trán của cô. “Cám ơn em, il mio amato[10]” anh nói. “Anh sẽ cố gắng làm cho em thoải mái nhất có thể.”
[10] Em yêu (Tiếng Ý).
*****
Chuyến bay đến Rome tốn nhiều thời gian, nhưng Claire đã ngủ vùi trong dãy phòng đặc biệt mà Antonio đã thu xếp trên máy bay. Khi cô tỉnh dậy lần đầu trong suốt chuyến bay, cô nhận ra anh vẫn còn mặc đầy đủ quần áo, đang nằm trên tấm trải giường bên cạnh cô, nhìn chằm chằm lên trần, những đường nét điển trai của anh kéo cô ra khỏi giấc ngủ.
Cô nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve ngang qua cằm lởm chởm râu của anh. “Sao anh không cởi đồ ra và nằm nghỉ ngơi một lát?”
Anh quay đầu lại, trao cho cô một nụ cười phiền muộn. “Nếu anh vào giường cùng với em thì ngủ sẽ là thứ cuối cùng trong tâm trí của anh.”
Claire cảm thấy hai má mình bắt đầu ửng đỏ lên. “Đó có thể chính xác là thứ anh cần ngay bây giờ” cô nói một cách nhẹ nhàng. “Có thể nó là điều cả hai chúng ta đều muốn.”
Anh lăn qua, chạm nhẹ vào mái tóc cô, đôi mắt sẫm lại mãnh liệt khi chúng giao hòa với ánh mắt cô. Cô nhắm mắt lại khi anh cúi đầu xuống, chạm môi anh và môi cô, chạm nhẹ lưỡi anh vào lưỡi cô tạo nên sự bùng cháy ngay lập tức. Với miệng vẫn còn khóa lấy miệng anh, cô làm việc với những cái nút sơ mi, kéo nó ra bằng những ngón tay không kiên nhẫn. Cô tấn công thắt lưng và quần tây của anh với cùng dự định say mê, nhức nhối muốn cảm nhận cơ thể của anh tựa vào cô không hề có bất kỳ quần áo nào ngăn trở.
Antonio cởi bỏ váy trong bộ đồ ngủ cô đang mặc, hôn lên đôi gò bồng của cô, xoay tròn lưỡi trên từng trái anh đào trên ngực của cô, răng anh kéo mạnh và lưỡi vuốt ve cùng một lúc, cái miệng nóng bỏng đầy sở hữu của anh đưa cô đến với nhu cầu dữ dội.
Sự khuấy động của anh to lên và chạm mạnh ngay lối vào ẩm ướt của cô, hơi thở của anh không ổn định khi anh cố giữ kiểm soát. “Anh nên sử dụng bao cao su” anh nói, với ngang qua để lục lọi trong túi. “Em sẽ không hoàn toàn được bảo vệ bởi thuốc tránh thai. Em chỉ mới dùng nó trong hai tuần nay phải không?”
Claire vuốt ve anh bằng những ngón tay của cô, tránh đi ánh mắt của anh. Cô đã để anh nghĩ rằng cô đã đến gặp bác sĩ và bây giờ cô ước gì mình đã không nói dối. Nhưng nếu bây giờ cô nói cho anh biết về việc cô mang thai dường như nó không phải là thời điểm thích hợp. Cô muốn cảm nhận chắc chắn hơn về tình cảm của anh dành cho cô. Dù sao đi nữa, nó vẫn còn quá sớm, bất cứ điều gì cũng có trở nên xấu đi trong trường hợp này. Cô thậm chí chưa khẳng định cô có gặp bất trắc gì không. Cô muốn chờ cho đến khi cô hoàn toàn chắc chắn rằng cô không tưởng tượng ra nó trước khi cô nói cho anh biết.
“Em chắc rằng nó sẽ ổn thôi” cô nói. “Em muốn cảm nhận anh”
Anh cố định vị trí tại chỗ cô và cô chào đón anh với tiếng hổn hển thích thú, chuyển động cùng anh, bắt lấy giai điệu của anh, cơ thể cô sít chặt lấy anh một cách tham lam. Anh với xuống giữa cơ thể đang day dưa của họ, vuốt ve trung tâm đam mê ướt át của cô, những ngón tay anh tìm kiếm mục tiêu với sự nhàn nhã tuyệt vời. Cô đã quá sẵn sàng cho anh, lưng cô cong lên khỏi nệm để giữ lấy anh ngay tại nơi cô muốn. Anh kéo dài sự khoái lạc cho cô, thay đổi sự đụng chạm bằng những cái trêu đùa đưa cô vào sự giải thoát to lớn. Cô gần lên đến đỉnh. Anh có thể cảm nhận từng múi cơ bên trong cơ thể cô bắt đầu co rút, tiếng khóc thút thít của cô trở nên nhanh hơn khi cô lên đến đỉnh. . Khó có thể tưởng tượng anh sẽ kìm nén được. Anh lao về phía trước với vài cú thúc sâu, rùng mình với cảm xúc khoái lạc tột cùng khi nó nhấn chìm anh.
Hơi thở sâu và đều đặn của Antonio như liều thuốc mê tác động lên cô. Hai mắt cô rủ xuống như thể chúng bị đè nặng bởi những cái đe. Sau vài nỗ lực cố gắng để giữ chúng mở ra cô đã từ bỏ với tiếng thở dài nhẹ và chìm vào giấc ngủ không chút mộng mị, cuộn mình lại trong vòng tay của anh.
Khi Claire tỉnh dậy, phi công thông báo họ đã đáp xuống sân bay.
Đoạn đường qua nơi Hải quan khá mệt, do sự náo loạn an ninh đã xảy ra cho một du khách cách đây vài ngày. Tất cả mọi người dường như đều lo sốt vó, điều này có thể hiểu được; và việc kiểm tra cũng lâu hơn bình thường, thậm chí có anh chàng người Ý bị giữ lại hộ chiếu.
Mặc dù sân bay có điều hòa nhưng Claire vẫn cảm thấy toát mồ hôi lạnh, và dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Antonio liếc nhìn về phía cô khi họ đi qua cổng, ánh mắt anh thu hẹo đầy quan tâm.
“Em ổn cả chứ, cara?” anh hỏi. “Đám đông khá ồn ào, anh biết, nhưng chúng ta sẽ sớm về nhà thôi.”
Nhà.
Anh nói nó ra một cách quá tự nhiên – như thể nó thực sự là nhà của cô. Nhưng nó sẽ không bao giờ là nhà của cô – trừ phi cô yêu và chấp nhận anh. Cô có thể sống với anh ở bất cứ nơi nào nếu như anh cũng yêu cô như cách cô đã yêu anh. Trái tim của anh chính là nhà của cô và nó luôn luôn như thế.
Đoạn đường đến dinh thự Marcolini kéo dài vì tình trạng tắc nghẽn giao thông, nhưng những quan cảnh quen thuộc sớm đi vào tầm mắt. Tòa biệt thự ba tầng đứng đó thật uy nghi kiêu hãnh, những hàng cây và bụi cỏ xanh mướt, giữ lấy hương thơm mùa hè thơm mát, gợi cô nhớ về vùng đất Outback khô nóng và đầy bụi bặm, nơi mẹ cô rất tự hào về những luống rau và những đóa hoa tuyệt đẹp bà trồng được trong nhiều năm.
Một sự khác biệt so với cuộc sống của cô đó chính là đội ngũ nhân viên phục vụ trong gia đình Marcolini. Những quản gia – cả ít trẻ tuổi lẫn già dặn kinh nghiệm – một thợ làm vườn và một người bảo dưỡng bể bơi, đó là chưa đề cập đến tài xế luôn được gọi 24 tiếng một ngày.
“Bây giờ mẹ anh đang được chăm sóc tại bệnh viện phải không?” Claire, tự động hạ thấp tông giọng xuống thấp nhất, để cho tất cả nhân viên không nghe thấy tiếng cô.
“Không” Antonio nói. “Bà ấy mong được ở nhà với gia đình bên cạnh.”
Claire ngước lên nhìn cầu thang lớn bằng cẩm thạch và thấy em trai của Antonio đang bước xuống. Cao hơn anh độ một hay hai inch gì đó, cậu ta có cùng bộ dáng điển trai như anh trai của mình, vóc dáng cao gầy và rắn chắc hoàn hảo nhờ tập thể hình và bơi lội. Cậu ta cũng có đôi mắt nâu sậm hầu như chuyển sang đen. Nhưng trong khi Antonio tràn đầy lòng trắc ẩn với những bệnh nhân anh chăm sóc, thì Mario cứng rắn hơn với sự trần tục thạo đời cậu ta khoác lên mình như lớp da thứ hai.
“Vậy là cô vợ hoang đàng đã trở về” cậu ta nói, khi bước xuống bậc thang cuối cùng nơi Claire đang đứng. “Chào mừng chị đã trở về, Claire.”
Antonio chửi rủa em trai anh bằng tiếng Ý, quay trở lại hỏi bằng tiếng Anh. “Mẹ thế nào rồi?”
“Tỉnh táo, nhưng không nhận thức được nhiều” Mario trả lời. “Mẹ tiếp tục nghĩ em là Papa.”
“Ừm, em trông giống ông hơn là anh” anh nói, mát xa phía sau cổ – nơi anh có thể cảm thấy sự căng thẳng thắt gút lại với kích thước bằng một trái banh đánh gôn. “Có ai đó khác đến thăm mẹ không?”
“Daniela đến vào hôm qua, cùng với chồng và con trai của chị ấy.” Mario thông báo với anh. “Nhưng em không chắc chị ấy có quay lại không.” anh nói thêm, liếc nhanh về phía Claire.
Claire cảm thấy hai má đỏ lên và cô cắn lấy môi dưới. Cô đã phạm một sai lầm ngu ngốc khi tin rằng chồng cô đã phản bội cô.
“Anh nên ở bên cạnh mẹ nhiều hơn.” Antonio nói. “Bác sĩ của mẹ hôm nay đã đến chưa?”
Mario gật đầu một cách chắn chắn. “Có những thứ anh không thể làm được, Antonio à. Anh không phải là bác sĩ của mẹ; anh chính là con trai của mẹ. Anh nên nhớ điều đó.”
Antonio nuốt xuống nỗi đau khổ đang dâng lên trong cổ họng của anh. “Em có thể lấy cái gì đó cho Claire uống và chỉ cho cô ấy căn phòng của bọn anh được chứ? Cô ấy bị mệt sau chuyến bay. Cô ấy hầu như bất tỉnh khi đi qua được nơi Hải quan”
Claire lại cảm thấy mặt cô đỏ lên thêm. Cô chắc chắn Mario sẽ nghĩ rằng cô đã giả vờ, nhưng cô vẫn còn cảm thấy chóng mắt và buồn nôn kinh khủng. Một chuyến bay kéo dài và việc thay đổi múi giờ, thậm chí là ở trong cảnh xa hoa, cũng không giúp gì cho tình trạng ốm nghén của cô. Antonio trông cũng rất mệt mỏi, dưới hai mắt xuất hiện quầng thâm, Antonio đang phải đối mặt với việc mất đi người mẹ không bao lâu sau cái chết của cha anh.
“Chị muốn uống cái gì không?” Mario hỏi khi cậu ta dẫn cô đến phòng khách[11].
[11] từ gốc là salotto (tiếng Ý).
“Chú có thể cho tôi một ly cam ép được chứ?” Claire hỏi.
Cậu ta trao cho cô một nụ cười trêu ghẹo của kẻ ăn chơi chính hiệu.
Một nụ cười miễn cưỡng hiện ra nơi môi của Claire. Cô phải thừa nhận rằng khi Mario hạ thấp sự phòng bị của mình, cậu ta có thể hoàn toàn quyến rũ. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Antonio sẽ không nghe một lời nói xấu nào chống lại cậu ta.
Mario đưa cho cô một ly nước cam ép mát lạnh. “Vậy..” cậu ta nói, đưa cái nhìn khắp người cô một cách đầy suy đoán. “chị đã hòa giải với anh trai tôi.”
Claire hạ ánh mắt xuống. “Ừm...”
“Hãy hy vọng nó sẽ kéo dài trong suốt thời gian này.” cậu ta nói. “Anh ấy không còn như trước kể từ khi chị bỏ đi.”
Claire hít một hơi thật sâu và bắt gặp ánh mắt đanh lại hoàn toàn của cậu ta. “Tôi yêu anh ấy, Mario. Tôi biết cậu hầu như không tin vào điều đó, nhưng tôi yêu anh ấy. Tôi đã từng quá ngu ngốc. Tôi không thể tin được mình đã ngu ngốc như thế nào. Tôi biết anh ấy không hề ngoại tình. Bây giờ tôi hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Tôi chưa bao giờ ngừng yêu anh ấy. Không khi nào. Tôi yêu anh ấy rất nhiều.”
“Chị đã nói điều đó với anh ấy chưa?” Mario, dừng lại để nhấc ly rượu đến môi.
Claire định quay người lại để trả lời, nhưng trước khi cô kịp nói lời nào cô bắt đầu cảm thấy chân mình lảo đảo, tầm nhìn mờ đi một cách báo động. Cô cố gắng tập trung, giữ tỉnh táo, nhưng tay chân mềm rũ vì tụt huyết áp đột ngột. Cô cảm thấy mình đang ngã xuống, nhìn thấy mình đang rơi xuống nền nhà bằng cẩm thạch với tốc độ kinh hoàng. Cái ly tụt khỏi tay cô, rớt xuống vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.
Cô lờ mờ nhận ra tiếng gọi to của Antonio. “Bắt lấy cô ấy!” nhưng trước khi Mario làm điều đó thì cô đã hoàn toàn không còn nhận thức.
*****
Claire tỉnh dậy trong một căn phòng mờ tối. Antonio đang dùng một cái khăn lạnh lau lên vầng trán tê nhức của cô. “Có chuyện gì vậy?” cô nói xuyên qua làn môi đã khô đi. “Em đang ở đâu?”
“Em yêu, em bị đập đầu khi em ngất xỉu” anh nói, giọng đầy quan tâm. “Anh muốn em đến bệnh viện để chụp X-quang. Xe cấp cứu đang trên đường đến. Em có thể bị nứt xương sọ”
Cô cảm thấy tầm nhìn của mình mờ di một lần nữa, và những lời nói của anh dường như đến từ một nơi nào đó rất xa. Đầu cô nặng trịch như thể có nguyên một tòa nhà đang cư ngụ ở trong đó. Cô cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng, nhưng cố gắng nuốt nó xuống ngay khi nó định trào ra ngoài.
Khi nhân viên đưa cô vào phía sau xe cấp cứu, Claire quay đầu lại nhìn Antonio, gương mặt đã xám lại vì đau khổ. “Em không cần anh đi cùng với em” cô nói. “Anh nên ở bên mẹ anh. Bà ấy thế nào rồi?”
“Bây giờ bà đã ổn” Antonio nói, nhẹ nhàng sít lấy bàn tay cô trước khi đặt nó vào trong tấm chăn bông. “Thậm chí bà đã yêu cầu được gặp em”
Cô chớp mắt, thậm chí nó dường như gửi ngay một nhát búa vào xương sọ của cô. “Bà ấy đã yêu cầu được gặp em sao?” cô hỏi với giọng thì thầm đầy choáng váng. “Bà...biết em... đang ở đây cùng anh ?”
Claire cảm thấy trái tim mình co rút lại khi sự nhận thức của cô dấy lên một làn sóng báo động. “Nói với bà... nói với bà hãy chờ em”
“Anh sẽ nói” Antonio nói, ấn một nụ hôn nhẹ lên làn da trắng trẻo giữa hai hàng lông mày ngay khi hai mắt cô khẽ khép lại.
“Come è lei?” (Cô ấy có sao không? [Tiếng Ý])
Claire nghe thấy Antonio hỏi tình trạng của cô như thế nào. Nhưng vị bác sĩ đang nói chuyện với anh đã trả lời nó, cho dù họ có không nói bằng tiếng Ý, cô nhận ra mình khó có thể theo kịp với tình trạng không được khỏe như thế này.
“Commozione minimo... um... er... Ma non è tutto... Lei è incinta... er...” (Chỉ bị chấn động thôi... um... nhưng... Đó không phải là tất cả... Cô ấy đang mang thai... [Tiếng Ý])
“Bao lâu rồi?” Antonio hỏi tiếp, lần này là bằng tiếng Anh, một cách rõ ràng anh đang cố gắng kéo anh chàng đồng nghiệp ra khỏi sự khốn khổ của anh ta.
Claire cảm thấy một cảm giác như kim châm xuyên qua cô như thể toàn bộ huyết cầu đã được tăng lên, mỗi cái chứa đựng một niềm vui nho nhỏ.
Cuối cùng cô đã hoàn toàn có thể khẳng định.
Cô đã mang thai.
“Hai tuần – có thể là ba”, bác sĩ trả lời Antonio bằng tiếng Anh, cách nhấn âm du dương của anh ta đã cho biết anh ta là người Scốt-len. “Cô ấy rõ ràng bị ảnh hưởng bởi việc thay đổi hóc-môn. Có vài người phụ nữ bị ảnh hưởng nhiều hơn những người khác, làm những triệu chứng đến sớm hơn so với bình thường. Sự va chạm ở đầu không ảnh hưởng gì đến cơn ốm nghén, dĩ nhiên là thế, nhưng cô ấy nên nghỉ ngơi hoàn toàn trong vài ngày. Tôi đã khám sơ qua cho cô ấy. Cô ấy sẽ cần phải chú ý quan sát thật kĩ, tránh những gì đã xảy ra vào lần trước, nhưng tốt hơn là cô ấy cần phải giữ gìn sức khỏe trong thời kì mang thai này. Chúng ta đã trải qua một chặng đường dài trong 5 năm cho việc chăm sóc sức khỏe cho những thai phụ.”
Claire cảm thấy trái tim đập rộn ràng khi cảm giác sung sướng bắt đầu đến với cô. Nếu tất cả mọi thứ đều ổn thì trong 9 tháng nữa cô sẽ giữ lấy một đứa bé trong vòng tay cô – sống và vẫn còn thở. Cho đến lúc này cô không dám nghĩ quá xa. Cô đã nghi ngờ quá đủ về việc cô đang mang giọt máu của Antonio. Việc tìm ra nó là tất cả lý do để hy vọng về tình trạng mang thai khỏe mạnh đem đến một phép màu cho cô.
“Grazie”, Antonio nói kèm theo sự bất ngờ trong giọng nói. “Tôi đã hiểu, cảm ơn anh.”
“Không có gì. Tôi thật tiếc khi nghe nói mẹ anh không được khỏe” anh chàng bác sĩ nói thêm. “Có thể tin tức về đứa cháu nội sẽ là liều thuốc bổ bà ấy cần ngay lúc này?”
“Có thể anh nói đúng.” Antonio nói. “Một lần nữa cảm ơn anh. Anh đã rất tốt và tận tâm với chúng tôi. Tôi thật sự rất cảm kích.”
Claire chờ cho đến khi tiếng bước chân của anh chàng bác sĩ đã thật xa trước khi cô mở mắt ra. Antonio nhìn xuống cô, đôi mắt nâu sẫm của anh thật ôn nhu.
“Em yêu.” Giọng anh thật nhẹ nhàng. “Tin tốt là em không có vấn đề gì về não bộ”
“Và... và tin xấu là gì?”
Anh mỉm cười. “Anh khẳng định nó không phải là một tin xấu. Bác sĩ chăm sóc cho em nhận ra em có thể mang thai. Anh ta đã làm một xét nghiệm và nhận được kết quả. Em đang mang thai”
Claire cảm thấy nước mắt đang ứ đọng cho đến khi chúng rơi xuống trên gương mặt của cô. Cô khịt mũi, và Antonio nhanh chóng với lấy hộp khăn giấy để cạnh giường của cô. Anh bắt đầu nhẹ nhàng lau hai bên má cho cô. “Và anh nghĩ rằng em đã dùng thuốc ngừa thai” anh nói với sự chỉ trích.
“Em đã định thế” cô nói. “Em đã gọi điện đến phòng khám để đặt lịch hẹn khi em nhận ra mình bị trễ mấy ngày. Em đã quyết định chờ xem sao”
Anh bắt đầu cau mày. “Em đã định nói với anh đúng không?”
“Dĩ nhiên!” cô nói. “Chắc chắn anh không nghĩ là...”
Anh trao cho cô một cái nhăn nhó buồn rầu. “Anh xứng đáng bị như thế. Chính xác anh không phải là một người chồng tốt nhất đối với em?”
Claire hạ tầm mắt xuống, túm chặt lấy tấm trải giường. “Em cũng không phải là một người vợ tốt nhất...”
Anh nhấc tay cô lên và chạm nhẹ môi vào những ngón tay của cô. “Anh không thể nói với em anh đã xúc động như thế nào khi nghe về đứa bé.” anh nói. “Đó là tin tốt nhất anh có thể hy vọng.”
Cô nhai nhai môi trong một lát. “Đó không phải vì anh muốn giữ quyền thừa kế chứ?”
“Đó chưa bao giờ là về quyền thừa kế của anh.” anh nói, đôi mắt trở nên ấm áp và dịu dàng. “Anh yêu em, il mio amato uno[12]. Anh đã quá ngu ngốc khi không nhận ra điều này trong suốt khoảng thời gian qua. Anh đã quá sĩ diện để thừa nhận rằng người phụ nữ anh yêu đã rời bỏ anh. Anh đáng lẽ phải đi tìm em, Claire. Bây giờ anh đã nhận ra. Anh sẽ đi đến cùng trời cuối đất để đem em về bên anh.”
[12] người yêu của anh (tiếng Ý).
Con tim Claire bắt đầu vỡ òa ra với cảm xúc khi cô ngã vào vòng tay anh. “Em cũng yêu anh.” cô khóc nức nở trong bờ ngực rộng đáng tin cậy của anh. “Em đã như một con ngốc. Em không thể tin được em đã rời khỏi anh. Em thật chẳng chín chắn một tí nào.”
“Em yêu.” anh dỗ dành, vuốt ve lưng cô bằng cái đụng chạm nhẹ như lông tơ. “Em vẫn còn đang bị tổn thương. Việc mất đi Isabella...” Giọng anh bị bắt lại nhưng anh đã tiếp tục. “Nó giống như bị khóa chặt trong cái vực sâu thẫm tối tăm, anh đã phải trải qua nó từng ngày. Mọi người mong đợi ở anh – bệnh nhân của anh, đồng nghiệp của anh – và tất cả những người quan trọng nhất đối với anh, đặc biệt là em. Nhưng anh cũng cảm thấy chóang váng khi phải đối mặt với nó vào lúc này. Mỗi khi anh nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của em, anh cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc ra. Cuối cùng anh không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc anh đã làm gì đối với em. Anh đã khiến em mang thai. Anh đã không ở bên khuyến khích em khi em cần. Và khi Isabella không còn anh cảm thấy... anh vẫn còn cảm thấy... nó là lỗi của anh” (moko: đọc đoạn này thấy thương anh Antonio ghê)
Claire ngước lên nhìn vào đôi mắt đã nhòe lệ của anh. “Anh đã gọi tên con bé...” Giọng cô thì thầm đầy hoài nghi. “Lần đầu tiên anh gọi tên con bé... hai lần...”
Cổ họng Antonio nâng lên hạ xuống khi anh cố kìm nén cảm xúc. “Anh đã muốn làm thế rất nhiều lần, cara” anh nói. “Nhưng mỗi lần anh cố thử nói ra thì anh cảm thấy như có một bàn tay khổng lồ túm chặt lấy cổ họng anh, sít chặt cho đến khi anh không thể thở được.”
Claire ôm lấy anh chặt hơn, cho anh cơ hội thể hiện sự đau khổ cùng với nỗi đau cô đã chịu đựng trong những năm qua.
Một khoảng thời gian lâu trước khi họ có thể nói gì với nhau, nhưng khi cuối cùng họ tách ra cô ngước lên nhìn vào đôi mắt đã đỏ lên của anh và cảm nhận sự vui sướng hoàn toàn lần đầu tiên trong suốt 5 năm dài đơn độc.
“Mẹ anh muốn tự mình nói lời xin lỗi vì đã hiểu sai về em.” Antonio nói. “Bà thực sự cảm thấy mình đã làm đúng vào thời gian đó. Bà đã nghĩ em không hề yêu anh. Đó là lý do bà đã đưa tiền cho em – để giúp em tự lập trong cuộc sống. Bà nghĩ nó có thể giúp em từ bỏ hy vọng bằng việc nói anh và Daniela vẫn còn dính líu với nhau. Anh hy vọng em sẽ hiểu và tha thứ cho bà. Anh biết quá nhiều khi yêu cầu như thế. Anh nhận ra anh cũng khó tha thứ cho bà.”
Claire mỉm cười khi cô vuốt ve cằm của anh. “Dĩ nhiên là em tha thứ cho bà – và anh cũng phải thế. Em không muốn có bất kì cảm xúc tồi tệ nào phá vỡ hạnh phúc của chúng ta. Không sau thời gian dài xa cách.”
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô. “Anh là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này” anh nói. “Anh sung sướng vô hạn về việc em đã trở về bên anh, về con chúng ta, về việc chúng ta được ở bên nhau, về một gia đình.”
“Nói về gia đình” cô nói. “Không phải anh đã trở về dinh thự của anh hay sao?”
“Gia đình của anh là ở đây.” anh nói, hôn cô một cách say đắm. “Và anh không dự định rời xa nó một lần nào nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.