The Sparkling One

Chương 18:




“Zach, cậu có điện thoại trên đường dây số ba.” Dora nói. “Là Katie.”
“Okay.” Zach nhấn nút Off trên đường dây nội bộ, rồi nhấc ống nghe và ngả người ra sau ghế. “Hey, thiên thần của anh,” anh nói và mỉm cười. “Còn ba mươi giờ đếm ngược nữa, em có cảm thấy căng thẳng không?”
Anh đã chờ một tiếng cười thích thú từ Katie, hoặc là một câu đáp trả thông minh. Nhưng những gì anh nhận được là sự im lặng.
“Katie?”
“Em đây. Anh có thời gian không?”
“Chắc chắn rồi.” Có điều gì đó trong giọng nói của cô làm anh ngồi thẳng dậy và siết chặt ống nghe hơn. “Có chuyện gì thế?”
“Có trục trặc ngoài dự kiến.” Cô nói, giọng cô rời rạc hơn bình thường. “Tối qua toàn bộ nhân viên nhà bếp ở khách sạn đã tham gia bữa nếm thử cho thực đơn mới của nhà ăn trong khách sạn.” Cô dừng lại và hắng giọng. “Không may là dường như họ đã nấu một loại cá bị hỏng nào đó. Hầu hết nhân viên nhà bếp lúc này đều đang ở trong bệnh viện, bao gồm cả Jerome.”
Zach há miệng ra định trả lời cô, nhưng anh không thể nghĩ ra được một lời nào để nói.
“Em đã nói chuyện với người quản lý khách sạn cùng với những người quản lý các sự kiện.” Cô tiếp tục. “Họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể để duy trì bản hợp đồng giữa chúng ta và họ. Những nhân viên từ bên ngoài sẽ được đưa vào, cùng với nhân viên của em nữa, em có cơ sở để tin rằng mọi việc vẫn sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch. Tuy nhiên, dưới hoàn cảnh này, em không thể đảm bảo nó sẽ trở nên hoàn hảo.”
Anh thở ra nặng nề. “Anh không biết nói gì cả.”
“Em cũng thế.” Cô thừa nhận. “Có một điều khoản trong hợp đồng của chúng ta với khách sạn cho phép chúng ta hủy ngang vào giây cuối cùng nếu họ để xảy ra một thảm họa như thế này. Họ sẽ không vui vẻ chút nào với quyết định đó, nhưng họ cũng không thể ngăn cản chúng ta. Họ sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà chúng ta đã ứng cho họ tính cho đến lúc này. Chúng ta sẽ có thể lựa chọn hoặc là tổ chức lại bữa tiệc ở đó hoặc ở một nơi khác trong tương lai. Em đã liên hệ với một đại lý bán thời gian rồi, trong vòng chưa tới hai giờ nữa em có thể có đầy đủ bản danh sách số điện thoại. Bất cứ vị khách nào mà chúng ta không thể liên lạc bằng điện thoại được thì họ sẽ đến tận nhà. Khách sạn sẽ chi trả chi phí cho chuyện đó. Ngoài ra, họ sẽ trả tiền cho bữa tối tại một nhà hàng gần đó cho bất cứ vị khách nào mà chúng ta không thể liên hệ được và xuất hiện vào buổi tối hôm đó.”
Anh không thể tin được vào những gì mà anh đang nghe thấy. “Tất cả mọi người đều ốm à?”
“Đúng thế. Thực tế thì Jerome nghe có vẻ rất tồi tệ. Lúc này anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu, nhưng bọn em vẫn liên lạc qua điện thoại.”
Zach lẩm bẩm chửi thề. Anh liếc nhìn đồng hồ, lúc này là chín giờ năm mươi. “Em phát hiện ra chuyện này lúc nào?”
“Chín giờ.”
“Sáng nay?”
“Dĩ nhiên. Ngay lập tức em đã bắt tay vào xử lý rắc rối này.”
“Không đùa đấy chứ?”
Katie đã đưa ra một kế hoạch cứu nguy với nhiều sự lựa chọn khác nhau trong vòng năm mươi phút. Tại sao anh lại cảm thấy ngạc nhiên nhỉ? Cô đã làm việc với 110% khả năng của mình.
“Em muốn làm gì?” Anh hỏi.
“Em không biết.” Cô thừa nhận. “Em không nghĩ về điều đó. Anh là khách hàng của em.”
“Bữa tiệc này có ý nghĩa nhiều với em như là nó có ý nghĩa với công ty anh. Chúng ta cùng một phe trong truyện này. Thâm tâm em bảo em là chúng ta nên làm gì? Em có thể tiếp tục tổ chức bữa tiệc này không?”
“Em có thể tập hợp tất cả các yếu tố lại với nhau.” Cô chầm chậm trả lời. “Liệu nó có được như những gì đáng lẽ sẽ xảy ra không? Em không biết chắc được. Liệu có bất cứ ai biết là có trục trặc không?” Cô do dự. “Em có thể trả lời anh về những thứ kỳ cục này sau được không?”
“Đó là câu trả lời của ‘Katie, giám đốc của Trung tâm Tổ chức Sự kiện’. Giờ hãy cho anh thấy phản ứng của ‘Katie, theo tư cách cá nhân’ xem nào. Anh có thể làm gì để làm cho tình huống này dễ dàng hơn cho em không? Em có muốn hủy hay dời lại bữa tiệc không?”
Cô thở dài. “Ôi Zach, đây là một cơn ác mộng. Em không thể tin được Jerome và nhân viên của anh ấy lại lăn đùng ra ốm vào đúng lúc chưa đến hai ngày trước khi bữa tiệc diễn ra. Thật là không công bằng.”
“Đồng ý. Nói cho anh biết em muốn điều gì.”
Anh nghe thấy cô viết gì đó lên một tờ giấy, rồi cô hắng giọng và nói. “Ta cứ tiến hành nhé.”
Anh nghiêng đầu để giữ ống nghe giữa tai và vai anh. “Đó cũng là ý kiến của anh. Không ai lại muốn phải đối mặt với những thứ phức tạp khi phải lên kế hoạch tổ chức lại cả. Thêm vào đó hủy bỏ bữa tiệc vào lúc muộn màng thế này sẽ làm cho hình ảnh của công ty trở nên xấu đi, đó không phải là hình ảnh mà bọn anh cần khi mà bọn anh quyên góp tiền cho từ thiện, điều đó cũng không tốt cho em chút nào. Vậy thì cứ tiến tới và tổ chức nó theo kế hoạch. Nếu có vấn đề gì, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Bởi vì anh thuê em ư?” Cô không chờ nghe anh trả lời. “Nếu có chuyện gì không ổn xảy ra, trách nhiệm sẽ thuộc về em, Zach. Em là người đã đồng ý lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc. Mặc dù không phải là lỗi của em khi mà toàn bộ nhân viên nhà bếp lăn ra ốm, nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì tiền bạc cũng không thể đổ vào túi em.”
Anh hình dung là họ có thể sẽ tranh luận về điều đó nếu nó trở thành rắc rối sau này.
“Anh hoàn toàn tin tưởng vào em.” Anh nói.
“Cảm ơn anh.”
“Anh có thể làm gì giúp em không?”
Cô bật cười, mặc dù tiếng cười nghe nghèn nghẹt hơn là vui vẻ. “Anh nấu nướng thế nào?”
“Anh có thể học rất nhanh.” Anh liếc qua quyển lịch trên bàn. “Anh phải có mặt ở tòa hầu hết ngày hôm nay, nhưng mai anh hoàn toàn rảnh. Thế nào?”
“Bất cứ thứ gì anh có thể làm cho em đều tuyệt vời cả.”
***
Khi chuyện này qua đi, họ sẽ phải khóa cô lại trong một nhà thương điên, Katie nghĩ lúc chiều muộn ngày hôm đó. Hoặc là cô sẽ bị lên cơn đau tim, ngay tại đây ở giữa căn bếp này.
Cô không nghĩ là trái tim cô có lúc nào ngừng giộng thình thình kể từ khi cô nhận được cú điện thoại từ Jerome vào buổi sáng hôm đó. Có khoảng mười bốn nghìn chi tiết cần phải giải quyết, mà một trong những vấn đề quan trọng nhất trong đó là việc phải tìm được một đội ngũ nhân viên nhà bếp thay thế đúng lúc để có thể chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bữa tối ngày mai.
Điện thoại di động của cô lại rung lên.
“Alo?” Cô nói và tự động túm lấy tờ giấy mà cô lúc nào cô cũng giữ bên mình.
“Chào em.”
“Jerome!” Nghe giọng Jerome như thể anh đã phải nôn mửa suốt cả ngày hôm đó... mà cũng có thể như thế lắm. “Hãy nói với em là anh có tin mới.”
“Anh có một đầu bếp chuyên về các món nướng cho em. Madison. Chỉ Madison thôi, không có họ.”
“Như Madonna?”
“Chính xác. Cô ấy rất tuyệt, và cô ấy nợ anh.” Anh đọc cho cô số điện thoại. “Nếu cô ấy gây ra bất cứ rắc rối nào cho em thì chỉ cần nói với cô ấy anh bảo nhắc đến Barbados.”
Katie nguệch ngoạc chép lại tất cả. Tuyệt. Ám hiệu đây. Cô bắt đầu cảm thấy như thể cô đang sống trong một bộ phim rất tệ hại về điệp viên. Tất tả những gì cô cần tiếp theo là một đàn voi rầm rập giày xéo chạy xuyên qua nhà bếp.
“Okay,” Cô nói. “Em đã kiểm tra kho hàng như anh nói. Tất cả mọi thứ đang ở đây.”
“Em phải cho người xắt thịt và rau, sẽ mất thời gian đấy. Rồi chuẩn bị nước sốt marinade. Thịt bò phải làm trong tối nay. Gà thì ngày mai. Tôm thì làm vào khoảng một tiếng trước khi nấu. Về rau quả thì làm theo lịch trình làm nước sốt marinade.”
Cô nghiêm túc viết lại tất cả những gì anh nói. Trong lúc cuộc nói chuyện diễn ra giọng anh càng lúc càng yếu hơn. Cuối cùng cô cảm thấy động lòng trắc ẩn. “Giờ thế này là đủ rồi.” Cô nói. “Cho em vài giờ và em sẽ gọi lại cho anh.”
“Okay. Tiếp theo chúng ta sẽ phải nói về chocolate. Em không thể nào chỉ quăng nó vào trong một cái bình đặt trên một ngọn lửa rồi hi vọng nó trở nên tuyệt hảo được. Anh có những kế hoạch dành cho chocolate.” Cô nghe thấy một âm thanh nghèn nghẹn. “Anh phải nôn ra đã.”
Điện thoại bị cắt trước khi cô kịp nói điều gì.
Katie cố gắng không nghĩ đến những gì sẽ xảy ra với Jerome vào buổi chiều. Trong lúc cô sắp xếp lại những ghi chú của mình, điện thoại của cô lại kêu lên.
“Đây là người bán hoa ưa thích của cô.” Một giọng nói vui vẻ vang lên. “Những bông hồng thực sự quá kinh khủng, vì vậy tôi muốn thay đổi một chút. Giá vẫn như nhau, nhưng cô cần phải phê chuẩn. Tôi sẽ gửi đến một mẫu cho cô ngay bây giờ. Được chứ?”
Trước khi cô có thể trả lời, người quản lý các sự kiện bước vào trong nhà bếp.
“Chúng tôi đã bắt đầu sắp xếp những cái bàn đầu tiên. Có muốn nhìn qua một chút không, Katie?”
Cô ra hiệu cho anh ta cho cô một vài giây, rồi nói chuyện điện thoại với người bán hoa. Cô liếc nhanh qua đồng hồ để thấy rằng những quán trò chơi cũng đang được dựng lên và rằng cô đã hứa sẽ ghé qua để kiểm tra. Ngoài ra còn những gói phần thưởng cần phải được đi lấy về vào phút cuối nữa. Cô đã sai nhân viên của mình chạy tứ phương tám hướng để lo việc. Đảm nhiệm công việc về bữa tiệc là một chuyện, nhưng thay thế được lượng nhân viên nhà bếp - đặc biệt là Jerome, người điều phối mọi thứ về đồ ăn thức uống - lại là một chuyện khác.
“Tôi cần có chữ kí để có thể giao đồ uống.” Một giọng nói vang lên từ lối cửa ra vào.
Katie ngẩng lên nhìn người đàn ông mặc đồng phục. “Có ai đi cùng với anh ra kho không?”
“Không. Có cần phải làm thế không?”
Cô có cảm giác thôi thúc tràn trề muốn đưa tay vò đầu bứt tóc của mình. Thay vào đó cô chỉ nói. “Có. Cho tôi hai phút. Tôi sẽ quay trở lại đây và đi cùng với anh.” Rồi cô nhìn vào điện thoại di động của mình.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác và cũng không có thời gian nữa. Trong hoàn cảnh thông thường, cô sẽ không cần phải nghĩ thêm một giây. Nhưng cô vừa bị đuổi ra khỏi gia đình, và theo như nhận thức tỉnh táo của cô thì lúc này không có ai nói chuyện với cô cả.
Tuy vậy, cô vẫn bấm nút trên điện thoại di động và nghe tiếng chuông đổ dài.
“Xin chào.”
“Chào má, con đây. Con đang gặp trục trặc và con thực sự cần được giúp đỡ.”
***
Zach đến khách sạn ngay trước sáu giờ sáng ngày diễn ra bữa tiệc quyên góp. Anh đã cố gắng gọi cho Katie vài lần vào buổi tối hôm trước nhưng cô không có nhà. Đến khi anh nhận ra là vào khoảng thời gian đó hẳn cô phải đang ở khách sạn và đáng lẽ anh nên gọi cho cô vào máy di động thì đã muộn quá rồi. Nếu như cô đang cố gắng chợp mắt một chút thì anh không hề muốn đánh thức cô dậy chút nào.
Anh hướng về phía bàn tiếp tân trước khách sạn rồi đi thẳng về phía nhà bếp. Anh gần như nghĩ rằng mình sẽ thấy nơi đây hoang tàn như một bãi sa mạc, nhưng thậm chí trước khi đẩy cánh cửa có treo tấm biển “KHU VỰC DÀNH CHO NHÂN VIÊN” anh đã nghe thấy tiếng nhạc giộng thình thình và tiếng người nói xôn xao. Anh ngơ ngác đi vào một khu vực ngổn ngang nhưng có tổ chức. Vài người đang xắt các loại rau quả. Một người phụ nữ cao ráo trông như kiểu người rừng Amazon đội mũ bếp trưởng đang ném cả nghìn cái xiên gỗ vào trong một thùng nước to uỳnh.
“Zach! Không phải là cậu nên ngủ thêm một chút nữa sao?”
Anh quay về phía giọng nói vừa cất lên và sững sờ nhìn thấy nội Tessa đang đứng trước một cái bếp sáu lò, tay đang khuấy một cái thùng khổng lồ.
“Bà đang làm gì ở đây thế?” Anh hỏi. “Tôi nghĩ là không ai nói chuyện với Katie cả chứ?”
Bà mỉm cười và nhún vai. “Chúng ta đã rất giận, nhưng giờ thì không.”
Chỉ thế thôi ư? “Điều gì đã làm bà đổi ý?”
“Con bé Katie cần được giúp đỡ. Nào giờ hãy đến đây và chào hỏi cho tử tế đi nào.”
Vẫn còn đang ngơ ngác với những gì bà nói, anh bước về phía bà, chuẩn bị sẵn tinh thần cho những cái ôm, hôn và véo má chào hỏi mà bà đã biến thành một loại hình nghệ thuật. Nội Tessa không làm anh thất vọng.
Trong lúc xoa xoa vết sưng mà bà để lại trên má anh, anh chồm người tới liếc nhìn vào trong chiếc thùng.
“Ravioli,” bà tuyên bố, rồi vẫy tay ra hiệu về những thứ còn lại ở trong nhà bếp. “Tất cả những cái này thì ổn cả, nhưng khi Katie nói với ta chuyện gì đã xảy ra, ta biết là ta phải đem pasta đến. Đầu tiên ta sẽ luộc nó với nước, rồi sau đó chiên lên.” Bà hôn lên đầu ngón tay của mình. “Delicioso”.
(Ravioli: một loại pasta miếng của Ý.
Delicioso = delicious)
Anh nhìn thấy hàng tá túi ravioli đông lạnh xếp thành hàng phía trên chiếc quầy sau lưng bà. “Không phải là bà làm tất cả những thứ này chỉ trong tối qua, đúng không?”
“Không.” Bà bật cười. “Ta giữ nó trong phòng lạnh, cho công ty. Có cả nước sốt marinara nữa. Thi thoảng chúng ta vẫn có tiệc tùng.”
Có lẽ là có đủ ravioli để cung cấp cho cả một đội quân. “Khi nào tổ chức một bữa tiệc nào đó,” anh nói, “hãy mời tôi đến nhé.”
Bà cười toe. “Cậu là gia đình mà, cậu luôn được mời tới.”
Gia đình? Ông nội Lorenzo đã nổi cơn thịnh nộ. Tất cả những người còn lại đã đứng về phía ông. Không lẽ tất cả những chuyện đó đều qua đi chỉ bởi vì Katie đã cầu viện sự giúp đỡ ư?
Anh tiếp tục bước xuyên qua nhà bếp. Máy CD chuyển sang một album cũ của Beatles. Sau khi nhìn thấy nội Tessa, anh không còn cảm thấy ngạc nhiên khi thấy ngoại M và Brenna đang cùng nhau cắt chocolate nữa.
“Như thể là em cần phải gần gũi thêm với chất gây béo nữa không bằng.” Brenna càu nhàu khi nhìn thấy anh. “Em muốn chuẩn bị món salad, nhưng không được.”
Anh mỉm cười. “Tất cả mọi người đều nói chuyện lại với Katie rồi à?” Anh hỏi.
Ngoại M gật đầu, nhưng Brenna cau mày. “Em đã sai.” Cô nói. “Em đã xin lỗi Katie rồi. Đánh lừa Jeff là việc của em, em không nên lôi Francesca và cả Katie vào chuyện này mới đúng.”
Zach nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt của Katie. “Cô đã nói điều đó với cô ấy chưa? Cô ấy thực sự rất đau buồn.”
Brenna nhướn mày lên. “Em đã nói rồi. Em đã xin lỗi và giờ bọn em ổn cả. Các chị em gái thường vẫn cãi nhau và rồi lại làm lành. Ồ,” Cô lau tay lên một cái khăn lau bát chén, rồi mở vài ngăn kéo cho đến khi tìm thấy cái túi xách của mình. Cô mò mẫm trong đó, rồi lôi ra một chiếc băng cát xét nhỏ.
“Bắt lấy này.” Cô nói và ném nó cho anh. “Em biết là anh không thể tham gia vào bất cứ thứ gì không hợp pháp. Vì thế em sẽ không nói với anh có cái gì trong cuốn băng đó. Anh chỉ cần giữ nó an toàn hộ em.”
Anh đút cuốn băng vào trong túi áo. “Francesca có lấy được thứ cô cần không?”
Brenna gật đầu. “Tin tốt là Jeff sẽ không theo đuổi nhà máy rượu nữa. Điều đó sẽ làm cho công việc của anh dễ dàng hơn.”
“Tôi không quan tâm đến chuyện dễ dàng hay không - tôi chỉ muốn chiến thắng.”
“Đúng là kiểu anh chàng của em.” Brenna gật đầu rồi ra hiệu về phía mấy chiếc tủ lạnh khổng lồ. “Tổng tư lệnh ở đằng kia.”
Zach quay lại và nhìn thấy Katie đang nói chuyện với một vài nhân viên nhà bếp. Trước khi đến được chỗ cô, anh nhìn thấy Colleen và Marco đang trộn những mẻ sốt marinade khổng lồ và Mia thì đang lượn lờ quanh một nồi cơm cỡ bự.
Anh bước về phía Mia. “Dậy sớm thế à?”
Cô bé ngoác miệng ra ngáp. “Thực ra đáng lẽ cháu vẫn còn đang ngủ. Nhưng một khi đã nhận được điện thoại của Katie, cháu không thể ngủ được nữa, vì vậy cháu đến đây.” Cô khuấy chiếc hộp. “Hai nghìn người thì phải ăn nhiều cơm lắm đây.”
Anh nhìn cô bé pha thêm vào một chén đựng một loại gia vị nào đó.
“Ta không biết là cháu biết nấu nướng.”
Cô cười nhăn nhở. “Cháu không biết nấu, nhưng nấu cơm thì có thể khó đến mức nào chứ, đúng không? Và Madison đang giúp cháu, mặc dù cô ấy là một đầu bếp về các món nướng và nghĩ rằng việc nấu cơm ở một đẳng cấp thấp hơn cô ấy.” Cô hạ giọng xuống. “Cô ấy chỉ làm việc với những thứ thịt thà. Cô ấy bảo cháu thế.”
“Okay.”
Vì Madison trông đủ lực lưỡng và đủ dẻo dai để có thể nhấc bổng bất cứ ai trong phòng, Zach cho rằng anh sẽ không tranh luận gì với cô ta cả.
“Vậy là toàn thể gia đình đều có mặt ở đây.” Anh nói.
“Đúng thế. À, trừ ông nội Lorenzo. Nội vẫn còn cáu kỉnh. Và Francesca nữa. Katie đã để lại tin nhắn cho chị ấy, nhưng chị ấy vẫn chưa xuất hiện.”
“David có đến không?”
Mia đổ thêm một chén gia vị nữa vào trong nồi cơm đang sôi sùng sục. “Cháu không biết. Cháu không gọi anh ấy. Anh ấy thực sự rất bận rộn với chuyện học và các thứ khác.”
Nghe có điều gì đó không ổn, Zach nghĩ. Nhưng trước khi anh có thể hỏi thêm về đề tài đó, Katie đã nhìn thấy anh và bước tới.
Cô mặc một chiếc quần jean và một chiếc áo sơ mi ngắn không tay lấm tấm vài vết bẩn trông khá buồn cười. Một chiếc khăn quàng cổ buộc trùm lên mái tóc của cô, và không có một dấu vết trang điểm nào trên gương mặt cô cả. Rõ ràng là cô đã không ngủ và không tắm rửa chút nào.
Thật khôi hài, anh nghĩ khi một tiếng tưng tưng nảy lên trong ngực anh. Chưa bao giờ anh thấy cô đẹp hơn lúc này.
“Anh làm gì mà dậy sớm thế này?” Cô hỏi.
“Anh đến để giúp một tay.”
Môi cô cong lên nở một nụ cười mệt mỏi. “Em quá tuyệt vọng nên không muốn bác bỏ lời đề nghị của anh. Anh muốn xắt rau quả hay là tham gia xử lý vụ chocolate?”
“Anh sẽ làm rau.”
Anh tự sắp xếp vị trí cho mình trong nhà bếp. Madison đưa cho anh một con dao vừa tầm và bỏ ra vài phút hướng dẫn anh cách cắt rau quả sao cho thật đúng. Anh không biết là có một cách cắt nào đó lại sai. Trong khi John Lennon hát khúc nhạc chiều, anh đã cắt đủ số hành có thể làm cho cả một đội bóng bầu dục khóc nức nở và rồi sau đó bắt tay vào món cà. Thật kỳ lạ, nhìn phía bên trong của những quả cà trông còn kỳ cục hơn rất nhiều.
Katie di chuyển quanh nhà bếp như một vị Tổng tư lệnh đang đi giám sát các phân đội của mình. Cô đến những nơi nào xảy ra trục trặc và liên tục gọi điện từ chiếc điện thoại di động. Cô không hề tỏ ra nản chí, không hề quát nạt bất cứ ai, không hề đánh mất sự tự tin của mình. Sự ngưỡng mộ của anh như tăng lên thêm vài bậc và sự cuốn hút của cô đối với anh... ồ, thực ra thì lúc nào nó cũng đã khá cao rồi.
Vào lúc tám giờ mười lăm Dora đến cùng với đồ ăn sáng cho tất cả mọi người. “Bánh bagel, pho mát kem, cà phê, và salad trái cây.” Bà kêu lên ngay khi bước vào trong nhà bếp và theo sau là hai trong số những nhân viên của hãng luật. “Tôi cho là tất cả mọi người đều quá bận rộn nên quên mất chuyện ăn uống rồi.”
Những tiếng thở hắt ra biết ơn trộn lẫn cùng tiếng nhạc. Zach bước về phía thư ký của mình, nhưng Katie đã nhanh chân hơn anh.
“Bà thật là một vị cứu tinh.” Cô nói và nhận lấy một túi bánh bagel rồi phân phát vòng quanh. “Vây xung quanh chúng tôi toàn là đồ ăn và không có gì để chúng tôi có thể dùng làm đồ ăn sáng cả.”
“Chúng ta có thể ăn ravioli.” Zach đùa.
Katie phát mạnh vào anh. “Cái đó dành cho buổi tối nay. Anh không biết là tất cả những bữa tiệc tuyệt vời nhất đều phải có món nướng và pasta à?”
Có một chút vẻ sợ hãi phảng phất trong giọng nói của cô. Zach bước lại gần và vòng tay quanh người cô. “Em làm mọi thứ rất tuyệt.” Anh thì thầm vào tai cô. “Bữa tiệc sẽ diễn ra mà không có một trục trặc nào. Chỉ cần tự nhủ với bản thân là vào giờ này ngày mai, mọi chuyện đã qua rồi.”
Trước khi cô có thể trả lời, cánh cửa chính dẫn vào nhà bếp lại mở ra. Một người phụ nữ cao ráo, tóc đen, béo ú bước vào. Cô ta xách theo một chiếc túi giấy nhỏ và giơ lên vẫy mọi người.
“Xin lỗi vì em đến muộn.” Cô ta nói. “Em không kiểm tra tin nhắn. Em xin lỗi, Katie. Nhưng em có đem theo dao tỉa trái cây. Chị muốn em làm gì bây giờ?”
Máy CD chọn đúng lúc đó để chuyển sang một đĩa nhạc khác, vì vậy căn phòng bếp tự dưng im lặng tuyệt đối. Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn người mới đến.
Cô ta cũng trừng mắt nhìn lại.
“Katie!” Cô nàng lên tiếng vẻ thiếu kiên nhẫn. “Em đây mà. Lúc em phát hiện ra là có tin nhắn thì em đã ăn vận để chuẩn bị đi thực nghiệm rồi.”
Katie há hốc miệng. “Francesca?”
Zach trố mắt. Francesca? Em gái của Katie? Cô em gái xinh xắn, mảnh mai của Katie?
“Đó là bộ đồ vest béo ú.” Brenna nói, đứng dậy và túm lấy một chiếc bánh bagel. “Nó có thể tháo những phần thịt thừa ra. Không phải điều đó chỉ làm ta muốn táng cho nó một cái hay sao?”
Francesca phớt lờ cô chị sinh đôi. “Để em tỉa hoa lá bày trên các món ăn cho.”
Katie lắc đầu. “Okay, tuyệt lắm. Chị không quan tâm trông em như thế nào. Em là một vị cứu tinh. Bọn chị cần càng nhiều đồ tỉa càng tốt. Để chị sắp xếp chỗ làm việc cho em.”
Zach nhìn theo khi hai người họ bước đi. Francesca đó ư?
Brenna ghé lại gần. “Nó tham gia một lớp tỉa hoa lá để bày biện thức ăn. Chân thành mà nói, em nghĩ là nó tham gia tất cả các lớp thủ công mà loài người biết đến. Ý em là, con bé có thể thêu đăng ten.”
Zach không biết việc đó là việc gì, nhưng rồi anh không muốn biết. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc quần thụng và chiếc áo sơ mi, rồi bộ tóc giả màu nâu mà hẳn là đã bị quăng đi từ vài năm trước, rồi lại nhớ đến chuyện Francesca xuất hiện với vẻ ngoài toàn những hình xăm. Tại sao một con người bình thường lại có thể làm những thứ tương tự như thế nhỉ?
“Hẳn là có điều gì đó không ổn với cô ấy.” Zach nói trước khi anh kịp ngăn mình lại.
Brenna đưa cho anh một chiếc bánh bagel. “Anh biết không, em cũng đã nghĩ y hệt như thế trong nhiều năm rồi.”
***
Những vị khách đầu tiên có mặt ngay trước bảy giờ. Trong một giờ đồng hồ cuối cùng Katie đã đi một vòng quanh vườn và hai phòng phiêu vũ để kiểm tra lại lần chót tất cả những công đoạn chuẩn bị. Đội ngũ nhân viên phục vụ đã xuất hiện nhanh chóng lúc bốn giờ, và đội nhạc công theo sau vào lúc năm rưỡi. Lúc này một số nhóm nhỏ đang chơi nhạc ở những ngóc ngách và hốc tường khác nhau, trong khi đội phục vụ mặc đồng phục chuyển champagne, rượu khai vị ra và giải thích về thực đơn của bữa tối cho các vị khách.
Mặc dù rất muốn kiểm tra mọi thứ lại một lần cuối cùng nữa, nhưng Katie cũng đã quyết định rời bỏ chiếc cặp táp và đống hồ sơ của mình. Thay vào đó cô nhớ kỹ mọi việc ở trong đầu, tạm quên đi những bóng đèn nhấp nháy, việc trang trí hoa hòe và việc nổi lửa dưới những chiếc vỉ nướng.
Có thể, chỉ có thể thôi, tất cả những thứ này rồi sẽ diễn ra tốt đẹp cả. Lần đầu tiên kể từ chín giờ sáng ngày hôm qua, cô cho phép bản thân mình thanh thản hơn một chút.
Cô nghe tiếng bước chân trên đường mòn lát đá, nhưng trước khi cô có thể quay lại, ai đó đã nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay trần của cô và đặt một nụ hôn lên phía sau cổ cô. Một cơn rùng mình chạy dọc xuống sống lưng, cô mỉm cười khi Zach luồn một cánh tay vòng quanh người cô và kéo cô lại gần.
“Anh đi tìm em khắp nơi.” Anh nói và khẽ liếc nhìn cô. “Với vai trò là một người được coi là bạn hẹn của anh thì em đã lẩn tránh anh đấy.”
“Không hề. Em đã nói với anh là em phải làm việc rồi mà.”
Anh mỉm cười. “Và anh đã nói với em là anh thích ngắm nhìn.” Anh nháy mắt. “Nhưng điều đó để sau đi.”
Anh lùi lại và nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. “Em rất xinh đẹp. Không phải là anh ngạc nhiên về chuyện đó. Em đã chuyển từ phong cách ‘chuyên nghiệp nhạy bén’ sang ‘gây choáng váng’ một cách rất ấn tượng.”
“Cảm ơn anh.” Cô nheo mắt nhìn bộ vest tuxedo của anh. “Anh nhìn cũng rất bảnh bao. Cổ điển, nhưng thanh lịch.”
“Anh đã cố.”
Cô cho phép mình dựa vào anh một lát. Sự mệt mỏi như muốn nhấn chìm cô, nhưng cô nhất quyết không chịu đầu hàng. Không cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Lúc đó cô có thể nằm bẹp dí trong một vài ngày và sẽ cố gắng hình dung ra làm thế nào cô đã có thể xử lý được hết tất cả chuyện này. Đó là giả sử như cô xử lý được.
“Anh vừa ở khu phía trước khách sạn vào đây.” Anh nói và kéo cô về một trong những quầy bar được dựng lên phía dưới một gốc cây to. “Có một hàng xe limo nối đuôi nhau bao quanh khách sạn.”
Cô đưa một tay lên chặn ngang bụng. “Em biết điều đó thực sự rất tuyệt, nhưng nó không giúp em hết căng thẳng được.”
“Em làm mọi thứ rất tuyệt. Sẽ không ai cần phải biết là đã có rắc rối xảy ra.”
“Uh-huh.” Cô lấy một ly soda. “Giờ là lúc em phải nói với anh về chuyện nội Tessa cứ khăng khăng đòi được tự mình phục vụ món ravioli chiên của nội. Nội không muốn tin tưởng giao việc đó cho bất cứ ai. Thậm chí trong lúc chúng ta nói chuyện thì nội đã đang cầm trịch ở một trong những chiếc lều đầu kia rồi. Giờ, nếu điều đó không làm cho anh run rẩy vì sợ hãi, thì có nghĩa là anh mạnh mẽ hơn em rất nhiều.”
“Nội sẽ ổn thôi.”
“Em hi vọng thế.”
Anh dẫn cô đi về phía phòng khiêu vũ chính. “Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì?”
“Đừng hỏi.” Cô nói với anh. “Em thậm chí còn không muốn nghĩ về điều đó.”
Họ nói chuyện thêm một vài phút nữa trước khi Zach nhìn thấy một vài khách hàng mà anh cần phải nói chuyện. Katie xin cáo lui để cô có thể kiểm tra công việc.
Khi cô bước về phía nhà bếp, cô nhìn thấy mình qua một trong những tấm gương của phòng khiêu vũ. Chiếc váy dài màu đen không tay của cô đủ sang trọng để phù hợp với bữa tiệc, nhưng cũng không quá phô trương để cô cảm thấy bị lạc lõng. Với sự hỗ trợ của mười bảy chiếc ghim cài và đủ lượng keo xịt tóc để có thể sơn kín thân một con tàu chiến, cô đã có thể siết chặt mái tóc trên đầu theo phong cách búi lọn trông khá thanh lịch và hơi đặc biệt. Cô đã dậm thêm hai lớp phấn mắt để giấu đi quầng thâm quanh mắt do hậu quả của việc không hề ngủ nghê gì trong suốt hơn ba mươi sáu giờ qua.
Nhìn xuyên qua căn phòng cô thấy ba má cô đang nói chuyện với một ngôi sao hài kịch trên TV và vợ ông ta. Ở một nơi nào đó trong cái đám đông ngày càng nghìn nghịt kia Francesca rất có thể đang làm tan nát những trái tim của những người đàn ông (giả sử như em cô chịu ăn mặc như bình thường) và Brenna hẳn là đang nếm thử món rượu vang mà cô đã đặt. Mặc dù Zach đã mở rộng lời mời cho toàn bộ gia đình cô, nhưng cô đã nghiêm khắc yêu cầu họ không được tham gia vào bữa tiệc cao cấp, không lân la để mắt đến những chiếc vòng kim cương gì cả.
Ở trong nhà bếp, cô thấy một đống hỗn độn trong vòng kiểm soát được. Những chiếc xe lăn chứa đầy khay đã được đưa vào vị trí. Trong lúc cô đứng nhìn thì những nhân viên trong đội phục vụ đứng xếp hàng để nhận lấy những chiếc khay đó đem đến phân phát cho những quầy nướng khác nhau. Mia đã giữ vị trí ở một trong những lều chứa đồ ăn tráng miệng, ở đó không nghi ngờ gì cô bé sẽ quyến rũ tất cả mọi người tham gia vào việc “chấm mút” bằng một nụ cười hấp dẫn.
Cô bắt chéo hai ngón tay và thầm cảm ơn Chúa, bằng một cách nào đó mà cơn thảm họa dường như đã được xua đi.
Ba giờ sau đó, bữa tiệc dường như diễn ra khá tốt đẹp. Katie đi tuần tra xuyên qua phòng khiêu vũ nhỏ và nhìn thấy những vị CEO cùng những nhà triệu phú đang chơi trò câu những đồ trang sức rẻ tiền hoặc cố gắng quăng vòng để tìm cơ hội tham gia vào một chuyến trượt tuyết. Cô nhẩm cộng xem còn bao nhiêu phần quà còn lại, rồi cho rằng sẽ còn đủ quà cho phần đấu giá ngẫu hứng sau đây.
Zach bắt được cô ở ngay ngưỡng cửa.
“Em thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Tốt.” Cô sẽ không đề cập đến sự thật là mặc dù đôi giày của cô trông rất có phong cách, nhưng nó không hề được thiết kế dành cho sự thoải mái. Sau buổi tối hôm nay cô có thể sẽ phải đi cà nhắc trong suốt quãng đời còn lại, nhưng ít nhất cô cũng biết rằng mắt cá chân của cô trông vẫn rất thanh thoát.
“Có chuyện mà em nên chứng kiến tận mắt.” Anh nói, rồi đỡ lấy tay cô và dẫn cô đi ra phía sau vườn.
“Em có nên hồi hộp không?” Cô hỏi.
“Điều đó tùy thuộc vào em.”
Anh dẫn cô về phía chiếc lều màu xanh nhạt được chiếu sáng bởi vài chiếc đèn chiếu. Tim cô như rớt ra khỏi lồng ngực. “Nội đang làm gì thế?”
Zach bật cười. “Đang làm những điều kỳ diệu.”
Katie cảm kích những lời nói tử tế của anh, nhưng cô không cảm thấy thuyết phục. Càng chắc chắn hơn khi họ bước vào lều, cô nghe thấy tiếng nội Tessa đặt câu hỏi. “Vậy, anh bạn trẻ, anh làm gì để sống?”
‘Anh bạn trẻ’ trong câu hỏi đó là một người hẳn đã ngoài năm mươi và mặc một bộ đồ complet có trị giá gần tương đương với GNP của bang Nebraska. Katie nhăn mặt. Khuôn mặt nhăn nhó của cô chuyển thành một tiếng rên khi ‘anh bạn trẻ’ đó trả lời. “Tôi điều hành một xưởng phim.”
Nội Tessa nheo mắt lại. Katie chuẩn bị sẵn tinh thần để can thiệp vào nếu bà nội cô bắt đầu xổ ra một bài diễn văn đả kích những bộ phim dán nhãn hạn chế với quá nhiều sex và từ ngữ tục tĩu.
Thay vào đó nội chồm về phía quầy và mỉm cười. “Vậy hãy nói cho tôi biết, tại sao lại không còn những ngôi sao như Sophia Loren nữa? Cô ấy thật xinh đẹp, thậm chí là cả bây giờ. Giới trẻ ngày nay - họ không giống cô ấy một chút nào cả.”
Vị giám đốc điều hành xưởng phim trượt lên trên một chiếc ghế đẩu phía trước quầy và gật đầu với vẻ nghiêm túc. “Tôi đồng ý. Những ngôi sao trong thời kỳ ngày xưa có một cái gì đó thực sự rất đặc biệt.”
Nội Tessa sử dụng hai cái kẹp để gắp một ít ravioli chiên vào một chiếc đĩa, rồi múc một ít sốt marinara vào trong một chiếc tô nhỏ. Nội đưa cho người đàn ông đó cả hai. “Tôi nhớ như in lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy trong một bộ phim. Cả Cary Grant nữa, anh ấy thực sự rất rất đặc biệt. Không phải ngườiItaly, dĩ nhiên rồi, nhưng vẫn là một người đàn ông rất đẹp trai.”
Zach kéo Katie ra khỏi lều. “Nội đã làm việc đó suốt cả buổi tối.” Anh thì thầm vào tai cô. “Không có sự khác biệt gì giữa các vị khách là người đến từ đội dọn vệ sinh hay những nhà tỷ phú, với ai nội cũng có điều gì đó để nói và họ mê mẩn nội. Mọi chuyện ở đầu này còn tuyệt hơn.”
Họ bước về phía một trong những chiếc lều chứa đồ tráng miệng. Katie gần như đã không còn cảm thấy lo nghĩ gì nữa thì bỗng nghe thấy đoạn điệp khúc bài ‘Irish Rover’ với một giọng rất to và có vẻ hơi say xỉn trôi giạt đi trong đêm. Cô nuốt khan một cách khó nhọc.
“Ngoại M đã uống whiskey, đúng không?” Cô thì thào hỏi nhỏ, trong lòng đã biết trước câu trả lời.
“Ít nhất là một giờ vừa rồi.” Zach cười toe toét. “Tất cả mọi người đều tây tây hết rồi. Họ đang có một khoảng thời gian tuyệt diệu.”
Trước khi cô có thể hình dung ra là mình muốn làm điều gì, Zach lại dẫn đường cô. “Có một người muốn gặp em.” Anh nói.
“Em không chắc là em có thể chịu đựng thêm nữa.”
Đó là sự thật. Sự kết hợp giữa việc không được ngủ và sự căng thẳng khủng khiếp đang đánh gục cô. Thậm chí ngay cả khi họ bước xuống trên một trong những con đường có ánh sáng nhấp nháy của những bóng điện, cô cũng có thể cảm thấy não của cô đang tan rã dần dần.
“Ngay ở đây thôi.” Anh nói.
Họ bước vào một khu vực riêng tư được tạo nên bởi những hàng dậu được cắt tỉa cẩn thận và những thân cây cao. Một vài đôi đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Khi Zach và Katie xuất hiện, một người đàn ông đứng dậy rồi quay lại giúp cô vợ đang mang bầu của mình đứng lên.
“Xin chào.” Người phụ nữ nói và nặng nề bước tới. “Cô hẳn là Katie. Tôi là Sara.” Chị ta vỗ vỗ vào bụng mình. “Như cô thấy đấy, tôi không hề giả trang mấy thứ bầu bí này để thoát khỏi việc chuẩn bị tiệc tùng cho ngày hôm nay.”
Katie có lẽ đã lẩm bẩm một câu chào hỏi gì đó, nhưng cô không thể nhớ được chính xác là gì. Người phụ nữ đó trông bụng to như thể là đang mang bầu cả một đội bóng rổ vậy. Liệu có thực sự là chỉ có hai đứa bé ở trong đó không?
John lắc đầu. “Một bữa tiệc kỳ diệu.” Anh ta nói. “Đơn giản là kỳ diệu. Chúng tôi đã không nghe thấy gì khác ngoài những lời khen ngợi.”
“Đó là sự thật.” Sara nói. “Tôi mê mẩn tất cả những đồ nướng và món ravioli chiên đó. Tôi không muốn nghĩ về lượng calories, nhưng cô phải lấy cho tôi công thức làm món đó, nó thật tuyệt diệu.”
Chị ta gật đầu với chồng mình, và John kéo Zach ra một bên. Sara tròng tay vào cánh tay Katie và kéo cô lại gần. “Tôi đang tự hỏi,” chị ta nói với vẻ tin tưởng, “không biết cô có tổ chức những sự kiện nhỏ hơn không? John và tôi đang muốn tổ chức một buổi lễ ra mắt cho hai đứa bé, và tôi rất rất muốn cô sẽ lên kế hoạch chuyện đó hộ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.