Vân Phượng ngẩng ngơ ngồi trong thư phòng đã lâu, cận vệ đi vào bẩm báo mới chấm dứt được dòng suy nghĩ miên man trong đầu hắn.
"Chủ tử, là thư của Bệ hạ"
Hắn nhẹ đặt sách xuống ngẩng đầu ánh mắt xao động mãnh liệt sau dần chôn giấu đi, kéo theo một tiếng thở dài.
——————————
Hoa Y sớm đã tỉnh, cô ngồi trong phòng ăn táo mà nha hoàn mang đến, cũng không lâu lắm ăn đến quả táo thứ 3 liền nhìn thấy thân ảnh hắn từ xa bước đến.
Hoa Y nhanh chóng đứng lên ra đòn phủ đầu: "Tối nay ai gia muốn ở lại đây"
Vân Phượng làm lơ lời nàng nói hướng về phía ghế bên cạnh ngồi xuống, một ly trà được dâng lên.
Hoa Y len lén liếc về phía hắn vẫn thấy nam nhân ung dung ngồi uống trà giống như người vừa nãy sai người tống cổ cô về cung không phải hắn vậy.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng hắn dừng lại động tác uống trà, nâng mắt hỏi.
"Vì sao lại không về?"
Đợi mãi câu nói này của hắn Hoa Y khuôn mặt nhỏ nhăn nhó thấy rõ: "Hoàng đế gửi đến nhiều tấu chương lắm, mắt ta mỏi"
Nàng nói xong thân mình hắn liền khựng lại, cũng thật nhanh trấn định, lòng không biết sao mạc danh vui vẻ, bất giác giọng nói cũng dịu dàng đi còn nghe ra một tia trêu ghẹo.
"Ồ...không phải người muốn nhiếp chính sao? Hơn nữa ta nhớ tấu chương đều bị người trả về hết rồi"
Hoa Y hơi chột dạ thầm nghĩ mình thất sách, nhưng rất nhanh trấn định lại cố ý lược bỏ đi vế sau của hắn: "Ta thật sự muốn nhiếp chính mà, nhưng là ngôi vị Hoàng đế kia cơ còn quyền lực chân chính ai thích nắm thì nắm ta cũng mặc kệ không quản"
Vân Phượng nheo mắt, ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo xuyên thẳng nàng: "Càn quấy"
Hoa Y mắt đối mắt nhìn hắn, nét cười càng thêm sâu, từng bước kiên định hướng về phía hắn, thân ảnh của nàng che khuất đi ánh sáng, bóng đen ngược sáng phủ hắt lên người nam nhân đang ngồi trên ghế.
Môi đỏ như máu, mi mục như hoạ, đáy mắt tràn ngập ý cười, khoé miệng kéo lên, từ từ cúi xuống kề sát tai hắn.
"Nhưng ai gia lại cứ muốn nói cho chàng, giang sơn này~ nhất định sẽ mang họ của ai gia!"
Hoa Y cúi xuống liếc đến bàn tay nắm lại của hắn, nàng đưa tay chạm vào bàn tay hắn, nhẹ tách các ngón tay, mười ngón đan chặt vào nhau.
Nâng mắt nhìn vào đôi mắt của đối phương, lúc này đây đôi mắt ấy đã rút đi sự bình tĩnh, kiềm chế thường ngày thay vào đó là vô tận khát máu cùng bóng đêm u tịch, đây mới chân chính là hắn...Bạch Ly vốn phải có dáng vẻ như vậy... . 𝖳hử 𝘁hách 𝘁ìm 𝘁гa𝙣g gốc, géc gô — 𝖳R uM𝖳R𝑼𝒴𝖾𝙽.𝐯𝙣 —
Nàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt dần nhắm lại, đôi môi đỏ mọng hạ xuống khoé môi mỏng lãnh tình kia từ từ nhấm nháp tư vị lạnh lẽo trên đó.
Gáy bất chợt bị người nắm giữ, nụ hôn gia tăng lực đạo trở nên sâu sắc cuồng loạn, hắn lấy lại quyền chủ động, đặt nàng ngồi trên đùi, mạnh mẽ công chiếm đoạt đi hơi thở ngọt ngào của nàng.
Vân Phượng thật lâu sau mới buông tha người trong lòng, nhìn cánh môi nàng bị hắn giày xéo mà ướt át, càng thêm đỏ mọng ma mị hắn chỉ hận không thể một ngụm nuốt nàng vào trong bụng, bất cứ thời khắc nào hắn đều muốn làm như thế.
Hắn vươn tay lên nhẹ lau đi làn nước trên cánh môi nàng, giọng nói bất giác trầm khàn hơn lúc đầu một chút.
"Người không thích hợp làm hoàng đế"
Hoa Y cười tà, bắt lấy ngón tay đang làm loạn của hắn nhẹ cắn: "Ta không trưng cầu ý kiến của chàng mà là thông báo, ta chắc chắn là hoàng đế"
Nói đoạn ngay tại chỗ vừa cắn còn lờ mờ hằn dấu răng hôn xuống, sau dùng lưỡi liếm nhẹ vết răng bên trên, đôi mắt nhìn thẳng hắn: "Cho dù chàng chọn như thế nào, ta đều tôn trọng quyết định của chàng..."
—————————
Lộc cộc, tiếng xe ngựa di chuyển.
Hoa Y ngồi an vị trong xe, ngắm nhìn qua bài trí xung quanh, khoé miệng bất giác kéo lên, bài trí cũng thực dụng tâm, bên cạnh cô còn có điểm tâm quen thuộc của ngự trù trong cung, trà là loại trà mà cô thích uống nhất.
Bố trí đến thật là dụng tâm lướt qua thôi cũng nhìn ra tâm ý cửa hắn ấy vậy mà lại cứ một mực như cục băng cổ hủ khuôn phép, tỏ vẻ đạo mạo xa cách với cô.
Ting đang suy nghĩ miên man chợt một giọng nói máy móc đã lâu ngày chưa xuất hiện vang lên.
[Kí chủ~~~ tôi trở lại rồi đây]
Hoa Y cũng không quá ngạc nhiên, lý do vì sao nó mất tích chỉ có thể là đi thăng cấp mà thôi.
Chẳng mấy khi Hoa Y quan tâm hỏi:"Ồ, hấp thu hết rồi sao?"
6996 vắn tắt đơn giản quá trình mất tích của nó, đại khái là đi hấp thu năng lượng.
Không biết lại chập dây thần kinh nào, giọng nó liền thăng lên quãng 8, thét đến điếc hết cả lỗ tai cô.
[KÍ CHỦ!!!? vì sao thanh tiến độ nhiệm vụ vẫn 0%?!!! Cô xuyên đến đây đã bao lâu rồi hả???]
Hoa Y ngoáy ngoáy lỗ tai thực sự cứ khi nào tên này online là cô không có một phút giây bình yên.
"Anh hét cái gì, đến khi nó đầy chóng vánh với chất giọng quãng 8 của anh có phải tai tôi không cần dùng nữa không"
6996 thở phì phò nhìn cô [Không có tôi đốc thúc nên cô chây lì thế này hả, rõ ràng thế giới này chỉ hạng B, vậy mà...vậy mà tiến trình thế giới không nhích lên nổi 1%? Chắc chắn cô lại ăn nằm hưởng thụ như sâu gạo, không làm nhiệm vụ có phải không?"
Hoa Y cảm thấy đầu đều đau, thái dương giật giật, nhất quyết tiên hạ thủ vi cường dùng tinh thần lực cắt đi kết nối với nó, lời sớm đã lên đến tận miệng mà 6996 lại không thể nào bạo phát ra.
Cùng lúc xe ngựa dừng lại trước mặt là cửa Từ Ngô cung, cung của Thái hậu.