Thế Sự Vô Thường

Chương 7:




Kỳ hạn nửa tháng đã đến, chỉ còn một khắc nữa là đến giờ sắc phong Bạch Vô Thường, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Thường Mộ.
Diêm Vương điện. Mọi người đã đông đủ, tất cả đều đổ dồn về phía Thương Linh. Nhìn đến y cả người đông cứng, chân tay luống cuống, khuôn mặt dại ra…cứ như một khối đá đứng đó.
Diêm Vương lần thứ ba nhìn qua Phán Quan, từ trong ánh mắt mang theo trách cứ. Phán Phán có chút xấu hổ, hơi gật đầu, đi về phía trước, tuyên bố.


“Bạch Vô Thường để trống đã nhiều ngày, lần này không như lần trước mà là do ta tự chọn và người được chọn đó là — Thương Linh. Tuy rằng y đến Minh Giới không lâu, thế nhưng y lại có đủ năng lực để đảm nhiệm chức vụ Bạch Vô Thường…”
Thương Linh có phần choáng váng, nguyên lai cái công việc kia là Bạch Vô Thường! Phán Quan chẳng lẽ ngài không cần phục chúng sao?? Cái gì mà có đủ năng lực a, quả thực là loạn ngữ! Nếu có người hỏi tới, ngài sẽ trả lời ra như thế nào?
Còn có, Bạch Vô Thường quan tuy nhỏ nhưng vẫn là chính thần, một khi đã làm thì không thể qua loa, nếu như vậy phải làm như thế nào nơi nơi tìm ca ca?
Trong lòng loạn lên, chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhất kiện quan phục đã được mang tới. Y ngẩng đầu, nhìn vào nhãn thần mong chờ của Phán Quan, đột nhiên quên phải cự tuyệt như thế nào, cư nhiên vươn tay tiếp nhận…
Không biết bắt đầu này, còn có hay không kết thúc…
“Thạch Khanh, quyền trượng Bạch Vô Thường đâu?”
“Tại chổ Thường Mộ”
“Thế hắn đâu?”
Phán Phán cắn môi, không phải năm ngày sẽ trở lại…như thế nào còn chưa về.
Giữa lúc Phán Phán chuẩn bị mở miệng cầu khẩn Diêm Vương. Thì ngay ngoài điện nghe được tiếng nói đầy kiêu ngạo của tên tiểu tử kia “Ta đã về rồi”
“Thật tốt quá!” Phán Phán mừng rỡ, nhếch môi mỉm cười với Diêm Vương, dĩ nhiên là cười ngây ngô nhưng thị uy. Diêm Vương cười lạnh trong lòng. Thế nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài.
Thường Mộ rất biết thời gian trở về, nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, bước từng bước vào Diêm Vương điện. Hắn bước vào còn mang theo một cổ xuân phong, thổi qua tất cả mọi người. Theo lý thuyết mà nói, hắn nhất định thập phần bi thống, vạn phần bi ai mà quay về, thế nào lại như vậy?
Thường Mộ đến bên người Thương Linh, thẳng thắn lấy ra quyền trượng Bạch Vô Thường “Cho ngươi quyền trượng, được nạm vàng ngọc, đừng làm hư! Hư ngươi nhất định không bồi nổi!”
“Ân!” Thương Linh tiếp nhận quyền trượng, cầm về phía hông.
“Ta là Thường Mộ, cũng có thể gọi là Mộc Nhĩ. Ta là Minh Giới Hắc Vô Thường, sau này luôn cùng ngươi làm việc. Chúng ta từng gặp qua, người còn nhớ hay không?”
Thương Linh suy ngốc nghĩ một chút nói: “Ngươi có phải hay không cái kia tình thánh Thường Mộ? Ta đã thấy mộ của ngươi”
“A!” có thể biết chuyện này, còn không điều tra sao. Thường Mộ hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết ai đào mộ ta, bới y phục ta, động đến thất đường đinh?”
Thương linh cúi đầu, niết lệnh bài trên thắt lưng, một ngón tay tự chỉ về phía mình nói: “Là..ta” không cần phải đem tội danh này đổ lên đầu ca ca..
“A, ha hả..thì ra là thế a..” hai hàng mi của hắn không tự nhiên giật giật vài cái, nhìn Thương Linh từ trên xuống dưới không hảo ý nói : Ta xem ngươi như thế trắng, sau này ta sẽ gọi ngươi là tiểu Bạch
Tiểu Bạch? Bạch trong Bạch si? Thương Linh chuẩn bị tranh luận, ngẩng đầu nhìn vào nhãn thần hắn, trong nháy mắt y chấn động, cái người này, nụ cười cư nhiên lại như xuân phượng thế nhưng nó phảng phất mảnh thê lương, mảnh bi thương này ẩn chứa ngay tại nhãn thần dần dần lan truyền ra..thì ra, hắn miễn cưỡng vui cười.
Quên đi, đừng tính toán cùng hắn.
“Tùy ý ngươi” Thương Linh nhàn nhạt đáp
“Tốt! Tiểu Bạch, sau này chúng ta cũng nhau nổ lực a! Ha ha ha..” Thường Mộ trọng trọng vỗ vào vai y, cười lớn.
Theo Thương Linh, Tiếng cười này hảo giả. Mà những người khác lại thấy Hắn như thế lạc quan, tựa hồ đều thoáng biểu tình vui vẻ, đây mới đúng là Thường Mộ a…
Thương Linh bất đắc dĩ cười, cứ như thế tiếp nhận.
Tại Tiên Nhạc trấn dường như thấy được chuyện tình mấy ngày trước, chẳng biết tại sao lại có cảm xúc kỳ quái, mới lạ, còn có cảm nhận được phiền muội của ca ca. Trên thế gian này chuyện tình như vậy đều phản phúc vô thường, chỉ một cái chớp mắt..
Nghi thức sắc phong qua đi, Thương Linh không lên tiếng theo sau Phán Quan và Thường Mộ tới nơi ở mới. Y ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cao đề: “Vô Thường điện” hảo sang trọng..
Từ nay về sau, sinh hoạt Minh Giới, hoàn toàn làm người mới, không biết có thích ứng kịp hay không.
Ca ca ở nơi nào thanh tu? Có thể hay không có cơ hội gặp mặt?
Một người khi còn sống là do chúng thần quyết định. Nhưng một quỷ sai, một thần tiên, là do ai quyết định? Sau này rốt cuộc là như thế nào, có biện pháp gì hay không biết trước thời gian…
Vô Thường điện chỉ có một phòng ngủ, ở giữa là một bức bình phong to nhất cách chia hai, Thương Linh đi vào ngửi thấy một cổ mùi thơm
“Ngươi dùng huân hương a?”
“Không có”
“Thế vì sao có mùi hương?”
“Ngươi ngửi được?”
“Ân”
Thường Mộ kinh ngạc nhìn y, thế nhưng thương linh không có cảm giác, tự mình theo hương mà đi vào, lẳng lặng một hồi lâu.
Không lâu sau, Thường Mộ bên kia bình phong lải nhải an bài việc ngày mai, cố ý tạo ra hắn có bao nhiêu lạc quan.
Thương Linh nhịn không được nói: “Ta biết lòng ngươi khó chịu, ở đây không có người khác, ngươi không cần miễn cưỡng”
Ngay tức thời, bên kia an tĩnh, cả gian phòng chìm trong yên lặng
Thương Linh trở thân chuẩn bị ngủ, không ngờ hắn chạy tới trước mặt, đặt mông ngồi ngay bên giường y.
Chết tiệt, hẳn là xây tường chắn lại! Thương Linh mạnh mẽ ngồi dậy, bất mãn nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta hình như chưa từng trước mặt ngươi thể hiện thương tâm a, ngươi thế nào biết?”
“Là người đều có cảm giác”
“Ngươi không phải người”
Thương Linh đảo cặp mặt trắng dã: “Ta không muốn đùa cùng ngươi. Ta là thay ngươi suy nghĩ, ngươi như vậy trong ngoài không đồng nhất, như vậy không mệt sao?”
“Mệt, đương nhiên mệt. Nhưng là vì bên cạnh có người, mệt một chút cũng đáng.”  Thường Mộ hài lòng cười.
Thương Linh tựa vào giường thượng, lắc đầu nói: “Ta không hiểu..”
“Ta thích cười. Gặp phải chuyện hài lòng, đương nhiên là cười, gặp phải chuyện thương tâm, ta cũng sẽ cười. Ngươi nếu như quan tâm một người, thấy hắn lúc nào cũng cười, có hay không rất hài lòng?”
Bị hắn nói như thế, Thương Linh nghĩ tới dáng cười của ca ca, quả nhiên trong lòng một tia ngọt ngào nhoáng lên.
Hình như là vậy..Thương Linh gật đầu, biểu thị tán thánh.
“Sở dĩ như vậy, mọi người đều quan tâm ta, không muốn thấy ta khổ sở. nếu như ta cứ nản lòng không phấn chấn, Phán Phán cùng đại gia nhất định sẽ vì ta lo lắng, bầu không khí cũng trở nên trầm trọng, mà ta chìm đấm trong loại không khí này thì tinh thần càng ngày càng sa sút, càng ngày càng hình thành bóng ma…Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là nhìn ra ta một mình miễn cưỡng, kỳ thật tất cả mọi người ở đây điều hiểu rõ. Nhưng là nụ cười của ta, chí ít có thể cho bọn họ biết ta kiên cường, như vậy nhượng bọn họ vui mừng, bọn họ cũng ít lo lắng cho ta…sau đó rất nhanh tất cả đều trở lại bình thường”
Thương Linh nhìn vẻ mặt hắn, chậm rãi nảy sinh bội phục: “Thính quân buổi nói chuyện, thắng đọc ba năm thư. Mộc Nhĩ tiền bối, ta đã hiểu, ta sẽ nổ lực theo ngươi học tập”
“Ngày sau ngươi nhìn thấy ta nói cười, đừng gây rắc rối”
“Ta biết, ta sẽ phối hợp cùng ngươi”
“Ân, hảo! ha hả a..”
“ha hả..”
Cứ như vậy, Vô Thường điện khôi phục, tiếng cười thật lâu mới tiêu thất.
Ngày thứ hai Hắc Bạch Vô Thường chuẩn bị xuất phát, nhìn bọn họ vừa cười vừa nói, tinh thần tiêu sái ra quỷ môn quan, mọi người nhìn thấy không giấu nổi tán thưởng cùng tín nhiệm
Phán Phán ngồi tại miếu nhìn về bóng người phía trước đang đứng trên đất -Diêm Vương nói: “Ngươi xem thấy không? Mộc Nhĩ rất kiên cường”
“Ân!” mã mã hổ hổ
“Thương Linh từ đầu đã là màu trắch, Bạch Vô Thường với y quả là thiên chức.
“Ân” miễn cưỡng thông qua
“Ngươi nói ta có thể hay không tác hợp hai người bọn họ?”
“Ân?” ý nghĩ kỳ lạ
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn bọn họ hiểu nhau một chút, thâm tình một chút. Để dễ hành sự…ha hả..”
“Nga” thì ra là thế


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.