"Mộng Oánh nàng nhìn xem, có phải là nó!" Mạn Kiến phấn khích nói.
Mộng Oánh cũng có chút kinh ngạc, đi vòng quanh nó quan sát thật kĩ chính xác giống với thứ trong bản vẽ của cô, nhưng lại không quá giống như một bản nâng cấp hoàn hảo hơn.
Một khẩu đại pháo, đây là do cô trước kia đã từng xem mạng thấy qua bài viết phân tích uy lực và cách chế tạo nó.
Nhưng nhìn xem đừng khinh thường trí óc của người cổ đại, thứ xuất hiện bây giờ vô cùng đẹp mắt lại tinh xảo, thậm chí còn vượt qua những gì cô dự liệu.
Tay Mộng Oánh khẽ run, nếu thứ này phát huy uy lực...cô không dám nghĩ đến nữa.
Vốn là thứ nghịch thiên không nên tồn tại ở thời đại này, cũng chính là thứ sẽ dấy nên gió tanh mưa máu!!!
————————————
"Bệ hạ, là chiến sự từ biên cương" người đi vào bẩm báo.
Tuỳ Phụng mở ra mảnh giấy trên đó đại khái là nói biên cương sắp không chống đỡ được.
Hiến quốc đột ngột hành động chiếm đóng biên giới nước ta, chúng sử dụng loại vũ khí kì dị, chưa từng thấy nhanh chóng khiến cho quân ta bị ép sát đã mất 3 thành trì giáp biên.
Tuỳ Phụng siết chặt nắm đấm, từng bước đốt đi bức tấu thư, ánh mắt ngẩng lên lại ngoan tuyệt quyết đoán âm u sâu không thấy đáy.
————————————
Hoa Y nhìn bản vẽ trong tay nở nụ cười suy cho cùng nữ chủ cũng chỉ là nhân viên văn phòng xuyên qua, những thứ như đạn dược vũ khí này cô ta sao có thể nắm rõ chứ.
Lại với bản vẽ sơ sài như vậy, muốn tạo ra đại pháo sử dụng chất nổ? Là không có khả năng xem ra lần này cô đã giúp cô ta một chuyện lớn.
Còn chưa ngẩng đầu lên người đã mang theo giáp sắt đi tới: "Hoa tiểu thư cảm ơn cô đã phân tích cho tôi, thực sự là một thứ vũ khí nguy hiểm"
Người vừa đến là Đô đốc Hạ Hồi thành Mục Cương.
Hắn vừa nói xong lại gấp rút theo người rời đi, tình hình biên ải nguy kịch nên không thể chậm trễ, hắn chỉ vội vã ra lệnh: "Đưa Hoa tiểu thư về" rồi cùng lúc đi mất.
Hoa Y cũng không theo người đi về mà từ từ bước ra cửa, Mạc Đô cũng nghiêm chỉnh di chuyển phía sau cô.
—Trên thành Hạ Hồi—
Mục Cương cúi đầu hướng người trước mặt hành lễ: "Bệ hạ, thần tất trách Bệ hạ đến mà chưa kịp tiếp đón"
"Đó không phải chuyện quan trọng, ngươi nhìn bọn chúng" giọng hắn nhàn nhạt nhưng có thể nghe ra phẫn nộ ẩn sâu.
Mục Cương quay đầu nhìn xuống dưới thành, Hiến quốc chỉ dùng 3 vạn quân? Đây là điều sỉ nhục thậm chí cũng không dùng binh pháp cao siêu gì chỉ trực tiếp đơn giản thô bạo công thành.
Đằng sau chúng là một loại vũ khí kì lạ, nhét đá vào trong chỉ cần đốt lửa sẽ bắn được rất xa, từng viên đạn lớn nhỏ bắn ra về phía thành trì tạo nên một chấn động lớn, ngay cả tường thành cũng có dấu hiệu muốn sụp đổ.
Mục Cương mím môi, hắn trở nên rối loạn, nhìn sang người bên cạnh xin chủ ý.
Tuỳ Phụng nhìn quân địch bên dưới, đôi mắt màu lam híp nhẹ lại mang theo sát khí nồng đậm: "Bảo nhóm binh lính cầm khiên chắn dịch chuyển về sát thành phòng thủ, một nửa cung thủ đứng sau đồng thời quan sát trợ giúp, một nửa di chuyển lên thành ngắm bắn, nhóm binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến thì chia ra cửa Đông và Nam từ từ áp sát kẻ địch từ hai bên, cố gắng đừng để địch phát giác tạo thành thế gọng kìm"
Mục Cương gật đầu nhanh chóng chỉ huy hiệu lệnh.
Tuỳ Phụng đôi mày nhíu chặt, mặc dù trước mắt có thể sử dụng binh pháp khéo léo ứng đối, nhưng thứ đồ chơi kia vẫn là một mối phiền phức, hắn là đang suy nghĩ phương án giải quyết thứ kia.
Chợt một giọng nói vang lên, là giọng nói vô cùng quen thuộc, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
"Chúng sắp không còn vênh váo được bao lâu nữa đâu"
Hắn quay đầu không tin nhìn thân ảnh nữ tử bước đến, nàng mang một thân áo lam sạch sẽ tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn hồng hào dung nhan kia vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Tuỳ Phụng ánh mắt gắt gao nhìn nàng, không chớp mắt, đôi mắt như sắp nứt ra, miên man cuộn trào quá nhiều tình cảm phức tạp.
Hoa Y bước đến, nhìn hắn một chút rồi lướt qua ánh mắt rơi xuống đội quân Hiến quốc phía xa.
"Nàng..." Tuỳ Phụng giọng hơi run lên.
Hoa Y cụp mắt không nhìn hắn sau quay về phía Mạc Đô: "Đưa ta cung tên"
"Dạ"
Cô cầm lấy cung tên từ tay hắn, ngẩng cao đầu, mũi tên màu đỏ rực nổi bật trên chiếc cung, ngón tay trắng nõn kéo căng dây cung, gần như sắp đứt liền thả ra.
Tuỳ Vũ Đế cùng Mục Cương nhìn theo thấy mũi tên kia xông qua hàng ngàn quân địch chính xác găm tại ngực Đại tướng Hiến quốc, không sai lệch đến một ly trực tiếp xuyên qua giáp sắt khiến hắn ngã xuống ngựa chết tại chỗ.
Mục Cương bất giác hút khí, ánh mắt kinh hãi nhìn nàng, đây chính là cô nương đã nói cho hắn biết về thứ gọi là "đại pháo" dưới kia, vốn hắn cũng không quá tin tưởng nàng nhưng nhìn cái năng lực kia hắn chợt nhận ra, nếu nàng muốn hại hắn thật sự e rằng hắn chẳng thể tránh thoát.
Hoa Y buông tay xuống, bất giác cổ tay bị nắm chặt, cô nhìn lên liền sa vào đôi mắt hắn, giống như ngày đầu gặp hắn, một đôi mắt xanh lam xinh đẹp chứa đựng u buồn.
Khuôn mặt này xa lạ, nhưng lại hợp với hắn đến lạ, chính xác đây mới là nhân dạng hắn nên có, từ trước đến nay thân thể rồng nhỏ xuyên qua đều rất đẹp đẹp đến mức độ chính cô cũng sẽ ghen tị.
Hoa Y cũng không rút tay ra, chỉ tránh đi ánh mắt hắn quan sát trận địa phía dưới: "Đến rồi, pháo của chúng hỏng rồi, xông lên đi đừng để cho tên nào chạy mất"
Không biết vì sao Mục Cương lại răm rắp nghe theo lời nàng nói, còn tự mình xuống thành mở cổng nghênh chiến.
Trận chiến áp đảo cho dù quân tiếp viện của Hiến quốc đến cũng thất bại thảm hại.
————————————
"Buông ra đi, ta cũng không có chạy" Hoa Y không mặn không nhạt nói.
Hắn nhíu mày dường như đang đánh giá mức độ chân thật từ câu nói của nàng, cuối cùng quyết định buông tay.
"Y Y ta xin lỗi, là ta không nên lừa dối nàng..."
Hắn trước nhanh chóng nhận sai, là hắn cố chấp lơ đi từng lời nói của nàng, rõ ràng nàng cho hắn rất nhiều cơ hội cuối cùng hắn lại chọn giấu diếm nàng.
Hoa Y liếc hắn, ngồi xuống ghế, đưa nho lên miệng khẽ nhai, giọng bình tĩnh thực như không mấy để ý: "Ồ chàng nào có sai"
"Y Y...ta..." Tuỳ Phụng dùng ánh mắt đau đớn, bên trong còn vằn lên tia máu do rất lâu không ngủ đủ nhìn nàng.
Hoa Y yên lặng bóc nho, ánh mắt cũng không nhìn hắn.
Hắn càng trở nên gấp gáp sau khi nghe nàng nói, hắn liền bước qua kéo ngắn khoảng cách cúi người chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng.
"Vào lần đầu tiên ta gặp nàng, tâm của ta liền dao động, nàng biết không để đến được bước đường này ta đã không ngừng trù tính, giăng bẫy rồi lại sập bẫy, ta cứ nghĩ ngôi vị cửu ngũ chí tôn ta muốn, nhất định sẽ là của ta, nhưng mà cuối cùng sau khi đạt được tất cả ta lại chẳng thấy vui vẻ..."
"Y Y cho ta một cơ hội nữa được không?" Hắn nói dùng ánh mắt thành khẩn, tha thiết nhìn nàng.
Hoa Y ngẩng đầu nhìn hắn, cô thở dài cô biết hắn rất yêu cô, nhưng thực sự có những tiêu chuẩn trong lòng cô không thể nào hạ xuống được.
Cô muốn người đàn ông của cô nhất định xem cô là thứ nhất cũng là duy nhất, cô không muốn mình bị đem so với ai khác lại càng không muốn đặt trước giang sơn để so sánh.
Đây là phần ích kỷ, cố chấp trong cô.
Hoa Y nâng tay ý muốn ôm hắn, hắn ngoan ngoãn khuỵ xuống rúc đầu vào trong hõm cổ cô, hắn cũng ôm cô siết đến thật chặt.
"Bạch Ly ta không giận chàng, chỉ là có những việc ta rất chấp niệm, tỉ như chàng không coi ta quan trọng nhất, tỉ như chàng lừa dối ta, ta nhất định sẽ sinh khí, cũng sẽ rất cố chấp"
Hắn cúi đầu gật nhẹ, vẫn không rời khỏi hõm cổ cô, cũng không cảm thấy ngạc nhiên bởi cái tên cô gọi không phải tên hắn, thực tự nhiên đáp lời.
"Ta biết, sẽ không có lần sau, cho ta một cơ hội nữa được không?"
Hoa Y thở dài, dù biết chỉ là thiết lập nhân vật của hắn, nhưng cảm xúc cứ như vậy khuếch tán, cấm kị vẫn cứ là cấm kị.
Hoa Y ôm hắn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc hắn, thực bình yên thực vui vẻ khi mọi thứ trở lại quỹ đạo ban đầu.