[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa

Chương 10: Cố Cận Ngôn Tức Giận




Gương mặt của Minh Nguyệt được trang điểm đậm hơn, không phải kiểu tự nhiên nhẹ nhàng của Thanh Nguyệt. Đôi môi được tô màu son đỏ mận, chiếc váy xanh lá sẫm càng làm nổi bật làn da trắng mịn màng của Minh Nguyệt.
Lời bàn tán càng ngày càng nhiều,mọi người không ngừng bàn tán về Minh Nguyệt. Điều này cũng gây sự chú ý của Cố Cận Ngôn và Sở Hành ở phía xa.
" Chị dâu... Đẹp quá " Sở Hành hướng ánh mắt về phía Minh Nguyệt. Lời tán thưởng không tự chủ mà thốt ra.
Cố Cận Ngôn nhìn Minh Nguyệt,đôi mắt hắn hiện ra sự sững sờ. Bình thường đôi mắt hắn nhìn Minh Nguyệt đều là sự lạnh lùng vô cảm nhưng bây giờ trong ánh mắt của hắn có thêm sự sững sờ. Điều này thật sự hiếm có.
" Cận Ca,chị dâu đẹp quá ". Sở Hành nhìn Cố Cận Ngôn, gương mặt đầy sự tán thưởng nói.
Cố Cận Ngôn im lặng không đáp.Hắn nhíu mày, ánh mắt léo lên một tia sát ý lạnh lùng. Ánh mắt của hắn như tử thần vậy.
Sở Hành giật mình, không dám nói thêm câu nào, gương mặt tán thưởng hoàn toàn tan biến. Sở Hành quen biết Cố Cận Ngôn nhiều năm rồi, đương nhiên phải hiểu rõ hắn. Sở Hành biết nếu lúc này không im miệng thì hắn sẽ có hậu quả rất lớn.
" Tiêu Minh Nguyệt, cô càng ngày càng to gan"
Cố Cận Ngôn nắm chặt lấy ly rượu vang trên tay,ly rượu gần như bị bóp vỡ. Rõ ràng,Cố Cận Ngôn đang cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng.
Minh Nguyệt nhìn Tần Minh.Cô không hiểu sao Tần Minh cứ ngơ ngác đứng đó nhìn cô. Minh Nguyệt đi đến gần Tần Minh,cô chạm tay vào người Tần Minh lay nhẹ một cái.
" Tần Minh,cậu làm sao vậy? "
 " Không... Không có gì ". Tần Minh giật mình nhìn Minh Nguyệt,ngập ngừng đáp.
Tuy Tần Minh nói không sao nhưng tai của cậu ấy đã đỏ lên từ lâu. Minh Nguyệt lúc này thực sự rất xinh đẹp, dáng vẻ đã in sâu trong tâm trí Tần Minh, nó liên tục hiện ra trong đầu của Tần Minh không cách nào biến mất được.
" Tần Minh lẽ nào thích Minh Nguyệt sao? Đáng tiếc thật, nếu Minh Nguyệt ở bên Tần Minh có lẽ đã không đau khổ như bây giờ "
Lãnh Sương lúc này cũng nhìn ra được tình cảm của Tần Minh dành cho Minh Nguyệt.Lãnh Sương đúng nếu như Minh Nguyệt ở cạnh Tần Minh có lẽ cô đã hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.Nhưng làm gì có nếu như chứ.
Cố Cận Ngôn nhìn Tần Minh và Minh Nguyệt, ánh mắt càng ngày càng trở nên sắc lạnh. Từ khi kết hôn, ngoài hắn ra,hắn chưa từng thấy Minh Nguyệt vui vẻ trò chuyện với một người đàn ông nào như vậy. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng khó chịu,bản thân hắn cũng không hiểu vì sao bản thân hắn khó chịu? Lẽ nào đây là ghen sao?
...----------------...
3 tiếng nhanh chóng trôi qua. Buổi tiệc cũng kết thúc. Từng chiếc xe sang trọng bắt đầu rời khỏi Sở gia. Trời cũng bắt đầu đổ cơn mưa lớn.
Minh Nguyệt lên xe của Cố Cận Ngôn, chiếc xe cũng nhanh chóng rời khỏi Sở gia.
" Minh Nguyệt hôm nay phải chịu hành hạ rồi, ánh mắt của Cận Ca hôm nay thực sự quá đáng sợ.Hy vọng Minh Nguyệt sẽ không sao "
Sở Hành nhìn theo chiếc xe Rolls-Royce màu đen dần dần đi xa. Hắn hiểu quá rõ Cố Cận Ngôn, mỗi khi ánh mắt đó hiện ra đều có người gặp chuyện. Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ, hôm nay Minh Nguyệt sẽ phải chịu khổ rồi.
Trên đường trở về biệt thự của Cố Cận Ngôn, hắn không nói một tiếng nào, nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ ra sự sắc lạnh. Minh Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, hắn không làm gì cô cả nhưng lại mang lại cho Minh Nguyệt một cảm giác áp bức khó tả.
Minh Nguyệt liếc nhìn Cố Cận Ngôn, cô không biết lúc này hắn đang nghĩ gì?
Minh Nguyệt ngập ngừng không dám mở lời, cô rất sợ anh sẽ nổi giận. Minh Nguyệt đắn đo suy nghĩ một lát, bàn tay cô nắm chặt, cô đã quyết tâm mở lời dù cho hắn có nổi giận.
" Cận Ngôn, anh... làm... sao vậy? "
Vừa rứt câu, một bàn tay to lớn,thô rát bóp chặt lấy miệng của Minh Nguyệt, lực càng ngày càng mạnh hơn.
" Cô còn dám hỏi tôi? Tiêu Minh Nguyệt, lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi đấy ". Cố Cận Ngôn bóp chặt miệng Minh Nguyệt, bàn tay dùng lực nổi cả gan xanh.
Minh Nguyệt bị hắn bóp mạnh, cơn đau đớn khiến cô bắt đầu vùng vẫy. Cô khiến biết Cố Cận Ngôn đang nói đến chuyện gì?Cũng không biết vì sao hắn lại tức giận?Cô thực sự rất muốn hỏi hắn nhưng không thể hỏi được.
Cố Cận Ngôn hất mạnh Minh Nguyệt sang một bên, ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt như xuyên qua người của Minh Nguyệt vậy. Sự lạnh lẽo đó khiến Minh Nguyệt bất giác run rẩy.
" Tiêu Minh Nguyệt,cô nên nhớ thân phận của cô bây giờ. Dám ở trước mặt tôi quyến rũ người đàn ông khác. Cô coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao?". Gương mặt của Cố Cận Ngôn hiện rõ sự tức giận nói.
" Quyến rũ người đàn ông khác? ". Minh Nguyệt nhỏ giọng nói. Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cố Cận Ngôn nói: " Em không có, em thực sự không có, anh hiểu lầm rồi ". Minh Nguyệt vội vàng nói, vừa nói vừa liên tục lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.