Cung nữ từ xa bước tới nhìn thấy cô liền nhún người hành lễ.
"Thái hậu, quốc sư đại nhân ở bên ngoài cầu kiến người"
Hoa Y thầm lục lọi cốt truyện một lượt truy ra được thân phận của người mang danh Quốc sư kia.
Quốc sư Vân Phượng, cao nhân trên núi Thiên Sơn, được Lưu Vũ Đế mời xuống núi trấn an quốc bảo, ổn định lòng người, hắn giống như một nhân vật tượng trưng cho đức tin, sự tín ngưỡng của dân chúng.
Một nhân vật chủ chốt góp sức cho Lưu Vũ lật đổ Tịch gia, hắn bình thường kiệm lời ít nói, trên miệng luôn treo một nụ cười từ ái cứ như phật sống tại thế phổ độ chúng sinh, đó là ấn tượng của nguyên chủ về vị Quốc sư đại nhân này.
Nhưng theo Hoa Y thay vì nói nhân từ bác ái, hẳn phải nói người này tâm tư thâm trầm, rất giỏi tính kế và đặc biệt hung tàn.
Cô thu lại dòng suy nghĩ, gật đầu bảo cung nữ cho hắn vào.
Nam nhân áo bào trắng bước tới, vạt áo nhẹ lay động theo bước đi của hắn, dáng người cao gầy toàn thân đều toát ra tiên khí.
Hoa Y híp mắt nhìn liền nở nụ cười, vị Quốc sư đại nhân này nhìn qua chỉ tầm 20 tuổi, dáng người cao gầy, áo bào trắng cùng đường viền chỉ bạc tôn lên vóc dáng ẩn hiện mê hoặc của nam nhân tập võ.
Mái tóc đen dài một nửa được búi lên bằng một cây trâm ngọc đằng sau thả xuống, thác tóc đen theo bước đi của hắn nhẹ đong đưa mượt mà xuất trần, khuôn mặt của hắn thanh tú nhẹ nhàng toả ra sự ấm áp dịu nhẹ, đặc biệt là đôi mắt hạnh đuôi mắt hơi đi xuống cho người ta cảm giác giống như trong suốt lại vô hại...
Hoa Y kéo lên khoé miệng vô hại ư...không hiểu vì sao suy nghĩ này lại loé lên khi cô nhìn hắn.
Hoa Y rời mắt nhìn về phía chén trà trên bàn nhỏ bên cạnh, tay cầm lên chén trà, khẽ nhấp.
Vân Phượng hơi cúi đầu hành lễ với cô.
Hoa Y khẽ cười đánh giá hành động này của hắn thật kiêu ngạo, mặc dù cô còn trẻ nhưng thân phận hiện tại của cô vẫn là Thái hậu, vậy mà hắn chỉ hơi cúi đầu hành lễ thậm chí đến lưng còn không thèm cong xuống.
Hoa Y đặt xuống chén trà, tầm mắt nhìn thẳng hắn:"Quốc sư, ai gia biết ngươi quyền cao chức trọng, nhưng mà cái lễ này của ngươi...cũng quá đại khái rồi đấy"
Vân Phượng đạm nhiên nở nụ cười, ánh mắt không xiểm nịnh, không sợ hãi chỉ có một mảng trong suốt: "Thái hậu, quy củ trong cung không áp dụng với ta"
Hoa Y nhếch mép, cũng lười so đo tiểu nhân với hắn, liền hỏi đến mục đích chính: "Quốc sư bãi giá đến cung của ai gia là có gì chỉ giáo?"
Vân Phượng coi như không biết ẩn ý trong câu nói của cô: "Thái hậu, từ xưa đến nay thông qua các triều đại đều không có điều lệ Thái hậu buông rèm chấp chính"
"A hoá ra là ngươi cũng muốn cản ai gia, vậy ngươi nói xem Vũ nhi bệnh tật quấn thân, sức khoẻ của nó ngày một trở nặng, ai gia cũng là vì muốn tốt cho nó, bây giờ các ngươi lại đến trách ai gia?" Hoa Y miệng lưỡi sắc bén, khuôn mặt nghiêm nghị chất vấn hắn.
Người trước mặt vẫn giữ nguyên nụ cười đạm nhiên như có như không: "Về bệnh tình của Hoàng thượng ta có biện pháp, còn về Thái hậu, nếu còn tiếp tục sẽ gây nhiều sự tranh cãi cho dù điều đó xuất phát từ thiện tâm của người, ta cũng chỉ nói đến đây, ngoài ra Kiệt đại nhân cũng đã quỳ trên thiên điện 1 canh giờ, ta nghĩ rằng với hoàn cảnh hiện tại người nên thu phục nhân tâm, công sức và thời gian gộp lại mới đạt được ước vọng, chớ nên vội vã..."
Hoa Y ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi đôi mắt hắn, nói tới nói lui căn bản là bảo cô thu bớt lại lòng tham của mình, đừng được nước rồi làm lại tới không biết đủ.
Hoa Y thở dài, đúng thật là một con hồ ly, đã là hồ ly nhưng lại diễn vai con thỏ vô hại, cái gì cũng không quan tâm tránh xa sự tình thế tục.
Còn cái nụ cười kia càng chướng mắt giả đò tiên khí xuất trần vân đạm phong khinh, ta đây thật sự muốn xem hắn diễn được đến bao giờ.
Thu lại cảm xúc, xoá đi bầu không khí căng thẳng, cô nở nụ cười nhìn hắn: "Được, cứ theo ý ngươi đi, Kiệt đại nhân cũng bảo hắn đứng lên đi, già rồi không ngại đầu gối đau nhức hay sao"
Vân Phượng trước sau vẫn duy trì nụ cười như có như không, từ lúc xuất hiện đến giờ cô chưa hề thấy biểu hiện dư thừa nào trên khuôn mặt hắn.
Hắn cúi đầu hành lễ, cáo lui.
"Ngày mai qua đây, ai gia muốn cùng ngươi thảo luận cái vấn đề...gì mà...thu phục nhân tâm" nói xong Hoa Y cũng không đợi hắn trả lời nhấc lên làn váy bước về phía tẩm điện.
—————————
Từ ngày đó Thái hậu không hề tham gia thiết triều nữa, thực sự để lại chuyện triều chính cho Lưu Vũ Đế quản lý, chính mình thanh thanh nhàn nhàn làm một Thái hậu quản lý hậu viện.
Các đại thần đều vô cùng khiếp sợ cùng lo lắng bởi sự quay ngoắt này của nàng, hay còn nói là sợ hãi thế lực Tịch gia phái sau đang có đại chiêu gì.
Hành động này ngẫu nhiên bị mọi người coi là khoảng lặng yên bình trước cơn sóng dữ.
Lưu Vũ Đế hẳn nhiên cũng không lường được bước đi này của nàng, cho nên để cận thận chu toàn, mặc dù tiếp quản việc nhiếp chính, nhưng hàng ngày tấu chương quan trọng hắn vẫn luôn sai người đưa đến Từ Ngô cung, xin ý chỉ của nàng.
Nhận lại rất nhiều ý kiến trái chiều, dù các đại thần ra sức ngăn cản song Lưu Vũ Đế vẫn một mực tuyên bố hắn bệnh tật quấn thân tâm có mà lực không đủ, chỉ có thể nhờ cậy Thái hậu ra sức vì lê dân bá tánh.
Hoa Y đối với hành động này của hắn chính là kiểu thụ sủng nhược kinh, có phúc mà không biết hưởng, chẳng phải muốn lấy lại quyền lực lắm sao, bây giờ cô đích thân trả lại cho hắn lại làm ra vẻ lực bất tòng tâm, giả dối đến cực điểm.
Vì vậy đối với đống tấu chương chuyển đến tẩm cung của cô, thái giám còn chưa bước vào nổi cửa cung đã bị cô đem người đuổi về, thứ cho cô nha, cái cô cần là ngôi vị Hoàng đế kia, đống tấu chương chất như núi khiến người ta đau đầu nát óc này không nằm trong phạm trù suy tính của cô, thỉnh quay về tự mình tiếp tục.