Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 140: Mạt thế vua xác sống (10)




Trần Khôn: "Nhiên Nhiên, gần đây có một căn hầm quân sự, có lẽ sẽ có súng cùng một số vật dụng hiếm, chúng ta có nên rẽ qua đó không?"
Trịnh Du Nhiên suy nghĩ đôi chút về lời Trần Khôn nói, hiện cô đang dẫn một nhóm trinh sát tập sự của căn cứ M ra ngoài tìm kiếm nhu yếu phẩm.
Gồm 5 người mới những người có kinh nghiệm thì chỉ có cô, dị năng lôi, Trần Khôn dị năng thủy, Doãn Quỳnh không lâu trước cũng đã thức tỉnh dị năng ẩn thân, là một loại dị năng mặc dù về tấn công không quá mạnh mẽ nhưng lại có khả năng sinh tồn cao.
Trịnh Du Nhiên suy nghĩ đôi chút đánh giá năng lực của toàn đội, mặc dù có một số người mới...nhưng căn hầm kia...thực sự dụ hoặc.
Nếu cô ra ngoài không chỉ mang về nhu yếu phẩm, còn mang về cả súng và đạn dược, vậy thì địa vị của cô trong căn cứ càng tăng cao hơn đồng thời sẽ gây được ấn tượng với Hạ Triết, một mũi tên trúng hai con chim.
Nhất là đối với việc siêu thị hệ thống, không có bán vũ khí, lại còn phải đổi bằng điểm thưởng, cho nên cô càng muốn đến căn hầm kia, biết đâu có thêm những thứ cần thiết sau này.
Quyết định xong, toàn đội liền di chuyển.
——————————
Trịnh Du Nhiên mím chặt môi nhìn đến tình hình trước mặt cô vô cùng hối hận về quyết định của mình.
"Cẩn thận, tất cả mau chạy ra phía cửa", Trịnh Du Nhiên hét lên.
Bởi vì khi vào bên trong đội nhóm của cô liền gặp phải một con xác sống biến dị, thậm chí không thể nhận định được rõ cấp độ của nó, nó còn thông minh hơn cả xác sống cấp cao.
Nhóm người nhanh chóng chạy về phía cửa, một tiếng gầm vang lên, gạch đá từ trên cao rơi xuống khiến 3 người đã bị đè chết.
Trịnh Du Nhiên trợn mắt sợ hãi đong đầy bên trong, cô cắn răng chạy nhanh về phía trước chợt lưng có một lực đạo to lớn đẩy cô sang bên, đầu hơi đau nhói giống như có vật gì đâm phải.
Trịnh Du Nhiên ôm đầu ngã lăn sang bên cho đến cuối cùng vẫn không biết là ai ra tay.
Xác sống đằng sau cùng lúc đã đuổi đến, tốc độ nhanh đến đáng sợ, chưa bao giờ cô cảm nhận thấy tử vong lại gần mình đến vậy...!
Trịnh Du Nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt ánh mắt tràn ra sự sợ hãi, hiện cô bị dồn vào đường cùng, liệu...có khi nào cô sẽ...chết ở đây.
Không, cô không muốn chết ở đây, cô không muốn chết!!! Trịnh Du Nhiên điên cuồng gọi tên hệ thống.
——————————
—————————
Hoa Y chớp đôi mắt, tỉnh dậy, ánh sáng trong căn hầm vẫn tăm tối mờ ảo, phía đối diện có người đang ngồi, hắn nhàn hạ, tinh tế ngón tay trắng sứ lướt qua từng trang sách.
Hoa Y ngồi dậy cảm nhận được sức nặng...trên cổ tay, cùng chân, cô cúi đầu xuống xích sắt, còng tay và chân cô lại, đồng thời cô đang bị nhốt trong một chiếc lồng, hai lớp...? Không là 3 lớp...! Vô cùng tinh xảo.
"Đừng cố chạy trốn...sẽ tự làm đau chính mình đấy", giọng nói của thiếu niên vừa thấp lại có chút khàn.
Hoa Y lấy lại sự tập trung, dựa vào thanh sắt sau lưng kéo lên nụ cười nhìn người đối diện.
Úc Duy: "......."
Úc Duy từ lần đầu liền cảm thấy xác sống này rất quái dị, không chỉ bởi vẻ ngoài y như con người, còn bởi sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt kia, rõ ràng thể hiện nó khác biệt còn có trí tuệ y như con người.
Hoa Y chỉ im lặng, dùng đôi mắt đục ngầu quan sát Úc Duy, khoé miệng càng kéo lên thật cao chỉ thâm sâu khó lường nhìn hắn.
Úc Duy nhíu mày mạc danh cảm thấy hơi rùng mình, di rời tầm mắt khỏi xác sống trước mặt, hắn quay đầu cầm theo quyển sách bước lên lầu.
Hoa Y nhìn theo hướng hắn khuất dạng, thu lại nụ cười nhún vai, bây giờ trói tay trói chân cô lại còn không thể nói chuyện, bí bách phết nhỉ.
Hoa Y đảo mắt nhìn qua cái lồng giam mình, bên ngoài thì gồm có 3 lớp, tạo thành một không gian hình hộp, chỉ đủ cho cô duỗi người, không lớn lắm, lớp trong cùng là băng, giữa là điện và ngoài cùng cũng là băng.
Hoa Y thầm khen hắn trong lòng, cũng giỏi phết khi có thể tạo ra được thứ tinh xảo như thế, đúng ý cô vừa đẹp lại vừa hữu dụng.
Chợt Hoa Y cảm nhận được dòng máu trong thân xao động, cô miết miết ngón tay khẽ nở nụ cười, xem ra Doãn Quỳnh hành động rồi nhỉ.
Thứ cô đưa cho Doãn Quỳnh chính là máu của cô được nén lại, cô để Doãn Quỳnh đâm chiếc kim đỏ ấy vào đầu nữ chủ là có ý định muốn cắt đứt liên kết của nữ chủ với hệ thống của cô ta.
Xem ra cuối cùng quả bom nổ chậm này cũng hoàn thành nhiệm vụ, cô đây là muốn xem nữ chủ nếu không có hệ thống thì có thể làm được gì?
Úc Duy đi không lâu lắm liền quay trở lại, Hoa Y hơi thiêm thiếp đi thấy hắn liền mở trừng mắt, khoé môi giật giật mãnh liệt.
Úc Duy quay lại và mang theo một cánh tay người...
Đừng hỏi cô, cô thật sự không biết hắn nhặt từ đâu về a...
Chuyện còn kinh dị đánh nát tam quan hơn nữa khi hắn mở ra một cái lỗ nhỏ bên trong lồng giam đủ để ném cánh tay vào bên trong.
Hoa Y hít một ngụm khí lạnh, mắt trợn trừng hết nhìn tay người máu me dưới chân lại nhìn Úc Duy trước mặt, ngón tay run rẩy chỉ chỉ phẫn uất vô cùng.
Mẹ kiếp!!! Bà đây phẫn nộ nha, bà là xác sống nhưng bà không ăn thịt người được chưa...! Bà đây còn chưa nhịn hắn đủ sao, đã bắt nhốt thì thôi, lại còn đút thức ăn, mẹ nó đây là định nuôi chim sao?
Nhìn xem, nhìn xem, máu me lênh láng hết ra sàn thế kia, tối làm sao mà ngủ?
Úc Duy quan sát biểu hiện của cô nãy giờ, thấy cô ánh mắt vô cùng ghét bỏ, khinh bỉ kì thị nhìn món đồ ăn mà hắn vất vả lắm mới kiếm về được, sau lại dùng ánh mắt uất hận tức giận nhìn hắn.
Úc Duy nảy ra trong đầu 2 chữ "kì lạ" đúng là một xác sống kì lạ hắn chưa từng gặp bao giờ, cảm xúc hiện lên trên mặt kia thực chân thật, ngoại trừ việc không thể nói có thể là hoàn hảo y như người sống.
Úc Duy lên tiếng: "Tại sao không ăn?"
Hoa Y thấy hắn hỏi mình, đôi mắt giống như bất lực đến mức lửa giận công tâm, không thể nói chuyện thật sự quá bực bội, cô căn bản là người, không ăn cái thứ như thế kia được không, làm ơn đừng thả nó vào đây, dù sao cô cũng chuẩn bị có ý định nằm đây lâu dài.
Đáp lại Úc Duy chỉ là tiếng xác sống gào rú khó nghe, không đoán ra được cô nói gì, khuôn mặt hắn liền lâm vào trầm tư...
Hoa Y biết hắn không hiểu ý cô, lệ chảy dài trong lòng, cô gắng lơ đi sự hiện diện của hắn, cởi ra áo khoác trên người, thành thạo thu dọn bãi chiến trường máu me.
Cô vẫn còn đang lo lắng cho chỗ ngủ qua đêm của chính mình nha.
Úc Duy quan sát từng cử chỉ của cô, càng nghĩ càng chắc chắn đây là dạng ý thức của con người, hành động kia chẳng có xác sống nào lại làm thế.
Chẳng mấy khi Úc Duy tò mò về một thứ gì đấy, hắn lên tiếng hỏi: "Không thích? Vậy ăn gì?"
Hoa Y nghe đến hắn hỏi, dừng tay ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau cô liền thở dài, nhịn nhịn của mình mình nhịn, của mình mình chiều chuộng.
Lẩm nhẩm vài lần câu thần chú trong đầu, Hoa Y nở nụ cười xinh đẹp tinh khiết thuần lương nhất trong cuộc đời mình hướng hắn bày tỏ, khoa tay múa chân một lúc ý là cô không cần ăn.
Hắn chỉ tập trung nhìn cô, môi mỏng khẽ mở hỏi ra nghi vấn sớm nên hỏi ngay từ đầu: "Vì sao đi theo?"
Hoa Y ngạc nhiên với mô típ ngược đời này của hắn, không phải vốn nên hỏi câu này ngay từ đầu hay sao? Chẳng lẽ sự hứng thú về cô còn to hơn cái lí do vì sao cô bám theo sau hắn.
Úc Duy thấy cô u u ơ ơ cùng kết hợp tay chân loạn xạ, có vẻ như đang muốn diễn tả điều gì đấy...nhưng có một động tác, khiến hắn phải suy nghĩ...
Xác sống trước mặt, đưa tay chỉ vào hắn sau lại đặt tay lên vị trí trái tim, ánh mắt nhìn hắn đặc biệt có thần sắc...
Kì lạ...một xác sống kì lạ, lúc đầu là vì hứng thú, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt của cô, hắn lại có cảm giác khác lạ, một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện ở hắn.
Cảm giác đó, khiến hắn có chút khó chịu, nó đột ngột xuất hiện, không thể nắm bắt, khiến cho suy nghĩ của hắn rối loạn, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân của cảm giác ấy, đó là lý do duy nhất...cũng là lý do mà hắn không giết cô.
Hoa Y khua loạn một hồi không biết hắn có hiểu ý mình không, dùng hết cả trí óc cùng tâm can ra biểu lộ tình yêu.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu, Hoa Y thấy sắc mặt của hắn chẳng có gì khác lạ, vẫn cái kiểu nghìn năm như một, cái kiểu kia chắc là vẫn không hiểu cô nói gì rồi.
Hoa Y thở dài ngồi xuống chỉ chỉ cánh tay bên chân ý bảo hắn lấy ra đi nhìn kinh chết được.
Úc Duy nhìn thứ tay cô chỉ rồi lại nhìn cô thật lâu không nói gì, hắn xoay người bước lên trên lầu.
Hoa Y bóp trán cảm giác lòng sắp thương tâm đến chết, rõ ràng hiểu ý cô còn cố ý làm lơ, hại cô đêm nay phải nằm ôm thứ này đi ngủ hả.
Hoa Y thở dài thườn thườn trong đầu lại không ngừng lẩm bẩm thần chú vạn năng của mình mình chiều của mình mình nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.