Về đến đế đô, Abraham tuân thủ đúng lời hứa, xin Bệ hạ hủy bỏ hôn ước, đồng thời tạ tội với ông.
Bệ hạ mặc dù vô cùng tức giận, song gia tộc Phoenix là một đại gia tộc lâu đời, gần như sánh vai ngang bằng với vương thất, cho dù ông ta có muốn làm lớn chuyện, cũng cần phải nghĩ đến hậu quả gánh chịu.
Cho nên Bệ hạ cùng lắm cũng chỉ tước một số binh quyền, sau cũng không truy cứu rõ ràng nữa, đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hoa Y nghe được sự việc, cũng chỉ ngán ngẩm lắc đầu, thầm nghĩ gia tộc Phoenix thật trâu bò.
—————————
Hoa Y ngừng lại việc gặm bắp rang, khẽ quay sang, hỏi người bên cạnh: "Neil, tại sao em không thấy người nào trong gia tộc Phoenix ngoài anh với Abraham vậy?"
Neil cúi đầu nhìn cô, mỉm cười, vòng tay, bế cô ngồi trong lòng hắn, cằm thoải mái gác lên vai cô, mới chậm rãi nói: "Sau khi Abraham nhận chức thiếu tướng, người trong gia tộc liền chuyển về khu biệt thự bên bắc đế đô sinh sống rồi, nhà chính cũng chỉ còn lại tôi và nó"
Hoa Y ậm ờ gật đầu, cô cũng không mấy quan tâm lắm, chỉ là thấy ngôi nhà lớn như vậy, vẫn y như lần đầu cô đến đây, chỉ toàn người máy do hắn thiết kế và hai người sống duy nhất trong nhà là hắn và Abraham.
Hoa Y dựa vào lòng hắn, tập trung ăn bắp rang, xem một số tin tức mới.
Cho đến khi sắc trời chuyển tối, cô lại có chút ảo não, xoay người lại ôm eo hắn, kịch liệt dụi mặt tại ngực hắn: "Tối mất rồi, thật muốn chuyển luôn qua đây sống cùng anh..."
Neil nở nụ cười cưng chiều nhìn cô, nhẹ xoa đầu cô, nói: "Cũng không phải không có cách..."
Nói đoạn, hắn kéo tay cô, dẫn cô vào một căn phòng, mà chính giữa căn phòng...lại là một con robot giống y hệt cô.
Hoa Y ánh mắt tràn ngập ý vị, nhìn hắn.
Neil vẫn nở nụ cười, làm lơ ánh mắt của cô, nói: "Có thấy giống em không?"
Hoa Y thu tầm mắt, bước lại gần, đánh giá từ trên xuống dưới, hàng giả này...không có chỗ nào là không giống cô, cho đến vị trí nốt ruồi trên người cô cũng vô cùng chuẩn xác.
Cô ánh mắt lại không tự chủ được, khinh bỉ nhìn hắn: "Biến thái"
Neil cũng không để ý, đáy mắt tràn ngập ý cười, đuôi mắt càng cong lên, vòng qua đằng trước, tay khẽ miết lên nốt ruồi trên xương quai xanh cô: "Để không phụ sự nhiệt tình của em, dĩ nhiên, là tôi đều phải khắc ghi thật kĩ càng rồi"
Hoa Y nhìn khuôn mặt đáng hận của hắn, ý của hắn muốn nhắc đến chuyện ngày trước cô thông qua camera khiêu khích hắn, rõ ràng tên này cái gì cũng đều biết, nhưng lại dám làm lơ cô.
Nghĩ lại đến hờn, Hoa Y lườm hắn, trực tiếp quay đầu, bước về phía cửa: "Không ở lại nữa, sợ biến thái hãm hại em"
Cánh cửa kịch một tiếng, mở không ra, cô xoay người, lại nhìn đến hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu đôi mắt cong cong giảo hoạt nhìn cô.
Hoa Y xem hành động ngứa đòn của hắn, mạc danh lại phì cười, khoanh tay hỏi hắn: "Anh có chắc nó làm được việc không đấy, phải nói lừa toàn bộ vương thất cũng không phải chuyện nhỏ đâu"
Neil nâng lên lông mày, khóe miệng kéo cao: "Tôi dám đảm bảo, trừ tôi ra, không ai có thể nhận ra nó"
—————————
Daria dưới sự bảo bọc của Abraham, đối với việc lừa dối tham gia vào quân ngũ, cũng chỉ bị cấm túc tạm giam.
Hiện tại vừa đúng lúc lệnh tạm giam hết hiệu lực.
Daria bước ra ngoài, cảm xúc bất ổn sau sự việc ngày đó, đều đã được cô thu hết lại, chỉ còn vẻ mặt lạnh lẽo.
Phải biết cô không dễ mất bình tĩnh như thế đâu, dù sao trước khi xuyên qua đây, cô cũng là Tạ Tương - sát thủ hạng A của tổ chức, dựa vào chuyện cỏn con này, mà muốn ngăn cản lý tưởng của cô, không dễ thế đâu.
Nhìn về phía người đàn ông đang bước tới, đối với sát thủ, kĩ năng ám sát phải nhanh và chuẩn xác, ngoài ra còn cần có thủ đoạn, bất kể thứ gì trên người cô đều có thể lợi dụng được, kể cả...tình cảm.
Daria ánh mắt chạm ánh mắt hắn, hỏi: "Chuyện ngày hôm đó, anh nghĩ sao?"
Abraham từ trên cao nhìn xuống, chỉ liếc mắt nhìn cô như có điều suy nghĩ: "Lên xe rồi nói chuyện này sau"
Đóng lại cửa xe, Daria ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Abraham uống một ngụm rượu, sau mới từ tốn nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, dù sao tôi cũng đã đánh dấu em rồi"
Daria nhìn hắn, không có ý phản bác, chỉ nói: "Anh có nghĩ rằng chuyện là do cô ta làm?"
Abraham không nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại, lắc ly rượu trong tay: "Tất nhiên là tôi biết, nhưng gần đây cô ta lại ở bên cạnh 'hắn ta', khiến tôi khó có thể ra tay"
Daria ngạc nhiên, "hắn ta" mà hắn nói là ai, hỏi lên nghi vấn của bản thân: "Người anh nói đến là ai? Và chuyện có liên quan gì sao?"
Abraham cười, nụ cười có chút méo mó, đôi mắt thẳm sâu ánh lên hận thù, sau dần thu lại, trở lại dáng vẻ ban đầu, quay qua nhìn cô: "Em không cần biết, nhiệm vụ của em là quan tâm đến tôi, đừng tưởng tôi không biết em nghĩ gì, đừng hòng nghĩ đến việc tham gia quân ngũ nữa, đó vốn không phải là nơi Omega nên đến, hiện tại tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho em tại biệt thự bên ngoài của tôi, em ở đó và tĩnh dưỡng đi"
Daria nhíu chặt lông mày thể hiện rất sự bất bình với cách làm của hắn, làm sao cô không hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là người của thế giới này, bản tính chiếm hữu cùng xem thường Omega của hắn đã ăn sâu vào trong tư tưởng, cho dù lúc đầu hắn có che giấu thân phận giúp cô, e cũng chỉ là một chút hứng thú.
Abraham không mấy quan tâm đến cảm xúc khác lạ của Daria lúc này, hiện tại món nợ bị giáng cấp, cùng hãm hại còn chưa thanh toán được, lại cũng khó có thể động tay động chân, ai mà ngờ được, cô ta lại có thể tiếp cận người đó.
Cái ngày Elf không biết trời cao đất dày câu dẫn hắn ta, hắn đã có chút mừng thầm, cho nên hắn cố ý góp một chút sức mọn làm to mọi chuyện lên.
Hắn lúc đó còn đang đắc ý liệu hắn ta đối với sự phiền phức bám lấy của cô sẽ ra tay giết cô bằng cách thức độc đáo gì, lại không nghĩ đến...trường hợp này.
"Anh trai" này của hắn không phải loại người sẽ bị một đứa con gái đả động, từ sự hiểu biết về tính cách cùng hành động trước nay của hắn ta ít nhất là không phải.
Vậy rốt cuộc là vì sao mọi thứ lại không như hắn suy tính, một biến số xảy ra là điều rắc rối nhất, kẻ nguy hiểm nhất cùng kẻ mà hắn chán ghét nhất lại đứng cùng một nơi.
Abraham mím chặt môi, ánh mắt sâu thâm thuý lại, bất chợt lực đạo ở tay khó kiềm chế cái ly vỡ nát, rượu trong ly chảy ra, tràn ướt tay áo hắn.