Cô cùng đám người trang bị một vài vũ khí di chuyển về nơi ở của tên sát nhân.
Lương Nhất đi lên hai tay nắm lấy cánh cửa ý định mở ra, một tiếng Kịch! Vang lên.
Cánh cửa giống như bị khoá không mở ra được.
Lương Nhất nhìn về phía Phàn Yên hơi lo lắng hỏi: "Không mở được làm sao bây giờ"
Phàn Yên quan sát xung quanh, sau đó nói: "Cậy ra, nhanh lên"
Đinh ba cắm vào cánh cửa nam sinh cùng Lương Nhất dùng sức cậy cánh cửa ra chợt âm thanh tử thần vang lên brừm brừm tiếng cưa máy càng lúc càng gần!
Lương Nhất dừng động tác, sắc mặt tái mét nhìn thứ đang tiến tới, Phàn Yên cắn chặt răng, quay đầu hối thúc: "Mau lên chỉ cần vào đó là chúng ta sẽ thoát được hắn!"
Nghe được Phàn Yên nói vậy hai người đàn ông dùng lực gồng lên ra sức cậy phá cánh cửa.
Ruỳnh!
Cánh cửa vừa mở ra Phàn Yên nhanh chóng nói: "Mau mau chặn cửa lại đừng để hắn vào"
Hoa Y khoanh tay đứng nhìn Phàn Yên chủ trì đại cục, liếc mắt thấy cô ta nhanh chóng chạy khắp phòng như đang tìm kiếm gì đó.
Brừm brừm!!!!
Cưa máy đục trên cánh cửa tạo lên một lỗ hổng lớn, tên sát nhân từ ngoài nhìn vào trong điên dại cười, tay vung lên từng nhát cưa mạnh giáng xuống.
Cánh cửa vỡ toang Lương Nhất sắc mặt trắng xám nhìn nam sinh bị cưa đôi người, máu theo lưỡi cưa văng lên nhuốm đỏ cả người tên sát nhân.
Bị tràng cảnh chấn động, Lương Nhất chân sớm đã nhũn, người run đến kịch liệt ngồi trên mặt đất, mất đi sự phản kháng.
Sự tập trung Hoa Y dồn về phía Lương Nhất chợt có một lực đạo đẩy cô từ phía sau khiến cô lao xuống, mặt gần sát ngay lưỡi cưa của tên sát nhân.
Khi cách lưỡi cưa khoảng một ngón tay cô liền ổn định thân mình, nghiêng người nhanh chóng lộn sang bên cạnh.
Hoa Y thở phì phò đứng dậy, mắt đỏ nhìn lưỡi cưa chém tới, nhanh nhẹn tránh đi, nhìn đến phương hướng Phàn Yên đã không còn nữa ngay dưới lớp da heo có một địa đạo dần khép lại.
CMN! Hoa Y nghiến răng ken két thầm khen nữ chủ lợi hại một chiêu giết người không thấy máu này làm thực nhuần nhuyễn.
—————————
"CHÀO MỪNG NGƯỜI CHƠI TIẾN VÀO KHU VỰC SAFE ZONE*"
(*) Safe zone: khu vực an toàn trong game thường là nơi NPC giao nhiệm vụ.
Phịch! Lương Nhất trượt xuống không ngừng thở hổn hển, trong khi hắn chưa kịp định thần với trận chiến kinh hồn ban nãy thì cô gái bên cạnh như không có gì bước về phía trước.
Lương Nhất cố gắng đứng dậy ý muốn đuổi theo cô mà dường như đôi chân lại lực bất tòng tâm.
Hoa Y đi theo mũi tên chỉ dẫn đến toà thành trung tâm, nơi đây được gọi là Safe Zone có kiến trúc giống như một toà thành cổ, dọc đường đi lại bất ngờ không hề đồng điệu với chữ "cổ" chút nào hàng quán náo nhiệt, có quán đồ ăn nhanh, đồ tây, có cửa hàng quần áo, trang sức phụ kiện, tất cả đều có đủ giống như một trung tâm thương mại lớn.
Nhưng điều đặc biệt là vũ khí, người ở đây đều mang theo vũ khí, có người là kiếm, súng, đao, rất đa dạng và phong phú, nhan nhản dạo phố.
Hoa Y nhìn đến cánh cửa kính trong suốt trước mặt, vừa bước lên cầu thang nó liền tự động mở ra, theo chỉ dẫn cô bước về phía quầy số 3.
Bên quầy không có bóng người nhưng lại có một cái camera chĩa về phía cô, còn là loại phát ra tiếng.
"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản lưỡi cưa Jason, người chơi vì đã giết được Boss nên được thưởng 2000 tinh tệ đồng thời đạt lv2, người chơi có gì thắc mắc xin điền vào khung dưới đây"
Vậy đúng như cô suy đoán, giết Boss chính là cách để "sống sót", ngoài cái cách chui hầm của nữ chủ cũng là một trong những cách vượt ải, dạng lối đi bí mật, vậy sẽ có 2 cách để hoàn thành phó bản.
Hoa Y suy nghĩ nhập câu hỏi "Bao giờ phó bản tiếp tục, lv2 tương đương với độ khó phó bản?"
"Phó bản sẽ bắt đầu ngẫu nhiên, người chơi tuỳ thời tuỳ lúc đều nên chuẩn bị kĩ càng, số lv tương đương với độ khó phó bản và lv của Boss, giải đáp đến đây là kết thúc mỗi tân binh được phép hỏi miễn phí một câu hỏi tiếp tục sẽ tính phí 1000 tinh tệ một câu, chúc người chơi chơi game vui vẻ"
Hoa Y nổi cơn thịnh nộ, Cmn! Còn phải trả phí hỏi đáp? Cái game rách nát gì thế này, rốt cuộc nguyên chủ u u mê mê đi vào cái game gì thế?
Hoa Y tức giận đập bàn cái ruỳnh, liếc xéo camera trên đầu, thầm buông lời tuyên chiến, đợi đấy ta sẽ chơi nát cái game ch* má này của các người!
—————————
2000 tinh tệ nói nhiều không nhiều mà ít cũng chẳng ít, nhiều với người chơi lv1 lại ít với hệ người chơi cấp cao, Hoa Y mấy ngày qua cái gì cần tiêu đều tiêu, cái gì không cần cũng sẽ tiêu, hoang phí vô độ, rất nhanh trở lại hiểm cảnh cháy túi, bóp mì tôm sống qua ngày.
Cơ bản là tiền của cô cũng đều tiêu vào chỗ có ích mua nhiều đi nhiều cũng để tìm hiểu rõ ràng cách vận hành trò chơi này.
Người ta gọi nơi đây là The tower of death người chơi tham gia vào trò chơi sẽ bị truyền tống qua các chiều không gian thăng cấp khác nhau đồng thời sinh tồn.
Nếu người chơi chết trong trò chơi sẽ không còn tồn tại nữa, tương tự nếu người chơi không ngừng thăng cấp và trở thành người chơi cấp cao sẽ được hưởng những đãi ngộ rõ ràng.
Thời gian truyền tống vào phó bản là bất ngờ, số lượng người chơi trong phó bản là 10 và được lựa chọn ngẫu nhiên đa số là cùng lv hoặc có sự chênh lệch đối với phó bản thử thách.
Và đặc biệt tất cả những vũ khí mua trong cửa hàng tại Safe Zone đều có thể dùng được trong phó bản, đó là lý do vì sao nhiều người dù ở trong Safe Zone vẫn trang bị đầy đủ vũ khí.
"PHÓ BẢN ĐÃ MỞ, CHÚC MAY MẮN"
Hoa Y chưa kịp định thần liền bị dịch chuyển đến không gian khác
Cô hơi nhíu mày quan sát xung quanh, nơi đây...bệnh viện?
Cô đang ngồi trong một phòng bệnh, trên ga trải giường trắng còn có một vệt máu dài kéo lê ra phía cửa.
Hoa Y đẩy cửa đi theo vết máu, vết máu kéo dài đến cuối hành lang, dừng lại trước cửa thang máy, ấn mở thang máy một cái xác bị đâm nát, khó lòng phân biệt được nhận dạng, dựa theo kiểu dáng quần áo hẳn là nữ, trên người mà mặt đều là vết dao đâm.
"A..." phịch oẹ
Hoa Y liếc về phía tiếng động, bên cạnh xuất hiện một nam sinh hắn bịt miệng không ngừng nôn khan còn chảy nước mắt.
Cô thu lại tầm mắt không mấy để tâm, bước vào thang máy ấn số đi xuống lầu.
Bước về phía cửa bệnh viện ý định kéo ra cánh cửa, nhưng như dự đoán cánh cửa là bị khoá lại, xem ra phó bản này giới hạn phạm vi trong bệnh viện này rồi, Hoa Y có điều suy nghĩ, bấm thang máy lên tầng thượng.
Thang máy chỉ dừng lại ở tầng 7 bệnh viện có 8 tầng, Hoa Y từ trong thang máy bước ra dự định đi cầu thang bộ lên trên tầng thượng, đi được một đoạn liền dừng bước chân.
Phía trước hành lang một con ma nơ canh mặc đồ y tá đang đứng, Hoa Y vẫn bước về phía trước chợt ma nơ canh chuyển động, nó phát ra tiếng "Ẹ ẹ ẹ..."
Hoa Y như có điều suy nghĩ, thu lại bước chân, lại một tiếng "ẹ ẹ ẹ..." vang lên con ma nơ canh hơi nhúc nhích rồi lại đứng im.
Hoa Y suy nghĩ, nhìn kĩ nó, ma nơ canh mặc bộ đồ y tá, có chút nhăn nhúm bẩn thỉu, màu da trắng bệch nổi gân xanh, khuôn mặt không ngũ quan chỉ hoàn toàn là da bao phủ, trên tay nó còn cầm một con dao dính máu, đứng yên bất động.
Cô tiến lên một bước nhẹ nhàng cố không tạo tiếng động mạnh.
"Ẹ ẹ ẹ..." ma nơ canh cùng lúc di chuyển.
Hoa Y suy nghĩ có lẽ không thoát được rồi, thứ này mặc dù không nhìn thấy nhưng lại có thính lực gấp đôi không là gấp ba người bình thường chỉ cần một chuyển động nhẹ, nó liền tiến tới, đúng là thứ phiền phức.