Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 133: Mạt thế vua xác sống (3)




Một đêm chém giết đỏ cả mắt, sáng sớm hôm sau Hoa Y quay về căn nhà lại tiếp tục hấp thụ tinh thạch.
Bây giờ cô cũng chẳng biết mình đạt cấp độ bao nhiêu, nhưng đại khái là về mặt vận động và nhận dạng cũng thay đổi kha khá ít nhất là tạm chấp nhận được.
Cô không còn trì trệ như ban đầu, độ linh hoạt đã khá giống với cơ thể con người bình thường, mặc dù màu da vẫn tái xám vẫn xấu kinh nhưng cô cảm thấy hình như chiều cao vào ngũ quan cũng dần trở lại vị trí vốn có của nó.
Chuyển biến này khiến Hoa Y trong lòng cực vui vẻ, sớm hay muộn cuối cùng cũng có một tia hy vọng trở lại như ban đầu, khiến ý chí điên cuồng thăng cấp của cô rực cháy.
Nhưng có một điều đau đớn nhân sinh đã xảy ra đúng là ông trời không chiều lòng người, chính là con mẹ nó, càng lên cấp, thì khả năng thăng cấp càng khó!!! lúc trước cô chỉ cần 20 viên tinh thạch đã thấy bản thân chuyển biến rõ rệt, sau khi lên cấp thì cũng 20 viên tinh thạch đấy mà chẳng có chút biến hoá nào.
Hoa Y vẫn như cũ một bộ dáng thô kệch kể cả sau khi ngốn đến mấy chục viên tinh thạch.
Cứ nghĩ đến là lòng lại đau như cắt, Hoa Y bắt đầu cảm thấy chơi nát cái thế giới này vẫn chưa đủ khiến cô hả giận, hẳn là phải combo thêm chơi nát nam nữ chủ, mới khiến tâm hồn cô được an ủi đôi chút.
Hoa Y sớm quyết định, cô vực lên ý chí chiến đấu, đùng đùng ngọn lửa giận bước ra khỏi nhà.
Đám người hôm qua ở trong siêu thị sau khi trời sáng đã bắt đầu di chuyển.
Hoa Y chưa tìm thấy nam nữ chủ nên nhàm chán tính bám theo đám người sống sót ấy chơi đùa một phen.
Đứng một bên góc khuất quan sát, đôi mắt Hoa Y liền lóe sáng, trên khuôn mặt thô kệch cứng đờ dường như lại thấy khóe miệng kéo lên, cười đến thập phần ghê rợn.
Cô thực không ngờ chẳng cần mỏi mắt đi tìm mà nữ chủ lại tự xuất hiện trong tầm mắt, đúng là hay không bằng hên.
Nữ chủ Trịnh Du Nhiên đang dẫn theo một nhóm nhỏ, gồm 3 nam và 2 nữ, đám người không có xe, nên chỉ có thể đi bộ, trên đường đi đồng thời tìm kiếm một chiếc xe có thể di chuyển.
Hoa Y lẳng lặng đi theo nhóm người, đồng thời vẫn miệt mài chém giết đồng loại để moi tinh thạch, nhiệm vụ chính tuyến đấy làm sao cô có thể quên được, lấy tinh thạch thăng cấp là chính, rình mò nữ chủ là phụ.
Mặc dù cái việc chém giết đồng loại đỏ cả con mắt của cô có tí vô nhân đạo, nhưng mà đây cũng cần phải sống mà làm người cho nên tạm thời uỷ khuất mấy anh trai xác sống đen đủi gặp phải cô thôi.
—————————
Trịnh Du Nhiên nhíu mày cô đưa tay bóp bóp trán cảm thấy khá đau đầu khi bị mắc kẹt trong tình cảnh hiện tại.
Chả là về vấn đề nhu yếu phẩm, mà hai người trước mặt liền cãi nhau, khiến cô cũng khó xử bởi tình cảnh này.
Mã Thiên Thiên: "Chị Nhiên, rõ ràng anh ta là một người đàn ông, trai tráng, lại đi giành đồ với phụ nữ, chị Nhiên chị nói xem, anh ta có đáng mặt đàn ông không?"
Mạc Tường: "Cô đúng là đồ đàn bà chanh chua, đừng lôi Tiểu Nhiên vào làm gì, tôi không phải muốn tranh với cô, mà căn bản đó chính là đồ của Tiểu Quỳnh, cô lấy đồ của cô ấy mà chẳng thèm xin phép giống y như phường trộm cướp khiến người khác bất bình"
Cô gái phía sau nhẹ bước đến, kéo tay hắn, nâng lên đôi mắt to tròn, giống như làn thu thủy, lắc lắc đầu, ý khuyên hắn bỏ qua đi, chính là Doãn Quỳnh, là Tiểu Quyền trong lời nói của hắn.
Doãn Quỳnh là bạn học cấp 3 với Trịnh Du Nhiên, trước mạt thế coi như cũng thân thiết, sau mạt thế liền trở thành chị em tốt.
Người đàn ông đằng xa khuôn mặt chẳng có mấy cảm xúc, đang xem trò vui là Lục Vãn.
Và cuối cùng là người đàn ông cao lớn vừa bước vào đến cửa đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Trịnh Du Nhiên có ý hỏi han, là Nhật Khiết.
Trịnh Du Nhiên đầu đã muốn nứt ra, trong tâm thầm muốn quẳng luôn hai cái người phiền phức này ra ngoài, cả quãng đường đi chưa lúc nào đội ngũ được yên lành chỉ vì bệnh khắc khẩu của hai người trước mặt.
Mã Thiên Thiên thì tính tình trẻ con lại ương ngạnh chanh chua thích cái gì là làm cái đấy không để ai vào mặt cũng không quản đúng sai, còn Mạc Tường lại là kiểu tính tình ngay thẳng bất bình liền đứng ra, nói dễ nghe là hành hiệp trượng nghĩa còn khó nghe chính là lo chuyện bao đồng quản chuyện thiên hạ.
Trịnh Du Nhiên sớm ngứa mắt hai người này đã lâu nhưng cùng trong một đội ngũ cô cũng chỉ đành nhịn đi xuống, khuôn mặt bình tĩnh dịu nhẹ, khuyên nhủ.
"Thôi nào, chúng ta cùng nhau trải qua sinh tử, giống như anh em một nhà, lý gì lại chỉ vì một món đồ mà tranh cãi"
Trịnh Du Nhiên thấy hai người trước mặt không ai chịu nhường ai, lông mày sớm đã nhíu chặt thể hiện sự mất kiên nhẫn, cuối cùng cô nói: "Hay là tôi chia cho mọi người cả phần của tôi, như vậy được rồi chứ?"
Trịnh Du Nhiên liếc thấy khuôn mặt Mã Thiên Thiên đã hòa hoãn đôi chút, cô liền nở nụ cười, chọc chọc cô ta: "Thôi nào Thiên Thiên, em thích gì thì cứ lấy bên chỗ chị nhé"
Mã Thiên Thiên đôi mắt sáng rực, tham lam nhìn vào túi đồ của Trịnh Du Nhiên, giọng nói vui vẻ đi lên: "Thật hả chị, em có thể không?"
Trịnh Du Nhiên khóe mắt hơi loé, gật đầu.
Nhật Khiết từ xa nhìn khẽ nhíu chân mày, sau khi mạt thế xảy ra, lương thực vô cùng khan hiếm, liệu có còn mấy ai giống như cô, không ngại san sẻ lương thực cho người khác.
Lục Vãn cũng đã thu lại nụ cười, đánh giá Trịnh Du Nhiên bằng ánh mắt khác, suốt đường đi, hắn cảm nhận thấy người này, vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình giúp đỡ người khác, nhiệt tình cứu người, nhiệt tình xung phong đi giết xác sống, cả người cô đều toả ra năng lượng của ánh sáng thanh khiết.
Mới đầu hắn còn cảnh giác cô, hắn nghĩ cô chỉ đang giả vờ, có lẽ cô cần gì đó ở đây, song cũng là do hắn đánh giá quá cao cô, cô đơn giản là rất ngốc, là loại tính cách thánh nữ trong truyền thuyết.
Lục Vãn hơi híp mắt, nụ cười tăng lên sự hứng thú, mặc dù cô ngốc nhưng lại có chút đặc biệt, cô rất mạnh, với bản lĩnh của cô, sinh tồn trong mạt thế này không phải là điều khó khăn.
Mặc dù lòng vị tha quá nhiều song cũng không hẳn là điểm yếu, sức mạnh khiến người ta quy phục còn lòng vị tha bao dung lại thu phục lòng người, là một người lãnh đạo đủ tiêu chuẩn.
Lục Vãn suy nghĩ từ lúc xảy ra sự việc tranh chấp trước mặt hắn liền biết mục đích của Mã Thiên Thiên, căn bản là sự dàn dựng đến vụng về cuối cùng cũng chỉ nhắm đến túi đồ của cô mà thôi.
Nhưng mà đúng như hắn dự đoán, cái trò vặt vãnh vụng về này vẫn lừa được cô, vẫn ngu ngơ, tưởng là thật, để rồi chia sẻ lương thực của mình cho bọn họ.
Lục Vãn không nói lời nào, hắn nâng tay phủi đi lớp bụi trên quần, bước đến, kéo tay Trịnh Du Nhiên bước ra ngoài.
Trùng hợp đúng lúc Hoa Y vừa chém giết đi về, định tìm một nơi nào đó tẩy trần, lại vô tình nhìn thấy tràng cảnh làm cay mắt cẩu độc thân.
Lục Vãn kéo Trịnh Du Nhiên ra ngoài, giam cô giữa ngực hắn và bức tường, ánh mắt nhìn cô tràn ngập hứng thú, cùng tán thưởng.
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn quan sát em, rốt cuộc nhiều khi tôi vẫn không hiểu em là ngốc thật hay giả vờ ngốc...", nói xong liền kéo lên cằm cô, hôn xuống.
Hoa Y vì đã là xác sống cấp cao, cho nên thính lực được cải thiện gấp nhiều lần so với người bình thường, cho dù đứng cách xa 3 tòa nhà, cô vẫn có thể nghe được lời tán tỉnh kia.
Nhưng vào lúc này, Hoa Y chưa bao giờ cảm thấy hận cái năng lực thuận phong nhĩ của mình đến như thế.
Mẹ nó, tai cô sắp không dùng được nữa rồi, làm ơn có ai đó khiêng cô đi chữa trị với.
Rõ ràng là thế giới mạt thế, xung quanh toàn xác sống, khung cảnh thì đổ nát chết chóc sinh tử văn, thế méo nào thiên đạo còn có thể nhảy sang văn phong tổng tài bá đạo đừng yêu tôi thế kia.
Hoa Y thầm lau đi tầng mồ hôi không tồn tại, cố gắng hết sức không quản chuyện nhà người ta.
Trịnh Du Nhiên bị hôn đến thở hổn hển, chân nhũn ra, eo bị người ôm chặt, Lục Vãn ôm cô khẽ nở nụ cười tà mị, môi dí sát vào tai cô cắn nhẹ thủ thỉ.
"Thích không?"
Hoa Y: "........"
Thở dài mệt mỏi, Hoa Y ngẩng đầu lên trời, mà hai hàng lệ tuôn rơi, quả nhiên cô xuyên nhầm thế giới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.