Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 100: Nhà có hầm băng di động (25)




Hạ Uyển Đồng nói chuyện với bác sĩ, đôi mắt đã khó kiềm chế, đỏ lên.
Lúc sau cô đẩy cửa, đi vào phòng, nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, chỉ lặng yên nằm đó, không hề có phản hồi, nước mắt lại không kìm được, chảy ra, cùng với đó là những tiếc khóc nấc nghẹn.
Đã 1 năm rồi, từ ngày Cẩn Ngôn ngủ mãi không dậy, cô đã từng đặt rất nhiều kì vọng vào gia đình này, rằng có một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống sung sướng, nhưng cuộc sống trả lại cô điều gì, chồng cô lại nằm trên giường bệnh, ăn uống đều truyền qua ống xông, từ ngày đó, hắn chưa hề tỉnh lại.
Hạ Uyển Đồng khóc nấc lên, bao nhiêu tủi hờn, đều như vỡ òa, mạnh mẽ trút ra, y tá bệnh viện thấy cảm xúc của cô giao động bất thường, nhanh chóng dìu cô ra ngoài, khuyên giải cô bình ổn lại cảm xúc.
Không lâu sau, Hạ Uyển Đồng dần bình ổn lại cảm xúc bởi vì một tia hi vọng đã mang đến, chồng cô Cẩn Ngôn tỉnh lại rồi.
Hạ Uyển Đồng vực lại tinh thần, cả quãng đường đều vui mừng khôn xiết chạy nhanh đến phòng bệnh, bỏ qua khuôn mặt có chút không bình thường của Cẩn Ngôn, cô chạy lại, ôm hắn, giọng nói tràn ngập chua xót.
"A Ngôn, anh đã tỉnh lại rồi...anh có biết, ngày đó, anh ngủ mãi không dậy...em...em thực sợ hãi"
Cẩn Ngôn không lên tiếng, Hạ Uyển Đồng cũng không nhận ra, chỉ khóc nấc lên, kể về những ngày qua.
Chợt...cảm thấy bụng đau đớn...cô nhìn xuống, một con dao gọt hoa quả... đâm sâu vào bụng cô...nhìn lên cánh tay cầm dao, cô bàng hoàng không thể tin vào mắt mình bởi vì chồng cô, ánh mắt lãnh lẽo mang theo tràn ngập sát khí.
Doãn Uyền Đồng run rẩy kịch liệt, hơi thở yếu ớt mắt trợn to nhìn người đàn ông mình đang ôm trong lòng: "A...Ngôn...anh...làm gì thế?!!"
Cẩn Ngôn ánh mắt mang theo hàn băng lạnh lẽo đến cùng cực nhìn cô ta: "Lại định lừa tao, mày không thấy trò này quá nhàm chán rồi à"
Y tá bệnh viện vào tiêm thuốc thấy tình hình này khẩn cấp hốt hoảng gọi người, tách cô ra khỏi Cẩn Ngôn, vội vã mang đi cấp cứu, trước khi rời đi, ánh mắt cô vẫn không thể tin nổi nhìn thẳng vào hắn, cô không hiểu lời hắn nói, rốt cuộc tại sao?
Cô chờ hắn về...nhưng hắn...hắn...dòng suy nghĩ bị cắt đứt, cô đã rơi vào hôn mê.
——————————
Hoa Y nằm lười trên đùi Cẩm Thanh, mắt hơi lờ mờ híp lại cơn buồn ngủ ập đến.
Chợt miệng thấy lành lạnh, cô mở mắt nuốt vào múi quít được hắn bóc ra đặt trên môi cô, Hoa Y nuốt xuống khen ngợi hắn: "Thực là ngoan, còn biết bóc sơ giúp em"
Trầm Cẩm Thanh cười, cưng chiều nhìn cô, lại đưa một múi nữa qua: "Ta nhớ vẫn nhớ như in lần trước, nàng dùng bộ mặt ghét bỏ nhìn nó, lại vẫn ăn xuống, cơ bản là do nàng ghét nhưng lại lười đến độ không thèm bóc ra luôn, thực không biết làm sao với nàng"
Hoa Y khẽ cười, đưa tay véo má hắn: "Khả năng quan sát thật tốt, nuôi anh đúng là không tốn cơm"
Trầm Cẩm Thanh nắm lấy vuốt của nàng nghịch ngợm trên mặt hắn, sửa lại lời nàng nói: "Nàng không cần nuôi ta, căn bản ta cũng không ăn cơm, hơn nữa, tiền là do bán đồ cổ, phải là ta nuôi nàng mới đúng"
Hoa Y bĩu môi nhìn hắn, lại còn tranh công với cô, chẳng lẽ cô không mất sức bê di thể hắn ra á, lại còn phải tốn hết nước bọt thương nghị giá cả với tiệm cầm đồ nữa chứ, công lao của cô hơi bị to đấy.
Tiếng thời sự vang lên thu hút sự chú ý: "Cẩn thiếu gia, Cẩn Ngôn mắc căn bệnh lạ, 1 năm không tỉnh lại, nay đã tỉnh, nhưng dường như tinh thần không được minh mẫn, việc đầu tiên tỉnh lại là đâm vợ mình, sau lại nói những lời điên dại, như giấc mơ, trừ tà, yêu ma đứt quãng"
"Hiện tại bệnh viện đã hội chuẩn, hắn có tinh thần không ổn định, rối loạn, thủ tục chuyển viện sớm sẽ được đưa ra, hiện tại bệnh nhân đang bị giam trong phòng bệnh tránh tiếp xúc với người nhà phòng trường hợp phát điên gây thương tích"
Hoa Y liếc nhìn Cẩm Thanh, hắn ánh mắt vẫn đạm mạc bình tĩnh, tập trung bóc quít, cô vươn tay, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Trầm Cẩm Thanh dừng động tác, nhìn cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Nàng nắm tay ta, ta làm sao bóc tiếp được?"
Hoa Y nắm tay hắn, kéo vào lòng mình, đôi mắt nhắm lại, khóe miệng tinh ranh kéo lên: "Đây là phần thưởng!"
Trầm Cẩm Thanh không biết phải làm sao lắc đầu, từ khi mùa hè đến, cô khá là dính hắn, căn bản giống như cô coi hắn như máy điều hòa di động vậy, nhưng hắn thực thích cảm giác này giống như cô ỷ lại vào mình, ít ra giống như hắn thực sự bắt đầu có một chỗ đứng bên cạnh cô, bắt đầu trở nên quan trọng.
——————————
Cẩn Ngôn bị đưa vào trung tâm hồi phục tâm lý, nói dễ nghe là trung tâm, nhưng thực chất chỉ là nơi giam giữ những người có tâm lý bất ổn định, hay còn gọi là nhà thương điên.
Cẩn gia năm lần bảy lượt nhờ cậy quan hệ, ý định giúp hắn chữa trị tại nhà, nhưng việc hắn đâm vợ trong bệnh viện, báo chí lấy đó làm tin nóng bám mãi không bỏ, rất khó kiểm soát, cho nên dù có là Cẩn gia cũng đàng bỏ cuộc, trước mắt phải để hắn chịu khổ một chút.
Cẩn Ngôn tinh thần sớm không còn minh mẫn, cả ngày chỉ ngồi tại góc phòng không ngừng lẩm bẩm.
"Tao phải giết được chúng mày, giết hết chúng mày đám ác quỷ gớm ghiếc, Trầm Cẩm Thanh, phải đâm chết hắn đâm chết hắn!!!"
—————————
Không lâu sau Hoa Y liền nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
6996 [Kí chủ nhiệm vụ đã hoàn thành, xác nhận lệnh truyền tống về không gian]
6996 nhìn đến Trầm Cẩm Thanh bên cạnh Hoa Y có ý nhắc nhở nói [Kí chủ, cô không nên thân cận với hắn, nếu cô luyến tiếc hắn, khi làm nhiệm vụ sẽ không đạt hiệu quả cao, hơn nữa hắn chỉ là một nhân vật của thế giới này thôi, cô không nên đặt tình cảm vào hắn]
Hoa Y tiếp tục nghịch tóc Cẩm Thanh, giọng bĩnh tĩnh: "Anh cứ coi như một trong những sở thích của tôi đi, làm nhiệm vụ nhiều thế giới rồi, cũng có chút nhàm chán"
6996 thấy cô vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì xúc động hay quá khích, có lẽ thực sự giống như cô nói, chỉ là yêu thích một chút gì mới mẻ, cũng không quản cô nữa.
Hoa Y đẩy lên đầu Cẩm Thanh, khiến hắn ngồi đối diện cô, cô nghiêm túc nhìn hắn nói: "Cẩm Thanh, đến lúc em phải đi rồi..."
Trầm Cẩm Thanh khuôn mặt sửng sốt, sau lại bình tĩnh hơn, thực sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến cô có chút lo lắng cho hắn.
"Được", hắn nhẹ nói, giọng không mấy cảm xúc.
Hoa Y nhíu mày hơi lo lắng nhìn hắn, vì bây giờ các giác quan của 6996 đang mở, nên nó có thể quan sát cô, cô cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể mấp máy môi: "Nhớ tìm em..."
Sau đó ánh sáng cũng đã truyền tống cô đi, bỏ lại một mình hắn.
Trầm Cẩm Thanh lúc này mới lộ ra thần sắc hoang mang, cùng mờ mịt, sau ánh mắt hắn lóe lên, khí chất thay đổi, hắn nở nụ cười băng lạnh như sương cả căn phòng như rơi vào hầm băng lạnh lẽo u tịch: "Được, đợi tôi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.