Khi đó Chu Khiết Quỳnh chỉ nghĩ rằng Kiều Ái Hân đang sợ hãi nên buột miệng nói như vậy thôi. Không ngờ sau khi bà ấy bấm gửi một tin nhắn thì một nhóm người áo đen không biết từ đâu lại đi đến, bao vây hết người của Hồng Tước bang.
Lúc này Chu Khiết Quỳnh có hơi hoảng rồi, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng nói:
- Những vệ sĩ bình thường như thế này sẽ không bao giờ đánh thắng được người của Hồng Tước đâu. Bà già, nên cút trước khi tôi đổi ý.
Đến đây An Như Hinh có hơi run run, cô còn có ý định kéo tay của Kiều Ái Hân lại, rồi bảo Sơn Trà gọi cho Lôi Gia Hào, vì dù sao thì cha mẹ của cô cũng là người bình thường thôi mà, nếu như thật sự bị bang Hồng Tước làm bị thương thì cô thấy có lỗi lắm. Vốn dĩ cô còn định bảo mẹ dừng lại, nhưng Kiều Ái Hân chỉ cười nhạt, nói:
- Vậy sao?
Nụ cười khinh bỉ kia khiến cho người đi bên cạnh Chu Khiết Quỳnh cũng phải run rẩy, không lâu sau đó thì cô ta lại phát lệnh cho hai bên xông vào đánh nhau, lúc đầu thì cô ta vẫn còn tự tin lắm, nhưng sau một lúc thì cô ta lại hoảng hốt. Người đi bên cạnh Chu Khiết Quỳnh cũng đột nhiên lên tiếng:
- Đây là chiêu thức của Atula hội! Tiểu thư, chúng ta không phải là đối thủ của Atula đâu, mau rút thôi.
- Không! Không được rút! Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết con đàn bà đê tiện kia, nó dám quyến rũ Thầy Tiểu Lôi của tôi, tôi nhất định phải đánh chết nó!
Nhìn tình hình thất thế thì Chu Khiết Quỳnh còn định xông đến đánh cô, nhưng đã bị Kiều Ái Hân một cước đá văng ra xa, không chỉ vậy mà bà ấy còn cười nhạt, nói:
- Cậu… Về nói lại với Chu Thành Nhân, nếu như hắn ta không đến dập đầu xin lỗi con gái tôi… Thì Hồng Tước bang chuẩn bị san bằng đi! Hiểu chưa?
- Dạ dạ dạ… Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi về ngay, phu nhân đừng nóng giận.
- Mau đem con tắc kè hoa kia về đi, trước khi tôi giết cô ta!
Ngay sau đó thì người của Hồng Tước bang cũng đã kéo nhau đi, tuy rằng Chu Khiết Quỳnh không cam tâm nhưng cũng chỉ dám chỉ tay vào An Như Hinh, nói:
- An Như Hinh, đừng để tôi bắt được cô, nếu không thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết! Tránh xa Thầy Tiểu Lôi ra! Cút đi! Đi chết đi, đồ mù chết tiệt!
Lúc này Kiều Ái Hân đã nạp đủ nộ khí rồi, bà ấy còn chuẩn bị khai hỏa nhưng An Như Hinh đã giữ tay của mẹ mình lại, cô nhẹ nhàng cười trấn an mẹ mình, sau đó lại nói:
- Mẹ đừng lo, con không sao đâu, những lời kia đã sớm không thể khiến con dao động rồi.
Dù rằng An Như Hinh nói không sao, nhưng thân làm một người mẹ thì làm sao Kiều Ái Hân có thể bỏ qua chuyện này chứ. Nhưng trước tiên thì cứ an ủi dỗ dành con gái đã.
- Hinh Nhi đừng lo, cha mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt. Lần này nhất định mẹ sẽ không mềm lòng nữa!
- Con tin cha mẹ mà.
Tuy hiện tại An Như Hinh có rất nhiều chuyện muốn hỏi cha mẹ của mình, nhưng có vẻ như cô cũng đã hiểu kha khá rồi, tốt nhất là nên chờ cái ngày cha mẹ chủ động nói với cô sẽ hay hơn. Vì họ đã muốn giấu rồi, cô cũng không nên tò mò mà hỏi hết bí mật như thế.
[…]
Ngồi chơi với con gái thêm một lúc thì Kiều Ái Hân cũng rời đi, trước khi rời đi thì bà ấy còn nhìn thủ lĩnh của đội hai, nói:
- Hạ Tâm, cậu và đội hai ở lại đây âm thầm bảo vệ Hinh Nhi. Cho dù có chuyện gì phát sinh, đều phải ưu tiên Hinh Nhi làm đầu, biết chưa?
- Đã rõ thưa phu nhân.
Bước chân ra khỏi Lôi gia, ánh mắt của Kiều Ái Hân lại lóe lên tia máu hung ác. Hồng Tước bang này đúng là ngày càng lộng hành, chỉ là một bang phái nhỏ mà dám động đến con gái của bà ấy, chán sống, thật sự là chán sống rồi mà!
Sau đó Kiều Ái Hân cũng gọi điện cho An Quân Triệt, dù rằng lúc đó ông ấy đang bận việc ở nước ngoài, nhưng thấy vợ yêu gọi đến vẫn phải bỏ ngang công việc để nhận máy.
- [Hân Hân, có chuyện gì vậy em?]
- An Quân Triệt, anh làm mafia hết thời rồi sao?
An Quân Triệt ngơ ngác, ủa tự nhiên bị chửi ngang vậy?
- [Hân Hân, có chuyện gì xảy ra rồi sao?]
- Còn không phải là Hinh Nhi bị bắt nạt sao?
Ở bên kia An Quân Triệt nghe thấy chuyện con gái bị bắt nạt liền tức giận đến mức bóp nát cả ly rượu, những người xung quanh cũng bắt đầu run rẩy, Đại ma vương nổi giận rồi, lần này họ chết chắc rồi!
- [Anh về ngay!]
Chỉ cần ba chữ này thôi là cũng đủ biết mức độ nộ khí của An Quân Triệt đã vượt qua ngưỡng cho phép, giống như chỉ cần ai đó chọc thêm một chút là sẽ bùng nổ ngay.
Ông ấy liền quay qua Âu Hàn, nói:
- Chuẩn bị trực thăng, về Đế Đô.
- Tiên sinh, có chuyện gì xảy ra ở Đế Đô sao?
- Con gái cưng cử tôi bị bắt nạt, đủ lớn chưa?
Lớn! Chắc chắn lớn!
#Yu~