Thế Sự Vô Thường

Chương 1:




Giờ ngọ tháng sáu, thiên chỉ đại phong, mây đen áp đỉnh, dự báo một trận mưa to sắp trút xuống, các cửa hiệu ven đường thu thập chuẩn bị triệt quán, người qua đường vội hơn trở về nhà.
Trên đường lại xuất hiện một đội ngũ đón dâu rất kỳ quái. Từ bà mai, nha hoàn, đến kiệu phu nhạc thủ, không ai có biểu hiện vui mừng trên mặt dù chỉ một ít. Ngược lại, một mảnh không khí trầm lặng bao trùm. Người qua đường, nhìn thấy, càng tăng nhanh cước bộ từ đi giờ trở thành chạy, hay lẫn vào các ngõ nhỏ mà trốn, các cửa hiệu cũng tăng nhịp thu thập. Tức thời, trên đường chỉ còn lại những tiếng đóng cửa “bang bang bang bang” tạo nên một âm thanh dị thường quái lạ.
Cũng khó trách, Tiên Nhạc trấn từ mấy ngày nay, lại loan truyền một tin vô cùng khủng bố, vừa nghĩ thôi cũng làm cho người ta không tự chủ mà rùng mình vài cái.


Đồn rằng, Thường Lập con trai độc nhất Thường gia – lão bản giàu nhất vùng. Không hiểu trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào lại làm cho thiên kim tiểu thư Mạc gia đầy quyền thế mang thai. Mạc gia yêu cầu lập tức thành thân, thế nhưng vẫn còn lưu luyến những khóm hoa Thường Lập như thế nào lại đồng ý? Thà chết không nhận. Họa đến trước cửa, thương thảo lai thương thảo khứ, nhất tha tái tha (bàn luận tới bàn luận lui), đem lợi ích cân đong. Cuối cùng, Thường gia quyết định hôn sự này.
Vì vậy, vào một ngày mưa lớn, Mạc tiểu thư bụng đã tám tháng được gã vào Thường gia. Có người nói, lúc bái đường, một trận âm phong quỷ dị thổi qua đầu tân nương, cuốn cả các câu đối tân hôn thổi tắt đèn hoa chúc đang rực cháy….
Ngay sau đó, bà mai giúp tân nương vào hỉ phòng, nhưng lúc ấy lại phát hiện một nam tử thẳng táp treo cổ bên trong phòng, hai mắt hoàn toàn trợn lên đầy thù hận cùng phẩn nộ, như thể, toàn bộ thế nhân này đều là cừu thị, điều khiến kẻ khác nhìn vào đều mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy) chính là thân y phủ một màu hồng sắc báo thù.
Tân nương bị dọa đến choáng váng, bà mai tựa như sắp điên! Nha hoàn thì hét kinh tai. Trong phòng, lập tức một cảnh hổn loạn. Trong lúc, xông đẩy thế nào lại làm ngã tân nương. Đáng thương thay, sau khi nàng hạ sinh một tiểu nam hài liền hương tiêu ngọc vẫn . Hỉ sự cứ thế hóa thành tang sự, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chỉ trong một đêm mưa.
Nhưng đây chỉ là thảm sự, chưa phải hãi sự.
Sau cái chết của Mạc tiểu thư, tại vách tường hỉ phòng, huyễn hiện một chữ thật lớn được viết bằng máu: VONG
Bị dọa đến nổi gan cũng nhỏ lại, Thường gia lập tức sai người tẩy điệu bức tường ấy. Thế nhưng, mặc kệ như thế nào tẩy, như thế nào rửa, chữ vẫn hiện nguyên trên tường! Thường gia lại sai người dùng vôi trắng quét tường, chữ lập tức mờ dần. Nhưng lại rất nhanh,  từ từ chuyển hồng và rồi lại xuất hiện rõ trên tường, tựa như màu máu này là từ trong gạch chảy ra, một giọt một giọt theo mặt tường chảy xuống…Đến cuối cùng, Thường gia đành đem bức tường phá bỏ, khóa gian phòng và che đi tiểu viện kia.
Vừa chỉ mới nửa ngày, Thường gia lại xuất hiện chuyện ma quỷ, hồng y nam tử treo cổ tại hỉ phòng hóa thành lệ quỷ, âm hồn bất tán, theo sát Thường gia,càng không ngừng đe dọa hắn, dằn vặt hắn. Hắn từ một dạng anh tuấn tiêu sái trong vòng vài ngày nét mặt trở nên khô gầy, tiều tụy bất kham, mỗi ngày chỉ biết không trốn đông cũng ẩn tây, hô thiên hảm địa. Mời đạo sĩ, thiên sư như một đám phế vật, một biện pháp ứng phó lệ quỷ cũng không có. Từ trước đến giờ, Thường gia đối với chuyện lệ quỷ hết cười nhạt đến nhạo bán. Giờ gặp phải chuyện, Nhị lão gia liền đem nhi tử đến Thiên Hữu tự lẩn tránh, thế nhưng lệ quỷ một chút sợ phật môn cũng không có, chiếu sấm cũng như không, hòa thượng trong tự lại không thể khống chế được y, trái lại còn làm cho nơi thanh tĩnh này mây mù chướng khí, khách hành hương không dám đến.
Phương trượng bất đắc dĩ, suy nghĩ đưa ra một biện pháp: thành thân, đem quỷ thú vào môn, làm tiêu giảm oán khí, lệ quỷ oán khí càng sâu càng lợi hại, chờ oán khí suy yếu, sẽ xem lại mà thu phục.
Cho nên, đoàn người đón dâu ngày hôm nay, chính là oan hồn treo cổ – kẻ bị Thường Lập lừa dối.
Rốt cục, đoàn người cũng đến trước đại môn Thường gia, pháo mua về không hiểu sao đều là pháo lép, trông như đồ thừa bị vứt bỏ. Nhận hết sợ hãi cùng dằn vặt Thường gia toàn bộ đều trở nên gầy yếu đến không chịu nổi, hai mắt thật sâu, như một bộ hài cốt di động. Tiến Tài thúc quản gia run run xốc kiệu liêm, mang ra một linh bài được khắc bằng mộc lê, mặt trên có khắc: ái thê Hứa Điểm vị.
Mưa như trước không trút xuống mà nghẹn lại, giờ ngọ nhưng bầu trời một mảnh hắc ám cứ như đêm không sao trăng.
Việc vui tại Thường gia không có tân khách, không có câu đối cùng quà mừng. Trong đại sảnh, chỉ có Thường Lập ôm bài vị run lên, hướng tiền đường bước, mọi người không ai dám cử động dù chỉ là hô hấp, tất thảy đều cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng vào.
Toàn bộ hôn lễ, vắng vẻ đến dọa người.
Cái căn phòng phong tỏa kia lại lần nữa được mở ra, tường  bị phá vỡ trước đó, đã được mời thợ đến làm mới, và lại trở thành tân phòng.
Hạ nhân sau khi đưa thiếu gia vào hỉ phòng, dự định sẽ chạy vào phật đường đóng cửa niệm kinh, nhưng lại bị Nhị lão gia hạ lệnh một người cũng không được ly khai dù là nửa bước. Mọi người hoảng sợ nhưng vì lệnh nên đành kiên trì đứng ngoài cửa, rất may bên trong phòng không có động tĩnh gì, có thế nói thú lệ quỷ vào phủ xem ra chút hiệu quả.
Bên trong phòng đích xác rất an tĩnh, nến đỏ chậm rãi cháy, ngọn lửa nhấp nháy nhấp nháy làm cho thần kinh Thường Lập bị đông cứng, hai mắt đầy tơ máu chăm chú nhìn bóng người mang hồng sắc ngồi tại bàn trang điểm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
“Lập, qua đây giúp ta chải tóc!” Hứa Điểm một thân hồng y, quay vào gương mở miệng tươi cười. Đáng tiếc, trong gương không hề chiếu ra thân ảnh y dù là nửa điểm tú lệ, chỉ có chiếc lược gỗ, không nhanh không chậm sơ động.
Mồ hôi từ trán chảy dài xuống hai gò má, trên cổ có muỗi đốt Thường Lập hoàn toàn không hề phát giác, chỉ nhớ rõ lời phương trượng nói: “Theo ý tứ của y, khuyên bảo y, thuyết phục y, dùng thành ý cảm động y, tất cả cơ hội đều nằm trên tay ngươi, phải xem ngươi làm như thế nào!”
“Ùm ùm” Thường Lập liền quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu ba cái. “Xin hãy tha thứ cho ta, ta cùng nữ nhân khác thành thân hoàn toàn là theo chỉ thị của phụ mẫu, ngươi..Ngươi cũng thấy đấy, ta đây đã từ chối, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ a!”
“Nga? Ân? Ta còn tưởng rằng ngươi ngại nàng không xinh a!” Hứa Điểm ngừng tay, chậm rãi, không một tiếng động đi qua trước mặt hắn, ôn nhu hỏi: “Vậy người hoàn toàn yêu ta?”
“Yêu…đương nhiên yêu…” Thường Lập sợ đến nổi cả chữ nói ra cũng phát run.
“Nga..” Hứa Điểm diện vô biểu tình, nhẹ nhàng nhíu mày “Ngươi không phải nói… Đối ta chỉ là nhất thời hiếu kỳ, bời vì chưa từng đùa qua nam nhân, tưởng xem có gì mới mẻ?”
“Không, không có! Cái kia chỉ là do ta rơi vào hoàn cảnh bất buộc đưa ra một lý do, ta không thể cùng ngươi thành thân, lại càng không thể bỏ ngươi, ta, ta chỉ có thể bức ngươi ly khai ta, một chút, tin tưởng ta…”
Hứa Điểm lắc đầu, từng bước một bước đến gần Thường Lập, hắn sợ đến mức thối lui từng chút, đến khi phía sau không còn đường chỉ là bức tường lạnh lẽo…
Hứa Điểm để lộ khuôn mặt nhợt nhạc bước đến “Ân, ta đã ly khai ngươi rồi…Thế nhưng ngươi lại phái người giết ta, ngươi nói như thế nào tin tưởng? Ân?”
“Không, không  phải, đó chỉ là hiểu lầm….nhất định là hiểu lầm!” Thường Lập lần thứ hai nhũn ra, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất. Kỳ thật, chuyện này không phải hiểu lầm, đó là tiết hận! Chuyện này chỉ có mình hắn biết, thật vất vả mới có thể kết giao cũng thiên kim tiểu thư tướng quân, chuẩn bị có thể được làm một chức quan nho nhỏ, với lại còn có thể được làm hiền tế tướng quân. Nào ngờ, lúc này Hứa Điểm lại chạy tới làm rối, cứ như một lão bà không đồng ý, còn bị tướng quân mắng là biến thái! Nhất thời tức giận, nổi lên ý định giết người, không nghĩ tới Hứa Điểm không bị dìm chết dưới Vong Ưu hồ mà mấy tháng sau cư nhiên lại xuất hiện tại hỉ phòng.
Thường Lập hai mắt đang nhìn ra cửa, chuẩn bị dời đi, hay tay chạm đất, nhưng có gì đó ẩm ướt, thân thủ nhìn: “A! Máu! Máu!”
Tái ngẩng đầu, Hứa Điểm vốn ôn nhu giờ đã hóa thành khuôn mặt dự tợn đầy quỷ dị, căm ghét mà nhìn xuống: “Ngươi chết đến nơi mà còn hoa ngôn xảo ngữ, ta sống như thế nào lại như vậy tin tưởng ngươi? Không tiếc cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cũng muốn theo ngươi, ta thực sự là khắp thiên hạ tối ngu xuẩn mà, bất quá…” đột nhiên y lại cười, “Ta tái tin ngươi, ta tin ngươi yêu ta, ngươi vĩnh viễn không hội ly khai ta..”
“Ân, ân!” Thường Lập lập tức gật đầu, hắn đã thần trí thác loạn, không còn biết Hứa Điểm đang nói gì, chính mình đang nghe gì.
Hứa Điểm lạnh lùng cười, rõ ràng nói với hắn: “Sỡ dĩ…Ta hiện tại muốn đi kiến Diêm Vương, muốn dẫn ngươi theo cùng..”
Một đạo quang cắt ngang không trung, sau đó, sấm theo đạo quang đánh xuống. Lúc đó, mưa cũng bắt đầu rơi.
Tại ngoài cửa hạ nhân đều che kín lỗ tai nhưng không thể khống chế được dông tố, cũng không chú ý đến môn hỉ lặng lẽ mở ra…
Mưa vẫn rơi, vẫn rơi…
Qua hồi lâu, dường như lão thiên gia còn muốn phát tiết, một điểm hạ vũ cũng không có, kỳ quái là mây vẫn đang phủ toàn bộ Tiên Nhạc trấn.
“Di? Cửa này như thế nào mở?” không biết là ai đã lên tiếng.
Mọi người nhìn lại, một cảm giác bất an lập tức dâng lên.
Lẳng lặng đứng đợi hồi lâu, xem không có động tĩnh gì khủng bố, nhìn nhau, chậm rãi bước vào…
“Di? Ta giẫm lên vật gì? Mềm..” Trong bóng tối có tiếng người hô lên. Mọi người theo quán tính quay lại nhìn trên mặt đất, ngoài cửa vừa lúc một đạo quang xẹt qua, chiếu sáng cả căn phòng, Thường Lập hai mắt trừng lên trong mắt đầy tơ máu, chiếc gương lớn nằm trong miệng, ngã trên mặt đất…
“A..Người tới a!”
“Cứu mạng a! Thiếu gia có chuyện rồi! Người mau tới a!”
Tại ngoài phòng, Hứa Điểm ngửa đầu, mặc từng đợt mưa lạnh đánh tạt vào mặt…những tiếng la hét, rống khóc, đều cùng y không quan hệ.
Giết người kia, hẳn là vui vẻ mới đúng. Thế nhưng vì sao theo cảm nhận lại không giống nhau, một chút cảm giác cũng không có?
Từ trong màn mưa, xuất hiện hai quỷ sai, bọn họ thấy Hứa Điểm, Hứa Điểm cũng thấy bọn họ.
Hóa thành lệ quỷ tại dương gian lấy mạng người, nhất định sẽ bị nghiêm phạt? Hứa Điểm cúi đầu, chuẩn bị cho quỷ sai mang đi. Thế nhưng, hai quỷ sai chỉ nhìn y bằng hai mắt mà thôi, tiếp tục đi vào phòng trong. Một hồi lâu, liền kéo theo quỷ hồn của Thường Lập đi ra.
Lúc này, Thường Lập cũng là quỷ liền không có gì lo lắng, vừa lại trở nên vô cùng kiêu ngạo “Ta là bị hại chết! Dương thọ nhất định chưa tận! Đừng bắt ta. Buông!”
“Ầm ĩ cái gì? Báo danh rồi hãy nói! Phán Quan lão gia tự sẽ cho ngươi một công đạo!” quỷ sai xụ mặt rống trở lại.
“Ta không đi! Ta không đi” tranh cãi lại, Thường Lập quay đầu thấy Hứa Điểm liền chỉ vào y hô: “Hắn! Chính là hắn! Hắn là lệ quỷ! Là hắn hại chết ta!”
“Ngươi câm miệng cho ta” Không nhịn được quỷ sai xuất ra một khối đen tuyền khắc trụ mồm hắn, nắm lấy vạt áo kéo nhanh đi, rất nhanh liền biến mất trong màn mưa
Hứa Điểm ngơ ngác đứng tại chỗ.Vì sao? Vì sao bọn họ không mang ta theo?
Mây đen tán đi, sắc trời dần dần sáng lên, mưa to cũng từ từ nhỏ dần, tạt vào mặt không còn  đau đớn trái lại là một loại cảm giác lành lạnh ôn nhu…
Ngay đó, nhìn mưa rơi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một sắc ô tinh xảo, từ phía sau truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng: “Hồng y dường như không hợp với ngươi a!”
Hứa Điểm kinh ngạc xoay người, thấy một nam tử ôn hòa đang hướng mình nở nụ cười, trông có vẻ như hài tử có phần ngớ ngẩn.
“Ngươi là ai?”
“Ta?” Hắn chỉ về phía mình, sau đó nhanh nhảu mà tự giới thiệu: “Ta là Minh Giới tổng Phán Quan, ta là Thạch Khanh, tại nhân gia mọi người thường gọi là Phán Quan lão gia, ở Minh Giới lại gọi là là Thạch đại nhân, nhưng thường gọi ta là Phán Phán, ta quản lý toàn bộ hồ sơ Minh Giới, phán định sinh tử của mọi người, thỉnh thoảng cũng sẽ xử lý một ít công việc đặc biệt….”
Thạch Khanh lải nhải giới thiệu, Hứa Điểm cúi đầu, không hề nghe thấy…Nguyên lai là phán quan Minh Giới đến bắt ta.
Thạch Khanh tựa hồ phát hiện ra có người đã không còn nghe thấy, thân thủ  thương yêu xoa xoa đầu y: “Ân..cái kia, Hứa Điểm, kỳ thật ta điều không phải người thích dài dòng… Ta chỉ là có chút khẩn trương..”
“Ân?”
“Gần nhất Minh Giới đang chiêu mộ lương tài… sở dĩ ta nghĩ nên hỏi xem ngươi có nguyện ý hay không đến bên ta làm quỷ sai?” Thạch Khanh không có ý tứ cúi đầu, “Ta biết ngươi tâm tình bất hảo, thế nhưng gần nhất Minh Giới thực sự thiếu người, ta vừa nghĩ oán niệm của ngươi..Không, không phải mà là niệm lực rất lợi hại của ngươi, rất phù hợp với yêu cầu của chúng ta…”
“Các ngươi không ngại ta đã giết người?”
Thạch Khanh lập tức gật đầu, “Không ngại, một chút cũng không ngại. Một lòng thiện hay ác, ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra”
Liếc mắt là có thể nhìn thấu nhân tâm?
Hứa Điểm ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nếu như ta có thể nhìn ra thiện ác là tốt rồi…” Này cũng sẽ không dẫn đến nông nỗi như vậy…
Thạch Khanh nghe được Hứa Điểm thì thào tự nói! Hai mắt lập tức lóe ra một tia hi vọng, vỗ vỗ vai Hứa Điểm đồng ý nói: “Có thể, có thể! Tuyệt đối không thành vấn đề! Ngươi đến Minh Giới, ta sẽ giáo ngươi như thế nào phân biệt thiện ác nhân tâm!”
“Ta..ta không phải có ý tứ này…” Hứa Điểm chống lại hai mắt hắn, đột nhiên bị loại nhãn thần mong chờ hù dọa, thoáng cái khẩn trương: “Hơn nữa, ta..ta cái gì cũng không biết..”
“Không quan hệ! Ta sẽ dạy người!”
“Ta sợ ta làm không tốt..”
“Không có! Ngươi nhất định là có thể làm tốt”
“Thế nhưng, ta…”
“Đừng nhưng gì nữa! Đi thôi, đi thôi!” Thạch Khanh cầu tài sốt ruột, đẩy Hứa Điểm về phía trước, Hứa Điểm một người xoay tranh ra định nói với hắn là không được, thế nhưng do Thạch Khanh đẩy rất cố sức, bùn đất lại rất trơn, “chi lưu” một tiếng liền ngã nhào về trước.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Thạch Khanh hớn hở từ đất đứng lên, nhặt lại sắc ô, phủi bỏ bùn trên áo, kế tiếp nhanh bắt chuyện với Hứa Điểm.
Đây là Minh Giới phán quan? Hứa Điểm nhìn hắn vui vẻ, đột nhiên đối với nơi mà cả người sống lẫn người chết đều sợ hãi. Trong lòng lại có chút hiếu kỳ trỗi dậy, không tự chủ được mà gật đầu đồng ý với Thạch Khanh, thân thủ còn sờ soạn bùn cùng nước trên mặt hắn.
Thạch Khanh rốt cục trút được gánh nặng, ở trong lòng một chút đắc ý nho nhỏ, gấp sắc ô, làm động tác “thỉnh”  cùng Hứa Điểm sóng vai đi ra khỏi cái sân kia.
Hứa Điểm tự nói với bản thân, Thường gia, dù là một cành cây một ngọn cỏ, một người một chuyện, đều trở về mây khói. Khi đến nơi kia, sẽ nỗ lực mà quên hắn.
Bỗng có tiếng khóc trẻ vang lên, nhượng Hứa Điểm cùng Thạch Khanh song song quay đầu, xuyên qua cửa sổ vọng vào, bọn nha hoàn cùng nhũ mẫu liên tục chạy loạn trong phòng, sau lại chạy ra khỏi ốc tử, một trận ho khan cùng tranh cãi không ngớt.
Bọn họ đi vào ốc, thấy một tiểu hài nhi đang nằm trên nôi khóc, nháo. Trên người toàn là dược thủy do hắn nhổ ra, xem ra đã bị làm khổ một hồi lâu.
“Cái này, chính là nhi tử Thường Lập. Bị bệnh sao? Nhìn hảo đáng thương” Thạch Khanh lải nhải bên y, vừa lại tại cái trán tiểu oa nhi sờ sờ, nhanh chóng không còn ho nữa, nó mở mắt đôi mắt trong suốt đầy nước mắt mà nhìn đánh giá xung quanh. Tiểu hài tử này đã hơn một tháng, hoàn toàn không biết gì là cha, không biết cái gì là nương, mà có lẽ hắn cả đời này, cũng không thể hiểu được…
Hứa Điểm nhìn thoáng qua tiểu oa nhi hai mắt đẫm lệ, như trước diện vô biểu tình, xoay người rời đi —-cho dù hài tử này có làm cho y thương cảm nhưng khiến y trìu mến thì nửa điểm cũng không có.
Hứa Điểm một đường trầm mặc, không biết con đường này sẽ đi về đâu, không biết từ đâu thì bắt đầu, chung quanh con đường này càng ngày càng trở nên hoang vu…
Mưa đã ngừng, Thạch Khanh thu hồi ô, xoay người về phía trước, hưng phấn chỉ về bầu trời nói: “Hứa Điểm, mau nhìn thải hồng!”
Hứa Điểm xoay người, ngẩng đầu, kỳ quái nhìn về phía bầu trời, ngay cả một chút mây cũng không có: “Ta nhìn không thấy..”
“Nhìn không thấy sao?” Thạch Khanh có ý tứ cười nói: “Không quan hệ, lần sau ta và ngươi sẽ đến lúc, nhất định có thể thấy thải hồng”
Tái xoay người, hắn chỉ vào mặt đường, “ Cứ đi về phía trước một bước, sẽ đến Minh Giới, đó chính là Hoàng Tuyền lộ, sau đó xin mời hảo hảo nổ lực!”
Hứa Điểm không hề tự tin cười cười, đi về phía trước một bước. Đột nhiên, toàn bộ đều trở nên một mảnh hắc ám. Đây chính là Minh Giới?
Thạch Khanh cũng theo kịp,ô trong tay liền biến thành bạch đèn lồng, soi lên mặt đường, “Chúng ta đi thôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.