Cái gì mà người trong nhà?
Cái gì mà em gái?
Cô mới không cần.
Cô không cần làm em gái, không cần làm người trong nhà của anh, hai người dù quen biết mười mấy năm đi chăng nữa cũng không đến mức đó.
Giang Khả Lạc một mạch chạy về nhà, vào phòng liền đóng chặt cánh cửa lại, cô giống như kẻ đang chạy trốn sự thật. Tựa mình vào cánh cửa một cách bất thần, đôi mắt trừng trừng nhìn vào hư vô, nước mắt ứa ra ứ đọng trên đôi mi.
Cô không thân thiết với anh đến như vậy, cô không phải em gái anh, tuyệt đối không phải.
Những lời nói của ba mẹ lúc nãy vang vang lên trong đầu, Giang Khả Lạc khó chịu nhắm chặt đôi mắt, hai hàng nước mắt lập tức lăn tăn chạy trên đôi gò má.
"Không phải..."
Giọng cô nhỏ xíu phát lên, Giang Khả Lạc cúi đầu, nước mắt bắt đầu tuông trào rơi xuống.
Cô muốn nói với anh, cô không phải em gái của anh, anh đừng xem cô là một cô em gái nữa. Hãy một lần nhìn cô với cương vị là một người phụ nữ thật sự, đừng xem cô... Là một đứa em nhỏ như vậy nữa.
Cô không thích anh đối với cô như thế nữa, gì mà em gái, gì mà người thân trong nhà... Nhưng câu nói đó vạch ra giữa cô và anh một khoảng cách rất lớn. Khả Lạc vốn nghĩ, sau khi anh trở về rồi, cô sẽ cố gắng mở ra cánh cửa tình bạn này để bày tỏ với anh. Còn anh, anh trở về cùng một cô gái, đẩy hai người tách xa nhau hơn.
Xây dựng thêm giữa hai người một bức tường đá, Giang Khả Lạc tựa vào cánh cửa, hai hốc mắt nóng hổi.
Nghĩ đến lời anh cùng ba mẹ nói, trái tim càng nứt nẻ hơn.
Bảo cô hãy tìm một người khác, Giang Khả Lạc biết tìm ai, mười mấy năm nay trong mắt Khả Lạc chỉ có mỗi Du Bá Lạp, cho dù anh chuyển sang Pháp, cô vẫn vui vẻ chờ đợi anh quay về. Ngày ngày liên lạc với anh chỉ được một vài tin nhắn, ấy vậy mà cô thấy rất hạnh phúc, cô tình nguyện chờ anh quay về. Trong suốt thời gian anh đi, cũng có người ngỏ ý với Khả Lạc nhưng cô luôn từ chối.
Bởi lẽ trong trái tim cô chỉ có mỗi mình anh ấy, bây giờ anh ấy quay về rồi, cô lại không thể bày tỏ nữa. Anh đã có người khác, anh bải cô tìm một bến đỗ...
Không.
Không thể, mười mấy năm nay cô chỉ nhìn mỗi anh, cô chỉ có anh, bây giờ tìm người khác, biết tìm ai để thay thế được. Anh thì đơn giản rồi, anh có thể tìm người khác, còn trái lại... Cô thì không.
Bởi mười mấy năm nay, cô thương anh, còn anh chỉ thương cô như người trong gia đình, một người em gái đúng nghĩa.
Giang Khả Lạc thở nặng.
Ghét thật! Cô rất ghét câu nói đó.
Cô, không phải em gái của anh, càng không cần anh thương cô như một người em gái.
An Hạ ở phòng bếp, thấy chị quay trở về, đi một mạch lên phòng với sắc mặt rất tệ, không biết đã xảy ra chuyện gì với chị. Ngô An Hạ múc ra một bát chè dưỡng nhan cực kì dinh dưỡng, hôm nay đột nhiên cô lại muốn uống chè này, cho nên khi mọi người ra ngoài cô liền vào bếp nấu.
Lay hoay nấu xong thì chị Lạc về, An Hạ bưng bát chè ấm mang lên phòng chị.
Cốc cốc cốc.
"Chị ơi" An Hạ gọi cửa.
Giang Khả Lạc lau nhanh hai hàng nước mắt, trấn chỉnh lại hốc mắt cay nồng, thở phù phù ra hai hơi thật bình tĩnh mới vươn tay mở cửa.
Vừa mở cửa, một bát chè thơm lưng đưa lên trước mặt Khả Lạc, sau đó mới nhìn thấy gương mặt xinh đẹp với nụ cười tươi tắn ngọt ngào của An Hạ.
"Em có nấu ít chè."
"À... Ừ" Giang Khả Lạc hai tay bưng lấy bát chè, đứng nép qua một bên "Em vào chơi không?"
Ở nhà hiện tại ba mẹ đều đi, chỉ còn có hai chị em, sắc mặt chị không được vui lắm, An Hạ sẽ ở cùng chị vậy, cô bước vào bên trong phòng, ngồi xuống sofa với vẻ mặt vui vẻ.
Giang Khả Lạc ngồi xuống đối diện An Hạ, Giang Khả Lạc vốn là người che dấu rất giỏi, vui vẻ tay cầm bát chè tay nâng thìa gỗ khuấy đều "Hôm nay không ăn mướp đắng nữa sao, thay đổi khẩu vị sang đồ ngọt rồi."
"Haha" An Hạ tươi cười, gương mặt tràn đầy sức sống vui vẻ đáp "Em đột nhiên lại muốn ăn đồ ngọt, vừa nãy xem trên tivi nhìn thấy mấy món trái cây khô cũng muốn ăn nữa, nay mai chị có ra ngoài không? Mua cho em một ít đi."
Ngô An Hạ không khác gì một cô em gái xin xỏ chị mua kẹo cho, Giang Khả Lạc suy ngẫm "Ngày mai chị đi làm rồi, sẽ rảnh buổi chiều tối, chị dắt em đi."
"Không cần phiền phức, chị đi làm về rồi ghé siêu thị hay tiện lợi mua là được, không cần phiền chị dắt em đi" Chị đi làm cả ngày đã rất mệt, chỉ có thời gian buổi tối để nghỉ ngơi, An Hạ không thể phiền chị.
"Có gì mà phiền, bốn tháng nay em ru rú ở trong nhà rồi, không thấy ngột ngạt sao?" Giang Khả Lạc có ý tốt muốn dẫn An Hạ ra ngoài đổi gió một chút, bầu bì mà cứ rút mãi trong nhà như An Hạ nhất định sẽ không thoải mái.
"Hơn nữa, trái cây khô thì có biết bao nhiêu loại, em muốn ăn cái nào thì đến đó tự mà lựa, chị không biết rõ khẩu vị của em."
Nghĩ thì cũng có lý, nhưng Ngô An Hạ có phần lo lắng "Bây giờ em có thể tùy tiện đi ra ngoài sao?"
Biết cô muốn đề cập đến việc La Thành Dương truy lùng cô ở bên ngoài, Giang Khả Lạc nhanh chóng giải thích cho An Hạ nghe.
"Chuyện của em cũng đã qua bốn tháng rồi, cũng có thể xem đã dịu xuống một phần, bên ngoài đã êm ắng hơn về chuyện tìm kiếm em. Hơn nữa bên ngoài đâu ai biết em mang bầu, ra ngoài cải trang một chút là không ai nhận ra đâu."
"..." An Hạ nhìn chị, chớp chớp hai mắt hột tiêu, bầu bì như cô thì cải trang cái gì cơ, Giang Khả Lạc nhìn gương mặt hoá ngốc của An Hạ, nhe ra nụ cười ma mị, giơ lên bàn tay, hai ngón tay búng ra một tiếng bốc chắc chắn.
"Cứ để chị lo."
...
Buổi tối, ở barclub trung tâm thành phố S, trong một căn phòng rượu chỉ có hai người đàn ông đang thưởng rượu cùng nhau.
Du Bá Lạp và La Thành Dương bàn bạc một số chuyện trên thương trường, sau đó đến những chuyện riêng tư. Đa phần là về chuyện của Du Bá Lạp, kế hoạch dụ dỗ Khả Lạc rơi vào lưới tự thú tình cảm, La Thành Dương cũng biết.
"Cậu có chắc là nhử được Khả Lạc không đấy?" La Thành Dương nghi ngờ, Du Bá Lạp lại rất chắc chắn "Đơn nhiên được."
Đáp án rất tự tin, La Thành Dương cười trừ, tay nâng ly rượu đỏ uống một ngụm, rượu đỏ ban đầu trong miệng ngọt ngọt, sau khi nuốt vào lại đắng chát, cay đắng cả yết hầu.
Du Bá Lạp tự tin là tốt, nhưng La Thành Dương vẫn không quên nhắc nhở "Giang Khả Lạc vốn không ít người theo đuổi, cậu mang bạn gái giả về hù doạ cô ấy, kẻo cô ấy nghĩ không thông. Cô ấy đổi lại không bị cậu đả kích thổ lộ mà lại từ bỏ cậu, tìm người khác thì khi ấy cậu hối hận không kịp."
"Du Bá Lạp tôi dễ dàng bị từ bỏ vậy sao?" Du Bá Lạp cười lớn, anh ở bên cạnh Khả Lạc đã lâu, sớm đã ảnh hưởng rất nhiều đến Khả Lạc, cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ anh.
Anh hoàn toàn có thể tự tin điều đó.
"Cậu lại tự tin quá rồi" La Thành Dương nhấc bạc môi cười nhạt, nụ cười tựa như không, ánh mắt trầm luân, đâu đó trong đáy mắt anh ẩn hiện một tia u sầu mà chỉ một mình anh biết "Có một kiểu người kỳ lạ lắm, biết là cậu hoàn mỹ, cậu có tất cả mọi thứ, có thể đáp ứng mọi nhu cầu của người kia nhưng chưa chắc cậu có thể giữ được người đó ở lại."
Giống như... Người mà anh đang thương đang nhớ, trên đời này anh là kẻ mà những người phụ nữ luôn luôn ao ước được leo lên giường của anh, anh có tiền, anh có tài. Có sắc cũng có tình, anh có tất cả... Nhưng vẫn không tài nào giữ được cô bên mình.
Du Bá Lạp nghe xong, đại não ngừng hoạt động mất mấy giây. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến La Thành Dương trong dáng vẻ mất tự tin như này, hơn nữa... Còn nói về chuyện phụ nữ không cần cậu ta?
Phụ nữ không cần cậu ta? Có phụ nữ nào không cần cậu ta?
Du Bá Lạp không khỏi há mồm "La tổng, đầu cậu bị đập vào đâu rồi phải không? Sao lại nói những câu như vậy?"
La Thành Dương khẽ cười, ánh mắt u tối lặng xuống "Chỉ là cảnh cáo cậu, đừng tự tin quá."
"Thần thánh phương nào biến cậu trở nên như thế này vậy? Vợ cậu sao? Tiếc quá, tiệc cưới của cậu, tôi không dự được, không được chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nhân biến tay đào hoa như cậu thành người đàn ông chung thủy" Du Bá Lạp không khỏi trầm trồ, anh vừa từ Pháp trở về, chuyện nhà của La Thành Dương, Du Bá Lạp cũng không biết rõ.
Du Bá Lạp chỉ biết Thành Dương kết hôn, hiện tại còn tưởng rằng hôn nhân của cậu bạn vẫn rất êm đẹp.
"Nhiều khi xinh đẹp quá cũng không tốt" La Thành Dương nâng bạc môi, tâm trí hiện lên hình bóng khả ái, gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười ngọt ngào, bốn tháng nay, ngày nào anh cũng nhớ cô, nhớ đến mức, bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại cô ấy sẽ lập tức hiện ra trong đầu anh.
"..." Du Bá Lạp nheo mày, cảm thấy phát ngốc trước câu nói của bạn thân, đây là câu nói gây sốc thứ hai mà cậu nghe được thì miệng La Thành Dương "Xinh đẹp thì càng tốt chứ."
Tên họ La này, kết hôn xong tư tưởng bị hoá ngốc rồi hay sao?
La Thành Dương cười trừ, tay mở ra điện thoại, đưa điện thoại cho cậu bạn thân xem. Màn hình chính là ảnh của Ngô An Hạ, gương mặt xinh đẹp đến tuyệt trần diễm lệ, mày thanh mi tú, hàng mi dài cong vút cùng đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc lấp lánh. Đôi mắt cô ấy như rằng có thể chứa cả bầu trời đầy sao mà lấp la lấp lánh, xương mũi tuy không cao lắm nhưng cánh mũi nhỏ xinh xinh, trong vừa đẹp lại vừa đáng yêu. Đôi môi trái tim hồng hào, đỏ mọng như quả mận vừa mới chín mọng nước.
Du Bá Lạp ngây ra một hồi, không khỏi trầm trồ "Vợ cậu đây à? Đúng là mỹ nhân nha, bảo sao có thể khiến tay đào hoa tặc như cậu thành chàng si tình chung thủy thế kia."
"Nếu xinh đẹp quá, mười người gặp mặt hết chín người thương, cậu nghĩ sẽ tốt sao?" La Thành Dương nghiêm mi.
Du Bá Lạp vẫn giữ rất đúng lập trường "Ừm, tốt chứ, càng chứng tỏ bản thân mình rất có khí chất đàn ông, rất có mị lực mới thu phục được một đại mỹ nhân như thế."
"Vậy..." La Thành Dương khiêu mi "Nếu đổi thành Giang Khả Lạc thì sao? Bất kì ai gặp cũng có thể yêu, có thể thích cô ấy."
Nghe đến tên cô, Du Bá Lạp ngưng lại nụ cười, nghĩ đến chuyện cô sẽ rất được lòng người khác, ai gặp cũng sẽ rất mến mộ vẻ đẹp của cô. Nụ cười hoàn toàn bị dập tắt, mặt Du Bá Lạp lập tức nghiêm lại.
"Như vậy thì không được."
Xét về tổng quát thì có thể sẽ tốt, còn nói về cụ thể thì không tốt lắm, Bá Lạp cuối cũng cũng hiểu ý Thành Dương rồi, đúng là chỉ cần xinh đẹp vừa đủ thôi, xinh đẹp quá thì không ổn.
...
Tối ngày hôm sau, như dự tính Khả Lạc sẽ đưa An Hạ đi ra ngoài hít thở không khí, Giang Khả Lạc mua cho An Hạ một chiếc váy bồng màu ngà, váy lụa mỏng có ba lớp bồng bềnh giống như một nàng công chúa. Vốn An Hạ chỉ bị bự bụng, tay chân vẫn ốm, cho nên khi An Hạ mặc chiếc váy bồng vào không khác gì những cô gái bình thường.
Để an toàn hơn nữa, Giang Khả Lạc bắt An Hạ mang khẩu trang, đeo một chiếc kính cận trá hình.
Đây là lần đầu tiên An Hạ đi ra ngoài, ông bà Giang cũng có phần lo lắng, căn dặn Giang Khả Lạc phải chăm coi An Hạ thật kỹ càng. Hành động sốt ruột của ba mẹ bỗng khiến Khả Lạc nghĩ, không biết ai mới là con gái của ông bà nữa.
Dặn dò một lúc lâu, Giang Khả Lạc nghe đến nhức đầu "Con biết rồi, con sẽ trông chừng An Hạ thật kỹ mà."
"Hay là mẹ đi theo nữa, giao cho con thật không an tâm chút nào" Giang phu nhân vẫn không thể ngừng nghi ngờ khả năng của con gái, con gái bà hậu đậu lắm, làm sao mà trông chừng An Hạ được.
"Thôi mà, con có phải con nít đâu, con bảo con trông được là trông được" Giang Khả Lạc bĩu môi, hai tay đỡ lấy vai An Hạ dắt đi "Mau, đi nhanh, chị nghe sắp nổ lỗ tai rồi."
An Hạ haha cười, nhìn mọi người sốt sắng lên hết vì cô, cảm giác hạnh phúc đến lạ thường.
"Khoan, mẹ nói là mẹ đi cùng..." Giang phu nhân hướng hai đứa con gái nói, Giang lão gia liền chặn lại "Thôi cứ để hai đứa nó đi."
"Uầy, sao mà được, Khả Lạc hậu đậu, hấp ta hấp tấp thì làm sao mà trông An Hạ được" Giang phu nhân đầy lo lắng, bà quả thật rất muốn đi theo.
"Bà cứ để nó đi, còn cháu rể nữa mà" Giang lão gia che miệng nói nhỏ, nhắc nhở Giang phu nhân.
Cháu rể?
Giang phu nhân đứng im, suy nghĩ loé ra trong đầu, hai tay vỗ vào nhau haha cười.
"Đúng rồi" Giang phu nhân rút ra điện thoại màu bạc, sao bà lại quên bén đi chuyện đó chứ, bật điện thoại gọi đi, đầu dây bắt máy, Giang phu nhân cười khẽ.
"Con rể, địa điểm vợ con đến là trung tâm mua sắm A, cụ thể là tầng thực phẩm."
Còn tiếp...
(P/s Giang phu nhân và Giang lão gia bán đứng con gái quá *Cười khổ*)
_ThanhDii
Ngân Ngân
hazzz lại phải đợi típ,hay quá
1
01/05
1
Le Luat
hong dai cổ
1
01/05
1