Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 337: Tan biến




Một ngày rồi lại một ngày tiếp nối, cuộc sống của cô bé chỉ xoay quanh việc vùi mình trong căn phòng với 4 bức tường, chơi gấu bông sờn cũ trong tay, duy nhất khoảng thời gian được nhìn thấy thế giới bên ngoài, chính là đi lấy máu.
Vẫn như mọi ngày, người phụ nữ được gọi là Mama kia làm xong nhiệm vụ, bà ta cất lại đồ dùng, ngay cả ánh mắt cũng chưa hề nhìn cô bé lấy một lần.
"Xong rồi, đưa nó về" người phụ nữ ra lệnh.
Cô bé kéo lại tay áo, khuôn mặt nhỏ bình thản theo người hầu rời đi, khi đi qua hành lang, bước chân cô bé chợt khựng lại, nhưng lần này không phải vì màu sắc của bầu trời, mà là vì con người.
Trước mặt cô bé là hai đứa trẻ, chúng ăn mặc rách rưới, bé trai khuôn mặt lo lắng vội vàng ngồi xổm xuống xem vết thương ở chân cho bé gái, rất nhanh nó liền rút ra kết luận.
"Em bị thương rồi, chân phồng rộp hết lên"
Bé gái mắt mở to, vì đau đớn còn đọng lên tầng sương trên đó, nhưng nhất quyết nước mắt quật cường không chịu chảy ra.
Bé trai mím môi, cốc nhẹ vào đầu bé gái: "Đau thì cứ khóc không phải nhịn, nào lên đây, anh cõng em"
Bé gái trên tay còn cầm rổ mận có lẽ vừa được hái xong, bé mạnh mẽ lắc đầu: "Không, anh đã giúp em hái mận, mệt lắm rồi, em không muốn vì em mà khiến anh vất vả hơn nữa" nói xong bé gái cố gắng đứng lên, nhưng vì quá đau mà nước mắt cũng chảy ra rồi.
Bé trai ngăn lại hành động này, miệng thì trách mắng nhưng đồng thời đưa lưng về phía cô: "Nếu em còn không lên chúng ta sẽ ngủ ở ngoài này đấy"
Bé gái thoả hiệp, gạt đi nước mắt nở nụ cười tươi tắn, leo lên lưng anh mình, hai thân ảnh nhỏ chồng lên nhau dần dần khuất dạng.
Hoa Y thu lại tầm mắt, tập trung tại cô bé, ánh mắt cô bé nhìn theo hai thân ảnh dần khuất xa, khuôn mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, đôi mắt to chớp nhẹ, quay đầu tiếp tục bước đi.
Về đến phòng, các động tác đều lặp đi lặp lại, tại chỗ cũ, chơi với con gấu bông trong tay.
Hoa Y thở dài, cô nâng bàn tay, mặc dù càng trở nên trong suốt nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, rất nhiều chuyện cô dần quên đi, giống như, cô lúc đầu gặp 6996 như thế nào, còn có những thế giới cô đã xuyên qua, Hoa Y gần như đã quên mất rồi.
Tình cảnh này vô cùng không tốt, cô cảm thấy, dường như mình sắp bị xoá bỏ.
"Chị"
Hoa Y giật mình, thu lại dòng cảm xúc rối loạn: "Tôi ở đây"
"Tại sao cậu bé lại giúp cô bé ấy thế?"
Hoa Y ngẩn ra mới nhớ lại sự kiện chiều nay: "Có lẽ là bởi vì cô bé bị thương, còn có cậu bé là anh trai của cô bé"
"Bị thương, vậy là cô bé bị đau sao, anh trai? Anh trai thì phải giúp sao?"
"Không phải bởi vì anh trai nên phải giúp, mà bởi vì tình thân, cậu bé thương em gái mình bị đau, nên mới cố gắng làm hết mọi việc thay cô bé, cũng nâng niu yêu chiều em gái mình"
"Tình thân là sao?" Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ hướng nhìn cô, rất nhiều điều thắc mắc.
Hoa Y không biết vì sao, không kìm được lòng vươn tay chạm lên gò má trắng mịn ấy.
"Tình thân là tình cảm của người trong gia đình, là ba, mẹ, anh, chị, em những người cùng chung huyết thống, chảy cùng một dòng máu"
"Như Mama và em sao?" Cô bé ngây thơ hỏi.
Hoa Y nhíu mày: "Nếu Mama là mẹ em thì phải"
Cô bé gật đầu, khẳng định: "Mama là mẹ em mà, bà sinh ra em, nên bà ấy cũng có tình thân với em phải không?"
Hoa Y mày nhíu càng thêm chặt, không biết phải trả lời ra sao, cô chọn cách im lặng, vì theo cô quan sát mấy ngày nay, cái người tự xưng là Mama kia có yêu cô bé không? Hẳn là không, nếu yêu vì sao một ánh mắt cũng không cho cô bé, nếu yêu vì sao lại khiến cô bé đau đớn, nếu yêu vì sao lại giam giữ cô bé trong cái nhà tù vàng son này?
Cô bé chỉ nhìn cô một lúc, thấy cô quay đi không trả lời cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn chơi gấu bông, một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức độ khiến cho người khác đau lòng.
————————————
Hoa Y không rõ mình ở đây bao lâu, kí ức ngày càng mơ màng, hiện tại cô chỉ còn nhớ mình tên Hoa Y còn lý do vì sao xuất hiện ở đây, cũng sớm không còn nhớ nổi nữa.
Hoa Y ngẩng đầu, theo tầm mắt cô bé nhìn đến, bên ngoài sân là bé trai cùng bé gái lần trước, bé trai cuộn tròn ôm bé gái vào lòng, những đứa trẻ ăn mặc phú quý bên cạnh không ngừng đạp vào người chúng, vừa đạp vừa cười khoái trá.
Bé trai không phản kháng, chỉ ôm chặt bé gái trong lòng, muốn bảo bọc bé hết sức có thể, không để cho bé chịu một chút tổn thương nào.
Hình như đám trẻ cảm thấy chơi chán rồi, đá vào lưng nam hài lần cuối rồi bỏ đi.
Lúc này bé trai mới thả lỏng duỗi người ra, ánh mắt đầu tiên đó là tìm xem trên người bé gái có vết thương nào không, cậu không tìm thấy liền thở phào, ôm bé gái vào lòng an ủi.
Bé gái ôm anh trai mình lần đầu khóc nấc lên, sự oan ức tủi nhục trong từng tiếng khóc, ngày đó cho dù chính mình ngã đau, bé gái cũng không khóc lấy một tiếng nhưng bây giờ, khi nhìn đến vết thương trên người anh trai, bé liền khóc oà lên, ngón tay nhỏ bám trên lưng anh trai run rẩy bất lực, tràn ngập đau đớn.
"Tiểu thư, phải về phòng rồi" người hầu lên tiếng nhắc nhở.
Hoa Y ánh mắt quay qua nhìn cô bé.
Cô bé thu lại tầm mắt, bước về phía phòng mình.
Hôm đó cô bé đã hỏi cô một câu, mà chính Hoa Y cũng không tìm ra lời giải đáp.
"Vì sao tình thân của Mama lại không giống như thế?"
————————————
Vì không có được lời giải đáp, hôm đó cô bé trực tiếp hỏi Mama của mình.
Cho nên nhận lại là một cái tát giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng.
Ánh mắt cô bé không hiểu nhìn Mama.
Hôm đó toàn căn phòng bị đập nát, Mama đôi mắt trở nên đỏ quạch điên cuồng, bà liên tục gào thét.
"Tại sao mày có thể hỏi tao câu đấy, tại sao mày có thể!!!"
Cùng lúc ông ngoại chạy đến mới ngăn được cơn giận bạo phát của Mama.
Ông mang cô bé về phòng, chỉ dặn cô ở yên trong này, cấm được đi ra, trước khi đi cô nghe thấy tiếng khoá cửa bên ngoài.
"Chị..."
"Tôi ở đây..." Hoa Y lên tiếng, lúc này cô chỉ còn lại giọng nói, thân ảnh sớm đã mờ nhạt đến không thể nhận ra.
Cô bé nâng đôi mắt trong trẻo như lưu ly nhìn vào khoảng không: "Tại sao Mama lại giận?"
Hoa Y mím môi, cũng là lần thứ hai, Hoa Y không thể trả lời câu hỏi của cô bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.