Đến giờ phẫu thuật thì Kiều Ái Hân cũng đã nhẹ nhàng trấn an con gái, bà ấy đã nói rằng sẽ không sao đâu, nếu như có thể thuận lợi thì quá tốt, còn nếu như không thuận lợi thì cha mẹ vẫn sẽ nuôi cô cả đời được mà.
Giờ lành đã điểm, An Như Hinh cuối cùng cũng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, tuy rằng cô không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được không gian xung quanh rất lạnh, y hệt như ngày cô vào bệnh viện sinh con, tuy rằng cô sinh thường nhưng nằm trên bàn sinh, một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương đã len lỏi qua từng thớ da thớ thịt của cô.
Đến đây An Như Hinh lại không dám nghĩ, nếu như bản thân một mình sinh con thì sẽ kinh khủng tới mức nào chứ?
[…]
Còn hiện tại, trong khi An Như Hinh đã bắt đầu phẫu thuật thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng ở bên ngoài nơm nớp lo sợ, liên tục chấp tay cầu nguyện, hi vọng con gái của họ sẽ bình an vô sự.
Nhưng rồi sau đó Luce lại đến, cô ấy nhìn cha mẹ nuôi đang căng thẳng cũng không dám lên tiếng, nhưng lại đưa tay kéo Hạ Tâm sang một bên, nói:
- Hạ Tâm, anh nói xem bây giờ tôi có nên nói về báo cáo của Âu Hàn cho cha mẹ nuôi biết không?
Hạ Tâm nhìn qua tiên sinh và phu nhân đang siết chặt tay nhau vì lo lắng, vốn dĩ là sẽ không định nói với họ, nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là chuyện liên quan tới An Như Hinh, nếu như không nói thì họ sẽ mang tội chết mất.
Nghĩ đến đây, Hạ Tâm vẫn nhìn Luce gật đầu, nói:
- Tốt nhất vẫn nên nói thì sẽ hay hơn.
Luce nghe xong cũng chỉ gật đầu, sau đó là cô ấy đã bước đến chỗ của An Quân Triệt và Kiều Ái Hân, tuy có hơi chừng chừ một chút nhưng cô ấy vẫn nói:
- Cha mẹ, chuyện của Đại tiểu thư đã có kết quả rồi.
Kiều Ái Hân có hơi nhắm mắt, thật ra bà ấy đã từng tưởng tượng ra kết quả rồi, nhưng bà ấy hi vọng rằng không phải cảnh tượng mà bà ấy đã nghĩ qua trước kia. Đến đây An Quân Triệt định nói gì đó, nhưng Kiều Ái Hân lại nói:
- Có phải chuyện đó liên quan tới Quách Tư Thấm không?
- Mẹ nuôi dự đoán rất đúng, chuyện mất tích của Đại tiểu thư đích thị là có liên quan tới Quách Tư Thấm. Không những thế mà chuyện Đại tiểu thư được nuôi dưỡng ở cô nhi viện Thượng Nguyệt cũng là một tay Quách Tư Thấm đã dàn xếp.
Kiều Ái Hân im lặng, hóa ra cuộc đời của mẹ con họ đều nằm trong tay của Quách Tư Thấm.
Thảo nào!
Thảo nào lúc đó khi Kiều Ái Hân bảo hãy để Như Hinh và An Thải Thuần đi xét nghiệm thì cô ta lại tự tin như vậy.
Vì cho dù thế nào thì An Như Hinh cũng có chảy một nửa dòng máu của An gia, nên cho dù xét nghiệm với An Thải Thuần thì vẫn sẽ trả kết quả có cùng huyết thống thôi.
Nghĩ lại thì khi đó Quách Tư Thấm đã nhất quyết không muốn làm xét nghiệm, vì có lẽ cô ta biết cho dù cô ta có xét nghiệm thì nhóm máu cũng không trùng khớp. Nếu như… Nếu như khi đó Đồng Thính Phong không bảo Kiều Ái Hân và An Quân Triệt cùng kiểm tra thì e rằng họ sẽ mãi mãi không biết An Như Hinh chính là con gái ruột của mình, thay vào đó thì mọi người sẽ nghĩ rằng An Như Hinh là con riêng ngoài giá thú của An Thải Thuần.
Càng nghĩ Kiều Ái Hân lại càng khó hiểu, rốt cuộc thì vì lý do gì Quách Tư Thấm lại làm như vậy chứ? Rõ ràng bà ấy và cô ta cùng kết hôn một năm, cùng mang thai một năm, tuy rằng Kiều Ái Hân sinh trước nhưng cũng chỉ là sinh nữ thai, cô ta đâu cần thiết phải đem con của bà ấy đi vứt chứ?
Hơn nữa… Hơn nữa bình thường mẹ chồng cũng đã ưu ái An Thải Thuần hơn rồi, nếu như thật sự có chuyện thiên vị thì lẽ nào còn đến lượt của gia đình đại phòng họ sao?
Càng nghĩ, Kiều Ái Hân càng điên tiết, bà ấy trầm mặc, sau đó liền lạnh nhạt nói:
- Luce, con quay về Đế Đô nói với Nami… Mẹ không muốn nhìn thấy Quách Tư Thấm nữa!
Thấy vợ mình có chút kích động, An Quân Triệt liền nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình, lại nhỏ giọng nói:
- Hân Hân, em không được làm như vậy.
- Tại sao em không được làm vậy chứ? Cô ta đã bắt cóc con gái của em, còn khiến cho con bé trở nên như vậy nữa… Anh không đau lòng nhưng em thì có! Em nhất định sẽ không để cô ta sống sót đâu!
Dừng một chút, bà ấy lại nói.
- Luce, đi!
#Yu~