Hoa Y tay chống nhẹ lên cằm, khuôn mặt đăm chiêu nhìn nồi canh đang sục sôi trước mặt, tập trung suy nghĩ gì đó.
Chợt eo bị người từ đằng sau ôm lấy, đồng thời cái muỗng còn lại chút canh trên tay cô bị người nắm chặt xoay qua.
Neil cúi đầu nếm nước canh còn lại trong muỗng, sau buông tay cô ra quay đầu nhìn cô, đá lông nheo tò mò hỏi cô: "Tôi thấy ổn rồi mà, có lẽ em đã đặt yêu cầu quá cao cho nó rồi đấy"
Hoa Y không chú ý đến hắn vẫn duy trì dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, lông mày nhíu chặt như chuyện gian nan đời người, đôi mắt chưa hề rời khỏi nồi canh: "Em cảm thấy dường như vẫn thiêu thiếu cái gì đó"
Neil nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, khẽ nở nụ cười, chuyện là mấy ngày trước cô vợ nhỏ của hắn, dường như đã chán ngán dịch dinh dưỡng được chất đầy tủ lạnh trong nhà, liền muốn trổ tài bếp núc, muốn hắn từ bây giờ sẽ được ăn những món thật ngon.
Nhưng khi bắt đầu công trình đồ sộ này, cô lại có vẻ không hài lòng với thành tựu của mình cho lắm, cho nên liền lâm vào hoàn cảnh như hiện tại, cũng không biết đã đổi đến mấy nồi canh rồi.
Neil thở dài, tay tăng thêm lực đạo trực tiếp ôm ngang cô lên, Hoa Y bị hắn bất ngờ nhấc bổng, có phần không phản ứng kịp, hoảng hốt: "Chờ đã, em còn chưa nghĩ ra thiếu mất mùi vị gì mà"
Neil vừa ôm cô bước chân hướng ra phòng khách bên ngoài, nói: "Được rồi, không cần nghĩ nữa, tôi cảm thấy thực thích mùi vị như bây giờ, em ngoan ngoãn ngồi đây đi, tôi đi dọn đồ ăn ra"
Hoa Y chán nản nhìn theo bóng lưng hắn, thế giới này quá là tiên tiến, thậm chí đến đồ ăn cũng tối giản đến kinh khủng, hàng ngày chỉ ăn dịch dinh dưỡng, mặc dù đầy đủ tất cả các chất trong thành phần của nó, nhưng thứ đó lại chả ngon tẹo nào, cô không muốn cho hắn ăn thứ như thế.
Vì vậy liền nghĩ đến việc học nấu ăn, nhưng lý thuyết dạy nấu ăn trên mạng thực khác xa ngoài đời, vì sao cô cũng làm như họ, lại không nấu ra được mùi vị nguyên bản, làm cô thất vọng vô cùng, vốn thầm nghĩ hôm nay sẽ cho hắn ăn thật ngon.
Trước đây vì khoảng thời gian sống rất dài cho nên cô thường xuyên học hỏi nhiều thứ, mỗi thứ mà cô hứng thú đều luyện đến mức độ nhuần nhuyễn thuần thục.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô đụng đến nấu ăn, căn bản không phải vì cô không hứng thú mà là do trước đây vị giác chẳng hề phân biệt được mùi vị.
Thức ăn đối với cô là thứ không cần thiết nó không quá quan trọng, nhưng ngay sau khi xuyên qua cô liền bị nó hấp dẫn, không ngờ rằng thứ được gọi là thức ăn lại ngon đến như vậy, cái hương vị ấy, đủ loại ngũ vị tạp trần, có chua, cay, mặn, ngọt và đắng.
Đây cũng là lần đầu tiên thế giới quan của cô được rộng mở, cùng với trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, nó nhắc nhở cô rằng, cô chính là đang sống!
Hoa Y mê man ngẩng đầu nhìn người đối diện, hắn đã ăn đến bát thứ 4, canh cũng đã không còn gì, mà khuôn mặt hắn...ăn đến thực ngon miệng, bất giác ánh mắt ấm áp đi lên.
Neil thấy cô bật nở nụ cười, ánh mắt cũng cong cong kéo lên, lại thấy cô làm hành động chỉ tay lên khóe miệng, hắn liền vươn qua, cúi đầu hôn tại khóe môi cô.
Hoa Y ngẩn ngơ, phì cười nhìn hắn: "Anh còn chưa lau miệng đâu đấy, em làm hành động như vậy là nhắc khéo anh có hột cơm dính ở miệng anh, chứ không phải bảo anh hôn em, ngốc"
Neil lông mày hơi nhâng lên, cũng nở nụ cười nhìn cô: "Tôi biết, vốn định để em giúp tôi, nhưng em lại không làm thế, vậy tôi đành phải tự thân vận động thôi"
Hoa Y cười nhìn hắn: "Em không ngờ anh lại vô sỉ đến vậy đấy, nhớ ngày trước, em còn tưởng anh thuộc dạng thanh tâm quả dục, toàn thân tràn ra hàn băng, người sống chớ đến gần cơ"
Neil vò khăn bằng nước ấm, nhẹ lau miệng cho cô, đôi mắt lại thâm sâu híp lại: "Ấy vậy mà vẫn có người đến trêu chọc tôi, khiến tôi lộ ra bản chất thật mất rồi"
Hoa Y bĩu môi, giọng nói khẳng định: "Nếu em mà không trêu chọc anh, thì với cái cá tính ấy...mà không đúng, cho dù em có trêu chọc anh, anh vẫn y nguyên như cũ, tâm không động, lòng không phiền thật bực chết em, may mà em quả cảm sát phạt dứt khoát, mới thu phục được anh"
Neil nheo mắt nhìn cô, đôi mắt ngày một sâu thẳm, trực tiếp bế lên người, giọng trầm thấp nói: "Vậy tôi muốn xem lại tinh thần quả cảm sát phạt của em ngày đó, thật sự anh dũng thấy chết không sờn..."