Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 106:




Hai chị em dắt nhau đi đến trung tâm mua sắm, đi vài vòng trung tâm mua thêm vài bộ váy dành cho mẹ bầu. An Hạ từ chối quyết liệt vẫn không cản được chị, vốn chỉ định mua mứt trái cây thôi, chị lại mua cả quần áo mới cho An Hạ.
Quây quần một hồi mới xuống tầng thực phẩm, An Hạ đứng trước một quầy lớn chỉ toàn là trái cây khô đóng hộp. Nhìn cái nào cũng muốn mua, Ngô An Hạ phân vẫn mãi, Giang Khả Lạc lựa một ít bánh kẹo, xe đẩy dần dần chất đầy đồ ăn, đi đến chỗ An Hạ.
Nhìn thấy cô em gái nhỏ đang cầm trên tay ba hộp trái cây khô, tay phải đang cầm thêm một hộp, đeo khẩu trang cho nên không nhìn rõ nét mặt của An Hạ, chỉ thấy đầu lông mày cô chau lại, trả lại hộp mứt ấy lên kệ. Giang Khả Lạc đẩy xe hàng đến, cầm lấy hộp mứt An hạ vừa đặt lên bỏ vào xe đẩy.
Thuận tay, Giang Khả Lạc lấy hết trên quầy hàng ấy, mỗi loại một hộp đặt vào xe hàng.
"Ấy, nhiều quá" Ngô An Hạ ngăn lại, đúng là An Hạ muốn ăn nhưng thế này là chị mua nhiều quá rồi. Giá thành của một hộp mứt trái cây này cũng không rẻ, An Hạ là người ăn nhờ ở đậu Giang gia, chị tốn tiền mua quần áo đã không tốt, bây giờ còn chi tiền đồ ăn cho cô nữa.
"Không sao, lấy tất" Giang Khả Lạc ngăn lại hành động muốn trả đồ về trí cũ, nhưng An Hạ vẫn nhất quyết trả nó về. Ngô An Hạ trả hộp mứt nào về, Giang Khả Lạc lại lấy x2 một hộp khác bỏ vào xe. Hai chị em giằng co qua lại, An Hạ trả hộp mứt dâu lên, Giang Khả Lạc sẽ lấy hai hộp mứt dâu khác nằm trên quầy bỏ vào xe.
Ngô An Hạ gom cả bốn hộp, hai mứt dâu, mứt cà chua bi và nho khô bỏ lên kệ, Giang Khả Lạc sẽ lấy lại tám hộp khác nhau bỏ lên xe.
An Hạ trừng mắt với chị "Không mua nữa..."
"Chị trả hay là em trả, lấy, lấy hết cho chị" Giang Khả Lạc phất tay.
Ơ, cái chị này, An Hạ tức giận đến dặm chân phịch phịch xuống mặt đất, Giang Khả Lạc chỉ là một chuyên viên văn phòng bình thường ở một công ty nhỏ. Giang gia cũng chỉ là một gia đình khá giả, không đến mức giàu có, tiền lương bổng chị đi làm chỉ vừa đủ chi tiêu trong tháng, bây giờ chị lại phung phí như vậy chỉ vì cô muốn ăn.
Không nên không nên, An Hạ hai tay ôm lấy mấy hộp trái cây khô lên, muốn mang hết chúng trả lại vị trí cũ.
"Em cứ trả lại hết đi, trả lại bao nhiêu chị lấy nhân đôi, Giang Khả Lạc chị đây nói được làm được" Giang Khả Lạc hất mặt, thủ sẵn một tư thế soắn lên tay áo chuẩn bị ôm những hộp đồ ăn.
Ngô An Hạ dừng lại hành động, đôi mắt trừng trừng nhìn chị, đôi mắt kính giả cận làm cho hai mắt cô vốn tròn lại càng tròn xoe, đôi lông mày chau vào nhau, khẳng định phía sau lớp khẩu trang ấy, An Hạ đang phụng má phì phì.
Cả hai chị em đang kì kèo nhau, bỗng nhiên một đôi tình nhân đi đến, giọng nói nam trầm gọi tên.
"Khả Lạc."
Giang Khả Lạc ngừng mặc cả với An Hạ, hướng mặt về phía có giọng nói, Du Bá Lạp cùng Bella tay khoác tay tình tứ đi đến.
"Mụ nội nó, đi đâu cũng gặp vậy" Giang Khả Lạc lẩm bẩm mắng trong miệng, với khoảng cách gần mười bước chân, Du Bá Lạp không thể nghe được.
Chỉ có An Hạ là nghe thấy tiếng chửi thầm oán của chị, An Hạ ngạc nhiên hai mắt tròn xoe, nhân lúc chị nhìn về phía hai người kia, không chú ý cô. Hai tay nhanh chóng trả mấy hộp mứt về chỗ cũ, Giang Khả Lạc chỉ lo nhìn về phía người đàn ông kia đi đến.
"Cậu đi đâu đây?" Du Bá Lạp đến trước mặt cô hỏi, Giang Khả Lạc mím môi, tay vỗ vỗ lên chiếc xe chất đầy đồ ăn bên cạnh, không rõ vì sao trước đây mỗi lần nhìn thấy anh, cô rất vui vẻ. Nhưng mà bây giờ, chỉ cần nhìn thấy anh lại vô cùng khó chịu, giọng nói hầm hừ đầy bực bội.
"Hỏi thừa, không thấy hay sao mà còn hỏi."
Nhìn chiếc xe chất đầy đồ ăn vặt, Du Bá Lạp gật gù, vô tư đáp lời "Trùng hợp quá, tôi cũng đưa Bella đi mua ít đồ ăn vặt."
"Ừ" Giang Khả Lạc xoay mặt đi, mới nhìn thấy An Hạ đang mang những hộp mứt đặt lên kệ, bị chị bắt gặp, An Hạ thu lại hạnh động, bỏ lại hai hộp mứt trên tay xuống xe hàng, hì hì cười như không có chuyện gì.
"Đây là..." Du Bá Lạp chú ý đến cô gái đi cùng Khả Lạc.
"Đây là An..." Giang Khả Lạc giới thiệu, đột nhiên bị khựng lại, một suy nghĩ vọt ra trong đầu.
Du Bá Lạp vừa mới trở về, chắc hẳn chưa rõ về chuyện nhà của Thành Dương, nhưng dù sao Bá Lạp cũng là bạn thân của La Thành Dương. Có khi cũng biết một số chuyện, không thể tùy tiện giới thiệu An Hạ cho cậu, tốt nhất vẫn nên phòng bị chắc chắn.
"Đây là An An, em họ hàng xa của tôi" Cô cười, Du Bá Lạp biết khá rõ gia đình cô, họ hàng nhà cô có khi anh đã biết không chừa một ai, Khả Lạc phải thật cẩn thận đối phó.
"Em họ?" Du Bá Lạp nheo mày, trong danh sách họ hàng của Khả Lạc, em họ là nữ giới có bốn người, không biết đây là người nào. Bởi vì đeo khẩu trang cho nên Du Bá Lạp không nhìn rõ mặt được, nhìn Khả Lạc không có đeo khẩu trang, trong khi cô em họ lại đeo khẩu trang kín bưng, anh không khỏi thắc mắc "Em ấy không tiện sao?"
"À..." Giang Khả Lạc cười trừ, đôi mắt giảo hoạt liếc dọc liếc ngang, nhúng hai đôi vai "À em ấy... Đang bị cảm."
"..." Ngô An Hạ chớp chớp mắt, phối hợp nhăn mặt, tay chấm chấm mồ hôi trên chán rồi lại che che khẩu trang "Khụ khụ... Ặc... Khụ khụ khụ..."
"Đấy..." Giang Khả Lạc cười, mắt liếc cô em phối hợp "Em ấy cảm, nên không tiện."
Du Bá Lạp hiểu ý, gật gật đầu "Ừm... Chuyện hôm qua..."
Anh muốn nhắc đến chuyện bữa cơm hôm qua, tuy nhiên Giang Khả Lạc đã rất nhanh lãnh tránh, hai tay đẩy xe hàng to.
"Hôm khác nói chuyện, em gái tôi không được khoẻ, bọn tôi phải về đây."
Giang Khả Lạc đẩy xe hàng đi, Ngô An Hạ cũng theo chân chị, Du Bá Lạp nói nhanh.
"Chuyện hôm qua tôi xin lỗi, bù lại hôm nay tôi thanh toán cho cậu, được không?"
Bước chân Giang Khả Lạc dừng lại.
Nhớ lại mười mấy năm trước, mỗi khi Du Bá Lạp làm cho cô không vui, anh sẽ lại dắt cô đi mua đồ ăn vặt. Dùng tiền mua đồ ăn dỗ dành cô nguôi giận, bây giờ cũng vậy, không có gì thay đổi cả, hôm qua anh khiến cô tức giận, hôm nay muốn dùng trò cũ để dỗ dành cô ư?
Giang Khả Lạc dừng bước, An Hạ cũng đứng lại theo chị.
Người ta nói làm người phải có chí khí một chút, anh tưởng rằng một chút tiền của anh có thể dỗ dành cơn giận của cô sao?
Giang Khả Lạc nhếch môi, ánh mắt loé lên tia sáng đen tối, cô xoay mặt lại với nụ cười man rợ.
"Cậu chắc chưa?!"
"Chỉ cần cậu không giận nữa" Du Bá Lạp nhúng vai, hai đầu lông mày nhấc lên.
"Ồ" Giang Khả Lạc gật gù, xoay mặt lại nhìn Ngô An Hạ, giơ ra ngón tay chỉ về quầy trái cây khô sau lưng An Hạ ra lệnh.
"Lấy hết!"
Anh nghĩ rất một ít tiền của anh có thể dỗ cô nguôi giận sao?
Hmm, một ít thì không được, nhưng nhiều ít thì được, đủ cho cô mua cả quầy trái cây khô này là được.
"An Hạ... À nhầm, An An, em lấy hết số này cho chị."
"Bên kia nữa."
"Cả bên kia nữa.
"Lấy hết, đều lấy hết cho chị!"
Giang Khả Lạc chỉ tay tứ phía, chạy tung chạy loạn gom thật nhiều đồ ăn, gom đến ba bốn chiếc xe đẩy đều đầy tràn mới dừng lại.
Hoàn thành xong, cô chấm chấm mồ hôi, thở phì phì hai hơi, sau đó xoay mặt lại tươi cười với người đàn ông bất lực đứng cười cười ở kia, cô vênh váo gương mặt xinh đẹp với anh.
"Du thiếu gia, mời anh thanh toán."
Còn tiếp...
(P/s Làm người cần có chí khí, nhưng mà đôi lúc thì không cần chí khí làm gì *Nâng tách trà nóng húp húp.*)
_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.