Cạch cạch - (tiếng khoá cửa)
Hắn nghe thấy tiếng khoá cửa nhốt hắn lại, không biết từ lúc nào khoé miệng đã kéo lên độ cung thật cao, nụ cười mang theo sự âm u quỷ dị.
Soạt bóng đen vụt qua quỳ xuống dưới chân thiếu niên.
"Chủ nhân, có cần giải quyết nữ nhân kia không?"
Thiếu niên nở nụ cười, ngón tay vô thức điểm nhẹ lên môi: "Ngươi đánh không lại nàng ta"
Hắc y nhân nheo mắt tỏ vẻ không đồng tình: "Chưa thử sao người dám chắc"
"Vì đến ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta" Hắn nở nụ cười càng thêm sâu, ánh mắt lấp lánh loé sáng trong trẻo lại pha chút tạp chất, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt bình thường phổ thông.
Hắc y nhân không nói nữa, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hưng phấn, rạo rực.
Cộc cộc, lạch cạch - (tiếng gõ cửa, mở khoá)
"Công tử, Bệ hạ mời ngài" thống lĩnh cấm vệ quân được giao nhiệm vụ hộ tống người.
Thiếu niên nhìn hắn ta mũ giáp đầy đủ, lại còn mang theo cả người, mặc dù miệng nói là mời nhưng lại giống như áp giải hắn đi.
"Được mời thống lĩnh"
Thiếu niên nở nụ cười điềm đạm dịu ngoan bước theo sau.
"Bẩm Bệ hạ, người đã mời đến"
Hoa Y phất tay ý bảo hắn lui xuống, người vẫn như cũ đứng quay lưng về phía thiếu niên, quan sát bức tranh sông núi trước mặt.
Thiếu niên nhìn xung quanh thấy toàn bộ công công và cung nữ đều lui ra, trong đại điện chỉ còn lại nàng và hắn.
"Bệ hạ triệu kiến thần?" Chất giọng thiếu niên trong sáng vang lên.
Hoa Y lúc này mới xoay qua nhìn hắn, từng bước chậm rãi tiến tới cho đến khi đứng trước mặt hắn.
"Trát Tây Đinh Chân, ngươi nói xem Thảo nguyên sẽ đánh hay là hoà?"
Thiếu niên bất ngờ trước cái tên nàng nói ra nhưng lại rất nhanh định thần nở nụ cười, xem ra là hắn đánh giá thấp nàng.
"Bệ hạ, thần không biết, nếu huynh trưởng muốn đánh thì sẽ đánh, nếu không thì sẽ hoà" hắn nở nụ cười ôn hoà trả lời.
Hoa Y nhìn hắn thật lâu di rời ánh mắt quay lại bức tranh thuỷ mặc chính là bản đồ Mạn quốc.
Trát Tây Đinh Chân ngạc nhiên nhìn nàng, thầm đánh giá, rốt cuộc hắn không hiểu nàng là ngốc thật hay giả vờ ngốc, lộ ra bản đồ quốc gia trước mặt hắn, đây là cái bẫy đợi hắn nhảy vào hay chính là do hai từ "phế đế" ám chỉ nàng?
Chưa kịp thu hồi dòng suy nghĩ một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy hắn tiến về phía trước, cùng lúc một mùi hương thanh mát lan toả, mùi hương vô cùng dễ chịu lại quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nàng, ánh mắt sáng rực rỡ nóng cháy lại vô cùng nguy hiểm, theo cánh tay nàng nâng lên từng nơi mà nó đi qua đều là những thuộc địa và thành trì bị bộ tộc Trát Tây đánh chiếm, và chuẩn bị đánh chiếm.
"Này rốt cuộc vì sao ngươi lại tới đây? Cầu hoà? Đừng nói thứ mà chính ngươi cũng không tin để lấp liếm qua loa với ta"
Nàng nâng mắt nhìn hắn, Đinh Chân nhìn nàng thật sâu, rất lâu sau mới thu lại ánh mắt, nở nụ cười dập khuôn tiêu chuẩn: "Vậy người nghĩ vì sao ta lại đến đây?"
Hoa Y cảm thấy nụ cười của hắn thật là cay mắt, vô cùng gợi đòn, cười giả dối như vậy, xem ra rồng nhỏ lần này lại gắn liền với chuyện xưa khó nói đây, thật sự khóc trong lòng nhiều chút.
Giấu đi nét đau thương, khuôn mặt cô bình tĩnh đối diện với hắn: "Thực ra câu trả lời cũng chẳng quá quan trọng đối với ta, chỉ cần chàng xuất hiện vậy là đủ rồi"
Ánh mắt hắn va phải ánh mắt nàng, một khắc đó không biết vì sao hắn lại lúng túng, nhưng chỉ một chút hắn lại đeo lên lớp mặt nạ kiên cố duy trì bao năm nay.
"Bệ hạ so với người, Đinh Chân thật quá tầm thường, cũng không muốn với cao, chỉ xin người thả ta về với huynh trưởng ơn này Đinh Chân quyết dùng cả tính mạng báo đáp" vừa nói hắn vừa quỳ xuống giống như kiểu hành lễ của Mạn quốc.
Hoa Y nở nụ cười, ánh mắt cố định tại khuôn mặt hắn ngón tay nắm nhẹ cằm hắn nâng lên, nụ cười cùng lúc càng thêm tươi tắn: "Đây vốn không phải điều chàng mong muốn, cũng đừng bao giờ mơ ta đáp ứng nó!"
—————————
Cạch, lạch cạch - (tiếng khoá cửa)
"Chủ nhân, nàng ta làm gì người?" Hắc y nhân cảm nhận sắc mặt chủ nhân mình không đúng vội vã đi lên.
Đinh Chân khép nhẹ mi mắt che lại dòng cảm xúc sâu trong đó, đôi mắt mở ra lại một màu xanh lam thăm thẳm xinh đẹp trong vắt: "Không làm gì cả"
"Chủ nhân...để ta thử, ta giết nàng ta cho người" nói xong hắn xách lên cây kiếm tính biến mất trong màn đêm.
"Dạ Liên!"
Hắc y nhân khựng lại, quay đầu không hiểu nhìn chủ nhân nhà mình.
Thật lâu sau hắn nghe thấy giọng thiếu niên, trong đó còn mang theo một tầng áp chế: "Chuyện của ta để tự ta giải quyết"
—————————
"Bệ hạ tuyệt không thể thả hổ về rừng" đám quần thần nhao nhao dâng sớ toàn bộ đồng loạt quỳ xuống.
"Thay vì lo lắng việc này Trẫm nghĩ các khanh nên làm tốt nhiệm vụ của mình thì hơn" Hoa Y không mặn không nhạt nói.
"Bệ hạ với binh lực..." Hoa Y không đợi hắn nói hết liền cắt ngang "Thứ sử chuyện nông vụ Trẫm giao cho khanh đã làm xong chưa?"
Thứ sử vốn còn đang định nói tiếp nghe thấy vậy sắc mặt có chút khó xử nhưng rất nhanh liền lấp liếm ý định qua chuyện: "Thần đã triển khai rồi ạ tốc độ cũng quan trọng nhưng vì kinh phí còn hạn hẹp cho nên khó lòng nào có thể nhanh chóng hoàn thành, nhưng Bệ hạ chính sự bây giờ..."
Hoa Y ánh mắt quét về phía hắn vẫn là quyết đoán không cho hắn tiếp tục nói: "Trẫm cho ngươi 10 ngày không hoàn thành tự đến hình bộ nhận 50 bản đi"
Trước ánh mắt ngạc nhiên của đám quần thần cô hùng hồn tuyên bố: "Tất cả sự vụ từ bây giờ không cần hỏi Trẫm tự ý mà làm tốt tự khắc được thưởng chỉ cần ngươi muốn Trẫm đều dám cho, còn không tốt tất cả đều đến hình bộ lãnh 50 đại bản, lần 2 lần 3 vẫn không tốt tăng lên 100, 200 đại bản, thứ Mạn quốc này không thiếu nhất chính là người tài, Trẫm không nuôi một đám vô dụng chỉ biết nói mà không biết làm, bãi triều!!"
"Bệ bệ hạ!!!"
Lão công công nhìn đám người xanh mét mặt mày quỳ phía dưới mà bóng hình nàng sớm đã khuất dạng, lão thú thật dần dần lão càng không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu của nàng nữa rồi, đây còn là bé gái nhút nhát ngày đó Tiên hoàng gửi gắm cho lão không? Nhìn tác phong bây giờ của nàng đi cho dù có chút ngang ngược phách lối nhưng lại đặc biệt phù hợp mang lên phong thái nữ đế uy quyền.
Về đến thư phòng Hoa Y liền sai người gọi Thống lĩnh cấm vệ quân đến.
"Mạt tướng tham kiến Bệ hạ" gần đây người này rất hay gọi hắn đến, việc này khiến hắn vô cùng thụ sủng nhược kinh.
"Mạc Thống lĩnh tổng số cấm vệ quân là bao nhiêu?" Hoa Y phất tay áo ý bảo hắn ngồi.
Mạc Đô vẫn cung kính đứng thẳng báo cáo số lượng cấm vệ quân cho cô.
Hoa Y nhìn hắn đánh giá đôi chút: "Từ bây giờ ngoài thân phận thống lĩnh ra ngươi sẽ có thêm thân phận khác, Trẫm xưa nay dùng người đều chưa từng bạc đãi"