Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 93: Bản án cũ




Editor: Mèo ™
Bởi vì hiếu kỳ đã qua, hoa cỏ trong ngự hoa viên cũng được bày biện muôn màu muôn vẻ, Hàn Thanh Hà nhìn ngự hoa viên xinh đẹp này, nhớ tới năm đó nàng ta lấy thân phận nữ nhi quan bát phẩm vào cung làm tú nữ, sau lại bị Vi Thái hậu an bài đến hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, chẳng mấy chốc đã trôi qua năm năm, cuối cùng nàng ta cũng trở thành một trong những chủ tử trong hoàng cung hoa lệ này.
Thỉnh thoảng có cung nữ thái giám đi ngang qua hành lễ với nàng ta, nàng ta rất hưởng thụ cảm giác khi người khác cúi đầu trước mình. Dường như có như vậy nàng ta mới có thể quên đi xuất thân thấp kém của mình cùng với những chuyện không như ý đã qua. Quay đầu liếc nhìn Phùng Tử Căng đang nhắm mắt cắn răng đi theo phía sau mình, nàng ta lộ ra nụ cười hài lòng: "Đi dạo ngự hoa viên thế này, lại làm ta nhớ đến lúc dạo hoa viên với Bình Tài tử trong Vương phủ lúc trước.”
Phùng Tử Căng nghe nói thế cũng không lên tiếng, nàng không chút biểu cảm nhìn Hàn Thanh Hà, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình.
"Nhìn sắc mặt của Tài tử, hình như rất không thích dạo ngự hoa viên với ta thì phải?” Hàn Thanh Hà cười giễu cợt. “Hay là nói, Bình Tài tử đang xem thường ta?"
"Lương đệ cao cao tại thượng, tần thiếp chỉ là một thất phẩm Tài tử nhỏ nhoi, nào dám xem thường ai?" Phùng Tử Căng lạnh nhạt nói: "Tần thiếp chỉ đang nghe Lương đệ nói chuyện mà thôi."
Hàn Thanh Hà đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe được tiếng vỗ tay truyền đến từ sau lưng, trong lòng nàng ta vui mừng, lùi một bước sang bên cạnh, quỳ xuống. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
"Tần thiếp bái kiến hoàng thượng." Đợi đến khi đôi giày thêu hoa văn tường long đi tới trước mặt mình, Hàn Thanh Hà cúi đầu, giọng điệu mềm mại vấn an, nhưng một giây kế tiếp, nàng ta liền nhìn thấy một đôi giày thêu kim tuyến xuất hiện ngay bên cạnh, nàng ta sững sờ, ngay sau đó lại nói: "Tần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương."
Khúc Khinh Cư nhìn Phùng Tử Căng, Hàn Thanh Hà đang quỳ dưới đất, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy Hàn Thanh Hà dùng giọng nói ngọt ngào này để nói chuyện, nàng nhìn Hạ Hành không có phản ứng gì, lên tiếng nói: "Miễn lễ, đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Phùng Tử Căng từ từ đứng dậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, phát hiện tầm mắt hoàng thượng vốn không đặt trên người nàng ta hay Hàn Thanh Hà, liền nghiêm mặt cúi đầu, không nói một lời.
"Thật không ngờ sẽ gặp được hoàng thượng và hoàng hậu nương nương ở đây." Hàn Thanh Hà không muốn từ bỏ cơ hội lộ mặt trước mặt hoàng đế, tuy rằng dung mạo của nàng ta không sánh bằng Phùng Tử Căng, nhưng khi cười lên lại có một phong vị riêng. "Ngược lại tần thiếp đã quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương rồi."
Khúc Khinh Cư nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng ta, cong cong khóe môi, không nói gì.
"Nếu đã biết mình quấy rầy nhã hứng của trẫm và hoàng hậu, sao còn chưa lui xuống?" Giọng nói Hạ Hành vô cùng lạnh nhạt, hắn nhìn Hàn Thanh Hà đang đeo trang sức đầy người, cau mày: "Lui ra đi."
Nụ cười trên mặt Hàn Thanh Hà cứng lại, nàng ta thật không ngờ hoàng thượng lại không chút để tâm gì đến tình cảm và thể diện của mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía hoàng hậu, lại phát hiện từ đầu đến cuối thái độ của hoàng hậu đều không hề thay đổi, giống như đã sớm biết mình sẽ bị bẻ mặt xấu hổ vậy. Nàng ta lúng túng đứng lên, nhún người phúc thân: "Tần thiếp cáo lui."
Thấy Hàn Thanh Hà lui xuống, Phùng Tử Căng cũng hành lễ cáo lui theo, trước khi đi còn trộm liếc nhìn Hạ Hành và Khúc Khinh Cư, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ vậy.
Đợi sau khi hai người lui ra, Khúc Khinh Cư mới cười nói: "Hàn Lương đệ hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, dung nhan vẫn y như cũ, không thay đổi gì cả." Hàn Thanh Hà mười sáu tuổi bắt đầu hầu hạ bên cạnh Hạ Hành, đến nay cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nếu như ở kiếp trước của nàng, đó chính là khoảng thời gian thanh xuân quý báu nhất của nữ nhân, nhưng nếu đặt vào thời cổ đại này, tuổi tác đã hơi lớn rồi.
"Vậy sao, trẫm lại không nhớ trước kia nàng ta có dáng vẻ thế nào." Hạ Hành nhìn về phía cung Phúc Thọ. "Không cần nhớ đến những người này, chúng ta đến chỗ mẫu hậu dùng bữa đi."
Trong cung Phúc Thọ đã sớm biết hoàng thượng và hoàng hậu sẽ tới dùng bữa với Thái hậu, cho nên đều chuẩn bị ổn thoả hết cả. Lúc này, Vi Thái hậu đang cắt tỉa một bồn cây cảnh trong sân. Sau khi thấy hai người họ, Vi Thái hậu liền đứng dậy ý bảo hai người dìu bà vào trong.
Rửa tay trong chậu nước cung nữ dâng lên, Vi Thái hậu mới nói với hai người: "Ai gia đã bảo phòng bếp chuẩn bị những món ăn mà các con thích, nhớ ăn nhiều một chút.”
"Mẫu hậu phí tâm rồi." Hạ Hành đứng dậy cúi người vấn an Vi Thái hậu, nhưng cử chỉ tùy ý thân thiết hơn nhiều, đủ để thấy tình cảm giữa mẫu tử họ rất hòa hợp. "Món chân vịt ướp rượu nên làm nhiều chút."
"Được rồi, chân vịt của con, lưỡi vịt của nhi tức, ai gia đã bảo người chuẩn bị sẵn đầy đủ cả, không thiếu phần các con đâu." Hiển nhiên Vi Thái hậu cũng thích thái độ tùy ý thân cận của nhi tử trước mặt mình, bà thở dài: "Hiện giờ tuy rằng đã qua hiếu kỳ, nhưng ai gia vẫn còn nặng lòng. Ngày mai ai gia sẽ hạ ý chỉ, nói rõ năm nay không tổ chức thọ yến, càng không cần triều thần bái lạy chúc mừng."
Hạ Hành tới lần này, vốn là định thương nghị với Vi Thái hậu về việc tổ chức thọ yến, nhưng hắn không ngờ mẫu hậu lại thẳng thừng như vậy, không những không tổ chức thọ yến, mà ngay cả việc triều thần bái lạy chúc mừng cũng không cần, có phải là quạnh quẽ quá không?!
"Ai gia biết con hiếu thuận, nhưng ai gia ra quyết định này sau khi đã suy đi nghĩ lại kỹ càng." Sắc mặt Vi Thái hậu nghiêm túc: "Hoàng nhi, con phải nhớ kỹ, cầm được đồ trong tay rồi, thì cũng cần phải giữ được nó, làm việc chu toàn mới là kế sách lâu dài."
Khúc Khinh Cư bên cạnh nghe nói thế, đồng ý cả hai tay, diễn kịch thì phải diễn tới cùng, đạt được cả danh và lợi mới là người thắng cuộc chân chính. Chỉ là, nói những lời này trước mặt con dâu là nàng, thật sự không có vấn đề gì chứ?
"Tâm ý của mẫu hậu, con hiểu." Hạ Hành gật đầu. "Vậy đợi đến ngày mừng thọ của mẫu hậu, một nhà ba người chúng ta cùng nhau dùng cơm coi như là chúc mừng vậy.”
"Được." Vi Thái hậu tươi cười, tầm mắt quét qua con dâu đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh. "Người một nhà cùng quay quần dùng cơm với nhau còn thư thái thoải mái hơn những thứ náo nhiệt vô dụng kia nhiều.” Đứa nhi tử này của bà, có thể nói ra được một câu như thế, đã đủ để biết được, nó là thật lòng để tâm đến Khúc thị này rồi. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Khúc thị không có ngoại thích vững mạnh, không cần phải đề phòng ngoại thích tiếm quyền, vừa là hoàng hậu quang minh chính đại, đợi sau này Khúc thị có long thai sinh được hoàng tử, không cần phải lo chuyện tranh giành đế vị, đế hậu tình thâm cũng không hẳn là chuyện xấu.
"Nếu mẫu hậu không tổ chức thọ yến, vậy nhi tức cũng noi gương theo vậy.” Sinh nhật của Khúc Khinh Cư là vào tháng sau, nàng cau mày nói: "Dù sao yến tiệc đâu đâu cũng nhao nhao ầm ĩ, không thú vị gì cả."
"Được, hai chúng ta cùng giản lược, như thế cũng bớt được nhiều chuyện phiền phức không đâu.” Vi Thái hậu cười cười, nói với Đinh ma ma bên cạnh: "Cũng sắp đến trưa rồi, bảo người mang ngọ thiện lên đi.”
Đinh ma ma lĩnh mệnh lui xuống, đợi sau khi ra khỏi phòng, Đinh ma ma mới cười lắc lắc đầu, rõ ràng tính tình của Thái hậu và hoàng hậu nương nương hoàn toàn trái ngược nhau, thế nhưng khi sống chung rất là hoà hợp. Trong hoàng thất, vẫn còn tồn tại quan hệ mẹ chồng nàng dâu như vậy, đúng là hiếm thấy.
Chỉ là, hoàng hậu nương nương quả thật tài giỏi, trước mặt Thái hậu, làm nũng chơi đùa cái gì cũng làm ra được, hồ như đã xem Thái hậu như mẫu thân thân sinh của mình vậy. Nghĩ đến mẫu thân mất sớm và kế mẫu ác độc của hoàng hậu nương nương, Đinh ma ma thở dài, hoàng hậu nương nương cũng không dễ dàng gì, chắc là đã thật lòng xem Thái hậu như mẫu thân của mình rồi.
Một bữa cơm trưa, cả ba người đều dùng rất vui vẻ, Vi Thái hậu nhìn Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế với vẻ mặt thỏa mãn, liền cười nói: "Ăn no bảy phần là dưỡng sinh chi đạo [1], ăn như con vậy thì vô ích cho thân thể rồi."
[1] Dưỡng sinh chi đạo: Bí quyết sống khoẻ và sống lâu
"Mẫu hậu, lúc này nhi tức là đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn nhiều sao mà được." Khúc Khinh Cư cười ha hả nói: "Ăn không đủ no sao có thể lớn được ạ.”
Vi Thái hậu bị lời của nàng chọc cười, chỉ vào Khúc Khinh Cư nói: "Đúng đúng, phải ăn mau chóng lớn, trưởng thành rồi, thì sinh tôn tử tôn nữ ngoan cho ai gia." Nói xong lời này, chính bà cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hạ Hành thấy mẫu thân và thê tử mình càng tán gẫu càng vui vẻ, hắn yên lặng bưng trà tiêu thực lên, uống một ngụm, thì ra thê tử nhà mình vẫn chưa trưởng thành, mẫu thân đã muốn chuẩn bị chơi đùa với tôn tử tôn nữ mình rồi. Có thật đây là cảnh tượng giữa mẹ chồng, con trai và con dâu không, mà sao hắn cứ có cảm giác đây là cảnh tượng giữa mẹ vợ, con gái ruột và con rể thế chứ?
Ngày hôm sau, Thái hậu và hoàng hậu cùng hạ chỉ, đại ý nói là mới vừa qua đại tang tiên đế không lâu, cảm thấy trong lòng trống rỗng, không muốn tổ chức thọ yến rình rang vô vị, tâm ý của người trong thiên hạ, hai người xin cảm kích trong lòng, vân vân...
Lập tức, bách quan khen ngợi Thánh mẫu Hoàng thái hậu và hoàng hậu nương nương hiền đức trung hiếu, chính là hình mẫu lý tưởng cho nữ tử thiên hạ noi theo, vân vân...
Hạ Hành nghe bách quan khen ngợi mẫu thân và thê tử mình, chỉ nói: "Mẫu hậu và hoàng hậu của trẫm đều vô tâm tìm vui, trẫm thân là hoàng nhi của tiên đế, há có thể có tâm hưởng lạc, thọ yến năm nay của trẫm cũng miễn đi, các vị khanh gia không cần khuyên bảo."
Chư vị triều thần dĩ nhiên là khuyên can hết lời, sau đó hoàng thượng cứ mãi kiên nên bọn họ mới bất đắc dĩ từ bỏ, cuối cùng đồng thanh hô vang ‘Hoàng thượng nhân hiếu’, quân thần cùng hài lòng.
Hạ Uyên đứng dưới triều, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, mẫu tử Vi thị quả nhiên diễn trò xuất thần nhập hoá, đến bây giờ rồi mà vẫn không quên diễn trò hòng chiếm được mỹ danh.
"Thần có bản tấu!" Đợi sau khi quân thần hài hòa nhất tâm, hữu thừa Ngụy Văn Quảng bước lên trước nói: "Hoàng thượng, mấy ngày trước trên phố, thần có gặp một khất nhi [2] khoảng mười ba tuổi, thấy hoàn cảnh đáng thương, nên có ý định thu lưu [3], ai ngờ lại nghe được một chuyện lớn kinh thiên động địa.”
[2] Khất nhi: hành khất lang thang, ăn mày tuổi còn nhỏ
[3] Thu lưu: thu nhận và giúp đỡ
Không khí trong triều lập tức nặng nề, Hạ Hành nhíu mày nói: "Ngụy hữu thừa mau nói đi."
"Thần nghe khất nhi kể lại, mới biết y ăn xin một đường từ Giang Nam vào kinh, phụ thân y chính là quản gia của một quan viên tại Giang Nam, bởi vì phát hiện vị quan viên đó cấu kết với Thụy vương điện hạ mà bị sát hại, thậm chí liên luỵ cả nhà, may mà y nghịch ngợm trốn trong hầm ngầm chứa rượu trong phủ, nên mới may mắn thoát chết." Nói xong, hai tay hắn giơ cao một quyển sổ. "Đây là sổ sách do quản gia bị hại kia lưu lại, khất nhi trên đường chịu hết khổ sở cẩn thận bảo hộ vật này, kính xin hoàng thượng khoá mục."
Lời vừa nói ra, cả triều đều yên tĩnh lạ thường, nhưng không có ai dám nói đỡ thay Thụy vương. Diễễnđàànlêêquýýđôôn
"Trình lên." Hạ Hành nhìn về phía Hạ Uyên: "Thụy vương, có lời gì muốn nói không?"
Hạ Uyên cười lạnh, chắp tay nói: "Hoàng thượng, thần đệ oan uổng. Ngụy hữu thừa dùng một khất nhi không rõ thân phận để vu oan cho thần, thậm chí còn giả tạo sổ sách, có ý đồ xấu."
Hạ Hành nhận sổ sách từ trong tay thái giám, tiện tay mở ra xem, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chân tướng sự thật như thế nào, trẫm tự phái người tra rõ, bãi triều."
Trong lúc nhất thời, chư vị đại thần cũng không biết ý của hoàng thượng ra sao. Nếu tin tưởng Thụy vương, thì sẽ không sai người đi điều tra. Nhưng nếu không tin, thì cũng nên giận tím mặt mới đúng chứ, bình tĩnh như vậy, thật sự làm cho người ta khó đoán khó hiểu mà.
Nhưng nếu là người thông minh, rất nhanh sẽ hiểu ra, hoàng thượng là muốn tính món nợ cũ với Thụy vương một cách công khai minh bạch. Ban đầu, vụ án Giang Nam bị tiên đế âm thầm ép xuống, nếu hoàng thượng vẫn còn để tâm đến dân chúng Giang Nam, đương nhiên sẽ không mắt nhắm mắt mở xem chuyện này như không tồn tại được.
Sợ rằng rất nhanh thôi, Giang Nam sẽ nghênh đón một cuộc thanh tẩy với quy mô lớn rồi.
Hết chương 93
********** 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.