Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 16: Thủ đoạn




Khúc Khinh Cư quay đầu lại nhìn, thì thấy một đôi nam nữ đang cầm tay nhau đi tới, trông qua thì thấy tuổi tác người đàn ông này tương đương với Hạ Hành, dáng vẻ cũng vô cùng tinh tế, tinh tế đến độ có thể dùng từ đẹp đẽ để miêu tả về hắn. Nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về những người có địa vị cao quý, khiến người ta vừa liếc mắt đã cảm thấy khó bề thân cận. Cô gái bên cạnh hắn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo tuy không được coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ đoan trang, có thể nhận ra được xuất thân gia thế của nàng ta, được giáo dưỡng rất tốt.
Bốn người đứng cách nhau tầm ba bước chân thì dừng lại, Khúc Khinh Cư nhìn thấy người đàn ông đối diện chắp tay vái chào, ngoài miệng tuy cười nhưng trong lòng chắc gì đã vậy, nói:
“Hoàng đệ tham kiến Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng tẩu.”
Cô gái bên cạnh hắn cúi mặt xuống, cũng nhún người theo.
Thu hồi lại ánh mắt, Khúc Khinh Cư hơi cúi đầu, thì ra đây chính là Hạ Uyên, vị Thụy vương được hoàng đế yêu thương nhất trong lời đồn, giữa hai huynh đệ xem ra thật sự rất khách sáo, không hề thân thiết chút nào.
“Tam đệ không cần phải đa lễ như vậy,”
Hạ Hành khẽ mỉm cười trả lễ, nhìn thấy đám tôi tớ và cung nữ không ít sau lưng hắn,
“Giữa hai huynh đệ chúng ta không nhất thiết phải khách khí thế.”
“Nhị hoàng huynh nói đùa rồi, lễ nghĩa không thể bỏ qua được,”
Hạ Uyên chắp tay sau lưng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Khúc Khinh Cư đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh,
“Nhị hoàng huynh và Nhị hoàng tẩu thật đúng là tình cảm vợ chồng sâu đậm.”
Những lời chế nhạo Khúc gia không ít, vị hoàng huynh tốt này của hắn là vì thế lực của Điền gia, nên cũng phải chịu đựng nhiều.
“Để Tam đệ chê cười rồi,”
Hạ Hành tuy không thích thái độ của Hạ Uyên, nhưng trên mặt không có vẻ gì khác thường,
“Trời cũng không còn sớm nữa, chi bằng đệ đệ cùng về với ta đi.”
Khúc Khinh Cư im lặng đứng bên cạnh, sau khi nghe xong câu nói của Hạ Uyên, đầu mày khẽ cau lại, thân là đệ đệ tình cảm không thân thiết lắm với huynh trưởng, lại tùy tiện đàm luận chuyện này cùng huynh trưởng và chị dâu, tên Hạ Uyên này cũng hơi càn rỡ quá rồi đấy.
“Xin hoàng huynh cứ đi trước,”
khóe môi Hạ Uyên miễn cưỡng cong lên tạo thành một nụ cười,
“Đệ đệ sẽ đi theo sau.”
“Vậy hoàng huynh ta đi trước vậy,”
Hạ Hành cũng không phí lời với hắn nữa, dẫn theo Khúc Khinh Cư xoay người đi thẳng, đến khi tới trước xe ngựa, sau khi duỗi tay ra dìu Khúc Khinh Cư lên ngựa xong, hắn mới lên theo.
“Xì, vị hoàng huynh của bản vương lại là người biết thương hương tiếc ngọc cơ đấy.”
Hạ Uyên nhìn theo chiếc xe ngựa đã đi xa, trên mặt lộ ra ý cười giễu cợt, mấy ngày trước vì hồng nhan mà lửa giận ngút trời nổi cáu ở phủ Xương Đức công, giờ ở trước cửa cung lại chăm sóc vương phi tỉ mỉ chu đáo, không biết là đang diễn kịch cho ai xem?
Thụy vương phi Tần Bạch Lộ trầm mặc đứng ở bên cạnh nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần, thấp giọng nói:
“Có lẽ là thật chăng.”
“Vương phi ngoan của ta, chuyện trong gia đình hoàng tộc nàng còn không hiểu rõ sao?”
Hạ Uyên cười bước đi,
“Về thôi, đừng nhìn nữa.”
Khóe miệng Tần Bạch Lộ cong lên đi theo, thấy Hạ Uyên đã lên chiếc xe ngựa phía trước, liền vịn vào tay a hoàn lên chiếc xe ngựa phía sau.
Trong xe ngựa hơi rung, Khúc Khinh Cư dựa vào một chiếc gối mềm, đột nhiên mở miệng nói:
“Vị Thụy vương điện hạ này, hành sự đúng là rất tùy tiện không bị bó buộc theo quy tắc gì cả.”
Hạ Hành nghe thấy câu miêu tả ấy, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, những từ ấy dùng để miêu tả danh nhân ẩn sĩ thì sẽ là khen ngợi, nhưng để miêu tả về hoàng tử, thì không phải là những từ hay cho lắm, vương phi của mình, đúng là một người rất tuyệt,
“Cách dùng từ của vương phi rất đặc biệt.”
Trong lòng người đàn ông này chắc chắn là cũng không thích Thụy vương, vương phi của hắn thì đương nhiên phải cùng chung chiến hào với hắn rồi, nghe câu này của Hạ Hành, Khúc Khinh Cư mỉm cười ngồi thẳng dậy:
“Vương gia đang khen thiếp à?”.
Hạ Hành cười nhìn nàng hồi lâu, mới mở miệng nói:
“Đương nhiên.”
Ý cười trên mặt Khúc Khinh Cư càng rõ ràng hơn, Hạ Hành có thể nói ra hai chữ ấy với nàng chứng tỏ hắn có lòng tín nhiệm cơ bản với nàng, còn về phần lòng tín nhiệm đó ở mức độ nào, thì đó không phải là việc mà nàng quan tâm.
Hạ Hành cũng không tiếp tục nói về chuyện của Thụy vương nữa, mà dựa vào chiếc gối mềm đằng sau chợp mắt một lát.
Khúc Khinh Cư nhắm mắt suy nghĩ, Hạ Hành phức tạp hơn so với nàng tưởng tượng nhiều, người đàn ông như vậy quả đúng là người phát ngôn sản phẩm của hoàng gia, những sản phẩm người trong hoàng gia có cũng không trông thấy ít như hắn.
Chuyện vào cung đã kết thúc như vậy đấy, vương phủ trải qua một tháng yên bình lặng lẽ, chỉ là thời tiết càng ngày càng lạnh, trên dưới trong phủ phải thay sang quần áo mùa đông, nhập thêm than củi, khiến Khúc Khinh Cư trông thấy các quản sự bận rộn đi đi lại lại suốt. Thân là vương phi, nàng không cần phải việc gì cũng đích thân làm, có rất nhiều việc nàng chỉ cần đưa ra quyết định, thì sẽ có đủ kẻ hầu người hạ tới chạy việc cho. Cũng giống như lúc còn sống tổng giám đốc công ty chẳng bao giờ đích thân quan tâm đến chuyện tiền lương của công nhân vệ sinh vậy, nếu như tất cả đều cần phải để mắt tới, thì nàng không cần phải làm vương phi nữa, trong phủ cũng chẳng cần phải nuôi đám người đó làm gì.
Phòng khách chìm trong bầu không khí im lặng, Khúc Khinh Cư tiện tay lật quyển sổ ghi chép chi tiêu hàng tháng, mấy tay đại quản sự của vương phủ quỳ trên nền đất, mấy tên đại quản sự này đều là những người đã ra vào trong cung trải qua không ít chuyện, nhưng giờ tên nào tên nấy vẻ mặt kính sợ, quỳ gối trong trời đông lạnh giá mà trên mặt mồ hôi vã ra như tắm.
“Trứng gà một lượng bạc năm quả,”
mỉm cười gấp quyển sổ lại, nhìn tên quản sự phụ trách việc mua bán hoa quả rau dưa, Khúc Khinh Cư nhẹ nhàng ném quyển sổ xuống trước mặt hắn,
“Ta nghe nói một gia đình bách tính bình thường của triều Đại Long, chi phí trong năm khoảng tầm hai mươi lăm lượng bạc. Thì ra dân chúng của triều Đại Long ta lại khó khăn như vậy, sinh hoạt phí một năm chỉ đủ để chúng ta ăn hơn một trăm quả trứng gà thôi sao?! Đã thế, người làm quản sự như ngươi lại còn nói tiền bạc không đủ dùng, ngươi nói thử xem, sao lại không có cách tiêu cho đủ?”.
Tên quản sự bị dọa cho sợ đến phát run, vốn dĩ cứ tưởng vương phi và đám a hoàn bên cạnh đều là những người ăn trắng mặc trơn, nhất định không thể biết được việc đội giá lên bên trong đó. Hơn nữa việc mua bán ở các vương phủ khác cũng không khác gì việc ông ta đang làm, nên lại càng khiến ông ta tự tin rằng sẽ không bao giờ bị lộ tẩy, ai ngờ vương phi mới lật có vài trang trong quyển sổ đã nổi cáu.
“Khởi bẩm vương phi, có những điều người không biết ạ, hai mươi lăm lượng là sinh hoạt phí trong một năm ở những vùng xa xôi thôi, còn giá cả của bất cứ mặt hàng nào trong kinh thành chúng ta cũng cao hơn gấp mấy lần so với những nơi khác, bọn nô tài thật sự không biết làm thế nào cả.”
Tên quản sự thật hết cách, đành nghiến răng vu oan.
Khúc Khinh Cư cũng không thèm nhìn đến hắn nữa, tiếp tục cầm một quyển sổ chi tiêu hàng tháng khác mở ra xem:
“Vải bông năm lượng một súc, lụa gấm bình thường hai mươi lượng một súc……”
Nàng ném quyển sổ đó lên người tên phụ trách, ngay cả lời giải thích cũng không muốn nghe nữa, tiếp tục lật một quyển khác.
Chưa đến nửa cảnh giờ, tất cả những quyển sổ đều bị ném xuống đất, Khúc Khinh Cư bưng một chén trà lên uống một ngụm nói:
“Hoàng Dương, cho gọi những người ghi chép giá cả ở chợ mà ngươi đã tìm về lên đây, nói với bọn họ, nếu như ghi chép tốt, bọn họ sẽ được làm quản sự mới.”
Mấy tên đó nghe xong, sắc mặt liền tái đi, bọn họ tưởng rằng vương phi chỉ dám nổi cáu với bọn họ một trận thôi, nào ngờ lại thay hết toàn bộ, lập tức mấy tên đó liền bắt đầu gào thét kêu oan, trong đó có một tên quản sự phụ trách việc mua bán vải vóc cậy mình được vương gia dẫn ra từ trong cung, thậm chí còn mở miệng nói:
“Vương phi, bọn nô tài cũng là những người hầu hạ vương gia nhiều năm nay, sao có thể làm những chuyện có lỗi với vương phủ được, người làm thế này, lẽ nào không phải đang nói vương gia không có mắt chọn người ư.”
Khúc Khinh Cư nghe thấy những lời này, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười, hung hăng đập luôn chén trà trong tay xuống ngay cạnh tên đó:
“Các ngươi là thứ gì, mà xứng để vương gia tới chọn lựa, đám nô tài trên dưới trong vương phủ gánh được những chữ đó chỉ có vài người hầu hạ thân tín bên cạnh như Tiền Thường Tín và Minh Hòa mà thôi. Vương gia không trách phạt các ngươi, các ngươi lại càng càn rỡ, những lời này truyền ra ngoài, há không phải nói vương phi ta còn không cao quý bằng vài tên nô tài các ngươi ư?!”.
Tiền Thường Tín và Minh Hòa đi tới trước cửa vừa khéo nghe được câu này, hai tên đưa mắt nhìn nhau, rồi dừng ngay bước chân lại đứng canh bên ngoài, dáng vẻ như hai vị hộ pháp cho vương phi.
Hoàng Dương dẫn vài tên thái giám tới, hành lễ với hai người trước, rồi mới bước vào trong phòng. Tiền Thường Tín và Minh Hòa phát hiện ra, mấy người ở trong phủ cũng đã biết trước đang lân la tới gần tâng bốc lôi kéo quan hệ, nếu vương phi chọn mấy người này thay cho những tên ban đầu, thì đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Trong lòng cả hai đều giật mình ngạc nhiên, thấy dáng vẻ ngày thường không thích xử lý chuyện ở hậu viện của vương phi, nhưng không ngờ lại hiểu được đám người trên dưới vương phủ đến thế. Nghĩ tới đây, cả hai người mới phát hiện, ngày xưa bọn đã hơi coi nhẹ vương phi rồi, tưởng rằng nàng chỉ có một hai thủ đoạn vặt vãnh để đối phó với vương gia thôi, chứ chưa từng nghĩ tới những chuyện này, không ra tay thì thôi, ra tay rồi thật kinh người.
“Gạo sản xuất trong năm nay một thạch là một lượng năm trăm đồng, trứng gà một quả hai đồng, lụa gấm bình thường năm lượng một súc……”
Theo lời đọc về giá cả từng món của mấy người đó, sắc mặt đám quản sự đang quỳ người nào người nấy trắng bệch, chỉ dựa vào một chút hơi thở mới không bị tê liệt.
(1 lượng bạc = 1 quan = 1000 đồng.)
“Xem ra phải rót cho các vị quản sự chút gì đó nóng nóng rồi,”
Khúc Khinh bưng chén trà mới thay lên, thản nhiên nói:
“Người đâu, thưởng ỗi người trong các vị quản sự ở đây một bát canh ô mai ướp lạnh đi.”
Giờ đang là đông chí, trong một bát canh ô mai đá nhiều canh ít, mấy tên quản sự uống xong, hai hàm răng bắt đầu va vào nhau, tên quản sự vừa nãy cãi lại nhìn Khúc Khinh Cư run run rẩy rẩy nói:
“Thủ đoạn của vương phi thật độc, thật sự nên để cho vương gia thấy được uy phong của người.”
Đây là đang nói cho nàng biết, làm việc quá đáng sẽ phải bị vương gia ghét bỏ ư?!
Khúc Khinh Cư không giận còn bật cười, thổi hơi nóng trên tách trà, chậm rãi mở miệng nói:
“Người này chống đối lại bản vương phi, phạt đánh hai mươi gậy, người trả về đi Điện trung tỉnh, nói rằng quy củ học không xong, Đoan vương phi không giữ được loại nô tài như vậy.”
Đã nói thủ đoạn của nàng độc, thì sao nàng có thể để có lỗi với hắn ta được?
Lời vừa nói xong, đã có người tới lôi tên quản sự đó xuống, những tên còn lại nhất thời quy củ hẳn lên, chỉ mong vương phi đừng đưa trả bọn hắn về Điện trung tỉnh. Những tên nô tài được phân đi bị trả về lại Điện trung tỉnh, cho dù có không mất mạng một cách khó hiểu, thì cũng sống không bằng chết, bọn hắn thà bị đánh mười mấy gậy, cũng không muốn trở lại đó.
Nhìn thấy bộ dạng câm như hến của mấy tên quản sự, Khúc Khinh Cư đặt chén trà xuống:
“Các ngươi đã biết sai chưa?”.
Mấy tên quản sự nghe ra giọng điệu của vương phi, có vẻ như sự việc vẫn còn có đường vãn hồi, nhất thời tên nào tên nấy dập đầu nhận lỗi.
Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống xong, Khúc Khinh Cư lau khóe miệng nói:
“Các ngươi đã thành khẩn nhận sai, ta cũng là người dễ mềm lòng, phạt các ngươi mười gậy, và nửa năm tiền lương, còn chức vị…… thì làm phó quản sự, còn mấy người kia làm quản sự, có ý kiến gì không?”
Nàng chỉ tay tay vào mấy người ghi chép lại giá cả vật phẩm.
Mấy tên quản sự không ngờ bọn họ không những không bị đưa trả về Điện trung tỉnh, mà còn giữ lại được chức phó quản sự, người nào người nấy cảm tạ ân đức, không ngừng nói vương phi nhân từ, muốn trung thành làm việc cho vương phi vân vân.
“Sau này các ngươi đều phải làm việc cho tốt, ai thật sự làm việc, ai đục nước béo cò, trong lòng ta đều biết rất rõ, ngày sau nếu có người làm ra những chuyện như vậy, ta cũng không cần đến tính mạng của các ngươi, cứ ngoan ngoãn mà quay về Điện trung tỉnh đi.”
Khúc Khinh Cư thở dài một hơi, vịn vào tay Mộc Cận đứng dậy,
“Nên làm gì thì làm, nên phạt ai thì phạt, tất cả lui xuống hết đi.”
Tiền Thường Tín và Minh Hòa đứng ở ngoài cửa nhìn đám người bước ra, mặt mũi tên nào tên ấy đều lộ vẻ may mắn, không khỏi thở dài thêm lần nữa, thủ đoạn của vương phi quả nhiên độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.