Hạ Triết bước nhanh qua, mở cửa vào phòng, nhìn đến cô gái đang nằm trên đùi người đàn ông ngủ nướng.
"Trịnh Du Nhiên căn cứ sắp thất thủ rồi cô còn có thời gian nằm đây để ngủ?"
Lục Vãn cau mày dừng lại động tác vuốt ve tóc cô gái, ánh mắt sắc lạnh bắn qua: "Cậu thôi ngay đi"
Hạ Triết bước từng bước qua nhìn cô gái lơ mơ vừa mới tỉnh, khuôn mặt đanh lại: "Tại sao không giúp, với dị năng lôi mãn cấp của cô nếu tham gia vào chiến tuyến phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều?"
Trịnh Du Nhiên bị la đến ong đầu bật người ngồi dậy, khuôn mặt rất không kiên nhẫn nhưng vì ngại Lục Vãn ngồi đây nên nhỏ nhẹ đi xuống.
"Năng lực của tôi sớm đã bị hao mòn rất nhiều, không biết vì sao nhưng lực lượng ngày một yếu đi nên không thể tham gia chiến tuyến được"
Hạ Triết tràn ngập thất vọng với người đối diện, cô gái ngày đó hào sảng đơn giản bày tỏ trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói ra việc mình có không gian cùng dị năng đều biến mất không có dấu vết.
Nếu không phải năng lực của cô rất mạnh, cũng hữu ích hắn sẽ không giữ cô đến tận bây giờ, không biết lý do vì sao từ sau ngày đó trở về cô liền trở nên nhát cáy, luôn lảng tránh nhiệm vụ được giao, chỉ đắm mình trong hưởng thụ, cùng với đám đàn ông xoay quanh bên cạnh.
Trịnh Du Nhiên lảng tránh ánh mắt hắn, sau khi cô biết hệ thống không còn liền vừa vui vừa sợ, sợ mình không tồn tại nổi ở mạt thế này còn vui vì bây giờ cô được thoả thích làm theo ý mình mà không bị trói buộc.
Cho nên sau đó cô liền sống bên cạnh 3 người đàn ông của mình mà vô lo vô nghĩ nhưng thực không ngờ tai nạn ập đến xác sống công thành, nhìn số lượng áp đảo kia đi, xác sống nhiều đến nỗi quây kín xung quanh căn cứ Hạ Triết lại cứ nhất mực muốn cô đi làm tiên phong, hắn muốn cô đâm đầu vào chỗ chết, là chỗ chết đấy!!!
Bây giờ hệ thống đã không còn, nếu lâm vào hiểm cảnh còn có cái gì giúp được cô đây? Cho nên tuyệt đối cô không đi, có chết cũng không đi.
Nhật Khiết cùng Trần Khôn cũng từ cửa bước vào lờ mờ đoán được tình hình cũng đi lên chắn trước mặt Trịnh Du Nhiên.
Nhật Khiết: "Có ba chúng tôi là đủ rồi, Tiểu Nhiên sẽ không tham gia chiến tuyến đâu, cậu đừng ép cô ấy"
Hạ Triết siết chặt nắm tay, thất vọng não nề liếc Trịnh Du Nhiên trốn đằng sau, quay người bước ra ngoài.
—————————
Xác sống đang công thành, chúng đã đục thủng được lớp hàng rào bên ngoài xông vào trong, hiện tại những người có dị năng đang cố gắng tiêu diệt áp chế xác sống tràn vào hết mức có thể.
Con người nhỏ bé thưa thớt, trong làn sóng xác sống...tình hình này, căn cứ...đã thất thủ rồi.
Hạ Triết siết chặt nắm tay, nhìn tình hình bên dưới, cả cuộc đời hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực như bây giờ, một cảm giác giống như mình là con mồi, chỉ chực chờ một con quái vật đến nuốt chửng.
Hạ Đình Húc sau khi đánh giá tình hình, liền bước về phía Hạ Triết: "Triết, con cần phải rời khỏi đây, mau đi đến căn cứ B, nơi đó có bác hai của con"
Hạ Triết ngẩng đầu, đôi mắt không thể tin được nhìn vào ông: "Sao có thể? Sao ba có thể bảo con bỏ mọi người để chạy trốn?"
Hạ Đình Húc vì tình thế cấp bách, liền gằn giọng, nghiêm nghị: "Căn cứ đã thất thủ, con ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì, ta đã chuẩn bị một chiếc xe quân dụng, con mau nhân lúc nội loạn này, đi đi"
Hạ Triết siết chặt nắm tay, sắc mặt u ám đến cực điểm, xoay người qua, nhìn về phía cổng thành, coi như chưa nghe thấy gì.
Hạ Đình Húc thấy thái độ này của hắn, chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, chợt phía dưới xác sống đột ngột dừng lại.
Chúng đứng im cho dù có bị tấn công cũng không hề có phản ứng gì khác, sau đám xác sống quy củ di chuyển dạt thành hai bên, để lộ ra con đường, cùng một chiếc xe việt dã đang lái đến.
Chiếc xe chẹt qua cổng thành bị phá đổ sau đó dừng lại ngay đối diện đội ngũ dị năng giả, cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, dáng người nho nhỏ, khuôn mặt thanh tú.
Hạ Đình Húc trợn to mắt nhìn khung cảnh kì dị này, mà cô gái kia, không hề bị xác sống xâu xé, chúng vừa nhìn thấy cô ta liền quy củ trật tự, đầu cũng thậm chí còn cúi xuống mạc danh trông rất thành kính.
Hoa Y bước xuống xe, trước khi đi còn không quên dặn dò người bên cạnh không được bước xuống.
Cô đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên đám người trên tòa nhà cao nhất...rốt cuộc thì...đứng trên cao như thế để làm cái gì? Mọe nó chứ khiến cô ngẩng lên mỏi hết cả cổ!
Hoa Y động tác linh hoạt, nhún người nhảy lên nóc xe sau mới cảm thấy khá khẩm hơn chút, được rồi thêm điểm khí thế.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hơi cong lên, nở nụ cười tinh quái, cất tiếng nói: "Chào~~"
Đáp lại cô là một tràng im lặng, im lặng đến mức cả tiếng hít thở cũng cảm thấy.
Hoa Y nhếch lên khóe môi, chậm rãi nói: "Tôi chính là người đứng sau chỉ huy đám xác sống đáng yêu này~ chắc hẳn các bạn đang muốn chửi rủa tôi lắm nhưng việc ấy tạm gác lại đi, vì tôi đến đây có mục đích"
Sau lời nói của Hoa Y, vô số người mất kiên nhẫn điên cuồng chửi rủa còn phát động cả dị năng hướng cô đánh đến.
Lẩn trong đám xác sống 10 con xác sống cấp 5 lao ra chặn lại đòn công kích của đám người, nhanh chóng giải quyết người có ý định tiếp cận Hoa Y.
Tình hình sau khi bị áp chế thì ổn định lại không ít, không có dị năng giả mất bình tĩnh lao lên liều chết nữa, đám còn lại chỉ âm thầm quan sát cô.
Hoa Y rất vừa ý lại liếc đến đám vừa định tiếp cận cô liền tan thành tuyết bay trong không khí bất giác nở nụ cười.
Cô cúi xuống từ nóc xe qua cửa sổ nhìn hắn khẽ cười, cô còn chưa tức giận, mà hắn lại còn nóng tính hơn cô là thế nào vậy.
Úc Duy nhìn cô chân mày vẫn còn nhíu chặt, hắn mở cửa xe bước ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh đảo một vòng quanh đám người đối diện.
Hoa Y nhún vai, xem ra không ngăn nổi hắn rồi, cô khẽ ho, tập trung lại vấn đề chính, từ xa cô nhìn thẳng về phía Hạ Đình Húc.
"Tôi là đến đây tìm người tìm Trịnh Du Nhiên..."
Hoa Y lướt mắt, nhìn xuống một loạt con người hiện đang có mặt ở đây, nhưng duy nhất chỉ không thấy nữ chủ.
Hoa Y nói tiếp: "Giao ra Trịnh Du Nhiên, tôi sẽ cho các bạn một con đường sống"
Hoa Y thấy khuôn mặt những người bên dưới đã xám ngoét lại không biết là do Bạch Ly quá tay, hay là vì lý do gì khác...
Hoa Y nở nụ cười tươi rói vẫy vẫy tay chào: "Chỉ vậy thôi, giới hạn trong 3 ngày, tôi chờ tin tốt của mấy người"
Nói xong Hoa Y liền nhảy xuống mặc kệ phản ứng của quần chúng xung quanh, nghênh ngang lái xe, cùng Úc Duy trở về.
Sau khi cô đi đám xác sống cũng từ từ rút lui, để lại một mảnh hoang tàn.