Neil mở ra khoang thuyền, khẽ ôm người vừa ngã xuống, hắn vòng tay, bế ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trong lòng hắn.
Hắn nâng tay chỉnh đầu cô, khiến cô dựa vào hắn thoải mái hơn đôi chút, lúc này mới cúi đầu, nhìn ngắm khuôn mặt cô.
Ngũ quan này...vốn không giống cô, nhưng vì mang theo linh hồn của cô, lại có đôi phần hòa quyện.
Hắn đưa ngón tay lên, sờ lên từng đường nét trên khuôn mặt người trong lòng, đây là người mà hắn luôn luôn khao khát, là người nằm trong dòng chảy sinh mệnh của hắn thay đổi nó.
Cuối cùng cô cũng đã chấp nhận ở đây, ngay bên cạnh hắn.
————————
Hoa Y chớp mắt tỉnh dậy, đầu có chút đau, chắc là di chứng của việc sử dụng cơ giáp quá nhiều, chợt thái dương được một bàn tay mát lạnh xoa bóp, khiến cô có cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Tầm mắt theo đôi tay nhìn lên, liền chạm vào ánh mắt của người bên trên...đôi mắt xanh thẫm, phẳng lặng như hồ băng, giống như nghìn năm vạn năm đôi mắt hắn đều như thế chưa từng thay đổi...nhưng sâu trong đáy mắt hắn, nếu nhìn xuống mặt hồ băng, lại có thể thấy những đốm lửa mạnh mẽ, nồng nhiệt, bùng cháy, lửa được gói trong băng, băng cùng lửa trộn lẫn, hòa quyện với nhau...
Hoa Y thất thần, dường như vô tình bị xoáy sâu vào đôi mắt hắn.
Thấy phản ứng của cô, hắn khẽ nở nụ cười, nhẹ cúi người xuống, khép lại đôi mắt, hôn lên cánh môi cô.
Cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống đôi môi, Hoa Y vẫn mở to đôi mắt nhìn hắn, người bên trên dịu dàng liếm, mút nhẹ cánh môi, sau dường như vẫn chưa thỏa mãn, liền đưa lưỡi vào, cố ý cuốn lấy, trêu đùa lưỡi cô, sau lại đảo loạn quanh hàm răng...thật lâu mới chịu rời đi.
Hơi thở gần trong gang tấc, trán chạm trán, mũi chạm mũi...
Hoa Y một khắc không rời vẫn tập trung vào khuôn mặt hắn.
Hắn cũng mở ra đôi mắt, nhìn sâu vào đôi mắt cô, không ai nói chuyện.
Hoa Y vươn đôi tay, chạm vào gò má hắn, thật lâu mới không chắc chắn thốt lên thành lời: "Tiểu...Ly?"
Hắn khẽ nở nụ cười, đôi mắt ánh lên sự cưng chiều, phản chiếu toàn bộ đều là bóng hình cô: "Cũng chỉ có mỗi em mới có thể gọi tôi như vậy"
Hoa Y kéo lên nụ cười, vòng tay qua cổ, ôm chặt hắn, liên tục gọi tên hắn: "Tiểu Ly, Tiểu Ly..."
Hắn siết chặt eo cô, dường như muốn khảm cô vào xương tủy, cô giống như trái tim hắn, giống như lẽ sống của hắn, giống như...cả thế giới của hắn...
"Tiểu Ly, ngày đó...chiếc nhẫn bị vỡ, anh có sao không?", Hoa Y thần kì hỏi ra nghi vấn trong lòng, Tiểu Ly ngày đó chỉ là một con vật cô nuôi khi còn nhỏ, cũng không hẳn là cô nuôi, xuất hiện từ hư không biến mất cũng hoà vào hư không, thật ra giống như một người bạn nhỏ luôn bên cạnh cô.
Hắn nhẹ tách cô ra, tay đặt lên gò má cô, cúi người, hôn lên, Hoa Y không tránh mặc hắn hôn.
"Không có bị thương nhưng mất khá nhiều thời gian để tìm kiếm em, xin lỗi...em có giận vì tôi đã đến quá muộn không?"
Hoa Y hơi ngơ ngác, sau nở nụ cười xoa xoa lên đuôi mắt hắn: "Không bị thương là tốt rồi, cho dù hiện tại hoàn cảnh của em không được tốt lắm nhưng em sống khá tốt sau lúc anh rời đi, yên tâm"
Bạch Ly bắt lấy tay cô, đôi mắt xanh thẫm hơi híp lại đong đầy tình cảm trong đó, hắn đưa tay cô lên môi khẽ hôn tiếng "ừm" trầm khàn tan giữa khoé môi.
Ánh mắt cô nhìn hắn hơi có chút thay đổi đong đầy tình cảm hơn lúc trước, có lẽ đây là do liên kết khi còn nhỏ, hắn đã cùng cô trải qua quãng thời gian u tịch ấy, quãng thời gian cô dùng sự mờ mịt đi tìm ý nghĩa của cuộc sống.
Hoa Y lần đầu tiên dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn đôi mắt cong cong đậm ý cười: "Thật may khi anh trở về nhưng thật không ngờ rồng nhỏ khi ấy lại là anh nha~"
Hắn nở nụ cười cưng chiều nhìn cô, đôi mắt xanh thẫm chưa một lần nào rời khỏi khuôn mặt cô cứ lạnh lẽ quan sát từng cử chỉ nét mặt của cô, như si như mê miên man vô định.
Hoa Y nói chuyện một chút lại thấy mệt mỏi đây là tác dụng phụ của việc dùng tinh thần lực quá độ, hơn nữa cơ thể của nguyên chủ cũng không thể chịu đựng được một lượng lớn tinh thần lực như thế từ cô.
Không thể khắc chế dẫn đến việc cơ thể bị tàn phá bừa bãi may là chỉ cảm thấy uể oải mệt mỏi nặng hơn còn có thể trực tiếp bay về không gian hệ thống rồi, Hoa Y tự dặn lòng lần sau phải biết tiết chế hơn, nghĩ như vậy nhưng mắt đã không ngăn được cơn buồn ngủ khẽ thiêm thiếp nhập mộng.
Bạch Ly cảm nhận được hơi thờ đều đều của người trong lòng khẽ thở dài, nâng tay vuốt nhẹ tóc cô, cho đến bây giờ hắn vẫn thấy giống như không chân thực.
Bất giác hắn siết chặt lại vòng tay đang ôm cô, đôi mắt xanh thẫm chợt trở nên âm u như đáy biển mênh mông tịch mịch, sự giá rét đến tận xương tuỷ.
Rốt cuộc khoảng thời gian mối liên kết bị vỡ cô đã phải chịu những gì? Là ai đã bức cô đến mức linh hồn vỡ nát chỉ chực tan biến? Nếu không phải cô gặp được hệ thống thì cô sớm sẽ biến mất trên cõi đời này không?
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó hắn liền không ngăn nổi cỗ xao động trong lòng mình, một bản thể khát máu trong hắn kêu gào hắn tìm ra những kẻ đã hại cô phải để cho chúng trả giá thật đắt, sống không bằng chết.
Bạch Ly thu lại ánh mắt, đôi mắt lan toả hàn băng âm u khép lại ngăn lại cỗ xao động trong lòng dần lấy lại bình tĩnh ngay khi hắn nhìn người trong lòng say giấc.
Khuôn mặt cô ngủ đến an ổn, ánh mắt hắn bất giác tan ra trở lại vẻ đạm mạc, đôi mắt mang sắc xanh không chút gợn sóng như mặt hồ ban thu.
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn tại khoé miệng cô, mang theo sự cưng chiều, dung túng đến cực điểm:"Ngủ ngon bé ngoan"