"Sao rồi? Có phải lại là mô phỏng không" Hàn Lương Nghị nhíu mày nhìn hiện trường vụ án.
Lần này xảy ra ở trên rừng núi, các mảnh cơ thể được buộc dây treo lên cành cây, người dân bản địa vào núi đi săn mới phát hiện ra.
Hạ Tư Truy: "80% lực đạo phân xác giống với hắn nhưng vẫn phải tìm được phần đầu của nạn nhân đã"
"Phần đầu, rốt cuộc hắn giấu phần đầu ở đâu tên chó chết này" Hàn Lương Nghị tức giận đi vòng quanh.
"Xung quanh đây" Hạ Tư Truy lột găng tay, đổi một cái khác.
Hàn Lương Nghị nhíu mày: "Tác phong của hắn không phải sẽ phân ra hai nơi để phi tang xác sao? Dựa vào đâu cậu nghĩ hắn sẽ để phần đầu gần đây?"
"Trực giác" Hạ Tư Truy nói, tất cả các mảnh cơ thể đều được gỡ xuống hết đặt vào túi vải.
Từ hôm qua đến giờ hắn có cảm giác rất không tốt, cộng thêm lúc nãy không liên lạc được cho cô, hắn đi đến hiện trường trong tình trạng cực kì mất kiên nhẫn.
Hạ Tư Truy đứng dậy bước đi vòng quanh, chợt khựng lại gọi Hàn Lương Nghị.
"Qua đây"
Hàn Lương Nghị đang nghe báo cáo bảo người báo án đợi mình chút liền chạy qua.
Hạ Tư Truy: "Anh nhìn xem, vùng đất có vấn đề"
Hàn Lương Nghị nhíu mày ngồi xuống, dùng tay miết qua đất ẩm ướt dưới chân.
Hạ Tư Truy: "Hôm qua trời mưa lớn, bình thường vùng đất cứng sẽ bị sói mòn đôi chút, nhưng khu vực này lại bị sói mòn rất nhiều, còn hơi lõm xuống"
Hàn Lương Nghị nghe xong hiểu ý hắn: "Ý cậu là đất ở đây đã được đào lên, vì có độ xốp nên quá trình sói mòn sẽ nhiều hơn các vùng khác?"
Hạ Tư Truy gật đầu cho hắn ánh mắt việc còn lại là của anh.
Hắn đi qua chỉ để lại câu nói, người đã đi xuống núi.
"Tôi về trước, xong việc gửi nốt phần đầu qua cho tôi"
————————————
Cách đó vài phút.
Trong giờ làm việc, Hoa Y liền nhận được một video lạ, một người đàn ông ngồi trên ghế, nơi đó có rất nhiều đồng hồ, hắn đeo mặt nạ cho nên không nhìn ra nhận dạng của hắn, nhưng đôi mắt lại đặc biệt rõ ràng, giống như mê cung trầm luân không lối thoát...
Hoa Y chợt đứng dậy, bước ra ngoài.
————————————
"Y Y em có ở nhà không?" Hạ Tư Truy mở cửa bước vào nhà.
Anh giơ tay bật đèn, nhưng không bật lên được, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Anh đảo mắt quanh phòng, đóng lại cửa bước về phía sofa.
————————————
(Nhà hoang ngoại ô)
Hoa Y mở cửa xe bước xuống, đi thẳng vào bên trong, đôi mắt hơi dại ra trước sau đều chưa hề di chuyển.
Bước chân dừng lại ở tầng 4, đẩy cửa bước vào.
Thiếu niên nhìn thấy cô liền nở nụ cười: "Đến rồi, sớm biết dễ dàng như vậy đã không dùng nhiều cách phức tạp để giết cô"
Thiếu niên đứng lên bước về phía cô, đi xung quanh cô nở nụ cười rợn người: "Chẳng thể hiểu nổi anh ấy, cô có cái gì đặc biệt nhỉ, tôi dù cố tìm cũng không thể moi ra điểm gì đặc biệt trên người cô khiến anh ấy kiêng kị"
Haizzz thiếu niên thở dài, dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô, dao trong tay cậu đưa lên kề sát trên cổ cô.
"Cuối cùng mình vẫn không phải anh ấy, thôi thì cắt đứt cổ trước rồi phân xác sau vậy, nên trưng bày cô ta ở đâu nhỉ, nơi nào mới thể hiện được hết vẻ đẹp của tác phẩm nghệ thuật đầu tay của mình!"
Hoa Y chớp mắt, kéo lên nụ cười: "Có biết nhân vật phản diện thường chết sớm vì sao không?"
Thiếu niên trợn trừng mắt, nhanh tay đâm vào cổ cô, Hoa Y bắt lấy cổ tay hắn, vặn một đường.
Tiếng crắc thanh thuý vang lên.
"Vì nói nhiều" Hoa Y liếc hắn, nhặt lên con dao.
Thiếu niên ăn đau mặt mũi tái xám, hắn nghiến răng, ánh mắt hung ác nhìn cô.
"Mày thế mà lại tỉnh, ăn may?"
Hoa Y liếc mắt nhìn hắn, cầm lên con dao ngón tay miết nhẹ trên lưỡi dao.
"Trẻ con không nên chơi với dao đâu, trẻ con thì nên trở về học tập làm anh hùng chính nghĩa đi"
Thiếu niên ánh mắt đỏ quạch nhìn cô, hắn ngửa mặt cười vang, nụ cười điên cuồng, man rợ.
"Kế Hoa Y, mày ngay từ đầu đã không bị thôi miên!"
Đây là hắn chắc chắn, nhìn vào mắt người phụ nữ trước mặt, vô cùng tỉnh táo không có một chút mơ màng tỉnh dậy sau thuật thôi miên cả.
Hoa Y nhún vai: "Cái trò 3 xu ấy, bị mới lạ"
Nói xong con dao phi đến găm tại chân của hắn.
Hoa Y hơi thất vọng vốn tưởng đến đây sẽ gặp được cái tên núp lùm ám sát cô, lại không nghĩ gặp được hình nhân thế mạng thật sự rất nhàm chán.
Cô xoay người tính bước ra ngoài.
Thiếu niên gào lên, cùng lúc hắn lấy ra một cái điều khiển, áo khoác được hắn cởi xuống, lộ ra bên trong là một quả bom tự chế treo trên người hắn.
"Mày đừng có đi, mày đi tao liền bấm, cả hai cùng chết chùm tại đây hahaha"
Hoa Y quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng: "Loại người như cậu là tồi tệ nhất đấy, là cái loại dùng chính mình ra để đùa giỡn, ngu đến cùng cực"
Nói xong cô liền quay đầu.
"Haha tao ngu thì sao, cho dù thế thằng chồng của mày cũng xong rồi, anh ấy sẽ truyền cảm hứng cho hắn, để hắn nhận ra bản ngã của bản thân mình, từ thiên sứ biến đổi thành ác quỷ, hắn sớm sẽ trầm mê trong cảm giác vui thú ấy, giết người chính là lạc thú lớn nhất haha"
Hoa Y bước đi không quay đầu lại, mà đằng sau thiếu niên run rẩy, cho dù nút ấn ở trong tay cũng không tài nào ấn xuống được.
Hắn đau khổ gào lớn, hắn thật sự thất bại, là một thứ thất bại!!!