Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 313: Gặp em ở mạt thế




Như mọi ngày Hoa Y vừa ngáp vừa đi xuống cầu thang ăn bữa sáng gộp bữa trưa.
Tín hiệu loa bên ngoài đột ngột bắt được sóng vang lên: "Chính phủ đã quyết định sử dụng vũ khí hạt nhân phá bỏ thành phố A nơi phát sinh dịch bệnh, nếu còn có người sống sót hãy di chuyển về thành phố Z nơi đó sẽ có máy bay của quân đội đến đón, xin nhắc lại..."
Thiệu Đình Hựu buông đũa xuống: "Chúng ta phải mau chóng rời đi, thành phố Z có người quân đội, được cứu rồi"
Tào Lỗi gật đầu hẳn là đồng ý với ý kiến của hắn.
Quỳnh Dao ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng vui vẻ: "May quá vậy là tất cả chúng ta sống sót rồi"
Hàn Phi im lặng không nói gì.
Hoa Y tiếp tục ăn cơm, no bụng rồi cô vẫn như mọi khi mang cơm lên cho hắn.
Vừa mở cửa ra cô liền dừng bước, thiếu niên đi một vòng lựa qua chọn lại, trước mặt hắn là một bức tường treo rất nhiều loại vũ khí nóng, còn có cả súng liên thanh...
Hoa Y sững lại một chút rồi lấy bình tĩnh bước vào phòng, đặt cơm xuống bàn.
"Ăn cơm"
Nam Kỷ không quay đầu khẽ trả lời: "Ừ"
Hoa Y bước về phía hắn, vừa đi vừa ngắm nghía đánh giá.
"FN Herstal FNP-9, M4A1,...."
Bước chân cô dừng lại.
Nam Kỷ liếc mắt nhìn cô: "Thích gì tự lấy, gọi cả đám Hàn Phi lên đây"
Hoa Y quay đầu cười với hắn: "Được"
————————————
Tào Lỗi chịu trách nhiệm lái xe, chiếc xe Jeep màu đen lao vụt ra khỏi cổng biệt thự.
"Sao không mang tất đi" Thiệu Đình Hựu vẫn còn nuối tiếc chỗ súng còn lại.
Hoa Y không mặn không nhạt phun ra: "Nặng"
"Là súng đấy, nặng mấy cũng có chỗ hữu dụng mà" Thiệu Đình Hựu vẫn một mực nhớ thương số vũ khí bị vứt bỏ ở nhà.
Hoa Y nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, mất kiên nhẫn: "Cậu vác tất theo rồi đến lúc bị truy sát có chạy nổi không? Cuối cùng mạng thì mất súng lại còn"
Nam Kỷ cũng cho hắn một ánh mắt đầy ý vị, là kiểu từ trên cao nhìn xuống.
Hàn Phi xem một màn phối hợp dìm người này của hai người không khỏi thở dài, đúng là tuyệt phối sao lúc trước ông còn lo lắng cậu chủ chịu uất ức nhỉ.
Thiệu Đình Hựu nghe lời cô liền im lặng, cuối cùng cũng chịu từ bỏ lòng luyến tiếc của hắn.
Lần này lại đến phiên Tào Lỗi không ngăn được sự tò mò của mình buột miệng hỏi ra.
"Tại sao cô chỉ cầm katana?"
(*) Katana: một loại kiếm của Nhật Bản.
"Không biết dùng súng" Hoa Y đại khái trả lời.
Đồng thời 3 người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, bao gồm Nam Kỷ, Tào Lỗi, Hàn Phi.
Nam Kỷ dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô, thế rốt cuộc là ai dùng súng bắn vỡ nát đồ chơi của hắn hả? Ma chắc, lừa trẻ con cũng không lừa như cô đâu.
Tào Lỗi nghe xong câu trả lời liền im miệng, thầm tự vả miệng mình ai cho hắn tò mò vớ vẩn.
Hoa Y cũng không rõ lộ trình lắm, việc dẫn đường cô giao cho Hàn Phi cùng Thiệu Đình Hựu.
Thiệu Đình Hựu cùng Hàn Phi lấy ra bản đồ đã khoanh tròn, đây là một số con đường nhanh nhất và được dự đoán là ít xác sống.
Nhưng mà hắn liền vỡ mộng khi đến nơi, để đi đúng lộ tuyến họ nhất định phải băng qua đường cái, mà nơi đây trung tâm thương mại, cửa hàng quá nhiều, rất đông xác sống.
Thiệu Đình Hựu đau đầu quay qua tính hỏi Hoa Y, lại thấy cô cùng Nam Kỷ ngồi hàng cuối cùng trên xe, dựa đầu vào nhau ngủ mê mệt.
Một lời đã lên hắn liền nuốt vào, nhận được cái vỗ vai an ủi từ Hàn Phi, ông cũng nhìn hắn, đôi mắt thấu triệt đồng cảm.
Hàn Phi vừa vỗ vai đồng chí của mình vừa nói: "Cứ đi thôi, chúng ta còn nguyên đạn, ứng phó được"
Thiệu Đình Hựu gật đầu gấp lại bản đồ.
Xe dừng lại tại một khoảng cách khá xa.
Hoa Y cảm nhận xe dừng lại liền ngẩng đầu, đằng trước chi chít xác sống nối đuôi nhau, gần như không có kẽ hở để lách qua. . Tru𝓎ện‎ chính‎ ở‎ ⩶‎ T‎ R‎ u‎ 𝗠‎ T‎ R‎ 𝖴‎ Y‎ e‎ 𝗡﹒𝐕𝗡‎ ‎ ⩶
Hoa Y nhìn từ đầu đến chân người bên cạnh, cô đột ngột kéo đầu hắn xuống đặt lên một nụ hôn lướt qua trên khoé miệng hắn.
"Bảo vệ hắn chu toàn, mất sợi tóc nào liền bồi theo hắn" vứt lại câu nói ấy, cô mở cửa xe bước ra ngoài.
Đám xác sống ngửi thấy cô liền điên cuồng lao qua đây, Hoa Y rút kiếm ra khỏi vỏ, khoé miệng kéo lên nụ cười, vừa đi vừa chém, một đường kiếm cắt đứt đầu 3 con, kiếm liên tiếp vung lên không hề ngừng nghỉ, nhanh đến độ máu không kịp bắn ra đầu đã rơi xuống đất.
Xác sống gục ngã trên đường cô đi mở ra một con đường bằng máu, cô quay đầu nhíu mày.
"Còn không đi?"
Tào Lỗi mới phản ứng kịp đạp chân ga, tiếng xe vẫn thu hút lượng lớn xác sống, Hàn Phi mở mui bên trên dùng súng ngắm bắn.
Tiếng súng vang lên càng thu hút xác sống đằng xa, Hoa Y nhìn thấy càng nhiều con qua phía đám người đằng sau cô mím môi, cô lách người chạy ra xa đám người Thiệu Đình Hựu.
Chọn một chiếc xe ô tô, đập cửa kính ngồi vào bên trong, mò mẫm một chút tiếng còi xe kêu lên ing ỏi, thu hút đám xác sống về phía cô, cô bật người leo lên nóc xe nhìn qua phía Thiệu Đình Hựu.
"Đi! Gặp ở nhà số 10 ngõ Quan Đồng"
Thiệu Đình Hựu hơi do dự Hàn Phi lại gật đầu, cùng lúc Tào Lỗi nhấn chân ga xe phóng nhanh đi.
Hoa Y nở nụ cười khổ, tuyệt tình thật, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô, hắn không sợ cô bỏ xác ở đây không về nổi sao.
Rất nhanh cô liền biết Nam Kỷ vì sao không lo lắng đến điều này.
Bùm bùm 3 vụ nổ lớn phát sinh phía xa kéo theo rất nhiều xác sống phân tán qua, hàng lửa cháy thiêu rụi chúng lại vẫn cứ như thiêu thân lao vào.
Thành thử ra phía bên Hoa Y cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, cô vung kiếm chém đứt đầu mấy con có ý định leo lên xe, nhảy xuống vừa đi kiếm vừa vung lên, tiêu sái bình tĩnh nhanh chuẩn cắt gọn đầu xác sống chắn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.