Binh sĩ hớt ha hớt hải mở ra cửa phòng điều khiển, khuôn mặt tái xám, cấp báo: "Thưa thiếu tướng, không tặc vũ trụ tấn công...sắp...sắp không trụ nổi nữa rồi!!!"
Abraham đôi mắt đen lại, ánh mắt quạnh đỏ nhìn qua hắn: "Bọn chúng tấn công thuyền? Vào lúc này?"
Enor khuôn mặt nghiêm nghị lại, nhìn hắn nói: "Ta nghĩ rằng, việc chỉ huy hạm đội cứ giao cho vương nữ đi, bên chiến tuyến cũng đã có chuyển biến tốt, việc cấp bách của chúng ta bây giờ chính là giải quyết lũ không tặc đột nhập vào thuyền"
Abraham dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, tràn ngập cuồng tính giống như dã thú bị đoạt mất con mồi.
Enor xem biểu cảm của hắn, thầm thở dài, dù hắn có ưu tú đến đâu đi chăng nữa, cũng bị đánh gục bởi tuổi trẻ, vẫn còn rất nông nổi và bồng bột, từ cách hành sự của hắn, đã nói lên, hắn trong một cuộc chiến tầm cỡ, không có được năng lực, và sự bình tĩnh khi chỉ huy đại cục.
Ông cũng không nói gì nữa, liền cầm súng bước ra ngoài, bỏ lại Abraham ánh mắt vẫn cố chấp nhìn lên màn hình trước mặt.
—————————
Lúc này trên chiến tuyến...
Hoa Y quét mắt, quan sát xung quanh, chỉ có tiếng đạn nổ, cùng giao chiến, không hề nhìn thấy MhZ 97.
Thấy có điều không đúng lắm, Hoa Y cảm nhận khí tức nguy hiểm từ đằng sau vọt tới theo phản xạ cô vung kiếm lên chặn, liền dần hiện rõ một vật thể, cơ giáp? Không là MhZ 97 nó đã biến thể thành một nửa cơ giáp, toàn thân trong suốt, lúc ẩn lúc hiện.
Hoa Y thầm nghĩ thú vị rồi đây, có vẻ như cô đã đoán sai, MhZ 97 mới là phi thuyền có chứa tướng địch, và tên này, là một tên rất ngạo mạn!
Hein nhìn đến cơ giáp trước mặt, toàn thân nó màu đỏ, chất liệu được làm nên cũng không hề kém cỏi, hắn thầm nghĩ không ngờ nơi nghèo nàn, lạc hậu như Tinh Tế cũng thiết kế ra được loại cơ giáp khiến hắn có chút ấn tượng như thế này.
Sau ánh mắt hắn kéo lên, nở nụ cười ngạo nghễ nhìn xuống cơ giáp trước mặt, cho dù hắn có chút ấn tượng, nhưng thật đáng tiếc...nó vẫn sẽ trở thành đống sắt vụn mà thôi.
Hoa Y tất nhiên là cảm nhận được ngạo khí của hắn, suy cho cùng, tinh thần lực của cô, cùng không phải là hàng xài chơi.
Hoa Y thấy nó biến mất?!, không phải là ẩn thân, dựa theo nhiệt độ của không khí, cùng màu sắc, dường như lớp vỏ bọc bên ngoài của nó có thể thích nghĩ và hòa quyện vào cùng chúng.
Kéo lên khóe miệng, thật đáng tiếc cho hắn, cho dù có tàng hình...cũng vô dụng thôi!!!
Hoa Y vung kiếm, một kiếm chuẩn xác cắm đúng bộ điều khiển chính vận hành cơ giáp.
Hein kinh ngạc nhíu mày hắn thất thần, đây là đầu tiên có người có thể nắm bắt được chuyển động của hắn, phải biết MhZ 97 không chỉ có thể ngụy trang, nó còn có tốc độ siêu việt, làm sao...có thể.
Hein thầm nghĩ có lẽ tất cả chỉ là ăn may, là hắn tự suy nghĩ cố gắng huyễn hoặc mình vì nếu không phải ăn may...hắn không dám nghĩ nữa...một kích sau ắt hẳn chỉ có cái chết đang chờ hắn.
Hoa Y không cần nhìn cũng suy nghĩ ra được biểu cảm của đối phương rất đặc sắc, liền cười nhạo, suy cho cùng hắn cũng chỉ đến thế, quá nhiều chiến thắng, khiến hắn không hề cảm nhận được thất bại, cho nên mới shock nặng như vậy, nếu trận chiến hôm nay là Eric có lẽ sẽ thú vị hơn đôi chút.
Kích thứ hai chuẩn xác sượt qua bóng người đang ngồi điều khiển bên trong, Hein kinh hãi nhìn đường kiếm chỉ cách vài cm là chạm vào vai mình, hắn không thể tin nổi nuốt nước bọt, sống lưng lạnh toát.
Hoa Y rút kiếm ra, nhìn MhZ 97 nổ tung trong không khí, tra kiếm lại vào vỏ bên cạnh, cô quay người bay xuống.
—————————
Neil cảm nhận thấy có người dừng lại trước cửa phòng, khí tức không phải của cô, là một ngoại nhân, hắn liền tắt đi thiết bị cùng toàn bộ đèn, nằm xuống giường.
Daria mở ra cửa phòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía giường, thầm cười khinh bỉ, tất cả mọi người đều đang chiến đấu, dùng cả sinh mạng để chiến đấu, nhưng vương nữ của bọn họ lại đang nằm đây, an nhiên mà đi vào giấc mộng, thực trào phúng làm sao.
Daria toàn thân tràn ngập sát khí lúc này không hề thu liễm trào ra, nhìn về người trên giường, cô mở ra một gói hương, hương thơm bay tới tràn ngập trong không khí.
Đây là thành quả chế tác của cô mấy ngày nay, phải khó khăn thế nào cô mới tìm ra được những nguyên liệu gần giống như thế giới của cô, chế tạo nên hương thơm này, khiến cho người ngửi phải mùi hương, chân tay liền bủn rủn, không thể hoạt động được.
Daria cảm nhận được người trên giường đã tỉnh, cô khẽ cười, tiếng cười âm u như lệ quỷ đòi mạng: "Cô không ngờ có ngày hôm nay phải không, đây là cả vốn lẫn lời tôi trả lại cho cô vì đã tính kế tôi, phải biết xưa nay chưa từng có người nào mà Tạ Tương tôi không giết được"
Daria chậm rãi bước về phía giường, rút ra con dao bên hông, nở nụ cười, đáy mắt tràn ngập sát khí: "Kẻ đê tiện như cô, cần phải dùng biện pháp khoét tim khiến máu tươi đầm đìa chảy ra cho đến chết, yên tâm đi, tôi rất chuyên nghiệp sẽ không đau đâu", nói đoạn dùng dao đâm xuống vị trí trái tim người trên giường.
Chợt cổ tay bị nắm lấy, tiếng crắc vang lên trong không khí...
Daria đau đớn khuôn mặt tối sầm lại, vô thức buông lơi con dao, lại không phản ứng kịp, bị một cước đạp tại bụng, văng ra xa, khiến cô thổ ra huyết...có lẽ mấy cái cái xương sườn đã gãy.
Ánh đèn bật sáng, soi rọi tình cảnh trước mặt, Daria ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn to, không phải Elf, người này là anh trai của Abraham, tại sao hắn lại ở đây, nghi hoặc đan xen.
Neil nhìn cô ta tràn ngập ngạc nhiên cùng câm lặng, ánh mắt trực tiếp lướt qua cô ta, chậm rãi kéo ra chiếc ghế, ngồi xuống đối diện, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối từ từ đan lại, đôi mắt như đáy sâu đại dương xanh thẫm lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống.
"Cô muốn khoét tim ai cơ?"
Daria sắc mặt tái xám, nhìn vào mắt hắn, vô tình lại có chút run rẩy trong vô thức...đôi mắt hắn khiến cô xoáy sâu...nó quá lạnh lẽo giống như địa ngục băng hàn, nhốt lại linh hồn của cô, khiến cô không tự chủ được run lên sợ hãi, thân mình không tự chủ được, run rẩy mồ hôi lạnh túa ra như tắm...trường hợp này cô chưa bao giờ trải qua, một sát thủ như cô lại có thể sợ hãi người đối diện đến trình độ này...sợ đến mức chỉ muốn ngay lúc này trốn khỏi hắn...mặc cho đôi chân sớm đã bủn rủn đến không còn nghe theo chính mình.
Neil nhẹ khép lại đôi mắt, không nhìn cô ta.
Daria cho dù ánh mắt của hắn không nhìn đến cô, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không ngừng lan toả ngày một lớn dần, chúng gặm nhấm thân thể cô cả thể xác lẫn tinh thần, khiến cô kiệt quệ đến nỗi không thể thốt lên được một lời, vẫn một mực nằm đó, toàn thân run rẩy kịch liệt, khuôn mặt trắng xám không biết do sợ hãi hay do mất máu quá nhiều.