Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 228: Nữ đế




Trên đường hồi cung.
"Bệ hạ, có thư của Mạc tướng quân" một tướng sĩ cung kính dâng lên.
Hoa Y nhận lấy mở ra đọc xong liền vò nát cất vào trong tay áo.
"Trẫm đến Từ Loan điện, các ngươi về trước đi" nói xong liền bỏ lại đám người phía sau.
—Từ Loan Điện—
Bước vào từ cửa chính, cô giơ tay ý bảo không cần thông báo.
Một đường bước vào, nghe thấy tiếng đàn xem ra hôm nay hắn thực có nhã hứng.
Đinh Chân nhìn người đến là nàng lại cúi xuống tiếp tục gảy đàn.
Hoa Y ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn: "Hôm nay có chuyện vui?"
Hắn dừng lại động tác: "Cũng không phải thực sự vui, còn người? Có tâm sự?"
"Đúng là ta có tâm sự, chàng biết hôm nay ta đi gặp ai không?" Hoa Y nghiêng đầu nhìn hắn.
Đinh Chân gõ nhẹ dây đàn không để ý lắm hỏi: "Gặp ai?"
Ánh mắt cô cố định tại ngón tay điểm trên dây đàn của hắn, đôi tay thon dài, từng đốt ngón tay rõ ràng.
"Ta đi gặp Thừa tướng đương triều, Diệc Già"
"Vì sao lại đi?" Đinh Chân ngẩng đầu đón lấy ánh mắt nàng thần sắc bình tĩnh giống như hỏi chuyện.
Hoa Y nâng tay chạm vào khuôn mặt hắn khẽ miết nhẹ đường nét trên đó: "Bởi vì cần biết một số chuyện của quá khứ"
Hắn cụp mắt, bắt lấy tay nàng kéo xuống khẽ nói: "Chuyện của quá khứ..."
Hoa Y thuận thế lật lại nắm lấy tay hắn mười ngón đan xen: "Chàng không hỏi ta chuyện gì sao?"
Đinh Chân ánh mắt chú định tại đôi tay đang đan lấy nhau của hai người thật lâu sau hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nếu người muốn nói thì người sẽ nói người không muốn nói cho dù ta có hỏi người cũng sẽ không nói"
Hoa Y mỉm cười nâng đôi bàn tay đan lấy nhau hôn lên mu bàn tay hắn: "Không phải ta không muốn nói mà là không biết để nói"
Hoa Y kể sơ qua câu chuyện về tiền Tuỳ hoàng đế và Mẫu hoàng của cô.
"Chàng đoán xem rốt cuộc Tuỳ hoàng hậu và Thái tử đã đi đâu, còn sống hay đã chết?"
Đinh Chân vẫn còn cảm nhận hơi ấm ướt át từ nụ hôn của nàng trên mu bàn tay, đáy lòng bất giác dâng lên một cỗ ngọt ngào, tất cả đều khiến hắn khó lòng kiểm soát.
Hoa Y thấy hắn không chú ý đến mình, giống như đang tự bế liền lay hắn tỉnh.
"Thôi không hỏi chàng nữa, ngủ sớm đi ta về đây"
Hoa Y đứng dậy xoay người bước đi.
Được một đoạn hắn liền thấy nàng quay lại, nụ cười rạng rỡ hướng hắn: "Đinh Chân chàng phải biết, ta yêu chàng hơn tất cả mọi thứ"
Cho đến khi thân ảnh nàng sớm đã khuất dạng, cho đến khi làn áo sớm vương sương đêm hắn đứng đó vô định nhìn về phía nàng biến mất.
————————————
"Bệ hạ tại sao người lại ở đây?" Mạc Đô ngốc lăng nhìn người trước mặt, binh sĩ vào bẩm báo có người đem thư từ kinh thành cho hắn lại không nghĩ người này chính là Bệ hạ của hắn.
"Câu hỏi này của ngươi có hơi ngốc, tất nhiên ta đến đây để một lần diệt sạch quân địch" Hoa Y lướt qua hắn bước về phía bản đồ Nam thành.
"Ngày mai ngươi vẫn dẫn binh chủ lực, ta sẽ mang 1 vạn đứng trên hẻm núi còn lại trông chờ ở ngươi"
————————————
"Chủ nhân, bên kia đã bại, thương vong rất lớn" Dạ Liên quỳ xuống báo cáo tình hình.
"Trong dự liệu của ta, còn lại lui đi, bên chúng ta cũng đến lúc rồi"
Hắn ngẩng đầu trong màn đêm ánh trăng đặc biệt sáng rọi chỉ mấy ngày nữa nó liền nhuộm lên màu sắc của máu, hắn biết hắn là đang do dự, nhưng mà hắn đã không còn quyền để do dự nữa rồi.
"Ngươi đến Nam thành đi"
Hắn lấy ra bình sứ, trong đó có một viên thuốc, ánh mắt mê man khẽ vuốt nhẹ sau đó đưa cho Dạ Liên.
"Sử dụng thứ này, nhớ rằng không được trực tiếp động thủ, nếu nàng bị thương chỉ một đầu ngón tay ta liền lôi ngươi ra bồi tội!"
Dạ Liên ngẩng đầu tiếp nhận bình sứ trong tay hắn, khuôn mặt khủng hoảng sợ hãi quỳ xuống dập đầu với hắn đáp "Dạ"
————————————
—Thành Hạ Hồi—
"Này nghe nói Hoàng đế mới khôi phục lại Tuỳ quốc, vừa lên ngôi đã muốn đại xá thiên hạ thật sự khác với họ Mạn kia"
"Suỵt ngươi nói bé thôi biết đâu gần đây có người vẫn trung thành với họ Mạn"
"Ha lão nương lại sợ chúng quá, thích thì vào hết đây ta xưa nay ăn ngay nói thật, tất cả đều là thật ai tốt ai xấu ai giúp cho cuộc sống của chúng ta mọi người đều nhìn thấy cả"
Cạch "Tính tiền" Hoa Y không mặn không nhạt nói.
"Dạ khách quan" tiểu nhị cười chạy đến.
Tính tiền xong cô liền đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên tại thế giới này cô được tự do tự tại dạo phố, cảm giác như trút được gánh nặng, cả thân mình đều phiêu du nhẹ nhõm.
Để lại triều chính cho hắn là quyết định chính xác, cũng đồng thời nhân cơ hội này ích kỉ một lần, đánh cuộc sự quan trọng của cô trong trái tim hắn.
"Mộng Oánh cô nương đến cửa hàng đấy hả?"
"Dạ đại thẩm hôm nay có phát minh mới có thể giúp ích cho tửu lâu của người đấy, người có qua xem không?" Mộng Oánh nở nụ cười nói.
Hoa Y quay đầu trông thấy nữ chủ, phải nói mặc dù không quá nổi bật nhưng lại rất thanh tú, là khuôn mặt khiến người khác khi nhìn vào liền có thiện cảm.
Mộng Oánh vừa cười vừa nói dẫn đại thẩm cùng đi đến cửa hàng, nơi đây là cửa hàng nhỏ của cô ta chuyên buôn bán các vật dụng tự phát minh.
Hoa Y bước vào cửa hàng, bên trong rất nhiều mặt hàng đa dạng, đều là những sáng chế thô sơ nhưng rất hữu dụng.
Cô không quá bày tỏ ý kiến về việc nữ chủ lấy lợi thế về thời đại của mình sử dụng tại đây, nhưng việc sử dụng những phát minh vượt thời gian như vậy ắt hẳn sẽ xáo trộn lịch sử.
Vốn rằng triều đại nào lịch sử, nền văn minh, khoa học phải tương xứng với triều đại đó, cứ không phải chúng ta áp dụng sự tiên tiến khoa học của một nền văn minh hiện đại vào cổ đại đều có thể mang lại kết quả tốt.
Hơn nữa những sự kiện mang tính lịch sử trong quá khứ đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này, nếu thời đại phong kiến lại phát triển vượt bậc vậy hàng thế kỉ sau liệu con người sẽ càng phát triển hơn hay là đi đến sự diệt vong?
Điều này không một ai biết trước, với cách làm của nữ chủ thật ra cô không tán thành cũng chẳng phê phán.
Chỉ trách nhiệm vụ phụ tuyến đổ lên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.