Nghe con gái bảo có chuyện muốn nói với mình thì Kiều Ái Hân cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng rằng cô sẽ nói mấy chuyện ở nhà thôi.
Nhưng ai mà có ngờ lúc này An Như Hinh nhỏ giọng nói:
- Mẹ… Nếu như con nói rằng con muốn mẹ bắt Quách Tư Thấm giam lại… Liệu mẹ có nghĩ con là bạch nhãn lang không?
Kiều Ái Hân có hơi ngạc nhiên, từ khi nhận lại con gái cho đến bây giờ thì có lẽ An Như Hinh luôn biểu hiện bản thân là người dĩ hòa vi quý, sẽ không bao giờ có chuyện cô muốn bắt giam một người. Bây giờ lại nói muốn bắt giam Quách Tư Thấm - người đã nhận nuôi cô sao?
- Hinh Nhi, con và Quách Tư Thấm có ân oán gì sao?
- Con không muốn nhắc đến. Nhưng mà mẹ có thể giúp con không? Chỉ cần bắt bà ấy và xem qua camera thôi, mẹ không cần nói gì thêm cả… Tất cả… Con sẽ tự lo liệu.
Tuy rằng Kiều Ái Hân không biết con gái đang muốn làm gì, nhưng nếu như cô muốn thì bà ấy cũng sẽ gật đầu chấp nhận thôi. Ngay sau đó là bà ấy đã gọi điện cho Âu Hàn, thay vì trừng phạt An gia thì hãy bắt cóc Quách Tư Thấm đến chỗ nhà hoang và đợi họ quay về Đế Đô.
An bài xong mọi chuyện thì Kiều Ái Hân và An Quân Triệt cũng đã đưa An Như Hinh cùng Lôi Gia Hào đến khu huấn luyện của Atula hội.
Ban đầu những người ở đây nhìn thấy An Như Hinh liền có chút ngạc nhiên, họ từng nghe qua về vị đại tiểu thư này, nhưng với dáng vẻ bá khí ngút trời đó thì không cần làm xét nghiệm cũng dám chắc cô là đại tiểu thư của họ rồi.
Đi qua những nơi đầu tiên, An Quân Triệt đã nói rằng đó là nơi dành cho người mới gia nhập, đa phần thì thành viên của Atula đều là người nhập cư bất hợp pháp, người vô gia cư, hay thậm chí là còn có những người gia đình bị phá sản. Vì đã trải qua không ít chuyện trên đời, nên họ cũng rất quý trong mạng sống và muốn kiếm tiền.
Đi vào thêm một chút thì An Như Hinh đã nhìn thấy trước mắt cô là một đội ngũ nhân viên xuất sắc trong lĩnh vực máy tính, hiển nhiên là còn có cả trí thông minh nhân tạo AI nữa, những con robot với chỉ số chiến đấu vô cùng cao cấp cũng xuất hiện rồi.
Lôi Gia Hào đi bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ, vốn dĩ anh nghĩ rằng An gia Đế Đô không quá nổi bật, nhưng không ngờ hai vợ chồng An Quân Triệt và Kiều Ái Hân lại có thể tạo nên nhiều kì tích đáng ngưỡng mộ như thế, thật sự là quá giỏi quá lợi hại rồi.
Đi đến những căn phòng cuối cùng, An Quân Triệt đưa tay mở cửa, hiện lên trước mắt cô là một cậu thanh niên, độ tuổi chỉ tầm mười lăm, mười sáu, nhưng chiều cao khủng, gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, trên tay không hề mang theo một vũ khí nào nhưng lại cùng robot đánh nhau.
Thấy con trai, Kiều Ái Hân liền nói:
- Thiếu Đàm, mau đến chào hỏi chị gái đi.
Hóa ra cậu ấy là em trai của cô - An Thiếu Đàm, đứa cháu trai mà từ khi sinh ra cho đến bây giờ vẫn chưa quay về Đế Đô lần nào.
An Thiếu Đàm nhảy xuống trước mặt cô, cậu ấy còn nghiêng qua nghiêng lại để xem xét, câu đầu tiên thốt ra không phải là “Xin chào”, mà là:
- Nhìn thấy rồi sao?
Khóe môi của An Như Hinh có hơi giật giật, cái nết này chắc không phải di truyền từ cha mẹ đâu ha?
Lúc này An Quân Triệt nhìn con trai dọa con gái xịt keo liền đưa tay tán lên đầu của An Thiếu Đàm một cái *BỐP* rõ to, nhíu mày không vui nói:
- Mau chào chị gái đi!
An Thiếu Đàm cũng chỉ biết cam chịu bị đánh, nhưng An Như Hinh lại đưa tay xoa đầu em trai, nhỏ giọng nói:
- Em không sao chứ?
Có lẽ từ trước đến nay chưa từng có ai tiếp xúc gần như thế với cậu ấy, hơn nữa An Thiếu Đàm bây giờ cũng chỉ mới là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi thôi mà, người ta vẫn còn biết ngại đó!
Ngay sau cái xoa đầu của An Như Hinh thì gương mặt của An Thiếu Đàm liền đỏ lên không ít, Kiều Ái Hân nhìn biểu cảm kia của con trai liền phì cười.
Nói sao đây nhỉ? Có thể nghĩ vì là chị em ruột nên An Thiếu Đàm mới có nhiều cảm xúc với cái xoa đầu đó sao?
Nhớ lại cách đây vài năm, khi đó Luce cũng đã xoa đầu của An Thiếu Đàm, nhưng cậu nhóc không hề nể nang mà trực tiếp vật ngã Luce, khiến cho cô ấy gãy hai cái xương sườn, nằm viện cả tháng trời mới khỏi.
Bây giờ có chị gái ruột ở đây, nên hình như là cậu nhóc bạo lực năm nào đã mềm mỏng hơn rồi.
Đến đây, An Thiếu Đàm lại nhìn sang Lôi Gia Hào, nói:
- Anh ta là chồng của chị sao?
An Như Hinh nhìn qua, sau đó cũng chỉ gật đầu, nhưng An Thiếu Đàm lại không vui, nói:
- Nè, đến đây đánh nhau một trận đi, xem anh có đủ tư cách làm chồng chị tôi hay không!
- Được, nhưng em trai né mặt anh ra nhé, chị em thích nhất là gương mặt của anh đó!
#Yu~