The Taming

Chương 3:




Rogan nhìn cô gái đi và hối hận với thực tế là chàng chẳng có thời gian dành cho cô ta. Chàng khá là thích chạm vào làn da nhợt nhạt của cô nàng - và cả mái tóc đó! Nó có màu giống bờm một con ngựa chàng có lúc còn là một cậu bé.
Con ngựa đã bị giết trong một trận chiến với nhà Howard, chàng nhớ lại cay đắng, và kéo mạnh đôi vớ len.
Ngón chân cái to tướng của chàng lọt qua một cái lỗ chỉ ngay dưới đầu gối. Chẳng cần nghĩ ngợi, chàng kéo cái tất qua ngón chân rồi lại giật mạnh chiếc quần lửng. Ngón chân nhỏ của chàng mắc ở chỗ mắt cá. Lần này thì quần áo của chàng đã thu hút được sự chú ý của vị chủ nhân. Chàng giơ chiếc quần lửng lên trước ánh mặt trời và thấy hàng trăm lỗ nhỏ tí hin. Rồi nhấc luôn cả đôi vớ lên theo thói quen, nhưng theo thời gian chúng đã bắt đầu xổ vải. Chàng chộp lấy chiếc áo sơ mi và thấy nó cũng đầy những lỗ thủng, như thể đó là chiếc áo len đan lỗ to mặc ngoài của bộ quân phục vậy.
Một con nhãi ranh táo tợn, chàng giận dữ. Chàng tới đây là để cưới nữ thừa kế nhà Neville và quần áo của chàng thì tơi tả toàn thân. Nếu chàng còn gặp lại con nhãi ranh đó lần, chàng sẽ -
Rogan ngừng nghĩ và nhìn chiếc áo sơ mi lần nữa. Cô ta đã không muốn giặt đồ cho chàng. Cái cô ta muốn là một trận quẩn đảo trên bãi cỏ. Khi không đạt được nó, cô ta đã trả thù chàng, và trả thù là chuyện mà Rogan rất rành rẽ.
Bất chấp cơn giận dữ của chàng, bất chấp thực thế là chàng giờ đây sẽ phải tiêu tốn một khoản kha khá cho đống quần áo mới, nhìn ánh nắng lung linh qua những lỗ thủng trên cái áo sơ mi và chàng làm một điều rất hiếm khi làm: Chàng mỉm cười. Con nhãi ranh láo xược, cô ả không biết sợ chàng. Cô ta xứng đáng một trận đòn đau khi dám nghiền những cái lỗ trên quần áo chàng. Nếu chàng mà túm được cô ả, chàng sẽ... Chàng nhất định sẽ cho cô ta một trận quần đảo như cô ta ao ước, chàng nghĩ, vẫn tiếp tục mỉm cười.
Chàng tung cái áo lên trời, bắt lấy nó, rồi bắt đầu mặc vào. Lúc này chàng đã cảm thấy tốt hơn về việc kết hôn với nữ thừa kế nhà Neville. Có lẽ sau cuộc hôn nhân này chàng sẽ đi tìm người đẹp tóc vàng và sẽ xem xét liệu chàng có thể cho cô nàng thứ cô nàng muốn. Có thể chàng sẽ mang cô ta theo và có thể chàng sẽ khiến cái bụng cô ta phồng lên với chín tên nhóc quậy phá như cô ta đã tuyên bố.
Ngay khi mặc xong đồ, chàng lên ngựa và phi thẳng về khu đất nơi em trai và người của chàng đang chờ.
“Bọn tôi đợi đủ lâu rồi đấy,” Severn nói. “Anh đã củng cố xong lòng kiêu hãnh của mình rồi chứ? Có thể đối mặt với cô gái rồi chứ?”
Nét hài hước của Rogan đã rời bỏ khuôn mặt chàng. “Nếu muốn giữ lại cái lưỡi của mình, thì hãy giữ mồm giữ miệng. Lên ngựa đi. Ta sẽ đi cưới một cô ả.”
Severn bước tới con ngựa đang chờ của anh, và khi anh đặt một chân lên bàn đạp, có thứ gì đó màu xanh trên thảm cỏ bắt lấy sự chú ý của anh. Anh nhặt nó lên và thấy rằng đó là một đoạn chỉ. Anh nhặt nó lên và chẳng hề nghĩ ngợi thêm về nó khi cưỡi ngựa theo sau ông anh trai cứng đầu.
“Thưa tiểu thư,” Joice nói lại, rồi đợi. Nhưng Liana không phản ứng. “Thưa tiểu thư!” chị ta nói to hơn, nhưng vẫn không có hổi đáp. Joice nhìn Liana đang đứng bên khung cửa sổ, tâm trí nàng đang ở đâu đâu rồi. Nàng cứ như thế suốt từ hôm qua, sau khi trở về nhà từ buổi cưỡi ngựa. Có lẽ đó là do cuộc hôn nhân không trì hoãn của nàng - người đưa tin đã báo với Lord Stephen sáng nay - hoặc có lẽ đó còn có điều gì đó hoàn toàn khác nữa. Dù là gì, thì Liana cũng không hề nói chuyện với bất cứ ai. Joice nhẹ nhàng lui khỏi phòng và đóng cánh cửa gỗ sồi nặng trịch lại.
Liana đã không ngủ cả đêm và nàng cũng từ bỏ mọi quan tâm tới công việc. Nàng chỉ ngồi đó bên cửa sổ trong phòng nàng và nhìn xa xăm về phía ngôi làng phía dưới. Nàng ngắm mọi người tất bật, cười đùa, chửi bới nhau.
Cánh cửa mở cái rầm. “Liana!”
Không thể lơ đi cái tiếng giận dữ, cáu kỉnh trong giọng của bà mẹ kế. Liana liếc đôi mặt lạnh lùng về phía bà ta. “Bà muốn gì?” Nàng không thể nhìn vẻ đẹp của Helen mà không trông thấy khuôn mặt hớn hở của Lord Stephen, đôi mắt anh ta sáng lên với mấy món đồ bằng vàng trên bệ lò sưởi.
“Cha cô muốn cô tới đại sảnh. Ông có khách.”
Có một chút cay đắng trong giọng của Helen khiến cho Liana tò mò. “Khách ư?”
Helen quay ngoắt đi. “Liana, ta không nghĩ cô nên đi xuống. Cha cô sẽ tha thứ cho cô; ông ấy tha thứ cho cô mọi chuyện. Nói với ông ấy là cô đã từng gặp người đàn ông này và không muốn hắn ta. Nói với ông ấy là cô đã trao gửi trái tim cô cho Lord Stephen và không muốn ai khác nữa.”
Giờ thì Liana thấy thú vị rồi đây. “Người đàn ông nào?”
Helen quay lại nhìn cô con ghẻ của bà. “Đó là một trong những kẻ nhà Peregrine khủng khiếp,” bà ta nói. “Cô có thể không biết bọn họ, nhưng lãnh địa chồng cũ của ta kế sát đất của họ. Đối với dòng dõi lê thê của tổ tiên nhà đó, bọn họ là những kẻ nghèo rớt mùng tơi[1] và cả về sự sạch sẽ nữa.”
[1] Nguyên tác “poor as a honeywagon driver” là một thuật ngữ khôi hài truyền thống, dùng để chỉ người đi dọn về sinh bồn cầu. Trong bối cảnh câu truyện thì chắc chắn là để chỉ những kẻ nghèo kiết xác trong xã hội. Bạn có thể xem thêm tại http://en.wikipedia.org/wiki/Honeywagon
“Vậy thì những người Peregrine đó phải làm gì với tôi chứ?”
“Hai trong số chúng đã tới đây đêm qua và tên lớn nhất nói là hắn tới để cưới cô.” Helen vung tay của bà ta lên. “Những kẻ như chúng. Chúng còn không thèm hỏi xin ý kiến cô - chúng đơn giản chỉ là thông báo là một trong số những tên quái vật bẩn thỉu đó ở đây là để kết hôn với cô.”
Liana nhớ tới một gã bẩn thỉu khác, một gã đã hôn nàng và chọc tức nàng. “Tôi đã cam kết với Lord Stephen rồi. Sự chấp thuận lời cầu hôn của anh ta vừa được gửi đi rồi.”
Helen ngồi xuống giường và mệt mỏi khiến đôi vai bà rũ xuống. “Đó cũng là những gì ta đã nói với cha cô, nhưng ông không nghe. Những kẻ đó đã mang hai con chim ưng khổng lồ tới làm quà cho ông, hai con chim ưng peregrine to lớn như danh tiếng của chúng, và Gilbert đã dành cả đêm với chúng để kể lại hết chuyện chim ưng này rồi tiếp đến chuyện khác. Ông ấy bị thuyết phục là bọn chúng là những gã tốt nhất. Ông còn chẳng nhận ra sự hôi hám của bọn chúng, sự nghèo khổ của bọn chúng. Ông lờ đi những câu chuyện về sự tàn bạo của chúng. Cha của bọn chúng đã có tới bốn đời vợ.”
Liana nhìn chằm chằm bà mẹ kế. “Tại sao bà lại quan tâm tới việc tôi lấy ai vậy? Một người không tốt bằng có thêm người nữa sao? Chẳng phải bà muốn tôi mau chóng rời khỏi ngôi nhà của bà sao, vậy thì chuyện tôi lấy ai thì có gì khác biệt đâu chứ?”
Helen đặt tay lên cái bụng lùm lùm của bà ta. “Cô sẽ chẳng bao giờ hiểu được,” bà ta nói mệt mỏi. “Ta chỉ muốn là nữ chủ nhân trong chính ngôi nhà của mình thôi.”
“Trong khi tôi buộc phải rời đi và lấy một gã nào đó mà -”
Helen giơ tay bà lên. “Là sai lầm khi ta cố nói chuyện với cô. Đi tới chỗ cha cô đi, được rồi. Để ông ấy gả cô cho tên đàn ông đó, người sẽ có thể đánh cô, kẻ sẽ tiêu đến từng đồng xu cô có và bỏ bỏ chẳng có manh áo mà che lưng. Quần áo! Quần áo chẳng là gì đối với bọn đàn ông đó. Gã lớn nhất ấy ăn mặc rách nát còn hơn cả mấy thằng nhóc phụ bếp. Khi hắn đi lại, cô có thể thấy những cái lỗ thủng trên mớ quần áo dơ bẩn của hắn.” Bà nặng nhọc rời khỏi giường. “Cứ ghét ta nếu cô muốn, nhưng ta cầu nguyện rằng cô sẽ không hủy hoại đời mình chỉ vì cứ làm điều mà ta nói là cô không nên.” Bà ta ra khỏi căn phòng.
Liana chẳng hứng thú lắm với gã mới đến, kẻ vừa tuyên bố hắn muốn cưới nàng. Đàn ông như hắn đến đây suốt mấy tháng nay rồi. Trước giờ nàng chẳng thể tìm được trường hợp nào khá khẩm cả. Vài kẻ già cả, vài kẻ trẻ trung, vài kẻ có đầu óc, vài kẻ thì không. Đa phần thứ bọn họ thèm muốn chỉ là tiền của nhà Neville. Thứ mà bọn họ muốn là -
“Những lỗ thủng trên quần áo của hắn ư?” Liana nói to, mắt mở lớn. “Những lỗ thủng trên quần áo của hắn ư?”
Joice vào phòng, “Thưa tiểu thư, cha tiểu thư -”
Liana gạt chị hầu sang một bên và chạy xuống cầu thang xoắn ốc. Nàng phải nhìn gã này, phải nhìn thấy gã trước khi gã thấy nàng. Đến cuối cầu thang nàng chạy qua một cánh cửa và băng ngang sân lâu đài, cắt qua mấy hiệp sỹ đang thơ thẩn đi lại, chạy qua mấy con ngựa đang chờ kỵ sỹ, lướt qua mấy cậu bé chạy việc đang hong đồ dưới nắng, và vào bếp. Những cái bếp lò hực lửa khiến cho khu bếp chật ních người càng thêm ngột ngạt, nhưng Liana vẫn tiếp tục chạy. Nàng kéo mở một cánh cửa nhỏ ở ngách và bước lên cầu thang đá tới khu chơi nhạc[2]. Nàng đặt một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng cho người chơi violon khi ông ta chú ý thấy nàng.
[2] Nguyên tác “the musicians’ gallery”
Khu chơi nhạc là một cái ban công bằng gỗ đặt ở cuối phòng Đại sảnh, được lan can cũng bằng gỗ cao tới tận thắt lưng tạo ra một khu cách biệt tầm nhìn cho các nhạc công. Liana đứng ở một góc và nhìn xuống sảnh.
Là hắn ta.
Tên đàn ông nàng gặp hôm qua, tên đàn ông đã hôn nàng, giờ đang ngồi bên phải cha nàng, một con chim ưng to lớn chỗm chệ giữa hai người. Ánh nắng tràn qua khung cửa sổ dường như khiến màu đỏ của tóc hắn ta như màu lửa.
Liana dựa lưng vào tường, trái tim nàng đập thình thịch. Hắn không phải là nông dân. Hắn đã nói hắn phải đi có việc ở lâu đài, và hắn định gặp nàng. Hắn tới để kết hôn với nàng.
“Thưa tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Liana vẫy tay ra hiệu cho người nhạc công đàn hạc không có gì rồi lại nhìn xuống những người đàn ông phía dưới, không dám chắc vào những điều nàng vừa thấy. Có hai người đang ngồi cạnh cha nàng, nhưng nàng chỉ để ý đến một người trong số họ. Tên đàn ông tóc đen dường như chiếm lĩnh cả gian phòng chỉ bằng việc ngồi đó, nói chuyện và lắng nghe. Cha nàng cười vang và tên tóc vàng cũng cười, nhưng cái gã của nàng thì không.
Của nàng? Đôi mắt nàng mở to trước ý nghĩ ấy.
“Tên anh ta là gì?” nàng thì thầm với người đàn hạc.
“Ai cơ, thưa tiểu thư?”
“Người tóc đen ấy,” nàng nôn nóng nói. “Đó, người đó đó. Ở bên dưới ấy.”
“Lord Rogan,” người nhạc công trả lời. “Và em trai của ông ta là -”
“Rogan,” nàng lẩm nhẩm, không để ý tới tên tóc vàng. “Rogan. Rất hợp với hắn.” Đầu nàng ngước lên. “Helen,” nàng nói, rồi mở tung cánh cửa và lại bắt đầu chạy. Xuống dưới nhà bếp, ngang qua con chó đang gầm gừ một gã đánh nó, chạy dọc cái sân rải sỏi để đến tháp phía nam, suýt thì xô vào hai cô hầu đang khệ nệ những đồ cần giặt ủi, và vào trong gian nhà kính. Helen đang ngồi trước khung thêu và chỉ ngước nhìn lên khi Liana tới sát bên.
“Nói cho tôi nghe về hắn ta,” Liana yêu cầu, thở hổn hển sau khi chạy.
Helen vẫn đang ấm ức vì lời xét nét của Liana một giờ trước. “Ta không biết gì về gã đàn ông nào cả. Ta chỉ là một người hầu trong chính ngôi nhà của ta thôi.”
Lianan lôi một chiếc ghế đang dựa sát tường theo và ngồi xuống ngay trước mặt Helen. “Nói cho tôi nghe tất cả những gì bà biết về cái tên Rogan. Hắn có phải là kẻ đã hỏi cưới tôi? Tóc ánh đỏ? To lớn, sạm đen? Mắt xanh lá?”
Mọi người trong phòng kính đều ngừng tay. Lady Liana chưa bao giờ từng tỏ ra quan tâm dù là ít ỏi nhất đối với đàn ông.
Helen nhìn cô con ghẻ thắc mắc. “Phải, hắn là một tên đẹp trai, nhưng cô không thể nhìn được gì hơn ngoài vẻ đẹp của hắn à?”
“Phải, phải, tôi biết, quần áo của anh ta toàn chấy rận. Hoặc là chúng đã thế cho tới khi tôi - Nói cho tôi nghe những gì bà biết về hắn đi,” Liana yêu cầu.
Helen không thể hiểu nổi cô gái trẻ này, nhưng cô ta chưa bao giờ trông đầy sức sống, ửng hồng và xinh đẹp đến thế. Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong bà. Liana lý trí, đúng mực, chín chắn không lẽ nào lại xiêu lòng vì vẻ đẹp của đàn ông. Đã có hàng trăm gã đẹp trai tới đây trong mấy tháng qua và chẳng ai trong số họ -
“Kể đi mà!”
Helen thở dài. “Ta không biết nhiều về họ. Đó là gia tộc lâu đời. Nghe nói tổ tiên của họ chiến đầu với vua Arthur, nhưng vài đời trước người Peregrine già nhất đã trao lãnh địa công tước, địa vị của gia đình, và tiền bạc rơi vào tay bà vợi thứ hai của ông ta. Ông ta có người con cả bị tuyên bố là bất hợp pháp. Sau khi ông ta chết, bà vợ kết hôn với một người em họ của bà ta và con trai của nhà Peregrine mang họ Howard. Giờ thì nhà Howard làm chủ tước hiệu và đất đai đã từng một thời thuộc về nhà Peregrine. Đó là tấ cả những gì ta biết. Nhà vua tuyên bố cả nhà Peregrine đầu là lũ con hoang và họ phải rời tới hai lâu đài cổ mục nát, thuộc lãnh địa bá tước nhỏ bé, và chẳng có gì khác.”
Helen nghiêng về phía Liana. “Ta đã từng thấy nơi họ ở. Một nơi ghê tởm. Trần nhà thủng khắp nơi. Bẩn thỉu đến không tin được, và nhà Peregrine thì chẳng thèm quan tâm tới bẩn thỉu hay chấy rận hay thịt có giòi bọ. Họ sống chỉ vì một điều duy nhất và đó là báo thù nhà Howard. Gã Rogan này không muốn một người vợ. Hắn muốn tiền của nhà Neville để hắn có thể khơi mào chiến tranh với nhà Howard.”
Helen hít lấy một hơi. “Nhà Peregrine là những gã kinh khủng. Chúng chỉ quan tâm tới chiến tranh và chết chóc. Khi ta còn nhỏ, họ có sáu người con trai, nhưng bốn trong số chúng đã bị giết. Có lẽ chỉ còn hai tên đó sống sót, hoặc có lẽ nhà đó sinh con trai cứ như thỏ đẻ ấy[3].”
[3] Nguyên tác “breed sons like rabbits” tức là đẻ nhiều và dầy mà lại toàn con trai.
Trong cơn xúc động, Helen nắm lấy tay Liana. “Đừng cân nhắc việc lấy gã đó. Hắn sẽ ăn sống cô cho bữa sang mất.”
Đầu Liana đang quay cuồng. “Tôi mạnh mẽ hơn là bà nghĩ đấy,” nàng thì thầm.
Helen rụt lại. “Không,” bà thều thào. “Đừng nghĩ như thế. Cô không thể có ý định kết hôn với gã đó được.”
Liana không nhìn mẹ kế. Có lẽ có lý do gì đó khiến Helen muốn giữ nàng tránh xa Rogan. Có lẽ bà ta muốn giữ hắn cho bà ta. Có lẽ họ là nhân tình khi bà ta sống gần chỗ hắn, trong khi ông chồng đầu tiên của bà ta vẫn còn sống.
Liana định nói gì đó thì Joice vào phòng.
“Thưa tiểu thư,” chị ta nói với Liana. “Sir Robert Butler vừa đến. Ngài ấy muốn xin phép được kết hôn với tiểu thư.”
“Chấp nhận anh ta đi,” Helen nói ngay lập tức. “Chấp nhận anh ta đi. Ta biết cha anh ta. Một gia đình tuyệt vời.”
Liana nhìn từ Joice sang Helen và biết nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Nàng gạt hai người sang một bên và hối hả chạy xuống gác, Helen và Joice theo sau nàng nhanh nhất có thể.
Dưới sân là mười một người đan ông đang đứng, tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, những chiếc áo khoác nhung điểm xuyết vàng, những cái mũ thời trang phô trương, trang sức đeo đầy tay lấp lánh dưới ánh nắng.
Liana cố gắng vượt qua họ để tới khu chuồng ngựa bên ngoài sân. Nàng rõ ràng là muốn cưỡi ngựa. Nhưng Helen đã ngăn nàng lại bằng cách chộp lấy khuỷu tay nàng.
“Sir Robert?” Helen nói.
Miễn cưỡng, Liana quay lại nhìn người đàn ông. Anh ta còn trẻ, đẹp trai, mái tóc và đôi mắt màu nâu sẫm. Anh ta ăn mặc đẹp đẽ và mỉm vười với nàng thật ngọt ngào.
Nàng ghét anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Đây là con gái kế của ta, Lady Liana,” Helen nói. “Cha cậu vẫn khỏe chứ?”
Liana đứng đó cứng ngắc, nghe hai người bọn họ trao đổi thân tình và chỉ muốn thoát ra khỏi đó. Nàng phải tới một nơi nào đó và ngẫm nghĩ, để nàng đưa ra quyết định của cuộc đời mình. Có nên lấy gã đã cười tự mãn với nàng, kẻ đã bắt nàng giặt quần áo cho hắn?
“Ta chắc là Liana sẽ yêu thích đi dạo với cậu đấy. Phải không nào, Liana?” Helen hỏi.
“Cái gì cơ?”
“Sir Robert vừa đồng ý là sẽ cùng con cưỡi ngựa vài vòng. Cậu ấy sẽ bảo vệ con khỏi bất cứ nguy hiểm nào, phải thế không nào, Sir Robert?”
Liana ghét cái cách Helen mỉm cười với gã. Có phải bà ta đã thực sự ngủ với bọn đàn ông ngoài chồng của bà ta? “Và ai sẽ bảo vệ con khỏi anh ta vậy?” Liana nói ngọt ngào, nhìn Helen. “Nhưng vì con không đeo trang sức, nên có lẽ con sẽ an toàn thôi.”
Helen liếc xéo Liana áp chế. “Con gái kế của ta thực sự rất vui tính.” Bà ta nhìn chằm chằm vào Liana. “Nhưng không quá vui tính, ta hy vọng thế.” Bà đẩy Liana tới trước. “Đi với anh ta đi,” bà ra rít lên.
Ngần ngừ, Liana bước về phía sân ngoài, nơi chuồng ngựa.
“Tôi đã hy vọng giành được hôn sự vì đất đai của cha nàng,” Sir Robert nói với giọng hòa nhã, “nhưng giờ khi tôi gặp nàng, chính bản thân nàng cũng là một phần thưởng đáng giá.”
“Ồ?” Nàng ngừng lại và quay lại đối diện với anh ta. “Mắt tôi long lanh như ngọc lục bảo hay ngọc sapphires?”
Mắt anh ta mở lớn ngạc nhiên. “Tôi cho là sapphires.”
“Da tôi trắng như ngà hay mịn màng như loại sa tanh đẹp nhất?”
Anh ta trao cho nàng một nụ cười nhỏ. “Tôi sẽ nói là chúng như những cánh hồng bạch mềm mại nhất.”
Đôi mắt nàng đanh lại. “Và mái tóc tôi?”
Nụ cười của anh ta rộng ra. “Tóc nàng bị che rồi.”
Nàng giật bỏ cái mũ trùm. “Vàng phải không?” nàng hỏi giận dữ.
“Ánh mặt trời phản chiếu trên vàng.”
Nàng xoay ngoắt đi giận dữ và lỡ mất được thấy cái cười khổ sở của Sir Robert.
“Nàng cho phép ta hộ tống nàng cưỡi ngựa chứ?” anh ta hỏi lịch sự. “Tôi thề trên linh hồn của mẹ tôi là tôi sẽ không khen một phần nào trên hình thức đáng yêu của nàng. Tôi sẽ gọi nàng là một mụ già xấu xí nếu nàng muốn.”
Nàng không thèm nhìn lại hắn khi đi tới ngựa của nàng, một cậu bé phụ việc đã chuẩn bị sẵn yên cương. Nàng không thấy chút gì hài hước trong những điều hắn đang nói. Tất nhiên hắn vừa nói nàng là một mụ già xấu xí. Hắn sẽ nói bất cứ gì nàng muốn hắn nói.
Nàng lờ hắn đi khi cưỡi ngựa băng qua cổng sẩn, chạy dọc theo cây cầu, và tiến thẳng tới khu rừng gần đó. Nàng không nghĩ được nơi nàng sẽ tới, nhưng nàng định tới chỗ cái ao. Đằng sau nàng, nàng biết Sir Robert còn lâu mới đuổi kịp nàng, nhưng nàng không chậm lại chờ hắn.
Khi nàng dừng lại gần bờ ao, nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa một lúc, nhớ lại ngày hôm qua, khi nàng thấy Rogan nằm dài ở đó. Nàng mỉm cười khi nhớ lại khuôn mặt chàng lúc bị nàng quăng cái áo đầy bùn vào ngực chàng.
“Tiểu thư cưỡi ngựa giỏi cũng như rất xinh đẹp vậy,” Sir Robert nói khi anh ta ghìm cương con ngựa đứng cạnh nàng. Khi Liana bắt đầu xuống ngựa, anh ta phản đối rằng phải để anh ta đỡ nàng.
Nàng dành hai giờ với anh ta bên cái ao và thấy rằng anh ta là một anh chàng tuyệt đối hoàn hảo. Anh ta tử tế, biết quan tâm, dễ chịu, và biết học hỏi, và anh ta đối xử với nàng như thể nàng là một đóa hoa mỏng manh có thể bị tổn thương bất cứ lúc nào. Anh ta nói chuyện với nàng về những khúc tình ca và thời trang và cho rằng nàng sẽ rất hứng thú với những gì xảy ra ở cung điện của Vua Henry. Ba lần Liana thử chuyển hướng câu chuyện sang vấn đề quản lý đất đai và giá cả của len sợi, nhưng Sir Robert không hề muốn nghe bất cứ gì như thế.
Tất cả thời gian bên cạnh anh ta nàng luôn nghĩ về thời gian nàng trải qua với Lord Rogan. Anh ta là một tên đáng sợ, tất nhiên rồi. Anh ta dơ bẩn, đòi hỏi, và kiêu ngạo. Anh ta ra lệnh cho nàng như thể nàng là nô lệ của anh ta vậy. Tất nhiên là nàng đã mặc như nông dân và anh ta thì không được biết như là một bá tước - hay nếu như điều Helen nói là đúng, thì có lẽ anh ta thực sự là một công tước. Nhưng có điều gì đó về anh ta, có điều gì đó mạnh mẽ và lôi cuốn khiến nàng chỉ nghĩ được về anh.
“Có lẽ tôi có thể dạy nàng vũ điệu mới. Lady Liana?”
“Vâng, ồ chắc rồi.” Họ sóng bước bên nhau xuống một con đường khá rộng xuyên qua khu rừng. Hai lần anh đề nghị nắm tay nàng, nhưng nàng từ chối. “Một người đàn ông muốn một người vợ cư xử thế nào?” nàng hỏi.
Nàng không nhận thức được là ngực Sir Robert đã ưỡn lên đầy kiều hãnh khi những lời của nàng đã dấy lên hy vọng của anh ta. “Những người vợ trao cho đàn ông sự thoải mái và hỗ trợ, gây dựng tổ ấm cho anh ta, sinh con cho anh ta. Những người vợ đem lại cho đàn ông tình yêu.”
Nàng rướn một bên mày nhìn anh ta. “Và số đất đai nhiều nhất mà cha cô ta có thể cấp cho?”
Sir Robert khúc khích. “Điều đó rất có ích, tất nhiên là thế.”
Liana cau mày khi nhớ lại những lời của Rogan: “Ta sẽ không kết hôn với người đanh đá. Ta sẽ chọn cô ta chỉ nếu cô ta dễ bảo và ăn nói nhỏ nhẹ thôi.”
“Tôi đoán là tất cả đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng và biết nghe lời,” nàng nói.
Sir Robert nhìn nàng với đôi mắt ham muốn, ham muốn cơ thể xinh đẹp của nàng cũng nhiều như đối với gia sản mà nàng sẽ đem lại. Về phần anh ta thì nàng có thể là một mụ lăng loàn cũng không sao, thực thế là anh khá thích tính hằn học của nàng, nhưng anh sẽ không bao giờ nói với một người phụ nữ như thế. Tốt hơn là nói với họ là họ nên nghe lời và hy vọng vào những gì tốt đẹp nhất.
Họ bước đi trong yên lặng nhưng đầu óc Liana rối như tơ vò. Tại sao nàng lại thậm chí cân nhắc tới việc kết hôn với một kẻ như Lord Rogan chứ? Không có gì để mà xem xét hết. Hắn ta đối xử với nàng không có chút lịch sự nào hết, nhưng đó là bởi vì hắn tưởng nàng là một nông dân. Hắn chắn chắn sẽ hôn tay nàng và thì thầm những lời hoa mỹ vể vẻ đẹp của làn da nàng nếu hắn biết nàng là ai. Và liệu lũ chấy có bò sang tay nàng không? nàng băn khoăn.
Nàng nhìn Sir Robert và trao cho anh ta một nụ cười yếu ớt. Anh ta sạch sẽ và tử tế và buồn tẻ - ồ rất, rất là tẻ nhạt. “Liệu anh có thể hôn tôi không?” nàng hỏi trong cơn bốc đồng.
Sir Robert không phải đợi tới lời thứ hai. Lịch lãm, anh ta ôm nàng trong vòng tay và ấn môi anh ta lên môi nàng.
Liana suýt ngủ quên. Nàng bước lui lại và nhìn Sir Robert trong ngạc nhiên. Vậy ra đó là lý do nàng cân nhắc tới việc lấy Lord Rogan. Nàng muốn có anh ta. Khi anh ta hôn nàng, những ngón chân nàng cuộn lại. Khi anh ta đứng trước nàng mà hầu như chẳng mặc gì, cơ thể nàng nóng bừng lên. Ngay lúc này đây Sir Robert có trút bỏ mọi thứ phục trang của anh ta thì nàng biết là nàng cũng sẽ không cảm thấy gì hết.
“Liana,” anh ta thì thầm, và bước lên một bước về phía nàng.
Liana quay ngoắt đi, mái tóc anh ta khẽ tung bay vì hành động của nàng. “Tôi phải về thôi. Tôi phải nói với cha tôi là tôi đồng ý cuộc hôn nhân.”
Sir Robert quá sững sờ đến độ chôn chân mất một lúc, không thể nhúc nhích. Rồi anh ta chạy đuổi theo Liana, chộp lấy nàng trong vòng tay, và bắt đầu hôn vào cổ nàng. “Ôi em yêu quý, em vừa khiến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này. Em không biết điều này có ý nghĩa thế nào với anh đâu. Nhà anh vừa bị gặp hỏa hoạn năm ngoái. Anh gần như đã mất hết hy vọng có thể sửa sang lại cơ ngơi.”
Nàng kéo người ra khỏi anh ta. “Tôi đã nghĩ đó là do mái tóc vàng óng và đôi mắt sapphire của tôi khiến ngài ao ước chứ.”
“Có chứ, cả những điều đó nữa, tất nhiên là thế.” Anh ta nắm lấy hai tay nàng và bắt đầu hôn chúng nồng nhiệt.
Nàng giật hai tay lại và nhanh chóng đi về phía ngựa của nàng. “Ngài sẽ phải tìm ai đó khác để xây dựng lại cơ ngơi cho ngài thôi. Tôi vừa quyết định sẽ kết hôn với người đứng đầu nhà Peregrine.”
Sir Robert kêu thét lên kinh hãi khi anh ta chạy theo sau nàng và túm lấy cánh tay nàng. “Nàng không thể nào xem xét tới bất cứ ai trong số chúng được. Bọn chúng là -”
Nàng giơ một tay lên ngăn lại. “Không phải việc của ngài quyết. Giờ thì tôi sẽ về nhà và ngài có thể ở lại đây hoặc là đi với tôi. Khi ngài trở lại, tôi cho rằng ngài sẽ đưa người của ngài và rời khỏi lãnh địa nhà Neville và đi tìm một nữ thừa kế khác để sửa sang lại thiệt hại của sản sự nhà ngài. Và lần tới, có lẽ ngài sẽ coi sóc cẩn thận hơn tài sản của ngài và ngăn chặn hỏa hoạn từ trước khi chúng bắt đầu.” Nàng nói xong liền lên ngựa.
Sir Robert nhìn theo nàng một lúc, sự thất vọng của anh ta rồi cũng qua đi. Có lẽ anh ta còn may mắn chán vì thoát được ả đàn bà lắm điều này. Hôn nhân với loại người như cô ta cũng ngang với xuống địa ngục. Có lẽ anh thà mất một ít đất đai còn hơn là trói buộc bản thân với ả đàn bà đó suốt phần đời còn lại.
Sẽ giống như địa ngục vậy, anh nghĩ. Bọn Peregrine chết tiệt! Đám đàn bà dường như thích chúng dù chúng có bẩn thỉu và suốt đời chiến tranh vì đất đai và tước hiệu vốn là những thứ không thuộc về chúng. Nếu Liana lấy một tên Peregrine, trong vòng ba năm thôi cô ta sẽ già xọm hẳn đi vì bị sử dụng quần quật còn hơn một con ngựa kéo cày, hắn nghĩ với chút ít hài lòng.
Hắn lên ngựa và đi theo sau nàng. Tốt hơn hết là quay lại tập hợp người của hắn và đi ngay thôi. Hắn không thể chịu đựng việc chứng kiến lễ hứa hôn của Lady Liana đáng yêu với một tên Peregrine. Hắn nhún vai. Chẳng đem lại lợi lộc gì cho hắn nữa cả.
Liana đứng trước cha nàng và mẹ kế trong phòng kính và tuyên bố rằng nàng sẽ kết hôn với Lord Rogan.
“Lựa chọn khôn ngoan đấy, con gái,” Gilbert nói. “Người nuôi chim ưng giỏi nhất Anh quốc.”
Mặt Helen từ từ chuyển sang tím tái. “Không được làm thế,” bà ta thở gấp. “Cô đang cố tình chọc tức ta.”
“Tôi đã làm điều bà muốn và chọn ra một ông chồng,” Liana lạnh lùng. “Tôi cứ nghĩ là bà sẽ cảm thấy hài lòng với tôi chứ.”
Helen cố gắng kiềm chế bản thân, rồi bà ta nặng nè an tọa xuống ghế của bà và buông thõng tay bỏ cuộc. “Cô thắng. Cô có thể ở đây. Cô có thể điều hành sản sự và người hầu. Cô có thể có tất cả, mọi thứ ta quan tâm. Khi ta đi gặp Chúa, ta sẽ không phải chịu tội là đã bức con gái riêng của chồng bước vào chỗ chết. Cô thắng rồi, Liana. Cô đã hài lòng chưa. Giờ thì đi đi. Đi cho khuất mắt ta. Ít nhất thì hãy để cho ta một phòng riêng, nơi cô và cả bà mẹ quá cố của cô không cai quản.”
Liana bối rối trước bài phát biểu của bà mẹ kế và nàng nghĩ về nó lúc định rời khỏi căn phòng. Nàng gần tới cửa thì nhận ra điều Helen đang nói. Nàng nhanh chóng quay lại.
“Không phải thế,” nàng nói có chút khẩn cấp trong giọng, “Tôi muốn kết hôn với người này. Bà biết đấy, tôi đã gặp anh ta trước rồi. Ngày hôm qua. Chúng tôi đã ở riêng một lúc và... “ Nàng nhìn xuống hai tay, khuôn mặt nàng đỏ lên.
“Ôi,Chúa nhân từ. Hắn đã cưỡng bức con bé.” Helen nói. “Gilbert, ông phải treo cổ hắn.”
“Không!” Gilbert và Liana đồng thanh.
“Lũ chim ưng - “ Gilbert bắt đầu.
“Hắn ta không -”
Helen giơ hai tay lên ra dấu im lặng, rồi ôm lấy cái bụng của bà. Đứa trẻ của bà không nghi ngờ gì là sẽ nghịch như quỷ chỉ sau cô con ghẻ xấu xa đã đầy đọa bà trong suốt thời kỳ mang thai. “Lianan, con quái vật đó đã làm gì với cô thế?”
Bắt tôi giặt đồ cho hắn ta, nàng nghĩ. Hôn tôi. “Không có gì,” nàng nói. “Anh ta đã không chạm vào tôi.” Nàng định là sẽ sám hối tại thánh lễ cho những lời nói dối đó. “Hôm qua khi con đang cưỡi ngựa, con đã gặp anh ta và con...” Nàng làm sao? Thích hắn? Yêu hắn? Ghét hắn? Có thể là tất cả những cảm xúc ấy. Dù là điều gì nàng cảm nhận về hắn, nó cũng rất mãnh liệt. “Và con muốn chấp nhận lời đề nghị hôn sự của anh ta,” nàng kết thúc.
“Chọn tốt lắm,” Gilbert nói. “Cậu ta là một gã đàn ông nhất mà ta từng gặp.”
“Cô là một con ngốc, Liana,” Helen thì thào, khuôn mặt bà tái xanh. “Hiếm có đứa con gái nào lại có một người cha lẩm cẩm đến mức để cho cô ta tự chọn chồng cho chính mình, và giờ ta đã hiểu tại sao. Ta sẽ không bao giờ cho là cô lại ngu ngốc đến thế.” Bà thở dài. “Thôi được rồi. Theo ý của cô đi. Khi hắn đánh cô - nếu cô vẫn còn sống - cô có thể trở lại đây và dưỡng thương. Giờ thì đi đi. Ta không thể chịu đựng được việc thấy cô nữa.”
Liana không di chuyển khỏi chỗ nàng đang đứng. “Con không muốn gặp anh ta trước buổi lễ,” nàng nói.
“Rốt cuộc, vẫn còn chút khôn ngoan,” Helen nói mỉa mai. “Tránh xa hắn ra được càng lâu càng tốt.”
Gilbert đang ăn nho. “Cậu ta không đòi gặp con. Ta đoán hôm qua là đủ rồi, hả?” Ông cười toe và nháy mắt với con gái. Ông không biết khi nào một phụ nữ thấy hài lòng với ông nhiều đến thế. Những cậu bé nhà Peregrine hẳn là có một chút thô kệch nhiều mặt nhưng đó là bởi vì chúng là những gã đàn ông, không phải dạng công tử bột được dạy dỗ bởi đàn bà.
“Con cũng đoán thế,” Liana nói. Nàng sợ rằng nếu hắn thấy nàng và nhận ra nàng là ả đàn bà đã nghiền thủng quần áo của hắn, hắn sẽ từ chối kết hôn với nàng. Hắn không thích mấy mụ đanh đá, và nếu Rogan muốn một người vợ ăn nói dịu dàng, thì nàng sẽ là một người vợ ăn nói dịu dàng.
“Ờ, chuyện này cũng dễ thu xếp thôi,” Gilbert nói. “Ta sẽ nói cho con bị bệnh đậu mùa và cậu ta có thể đi tìm một ả kém cỏi để mà trao nhẫn. Chúng ta sẽ tổ chức lễ thành hôn cho...” Ông nhìn Helen, nhưng bà ta lặng thinh và cứng đờ như tượng. “Ba tháng. Thế có được không, con gái?”
Liana nhìn Helen và thay vì căm ghét bà mẹ kế, nàng nhớ lại cái cách Helen sẵn sàng cho phép Liana lưu lại như một bà cô không chồng trong ngôi nhà Neville. Có lẽ Helen không căm ghét nàng sau tất cả. “Con sẽ cần quần áo,” nàng nhẹ nhàng nói. “Và con sẽ cần đồ dùng trong nhà. Bà có nghĩ bà sẽ giúp con chọn những thứ con cần không?”
Helen nhìn ảm đạm. “Ta không thể khiến cô đổi ý sao?”
“Không,” Liana nói. “Bà không thể.”
“Vậy thì ta sẽ giúp cô,” Helen nói. “Nếu cô chết, ta sẽ giúp liệm thi hài cô, nên ta sẽ chuẩn bị cho cô.”
“Cám ơn bà,” Liana nói, mỉm cười, và rời khỏi phòng với một cảm giác hạnh phúc và bay bổng tuyệt vời. Nàng sẽ rất bận rộn trong ba tháng tới.
Cờ hiệu nhà Peregrine họa hình một con chim ưng trắng dũng mãnh trên nên đỏ cùng với ba cái đầu ngựa trong một cái sọc ngang qua bụng con chim ưng tung bay phấp phới trên điểm dựng trại của họ. Vài người đàn ông ngủ trong lều hay dưới gầm xe kéo, nhưng Rogan và Severn nằm trên những chiếc chăn trải trên mặt đất, vũ khí đặt khắp xung quanh.
“Em không hiểu tại sao cô ta lại đồng ý lấy anh,” Severn nói lại lần nữa. Đó là vấn đề khiến anh khó hiểu từ lúc Gilbert Neville nói con gái ông ta đông ý hôn sự. Rogan chỉ nhún vai, rồi bắt đầu thỏa thuận về tài sản hồi môn. Cả Rogan và Gilbert đều không nghĩ đó là kỳ quặc khi một phụ nữ trẻ trung, sau khi từ chối hầu hết đám cầu hôn của nước Anh, sẽ chọn Rogan mà không cả thèm xem mặt.
“Cô ta đã từ chối tất cả những người khác,” Severn nói. “Không phải em đồng ý cho phép một cô gái có thể tự chọn chồng cho chính mình, nhưng tai sao cô ta lại nói không với một gã như Stephen Whitington?”
Rogan quay người đi khỏi phía cậu em, và càu nhàu. “Cô ta có một cái đầu trên vai. Cô ta đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
Lần này tới lượt Severn càu nhàu. “Không có gì kể thêm với em đấy chứ. Anh đã không bí mật quyến rũ cô gái đấy chứ, phải không?”
“Anh chưa bao giờ để mắt lên cô ta. Anh quá bận rộn cố gắng quyến rũ Neville ra khỏi đống vàng của lão. Có thể lão đánh cô gái và nói với cô ta người cô ta sẽ lấy, như ông ta cho đó là ưu tiên số một.”
“Có lẽ,” Severn nói. “Nhưng em vẫn nghĩ là anh -”
Cáu kỉnh, Rogan nhìn xéo cậu em trong đêm. “Anh chưa bao giờ gặp cô gái, anh đã nói rồi. Anh đã ở với lão Neville suốt từ sáng tới tối mà.”
“Trừ lúc anh đã đi một mình trước khi chúng ta tới lâu đài nhà Neville.”
“Anh đã không - “ Rogan bắt đầu, rồi ngừng bặt và nhớ lại cô gái đã phàn nàn về đống quần áo của anh. Anh đã quên béng cô ta cho tới lúc này. Anh phải nhớ kiếm cô ta khi anh trở lại trong thời gian ba tháng chuẩn bị cho đám cưới. “Anh đã không gặp nữ thừa kế đó,” Rogan nói nhẹ nhàng. “Cha cô ta hẳn đã xếp đặt chuyện hôn sự. Lão ta là một tên ngốc và anh có thể mua linh hồn của lão chỉ với một tá hoặc đại loại thế những con chim ưng.”
“Em nghi ngờ nếu anh phải trả nhiều được thế,” Severn chế giễu, rồi ngưng lại một chút. “Anh không tò mò về cô gái sao? Em sẽ muốn gặp cô gái mà em cưới trước khi em cưới cô ta. Cô ta có thể vừa béo vừa già, anh biết đấy.”
“Anh quan tâm gì tới một cô vợ chứ? Ta chỉ muốn đất đai của cô ta. Giờ thì ngủ đi, em trai, vì ngày mai là thứ Tư và thứ Tư sẽ mất nhiều sức lắm đấy.”
Severn mỉm cười trong bóng tối. Ngày mai anh sẽ thấy Iolanthe và mọi thứ sẽ giống như vậy. Ngoại trừ trong thời gian ba tháng Lady Liana Neville sẽ tới sống với họ còn mọi thứ sẽ vẫn giữ nguyên như thế, vì nếu cô ta có chút gì giống cha cô ta, cô ta là một kẻ nhát gan bé nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.