Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 204: Dao trì tiên tử




Hoa Y nhìn khoảng mây trước mặt, đây là ranh giới của Thiên đình, mây chỉ dừng lại ở đây không thể đi tiếp.
Thích Thiên cúi đầu nhìn nàng, nắm lấy tay nàng khẽ nói: "Không sao cứ đi xuyên qua"
Nói xong hắn liền kéo tay nàng bước tiếp, mũi chân chạm qua ranh giới, bước sang phía bên kia lại là một cảnh sắc tương tự nhưng trống vắng hơn Thiên đình một chút.
Vẫn là một tầng mây trôi dưới chân mà xa xa là một khoảng đình viện, không có lấy một bóng người.
Thích Thiên kéo tay nàng hướng về phía trước đi đến, hắn giải thích: "Đây là nơi ở của ta, được gọi là khoảng trời riêng, nơi tây tách biệt với Thiên giới chỉ có ta mới mở ra được"
Hoa Y gật gù thầm đánh giá, lại lướt qua lướt lại trên người hắn hơi vui vẻ tự hào đi lên, lần này xem ra cũng trâu bò phết.
Hoa Y vẫn chưa hiểu rõ nên lên tiếng hỏi lại hắn: "Vậy người bên Thiên giới không thể vào đây?"
Thích Thiên đặt nàng ngồi xuống ghế, phất tay áo xuất hiện dụng cụ pha trà mới nói tiếp: "Có thể đi vào nếu được đế quân của khoảng trời ấy dẫn vào, giống như ta dẫn nàng vào vậy"
Hoa Y nở nụ cười, cầm lên lá trà bắt đầu cho vào trong bình trà thực tự nhiên quen thuộc: "Vậy danh xưng đế quân là những người mở được khoảng trời riêng, không thuộc phạm vi Thiên giới"
Thích Thiên gật đầu, khoé mắt lông mày đều tràn ngập ý cười dịu dàng nhìn nàng: "Ừ, ngoài ta ra còn có 2 người nữa"
Hoa Y lắc nhẹ ấm trà: "Vậy rốt cuộc là có bao nhiêu khoảng trời tất cả?"
Thích Thiên suy nghĩ, mày hơi nhíu lại sau giãn nhẹ ra: "Ta cũng không rõ, bầu trời quá rộng lớn, Thiên nhân lại hữu hạn, hiểu biết của Thiên nhân cũng giới hạn trong sự chật hẹp mà thôi"
Hoa Y gật đầu không nói gì nữa, chăm chú pha trà.
Thích Thiên như có điều suy nghĩ, ngón tay hắn hơi co lại cứ muốn nói lại thôi, Hoa Y sớm nhìn ra nhưng lại cứ lờ đi mặc kệ hắn.
Cuối cùng Thích Thiên không chịu được nữa giọng trông chờ hỏi: "Vậy nàng có thích ở đây không?"
Cô bật cười hoá ra là xoắn xuýt vấn đề này, cô nâng lên ly trà khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt quét qua sân viện đơn giản đạm bạc của hắn: "Đơn sơ, hẻo lánh"
Thích Thiên hơi cúi đầu, ánh mắt ảm đạm đi xuống im lặng không nói gì, sóng mắt lại như lưu chuyển suy nghĩ gì đó.
Hoa Y vừa nhìn liền biết hắn đang suy tính âm mưu, khoé miệng cô hơi kéo lên nói tiếp: "Nhưng không sao, tự ta biết sắp xếp lại"
Thích Thiên ngẩng đầu, khuôn mặt như bừng sáng, nở nụ cười vui vẻ thích ý nhìn nàng.
Hoa Y không nhịn nổi, bật cười ra tiếng.
Một khoảng trời nhỏ, một đôi người bình bình lặng lặng bên nhau.
————————————
Vào một ngày đột ngột 6996 nối lại liên kết, vừa mới online liền cho một bài tế văn kể khổ, nào khó khăn lắm mới tìm được cô, nào là nó phải trốn tránh thiên đạo như thế nào, thuật lại quá trình nằm gai nếm mật đầy đau thương của nó.
Hoa Y nghĩ thấy cũng tội nên đành nghe tai này lọt tai kia cho nó trút ra nỗi bực dọc, càng nghĩ càng cảm thấy mình là một kí chủ cực kì mẫu mực lại thông hiểu lòng hệ thống.
6996 chợt nhớ ra [Quên mất không nói với cô, đây cũng là một thế giới, lúc thiên đạo truy sát tôi và cô nên tôi đành phải tạm huỷ đi liên kết của cả hai, may mà tôi nhanh trí, huỷ liên kết rồi trốn đi cuối cùng lão cha thiên đạo kia cũng phải buông tha]
Chẳng mấy khi Hoa Y dễ tính, cô nhấp ngụm trà gật gù ánh mắt hơi tán thưởng nhìn nó.
6996 sớm bay lên tận trời, giọng cũng xen vào tia vui sướng [Thế để tôi truyền tải cốt truyện qua cho cô, còn phải thu thập giá trị hắc hoá nữa mới hoàn thành nhiệm vụ đấy]
Hoa Y cụp mắt xuống lắc đầu: "Không cần, nam chủ chắc hẳn là Thiên Đế Trúc Quân, nữ chủ Nguyên Thai Thánh Ma, Tử Y Huyền Nữ?"
6996 bất ngờ sau nghĩ đến kí chủ nhà mình là dạng người gì thì cũng không ngạc nhiên lắm.
[Đúng vậy, vậy ra cô đã sớm làm nhiệm vụ rồi, tôi còn tưởng cắt đứt liên kết đột ngột tạo thành vào tác dụng phụ trên người cô cơ]
Hoa Y nâng mắt nhìn nam tử áo bào ngân bạch từ xa bước đến khẽ nở nụ cười: "Đúng là có mất trí nhớ, nhưng rất may không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa anh yên tâm đi, nam nữ chủ là tự ngược nhau đến hắc hoá rồi cũng chẳng cần đến tôi nhúng tay"
6996 nghe xong lời cô kiểm tra một chút xác thực như những gì cô nói, nó hẹn ngày rời đi với cô liền trực tiếp offline.
Thích Thiên đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, sắc mặt không được tốt lắm.
Hoa Y rót cho hắn một chén trà, khẽ hỏi: "Sao thế?"
Thích Thiên nhận lấy chén trà, mày hơi nhíu lại: "Thiên Đế muốn ta giúp sức trong trận chiến với Nguyên Thai Thánh Ma"
Hoa Y nâng tay vuốt lại sợi tóc hơi rối trên trán hắn đặt nó vào nếp nở nụ cười: "Cái này có gì mà chàng phải nghĩ, thích thì đánh không thích thì không đánh"
Thích Thiên gật đầu, bắt lấy tay nàng: "Chắc chắn ta không muốn đánh, nhưng hắn mấy ngày nay cứ canh lúc ta ra khỏi khoảng trời liền bám lấy ta, cứ dùng danh nghĩa nhà mẹ đẻ của nàng quấn đến ta tâm đều phiền"
Hoa Y phì cười vuốt sườn mặt hắn, xúc cảm hơi gai gai khiến ngón tay ngưa ngứa, cô biến ra một con dao trên tay: "Lại mọc râu rồi, để ta giúp chàng cạo đi nhé"
Thích Thiên gật đầu cực kì tự giác ngồi trước mặt nàng.
Hoa Y miết nhẹ con dao cạo đi lớp râu lún phún trên sườn mặt hắn cho đến cằm, giọng trần thuật: "Chàng đừng nhúng tay vào, cuộc chiến này là do hắn tự tạo, oan có đầu nợ có chủ, nợ người một mảnh tình duyên tự khắc phải trả"
Thích Thiên suy nghĩ một chút, lúc sau quyết đoán nói: "Vậy khoảng thời gian này ta quyết không bước ra khỏi nhà nửa bước"
Hoa Y kéo lên khoé miệng, đúng thật là không ngăn được bản thân cúi xuống hôn lên trán hắn, thật sự đáng yêu chết cô mất thôi~
Thích Thiên híp mắt hưởng thụ, khoé miệng cũng kéo lên cùng độ cung với nàng.
Hoa Y cạo xong râu cho hắn mới ngồi xuống, bên cạnh hắn, đầu dựa vào vai hắn, giọng nghiêm túc đi lên: "Thích Thiên, ta sắp phải rời đi"
Cảm nhận thân mình hắn hơi cứng lại, hẳn là hắn không thích nghe hai chữ "rời đi" còn cực kì bài xích nó.
Cô thở dài nói tiếp: "Không phải bỏ lại chàng, mà là muốn cùng chàng gặp nhau ở một nơi khác, đổi một cái địa điểm, chàng có nguyện ý theo ta?"
Thích Thiên nghe lời nàng nói lòng bất giác lặng đi không một gợn sóng, không phải vì hắn quá đau khổ mà giống như hắn chấp nhận, và tin tưởng.
"Được, vậy ta sẽ tìm nàng"
Hoa Y nở nụ cười là nụ cười hạnh phúc, tươi sáng rực rỡ: "Không, lần này hãy để ta đến tìm chàng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.